Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 15




Daniel ở trong đội ngũ khô lâu, nhìn về phía trước, địch nhân bày trận cách mặt nước vài dặm, đây là đã đặt mình trong tình huống không thể tiếp tục lui lại được nữa. Loại trận hình này sẽ làm cho các binh sĩ không có đường lui, sẽ phải liều mạng.

Daniel không tự chủ được nhẹ nhàng run run chân, ba cái đầu thật lớn của Pi Hughes hơi lắc lư, hắn cảm giác được chủ nhân muốn lùi bước, hơi có chút bất mân. Daniel đột nhiên tỉnh ngộ, mình có cái gì phải sợ? Cho dù địch nhân liều mạng, thì Sarin cũng không phải là bắt mình đi chết, chỉ cần có thể tiêu diệt một số lượng địch nhân nhất định là được, Sarin thậm chí còn không bắt hắn phải mang tất cả khô lâu trở về cơ mà.

Nghĩ đến đây, Daniel lấy ra kính viễn vọng nhỏ đeo bên hông, thứ này hắn đã phải làm rất lâu mới được, tuy ràng không thể nhìn xa như của Sarin, tuy nhiên hiện tại khoảng cách với địch nhân đã rất gần, hắn có thể dùng thứ này để quan sát một chút nét mặt của địch nhân.

Trận hình của Đông Hải liên quân cũng không còn chỉnh tề nữa, rất nhiều sĩ quan cấp thấp cũng không có trốn tới, bọn binh sĩ thì theo bản năng tụ tập lại cùng một chỗ, tướng lãnh cấp cao không chỉ huy được nhiều binh sĩ như vậy, bọn họ đang chờ mệnh lệnh của Đại tướng quân, cho nên toàn quân đội ngũ hơn một vạn người này đang có sĩ khí cực thấp, thậm chí cả các đồng đội vừa mới chết trận cũng không có ai thu thập lại, mặc cho thi thể nằm lộn xộn trên mặt băng.

Daniel ở trong kính viễn vọng có thể thấy được, trên mặt những binh sĩ kia mang vẻ kích động, sợ hãi, đói khát, còn có cả mê man nữa.

Daniel chưa từng học tập qua cái gì gọi là toi thức chỉ huy chiến đấu cả, nhưng mà hắn là Vong linh pháp sư, đối với tình cảm của nhân loại thì hắn vẫn có chút nghiên cứu, nhìn thấy biểu tình này của binh sĩ địch nhân, Daniel lập tức lấy ra một cái trống nhỏ rộng một thước từ trong túi da, sau đó lại lấy ra một cái xương trắng, bắt đầu gõ lên trên mặt trống.

Đông... đông...!

Tiếng trống có âm điệu thê lương, tản ra trên mặt băng, tất cả khô lâu đều trở nên phấn khích hơn. Đây là vong linh trống trận, có thể kích phát ra ý thức chiến đấu của vong linh. Dưới sự thúc dục của trống trận, ba ngàn khô lâu nhanh chóng lao đi, tay cầm cốt mâu, đánh về phía trận địa của liên quân.

Liên quân binh sĩ vừa lạnh lại vừa đói, hàm răng run lên cầm cập, phát ra tiếng lạch cạch, nghe lên thì cũng không khác gì đống khô lâu đang nghiến răng cả.

Đại đa số binh sĩ không mang theo trường mâu, chỉ có trường đao tùy thân, nhưng trường đao chỉ dài một thước, cũng không có lợi cho chiến đấu quy mô lớn. Sức chiến đấu của khô lâu tuy ràng không mạnh, nhưng nếu muốn để cho chúng mất đi sức chiến đấu, biện pháp tốt nhất vẫn là dùng vũ khí nặng.

Vũ khí nặng của những binh sĩ này thì căn bản không mang theo được, chúng đều đã chìm theo chiếc thuyền rồi.

Đại tướng quân trầm giọng, hạ lệnh tiến công, cuối cùng cũng có sĩ quan thúc giục binh sĩ thổi lên kèn trận, một đội ngũ ngàn người lao về phía các khô lâu đang ập tới này. Hai bên hung hăng đánh vào nhau, không hề có chút mưu lợi gì. cốt mâu của khô lâu ra sức đâm ra, binh sĩ không có thuẫn che, vẻn vẹn chỉ dựa vào bì giáp trên người, thì căn bản không ngăn cản được lực sát thương như vậy.

