Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 34




Đến nhà hàng XX, đường Y. Cổ Nguyệt Thần cởi dây an toàn, thản nhiên bước xuống xe xem Kiêu Chi Hàn như gã lái xe vẫy đến, đuổi đi.

Hiển nhiên Kiêu Chi Hàn bị tức giận không nhẹ khi nhìn thấy cô cứ bình nhiên đi vào nhà hàng.

Đi được một đoạn bỗng dưng Nguyệt Thần quay đầu lại nhìn hắn.

Kiêu Chi Hàn trong lòng bất giác vui vẻ, cô đây là áy náy đúng không! Cô cũng quan tâm đến cảm nhận của hắn đúng không.

Đáng tiếc...

Cổ Nguyệt Thần không phải dạng người biết suy nghĩ cho người khác.

"Tạm biệt, Hàn." Cô nhếch môi cười với anh, tay vẫy vẫy rồi dứt khoát đi vào trong.

Nét mặt Chi Hàn cứng đờ, lần đầu tiên trong đời sâu sắc cảm nhận được câu : đời không là mơ. Cô...cái cô gái vô ơn này! Dù sao hắn cũng là người cứu cô thoát khỏi tên hoa tâm nước Anh kia, dù sao hắn cũng là trở cô đến đây a! Vì cái gì một bữa cơm cảm ơn cũng không có.

"Thiên Nguyệt! Cô không định mời tôi ăn cùng à?"

Nguyệt Thần sửng sốt mấy giây. Một lần nữa nhìn Kiêu Chi Hàn từ trên xuống, sau khi xác định bản thân không nhận lầm người mới mở miệng hỏi.

"Anh đói à?" Nếu không tại sao lại lấy đức tính mặt dày của Mạc Tứ Ly để ngỏ lời ăn cùng. Hơn nữa bên trong còn có Thân Mã Ni, bữa giao lưu của hai cô gái hắn xen vào làm chi?

Kiêu Chi Hàn gật đầu. Sắc mặt Nguyệt Thần thoáng cái liền đen đi xuống. Tại sao gặp qua mấy người đàn ông, ai nấy đều là một dạng đức hạnh này a.

"Đi thôi." Giọng Nguyệt Thần lành lạnh, hảo cảm với Kiêu Chi Hàn vốn ở số không tròn trĩnh nay tuột âm vô đối.

Kiêu Chi Hàn mỉm cười cũng không để ý thái độ của cô, bước theo sau như hoa hoa sứ giả.

Nhà hàng XX hết sứ trang nhã, phong cách cổ điển mang đậm chất nhân văn xưa, viền hoa điêu khắc trên từng phòng mang một nét riêng biệt đặc trưng. Khắp nơi như tràn ngập khí thái cổ đại mạnh mẽ quyết liệt mà sạch sẽ trong trẻo, điểm đặc sắc nhất là trần nhà thuỷ tinh thiết kế trong suốt có thể chiêm ngưỡng cả bầu trời đêm đầy sao dưới lớp kính phóng đại.

Thật là một nhà hàng đặc biệt! Kiêu Chi Hàn thầm tán thưởng lại liếc mắt sang nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, vẻ mặt như cũ lạnh nhạt, chẳng có chút biểu tình nào là rung động với một nơi xinh đẹp độc đáo.

Chỉ là, Kiêu Chi Hàn nào biết Cổ Nguyệt Thần hiện tại là kinh ngạc đến mức cấm thanh. Đây...còn không phải là bản thiết kế của cô sao!

TMM! Kẻ nào dám trộm đồ của cô, cô mà biết nhất định sẽ oanh tạc nhà hắn, khiến hắn ra đường còn phải trùm áo mưa cúi đầu!

Đi đến gian phòng trên cánh cửa đen tuyền hoạ khắc con số La Mã cứng cáp - I đơn điệu nhưng lại đầy trấn áp căng thẳng. Cô dứt khoát đẩy mạnh cửa mới chậm rãi mở ra.

Kiêu Chi Hàn ngạc nhiên, chưa kịp mở miệng hỏi thì âm thanh đầy căm tức đã vang lên.

"Nguyệt, cô cái đồ chết tiệt cư nhiên để tôi ở đây một mình."

"Xảy ra chuyện gì?" Nguyệt Thần trầm mặt chất vấn. Bạn của Cổ Nguyệt Thần chính cô còn chưa bắt nạt cô ấy, cô sao cho phép người khác làm Thân Mã Ni chịu uỷ khuất đến mức văng tục chửi thề mất gia giáo như vậy.

"Ô..ô...Nguyệt...!" Dù ban đầu hết sức phấn khích khi đi vào đây, dù căn phòng sang trọng rạng ánh đèn...nhưng vẫn không thể xua đi trở ngại tâm lí của cô về cánh cửa đen tuyền với con số La Mã I cổ xưa.

Cô hạ mi trầm giọng dò hỏi:"Nơi này....có gì không ổn sao?"

Liếc nhìn người phục vụ còn đứng đó cúi đầu, đảo mắt tới lui chung quanh, lắc đầu. Nhà hàng tốt không thể tốt hơn - hoàn hảo như vậy, cô mới không muốn vì miệng của mình mà bị nước bọt dìm chểt đâu.

Nghĩ vậy, liền miễn cưỡng phun ra hai chữ:"Tốt lắm."

"Vậy được rồi. Gọi món đi." Nguyệt Thần cười. Ai mà không muốn được khen chứ, huống hồ đây còn là xây dựng trên bản vẽ của cô, Nguyệt Thần không vui sao được. Chính là Cổ Nguyệt Thần một mực không nhìn tới nụ cười khen ngợi của Thân Mã Ni có bao nhiêu miễn cưỡng.

