Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 14




Người cầm đầu nhìn giống như trượng nhị kim cương, khiến cho Tô Mạt nhớ tới tùy tùng đi theo bên người Vu Hận Sinh.

"Các ngươi, đi xuống!"

Tên cầm đầu hô lên một tiếng, giọng nói khiến lồng ngực của người xung quanh bị chấn động.

Lưu Vân thản nhiên nói: "Vị huynh đài này xưng hô như thế nào? Chúng tôi chỉ là đi ngang qua quý bảo địa, hiện giờ muốn đi xuống phía nam, mời nhường đường một chút."

Chó ngoan không nên chắn đường.

Nhưng hiển nhiên vị nhân huynh kia không có giác ngộ như vậy, tên cầm đầu hừ một tiếng, vô cùng kiêu ngạo chỉ vào mình, "Ta chính là Kim gia gia, Kim Cương đại gia."

Vốn Lưu Vân không có biểu hiện gì, đột nhiên nở nụ cười, hắn nghi hoặc nói: "Vị Kim gia gia, huynh vừa là gia gia lại là Kim đại gia. Vậy xin hoi, huynh cùng với ai sinh ra chính mình vậy?"

Kim Cương vừa nghe thấy vậy gương mặt vốn đã đen lập tức đỏ bừng, nổi giận gầm lên một tiếng, giống như dã thú dậm chân một cái, mặt đất cũng bị chấn động, "Lão tử cùng ai sinh liên quan rắm gì tới ngươi!"

Gầm lên một tiếng, hắn nhảy lên cao ba thước, nắm đấm và thiết chùy bay về phía Lưu Vân.

Người này tuy thô bạo, nhưng sức mạnh vô cùng lớn, quyền phong vậy mà vô cùng mạnh mẽ.

Lưu Vân nghiêng đầu qua một bên, nhánh tóc buộc sau gáy bị thổi bay, lả tả rơi xuống vài sợi.

Hắn nhíu mày lại, thân người ngả ra sau, một thiết cầu, một nắm đấm của Kim Cương liên tiếp đánh tới, sau đó đợi lực của hắn ta yếu đi, Lưu Vân bám hai tay trên yên ngựa, hai chân tung ra liên hoàn cước, hầu hết đều rơi vào lưng của tên Kim Cương kia.

Nếu không phải hắn lưu tình, một cước vào đầu đủ khiến hắn ta hôn mê.

Nhưng mà hắn ta cũng phải chịu đủ.

Tô Mạt đã sớm dạy qua cho bọn họ, không cần quan tâm tư thế nào, có thể nhanh chóng đánh bại được địch nhân là tốt nhất.

Hơn nữa ngoài trêu đùa cần thiết, không được tự phụ võ công cao cường, mà đi trêu chọc đối thủ, có thể một chiêu đánh bại địch thì hãy dùng ngay một chiêu.

Cho nên Lưu Vân không cho Kim Cương thời gian thở dốc, một chiêu khiến hắn ta gặp khó khăn, mê man một hồi, có chút mờ mịt lắc lư.

Thủ hạ của hắn vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, hắn lại cảm thấy mất mặt mũi, nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền hất tay thủ hạ ra, lần thứ hai xông lên.

Tư thế kia không thua kém gì một con gấu đen.

Hắn dùng chiêu hắc hổ đào tâm, quyền phong kình bạo, khóe môi Lưu Vân khẽ nhấc lên, tiêu sái lộn một vòng, từ trên ngựa nhảy xuống.

Khi nhảy xuống, mũi chân cách đầu của Kim Cương một đoạn, sau đó hung hăng đá vào cằm hắn một phát, lại dựa thế xoay người, xoay vòng trên không trung, sau đó lại dùng tư thế tự nhiên ngồi lại trên yên ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.