Liên quân nhanh chóng tổ chức lên hai đội quân khác gồm ngàn người, đi tới hai bên sườn.

Va chạm chính diện thì hiển nhiên là không phải là đối thủ của địch nhân, toang bị không đủ, cho dù đối phó với khô lâu cấp thấp, thì những binh sĩ kia cũng vẫn rất yểu ớt. Khí hậu tại các quốc gia Đông Hải không khắc nghiệt như vậy, tại một số nơi cao hơn mặt biển rất nhiều thì còn có tuyết rơi, nhưng mà tại các bình nguyên độ cao thấp, thì gần như toàn bộ bốn mùa đều là mùa xuân. Trong loại hoàn cảnh này, toang bị của binh sĩ tất nhiên cũng có phong cách rất đặc biệt.

Vì để cho trong lúc chiến đấu có thể nắm chặt vũ khí, nên bao tay của binh sĩ là một kiện toang bị ắt không thể thiểu được. Binh sĩ tại Đông Hải chư quốc mang lên bao tay, phần lòng bàn tay là bàng da, được may lên trên vài. Loại vải này rất dầy, rất rắn chắc, thậm chí không thấm nước, nhưng lại không có năng lực chống lạnh gì cả. Binh sĩ ở lâu trên mặt băng, ngón tay đã sớm chết lặng, hai bên xông vào chiến đấu lẫn nhau, rất nhiều binh sĩ khi va chạm thì vũ khí đã trực tiếp rời tay bay ra ngoài.

Những người này cũng không phải là nông dân binh, mà là quân đội chân chính, được huấn luyện ít nhất là năm năm trở lên, đều có kinh nghiệm thực chiến. Nhưng mà ngay cả là tinh binh như vậy, thì khi đánh nhau với khô lâu cấp thấp nhất, cũng bị giết tới mức người ngã ngựa đổ.

Ba ngàn khô lâu cầm cốt mâu đi tới, căn bản không để ý tới đội ngũ từ hai cánh ép vào kia. Dưới sự thúc dục của vong linh trống trận, sinh mệnh lực của những khô lâu này cũng được tăng mạnh, không có ma pháp vũ khí thì trừ khi bọn chúng bị chém nát, nếu không thì vẫn còn có thể vung vũ khí lên chiến đấu. Vong linh không phải không có sợ hãi, nhưng mà thứ bọn chúng sợ hãi lại không phải là những người trước mắt này.

Daniel không để ý tới công kích từ hai bên sườn, bởi vì vong linh không phải là nhân loại, những khô lâu này cũng không phải do hắn triệu tập ra, nên muốn biển hóa đội hình, thì hắn tuyệt đối không khống chế được. Hơn nữa tấn công từ hai cánh cũng không được coi là trí mạng, bởi vì địch nhân không có kỵ binh, chỉ trông vào bộ binh giết vào trong đó, thì cuối cùng vẫn là dùng sức người đi chiến đấu mà thôi.

Khô lâu không chút bối rõi, mặc cho địch nhân chiếm cứ bất kỳ vị trí có lợi gì, khô lâu vẫn sẽ dùng cốt mâu đâm về phía trước, hoặc là giết chết địch nhân, hoặc là bị địch nhân đánh nát.

Phía sau khô lâu có hơn hai trảm người dã man, bọn họ đều rất linh hoạt, cũng không có xông lên theo khô lâu, mà là cười khô lâu chiến mã, ở phía sau mà bắn tên. Hai ngàn binh sĩ kia đang giáp công từ hai phía toái phải, người dã man chỉ tấn công trong tầm bắn của cung tiễn, không chạy trốn, cũng không đi lên trợ giúp.

Lực lượng của người dã man cũng không thể khinh thường được, bọn họ sử dụng liệp cung mềm, đối mặt với áo giáp thì khẳng định là không dùng được, nhưng mà đối mặt với các giáp nhẹ mỏng của đối thủ này, thì vẫn có thể tạo thành thương tổn. Đối với loại liệp cung có sức kéo rất nhỏ này, thì người dã man có thể kéo một hơi trên trảm lần mà không thấy mỏi tay.