Đến cả Kiêu Chi Hàn lạnh nhạt vô sự cũng phát hiện được e rằng chỉ có Nguyệt Thần đang cao hứng không nhìn thấy được sự bất thường của Thân Mã Ni.

Chỉ là đến khi thức ăn ngon dâng tận miệng, Thân Mã Ni liền vứt tâm trạng không thoải mái, vô cùng tự nhiên quét sạch đồ ăn trên bàn.

Một thiên kim tiểu thư, cư nhiên có tướng ăn cùng khẩu phần kinh người, nếu không phải khi ăn xong cô ấy còn rất tao nhã lau khoé miệng, cô còn nghi ngờ Thân Mã Ni đã bị đánh tráo đâu!!!!!

Nguyệt Thần nhướng mày, từ lúc quen biết cô Mã Ni liền biến thành như vậy....có phải hay không cô là nhân tố xấu không!?

"Sao anh không ăn? Đồ ăn không ngon à?" Thân Mã Ni nghiêng đầu nhìn Kiêu Chi Hàn, quan tâm hỏi.

Nghe vậy, Cổ Nguyệt Thần chuyển tầm mắt sang nhìn Kiêu Chi Hàn người trầm lặng nãy giờ không nói câu nào khiến cho không khí ăn yên tĩnh càng thêm tĩnh mịch.

Kiêu Chi Hàn hơi cười vẻ mặt nghiêm túc:"Một quý ông lịch thiệp sẽ không giành thức ăn với một cô gái."

Một trận xấu hổ tập kích bất ngờ mặt mỏng của Mã Ni không khỏi đỏ bừng, Nguyệt Thần bật cười lắc đầu.

"Cô đang nghĩ gì thế?" Kiêu Chi Hàn hiếu kì hỏi. Hắn rất kỳ quái về thái độ của nhà hàng này, càng thấy tò mò hơn về hộp thức ăn họ giao chuyển Cổ Nguyệt Thần lúc ra về.

Không chỉ vậy, sắc mặt của Thân Mã Ni cũng không được tốt lắm so với Nguyệt Thần đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Có người luôn theo dõi Nguyệt hằng ngày." Thân Mã Ni khẳng định. Nếu không, tại sao ngay cả thứ Nguyệt Thần đặc biệt ăn nhiều hắn cũng biết.

Tuy hắn không nghĩ ra Cổ tiểu bối có điểm nào có giá trị cho người theo dõi từng bước, nhưng xác thực là Cổ Nguyệt Thần lúc này đang gặp nguy hiểm đấy.

Nguyệt Thần hơi nhíu mày. Kẻ nào dám theo dõi cô, quan trọng hơn là cô thế nhưng không phát hiện ra. Cổ Nguyệt Thần cô ghét nhất là cảm giác bị nhân dắt mũi đi đấy.

Bằng hữu cô ngoài Mã Ni ra thì chẳng còn ai, đây hẳn là địch nhân đi. Nhưng nghĩ mãi cô cũng không nghĩ ra mình đắc tội với ai.

Chỉ là, đánh chết Cổ Nguyệt Thần có lẽ cô cũng không ngờ người theo dõi mình chính là nam chủ La Hoàng Tu.

- * -

"Tổng giám đốc, còn việc gì không ạ!?" Thư kí Vu cúi đầu cung kính hỏi.

"Cậu có thể đi ra ngoài." La Hoàng Tu trầm giọng.

"Dạ!" Thư kí Vu đáp một tiếng, trước khi ra ngoài lén nhìn tổng giám đốc một cái rồi nhanh chạy khỏi. Trong lòng không ngừng thở nhẹ nhõm nói may mắn lần này tổng giám đốc không nổi giận. Aii, có lẽ đều nhờ cô gái lần trước đi.

Hoàng Tu nhìn những tấm ảnh trên bàn lâm vào xuất thần, người trong ảnh từng hoạt động cử chỉ hàng ngày đều chụp rõ nét. Từng giây cau mày, thoáng chốc có nét cười nhẹ ẩn hiện bên môi, khoé mắt ôm hàm ôn nhu thanh nhã...mọi thứ đâm vào mắt hắn nhói đau, cái người con gái kia thực chói mắt!

Từ đầu khi biết cô tiếp cận Khả Ân, có thiên mới biết hắn có cảm thụ gì. Tức giận là đương nhiên, nhưng mất mát kia là gì chứ!? Hay tin Khả Ân chuyển nhà đối diện cô còn ngày ngày quấn lấy cô, hắn liền cho người theo dõi cả hai. Là tránh cho em trai bị cô lừa gạt tình cảm, hay là không muốn em trai nảy sinh tình cảm với cô....hắn không rõ nữa.

Hắn không biết bản thân từ khi nào đã dõi theo bóng hình cô, hình ảnh cô cứ thế nhẹ nhàng bước vào tim hắn, vô thanh vô thức ẩn nhập tâm hắn, chi phối mọi suy nghĩ của hắn.

Mà sự thay đổi đột ngột của cô làm hắn phát điên. Cái gì mà thanh cao, cái gì là lạnh nhạt tài giỏi....hắn không tin. Cũng chẳng muốn tin rằng bản thân cư nhiên bỏ qua người tốt đẹp như cô. Hiện tại bên cô càng nhiều hoa thơm xuân sắc, cho nên hắn càng ngày càng lạnh lùng âm trầm, tức giận khi mấy chó săn kia gửi ảnh đến.

"Tu a..." Thanh âm mềm mại quyến rũ khẽ vang lên đánh thức suy tư của hắn, lúc này cô đã đến gần bên tai hắn thổi khí ám muội.

"Du Thanh Nhi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.