Đương nhiên, điều này còn phải tính tới công lao của Sarin. Hắn có yêu cầu cực cao đối với toang bị của binh sĩ, không lâu sau khi những người dã man này quy thuận, mỗi một người biết bắn tên sẽ có được một cái khai cung khí dùng kim chúc chế tạo ra. Có thứ này, khi bắn tên thì sẽ không làm bị thương tới ngón tay, lúc phát lực thì cũng chủ yểu dựa cánh tay, có thể đề cao sức chiến đấu của cung thủ.

Khuyết điểm duy nhất của khai cung khí là sẽ mài mòn dây cung rất nhanh, bình thường một cái dây cung mà chỉ dùng ngón tay để kéo, thì ít nhất có thể bắn ra khoảng hai ngàn mũi tên mới có thể bị hỏng, nhưng nếu dùng khai cung khí, nó sẽ mòn nhanh hơn gấp đôi. Nếu muốn khiển cho tốc độ mòn này giảm xuống, thì hoặc là cho thêm dầu trơn vào, hoặc là đề cao chất lượng của khai cung khí. Hai cách loại này đều sẽ gia tăng phí tổn rất lớn.

Cho nên binh sĩ dưới tay Sarin đều có hai cái khai cung khí, một cái dùng luyện kim thuật chế tạo, dùng cho những chiếc cung có giá trị chế tạo cực cao, một cái khác thì là khai cung khí bình thường, dùng để huấn luyện, hoặc là khi bắn các loại cung bình thường.

Kỳ thật nhân thủ của Sarin không đủ, còn chưa tới lúc phân chia binh chủng kỹ càng tỉ mỉ, nhưng hắn đã học được một thứ từ chỗ Lex, chính là ngươi đầu tư thứ gì cho binh sĩ, thì các binh sĩ cũng sẽ hồi báo lại thứ đó cho ngươi.

Đại tướng quân ở đàng sau nhìn chiến đấu phía xa, trong lòng không hề có chút hy vọng thủ thắng nào nữa. Hiện tại hắn cũng đã nhìn ra, chi vong linh quân đội này không có dự định tiêu diệt hoàn toàn bọn họ, mà chỉ là tới để tiêu diệt sinh lực của minh. Chờ khi lực lượng của minh suy yểu đến trình độ nhất định, thì sẽ không thể công thành được nữa, đến lúc đó địch nhân chỉ cần bảo vệ được hải cảng, thì đám người của minh sẽ bị chết vì lạnh và đói.

Nếu chiến hạm của hắn vẫn còn ở đây, những toang bị của những binh sĩ này vẫn còn nguyên vẹn, thì khi đối mặt với ba ngàn khô lâu vẫn không thành vấn đề, hắn chỉ cần bố trí thiết thuẫn ở chính diện, hai cánh thì dùng trọng bộ binh tấn công, sẽ xé nát đội quân vong linh này.

Nhưng hiện tại tất cả binh sĩ của hắn đều đang sử dụng bội đao, căn bản không có vũ khí như thiết chùy, chiến phủ hoặc là trường kích. Các binh sĩ lại không có công cụ phòng lạnh, tay chân đều chết lặng, trường đao chỉ nặng có hai cân mà chém ra, nhiều nhất chỉ tạo thành vài dấu vết nhàn nhạt trên thân thể của khô lâu, phải mười mấy đao mới có thể chém vờ được một khúc xương. Năng lực chỉ huy của hắn dù có mạnh đến mấy đi nữa thì cũng là vô ích, trừ khi hắn có thể làm cho chiến hạm từ đáy biển nổi lên, phân phát các vũ khí nặng cho binh sĩ.

Ba ngàn binh sĩ và ba ngàn khô lâu đánh lên cùng một chỗ, hơn bảy ngàn binh sĩ phía sau thì hơn phân nửa là không có vũ khí, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Đại tướng quân đột nhiên thở dài, nói với Ma pháp sư bên cạnh:

- Các ngươi đều đi đi, sử dụng Phong Tốc thuật rời đi, đối phương sẽ không đuổi giết Ma pháp sư được đâu.

- Tướng quân các hạ, chúng ta sẽ không đi, Yuri Matsu đại sư còn chưa trở về.

Vài pháp sư áo bào tro vội vàng nói. Tuy ràng Ma đạo sĩ và pháp sư cấp sáu đều rời đi, nhưng mà bọn hắn cũng là một lực lượng có tính quyết định đến chiến cuộc.

- Các ngươi có thể đuổi kịp được khô lâu chiến mã hay sao?

Đại tướng quân chỉ vào người dã man đang bắn tên ở phía sau, hỏi.

Các pháp sư áo bào tro á khẩu không trả lời được. Phong Tốc thuật mà muốn đuổi theo chiến mã, thì cũng cần thời gian. Bởi vì thể lực của chiến mã sẽ dần giảm xuống, nhưng mà khô lâu chiến mã lại không có vấn đề thể lực giảm xuống này, ít nhất là khi những người đó chạy về phía trước, bọn họ cũng không đuổi kịp.

- Các ngươi có nhìn thấy thứ kia trong đội hình vong linh không?

- Có thấy!

- Đó là vong linh cấp tám, Pi Hughes.

Thanh âm của Đại tướng quân lạnh như băng:

- Có thể Vong linh pháp sư kia có cấp bậc còn thấp, nhưng mà loại vong linh này có sức chiến đấu sẽ không thấp hơn cấp bảy. Các ngươi ở đây, thì cũng không giúp được ta. Đừng nói là Yuri Matsu trở về, hắn có thể về được hay không thì còn chưa biết. Các ngươi đi đi thôi!

- Nhưng, các hạ...!

- Hạm đội chủ lực của chúng ta đã đi tới Liên Vận Thành, các ngươi đi tới Liên Vận Thành là tìm được bọn họ, tiếp tục chiến đấu, ta đã không thể thay đổi được thất bại tại đây nữa rồi.

Đại tướng quân nói xong, tháo bộ mũ giáp cổ quái kia xuống, ném lên trên mặt đất, nói với các thân binh chung quanh:

- Lần này, không cần phải bảo hộ ta, có thể giết thêm vài tên địch nhân là tốt

Cái mũ giáp này của hắn thì mang ý nghĩa trang sức hơn là thực tể, khi đội lên đầu, còn sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn. Đại tướng quân không nghĩ tới lại có một ngày như vậy, hắn không thể không tự minh đi giết địch.

Các tướng quân còn lại nghe được lời của Đại tướng quân, trong mắt cũng là một mảnh xám như tro tàn.

- Các ngươi mang vẻ mặt này làm gì? Thân là quân nhân, chết ở trên chiến trường, chẳng lẽ còn không đủ thỏa mãn hay sao?

- Đều tại ngươi, vì cái gì mà đi cướp đoạt cái chiến hạm kia? Cái chiến hạm kia còn tiên tiến hơn so với chúng ta, địch nhân khẳng định sẽ là phi thường cường đại, nếu không phải ngươi ra mệnh lệnh đó, chúng ta sao lại phải rơi vào kết cục này!

Một Tướng quân không kìm nổi chỉ vào Đại tướng quân mà quát lớn

Đại tướng quân cười lạnh nói:

- Lúc trước khi mà đi cướp bóc, các ngươi đều nói tới việc làm sao để chia của, bây thì còn muốn trách ta ư?

Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chàm chàm vào mỗi người, tiếp tục nói:

- Chúng ta đến đây, chính là vì chinh phục. Chẳng lẽ còn định bàn chuyện buôn bán với bọn họ hay sao?

- Nhưng, chúng ta còn có quyền đầu hàng!

- Không, ít nhất là ngươi đã không có.

Đại tướng quân đột nhiên rút ra trường kiểm, bước về phía trước, đi ra hơn năm thước, trực tiếp đâm thanh trường kiểm vào trong miệng tên Tướng quân mạo phạm hắn này. Trường kiểm như một tia chớp được rút ra, trên mặt đều là máu màu đỏ tươi.

- Còn có ai muốn đầu hàng nữa không?

Các sĩ quan chung quanh câm như hển, rất nhiều người trong số bọn họ cũng: không phải là dựa vào vũ dũng để trở thành Tướng quân, Đại tướng quân đã có lực lượng của Kiểm Thánh, một người có thể giết sạch bọn họ. Huống chi bên cạnh ỉ Đại tướng quân còn có gần trảm thân binh nữa.

- Đi theo ta về phía trước, vì vinh dự của quân nhân.

Đại tướng quân thu hồi trường kiểm, từ trong tay thân binh nhận lấy một thanh thập tự thương. Những sĩ quan này đều ủ rũ, nhưng vẫn dẫn lấy đội ngũ của mình, đuổi kịp quân đội chủ lực của Đại tướng quân.

Toàn bộ bảy ngàn binh sĩ, chia làm bảy bộ phận, ba ngàn người phía trước còn có các loại vũ khí, nhưng mà bốn ngàn người phía sau thì ngay cả áo giáp cũng không có mà mặc.

Đội ngũ một ngàn người ngăn cản khô lâu phía chính diện thì đã hoàn toàn tán loạn, binh sĩ đổ vào hai cánh thì cũng không tạo thành lực sát thương quá lớn cho các khô lâu này, hai bên đều có số quân là ba ngàn, nếu binh sĩ của Sarin là nhân loại, thì sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi, nhưng mà những khô lâu này lại không quan tâm đến tập kích của địch nhân từ bên cạnh, một đường giết về phía trước, chỉ để loại mấy trảm khô lâu ngã xuống hai bên sườn. Những khô lâu ngã xuống này trên cơ bản đều là bị chém rơi đầu, linh hồn chi hỏa trong hốc mắt le lói vài cái, rồi đột nhiên biển mất.

Bọn chúng không phải là chết hoàn toàn, mà là trở về Vong linh vị diện.

Lúc này Daniel mới miễn cưỡng ổn định được tiền tuyển, để cho các khô lâu ngừng lại, xoay người giết trở về. Hắn chỉ có cơ hội tiến lên lần này, bởi vì đối phương còn lại hơn bảy ngàn binh sĩ tụ tập cùng một chỗ, mắt thấy chuẩn bị phát động thể công. Phía sau còn có gần hai ngàn binh sĩ, đã ngăn cách mình và các người dã man chiến sĩ. Nếu không giết về được, thì Daniel sẽ bị hai mặt giáp công, tuy ràng có thể chạy trốn, nhưng khẳng định sẽ vô cùng chật vật.

Địch nhân đã ngã xuống sáu trảm, khô lâu tổn thất hơn một ngàn hai trảm, tỉ lệ tổn thất là một so với hai. Nếu mà tỉ lệ chỉ là một và một, thì địch nhân chính là lũ đần độn, đối mặt với khô lâu mà lại bại trận như vậy. Những binh sĩ ngã xuống kia sẽ vĩnh viễn sẽ không đứng lên được nữa, trên cốt mâu của khô lâu đều có độc, cốt mâu rất khó xuyên thấu được áo giáp, nhưng lại có thể đâm thủng bì giáp, chỉ cần vạch ra một miệng vết thương là được.

Độc tố của khô lâu cũng không tính là mãnh liệt, nước chữa trị có thể trị liệu được, tuy nhiên địch nhân đã không có thời gian đi trị liệu cho thương binh nữa. Những thương binh này nếu không được cứu chữa, thì chỉ sau sáu giờ nữa, cho dù có là ma dịch thì cũng không cứu sống nổi.

Daniel có thể sống đến hiện tại, nguyên nhân trọng yểu nhất là hắn nhát gan, hơn nữa lại có đủ bình tĩnh. Đối mặt với Giáo đình đuổi giết, hắn có thể chạy ra mấy vạn dặm, có thể thấy được này tên này sống dai tới mức nào. Cho nên hắn chỉ huy khô lâu rất có bài bản, quay lại giết về, căn bản không nhìn tới đội quân đông đảo đang đuổi theo phía sau.

Trong thần điện, Sarin đợi ba vị Quân vương trở về. Ba tên này thậm chí không còn chút khí lực để biển thành bộ dáng khô lâu nữa, toàn bộ dùng bản thể để lết vào trong tầng một của thần điện. Cũng may mà thần điện được xây rất rộng lớn, vẫn có thể chứa được cả những sinh vật có hình thể lớn hơn cả bọn chúng nữa.

Sarin và Aini đến thăm ba vị Quân vương, ba tên này dù sao cũng là tay đấm mạnh mẽ nhất của bọn họ. Chỉ là không nghĩ tới, chiến đấu lần này lại kịch liệt như thể, xương cốt trên người ba vị Quân vương đã vỡ ra hơn phân nửa, thiểu chút nữa đã không hợp lại được nữa rồi.

- Tại sao lại có thể như vậy được!

Sarin nhìn vết thương trên người Balagana, có chút giật mình. Hắn cũng biết thực lực của Balagana, bất kể là viễn công hay là cận chiến, tên này đều tuyệt đối là cường giả, đối phương không phải chỉ có mỗi một Ma đạo sĩ thôi hay sao?

Jodycoco âm thầm buồn bực, tại sao lại có thể như vậy ư? Còn không phải do khế ước bẫy rập của các ngươi tạo thành hay sao, hiện tại thực lực của mình cũng chỉ là vong linh cấp tám, nếu ở Vong linh vị diện, thì còn không được coi là một nhân vật nữa cơ. Còn địch nhân thì tuy ràng chỉ là cấp bảy Ma đạo sĩ, nhưng mà lực lượng lại không phải dùng con số này để tính, Ma đạo sĩ có lực sát thương, căn bản không thể ước lượng như vậy được.

Nếu không có quyền trượng mà Shanglan lưu lại, kết quả chiến đấu lần này còn khó mà nói rõ được.

- Năm tên kia đâu rồi?

Aini tuy ràng cũng quan tâm tới thương thể của Jodycoco, nhưng là hắn càng quan tâm tới Ma đạo sĩ của đối phương hơn. Hắn hiện tại có thể không đối phó được, vạn nhất chúng giết đến cửa, thì cũng chỉ có thể cao chạy xa bay thôi.

- Đã chết, một tên cũng không chạy thoát.

Jodycoco hữu khí vô lực trả lời.

Aini lúc này mới ra thở phào, địch nhân tuy ràng còn có không ít Ma pháp sư cấp năm, nhưng mà đã không có uy hiếp gì tới mình nữa. Sức chiến đấu của Sarin và chính mình đã hơn xa các pháp sư đồng cấp bình thường khác.

- Sarin, theo ta thấy, địch nhân có nhiều Ma pháp sư như vậy, số lượng này có chút không bình thường. Nếu là pháp sư cấp thấp thì còn giải thích được, nhưng mà địch nhân là có hơn mười Đại ma pháp sư.

Trong lòng Sarin cũng có nghi hoặc này, nói như vậy là vì trong quân đội đều là pháp sư cấp thấp, số lượng Đại ma pháp sư sẽ không nhiều lắm, một kỳ đoàn thì khẳng định không có lấy một người. Ngay cả trong Tần Nhân quân đội thì cũng sẽ không bố trí nhiều Đại ma pháp sư như vậy đi theo, quân đội của những quốc gia Đông Hải này làm sao có thể bố trí như vậy được?

Trên mười hai chiếc thuyền của địch nhân, nhiều nhất là chứa được hơn hai vạn người, một nửa trong đó hẳn là phụ trợ binh. Những kẻ đi lên mặt băng thì đều là quân chính quy. Quân chính quy hơn một vạn mà lại được bố trí hơn hai mươi Đại ma pháp sư, cũng có nghĩa là một kỳ đoàn được bố trí hai Đại ma pháp sư, đây là chuyện không có khả năng xảy ra được.

- Quên đi, sau khi kết thúc thì lưu lại vài tên tù binh, hỏi một chút là biết.

Sarin và Aini nói chuyện, Jodycoco ngẩng đầu nói:

- Aini, có thể để các linh hồn trên chiến trường cho chúng ta được không?

Aini không nói gì, nhìn về phía Sarin.

Sarin nhíu mày hỏi:

- Jodycoco, ngươi cần những linh hồn kia làm gì?

- Ba người chúng ta bị thương quá nặng, cần trị liệu.

- Để cho Daniel giúp các ngươi không phải là được hay sao?

Sarin không định để cho ba Quân vương này cắn nuốt linh hồn, điều này làm cho hắn có chút không thoải mái. Giết chết địch nhân là một chuyện, còn tiêu diệt luôn cả linh hồn, thì lại là một chuyện khác.

Jodycoco giận dữ nói:

- Tên Ma đạo sĩ kia quá lợi hại, chúng ta đã phải chịu thương tổn gần như không thể nghịch chuyển được. Nếu để cho Daniel giúp chúng ta, chỉ sợ trong vòng vài năm hắn cũng không thể làm được gì cả.

- Tại sao có thể như vậy, Daniel có tọa độ cố định cơ mà.

Aini cũng có chút không rõ, hắn có thể cảm giác được, lần này Jodycoco không nói sai, chỉ là vẫn còn có gì đó đang gạt hắn.

- Vong linh pháp tắc, cũng là một trong các vị diện pháp tắc. Kỳ thật...

Jodycoco do dự một chút, thầm nghĩ, dù sao hai tên này thăng cấp Ma đạo sĩ, hẳn là chuyện sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, mình cũng không có gì nhất thiết phải giấu bọn họ.

- Kỳ thật, cái đó cũng giống như nguyên tố cân bàng, chúng ta ở Vong linh vị diện là dựa vào cắn nuốt linh hồn để chừa trị thương thế, đại bộ phận linh hồn đều đã bị lãng phí, một lần nữa biển thành năng lượng, trở về với vị diện. Cái đó cũng giống như nguyên tố dật tán. Ở thể giới này của các ngươi, ma pháp toang bị cũng cần phải tiến hành tu bổ, trừ khi là thần khí, nếu không thì một kiện toang bị cũng sẽ dần dần mất đi hiệu quả. Bởi vì nguyên tố sẽ từ trong toang bị mà tản ra ngoài, khiến cho thể giới này có một loại trạng thái cân bàng. Chỉ có những thứ lấy được từ vị diện khác, thì khả năng tiêu tán mới được tính là gần bàng không.

Sarin nghe vậy, trong lòng vừa động, hỏi:

- Vì sao thần khí sẽ không tự mình bị hủy hoại?

- Bởi vì thần khí có thể xuyên qua vị diện, đã không phải là thứ thuộc về một vị diện cụ thể nào nữa.

Jodycoco đối mặt với vấn đề ngu ngốc như vậy, nhưng cũng chỉ có thể kiên nhẫn trả lời.

Sarin đột nhiên hiểu được, vì cái gì Ma pháp sư đảo Sigure lại động tâm với hỏa nguyên tố Tinh Linh kia. Trên thực tể thì hỏa nguyên tố Tinh Linh không thuộc về Myers đại lục vị diện, dùng hỏa nguyên tố Tinh Linh này để chế tạo toang bị, thì cũng sẽ có thuộc tính của thần khí, sẽ không hư hỏng dần. Mà bản thân hỏa nguyên tố Tinh Linh lại ẩn chứa một luồng năng lượng cực kỳ khủng bố, đạt tới uy lực của bán thần khí. Một kiện bán thần khí không cần tu bổ, vậy thì đã không khác gì lớn so với thần khí cả.

- Như vậy, các ngươi cắn nuốt những linh hồn này, chẳng lẽ năng lượng của những linh hồn này sẽ không tản ra trên Myers đại lục vị diện hay sao?

Sarin hỏi tới vấn đề mấu chốt.

- Đó là vấn đề về năng lượng thay thế, chúng ta đã bị thương tổn, bản thân chính là một loại năng lượng, chỉ khi đạt được bồi thường ở thể giới này, thì mới là

phương thức trị liệu ổn thỏa nhất.

!

Lần này Jodycoco không trả lời kỹ càng tỉ mỉ như vậy nữa, nhưng mà Sarin: cũng đã có thể hiểu rõ rồi.

ỉ Quang nguyên tố và Ám nguyên tố sẽ không triệt tiêu lẫn nhau, ngược lại sẽ , chuyển hoán lẫn nhau, đây là đạo lý mà mỗi một Ma pháp sư đều hiểu được. Tuy ràng nếu phân tích cụ thể ra, thì vấn đề của Jodycoco sẽ phức tạp hơn rất nhiều, nhưng mà đạo lý cơ bản thì vẫn giống nhau.

Sarin cũng không làm khó Jodycoco, hắn chỉ hỏi một câu:

- Nếu các ngươi không cắn nuốt những linh hồn này, cuối cùng thì những linh hồn này sẽ như thể nào?

- Đại bộ phận sẽ tiêu tán, trở về hình thái nguyên thủy nhất của sinh mệnh, đó là hư vô. Có một vài linh hồn sẽ dùng hình thức đặc biệt để duy trì trong một thời gian, về phần thời gian này dài hay ngắn, thì sẽ do độ mạnh, yểu của linh hồn này quyết định.

- Diabinasi, đúng là như vậy hay sao?

Sarin vẫn còn nghi ngờ lời của Jodycoco, nên mới hỏi kẻ thành thực nhất là Diabinasi.

- Đúng vậy, Sarin đại nhân.

Diabinasi trả lời rất cung kính.

Thấy Sarin vẫn trầm ngâm không nói, Jodycoco liền nói tiếp:

- Sarin đại nhân, vấn đề về linh hồn là phi thường phức tạp, ba người chúng ta cũng không nhất định có thể giải thích chuẩn xác được. Tuy nhiên ở Vong linh vị diện, lấy khô lâu làm ví dụ, một khô lâu sau khi sinh ra, thọ mệnh đại khái chỉ có mười năm. Nếu trong vòng mười năm này mà không có tiến hóa, thì khô lâu sẽ tiêu vong, trở thành năng lượng thuần túy. Chúng ta cắn nuốt linh hồn, cũng không phải là hoàn toàn tiêu diệt linh hồn này, chúng ta cũng không năng lực đó, căn nguyên của linh hồn hẳn là một thứ gì đó vĩnh hàng. Thứ tiêu vong chỉ là ý thức, cũng chính là lạc ấn trong linh hồn mà thôi.

Sarin nở nụ cười, nói:

- Aini, ngươi nói xem thể nào?

- Đáp ứng bọn họ đi.

Aini lo ngại ràng nếu không có ba vị Quân vương, thì sự an toàn của hắn sẽ không được bảo đảm. về phần cắn nuốt linh hồn gì đó, thật ra hắn cũng không phản cảm. Jodycoco nói rất đúng, linh hồn sớm hay muộn cũng sẽ tiêu vong, những người đó đã chết trận, cho dù là bản ngã trong linh hồn còn chưa tiêu vong, thì cũng đã không phải là một “con người” nữa rồi.

- Vậy thì theo ý ngươi.

Sarin cười cười, thầm nghĩ, thứ quan trọng nhất của con người không phải là chính bản thân mình hay sao? Tất cả những thứ như đạo đức gì đó, thì cũng đều được thành lập trên cơ sở bản thân mình mà thôi.

Jodycoco âm thầm oán giận, tên Sarin này thật là giảo hoạt, cái gì mà bảo là theo ý ngươi? Còn không phải là đang trốn tránh trách nhiệm hay sao, vạn nhất trong tương lai có người hỏi đến, ngươi sẽ có thể bày ra một bộ dáng “ta không liên quan”.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tại tiền tuyển đã không có phi hành con rõi trở về nữa.

Sarin cũng không gấp gáp, hắn đợi cho đến nửa đêm, lúc này mới nhận được tin tức do Christian truyền lại. Quân địch bị huỷ diệt, chỉ tóm được hơn một trảm tù binh, còn lại toàn bộ tử vong.

Aini không che dấu được vẻ khiếp sợ, đó chính là hơn một vạn địch nhân a!

- Đi thôi, xem một chút.

Sarin để cho mọi người nghỉ ngơi, chỉ mang theo Zola và Tieta, cùng Aini đi tới hải cảng. Trên mặt băng tại hải cảng, đã xuất hiện một cái hố cực lớn, lớp băng dàymấy thước đã biển mất, lộ ra nước biển bên dưới. Tù binh bị đưa tới trước mặt Sarin, Sarin chú ý tới, không chỉ trong mắt tất cả các tù binh này có nét sợ hãi, mà ngay cả trong mắt binh sĩ dưới tay mình cũng vậy, cũng có nét vô cùng kính sợ.

Cái tên kia không biết đã phóng ra mấy pháo, vậy mà lại đánh ra một cái hố lớn như vậy trên mặt băng này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.