Yêu Em Rồi Đấy

Chương 31: Buổi Tiệc Sinh Nhật




Thủy An Lạc lau rửa hết cho anh xong mới tìm bột bộ đồ ngủ sạch sẽ mặc cho anh, rồi lại mất công thay ga giường, xong rồi cô mới có thể nằm xuống nghỉ ngơi được.

Thủy An Lạc vừa nằm xuống liền lăn luôn vào lòng Sở Ninh Dực.

“Anh nói xem.”

Sở Ninh Dực cúi đầu. Dưới ánh trăng, anh nhìn thấy vành mắt đen thui của cô liền xoa đầu cô nói: “Em lăn lộn cả ngày rồi, không mệt à? Ngủ đi đã, sau này còn nhiều thời gian.”

Thủy An Lạc mệt từ sáng đến giờ rồi, sau khi hạ được Sở Ninh Dực, tim cô mới hoàn toàn được coi là thả lỏng.

Thủy An Lạc nhắm mắt, “Nhớ cho em tiền mua cốc đấy, người ta không free ship đâu.” Trước lúc ngủ, Thủy An Lạc vẫn còn lẩm nhẩm câu này.

Đêm qua không ngủ cả một đêm, vừa nghĩ được kế này cô liền đặt hàng luôn trên cái web kia, còn cố tình tìm tiệm bán ở ngay trong thành phố A, bảo người ta chuyển phát nhanh nhất có thể tới, kết quả cô phải trả rất nhiều tiền vận chuyển.

Nghĩ đến chuyện này, tim gan Thủy An Lạc lại co rút đau đớn.

Ban ngày Sở Ninh Dực ngủ rồi nên lúc này cũng không thấy buồn ngủ, thế nên anh cứ ôm rồi nhìn cô suốt, chốc chốc lại hôn cô một cái.

Chỉ có điều cô không hề biết rằng, khi ấy Fool quyết định chọn anh, Thủy An Lạc cũng là một trong các lý do.

Trước khi mất, Fool đã gọi cho anh một cuộc điện thoại, anh còn nhớ rất rõ.

[Có biết tại sao bao nhiêu năm qua thực lực của Thủy Mặc Vân sớm đã trên cơ tôi rồi, nhưng tôi lại chọn để cậu ta về quân đội không? Vì người bên cạnh cậu ta là Long Man Ngân. Long Man Ngân là người phụ nữ thông minh, nhưng lại không biết tiến lùi chọn lựa như con gái của cô ta.]

Khi ấy, tuy Fool không nói rõ chuyện di chúc, nhưng lúc ông ta nói với anh câu đó, anh đã biết ngay kết cục này rồi.

“Sợ nói với em xong em lại cảm thấy tự trách mất.” Sở Ninh Dực khẽ nói, rồi lại khẽ hôn lên môi cô.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc cho tới tận lúc trời gần hửng sáng anh mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ánh sáng đầu tiên của buổi sớm lọt vào phòng.

Thủy An Lạc buồn ngủ rã rời, buồn ngủ đến mức hoài nghi cuộc đời nhưng vẫn phải bò dậy.

Lũ trẻ phải ăn sáng, con trai lớn phải đi học, cô phải dậy để hầu hạ mấy tiểu tổ tông kia.

Cảm khái duy nhất của Thủy An Lạc lúc này là, tại sao lại đẻ nhiều như vậy? Tại sao? Tại sao???

Thủy An Lạc ngồi dậy, lại gục đầu vào đầu gối. Cô cảm thấy nhớ mong thím Vu vô cùng. Lúc có thím Vu, cô chẳng bao giờ phải lo lắng về chuyện của lũ trẻ cả.

Sở Ninh Dực nhíu mày, “Sao đã dậy rồi thế?” Anh với tay lấy đồng hồ, mới sáu giờ mười lăm. Trước giờ chỉ cần không phải đi làm cô đều ngủ tới hơn chín giờ mới dậy.

“Em thấy nhớ thím Vu quá đi mất.” Thủy An Lạc buồn ngủ đến mức hồn phách siêu lạc, nhưng vẫn đứng dậy lảo đảo đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Sở Ninh Dực ngồi dậy, lại nhìn đồng hồ, có khi vẫn phải gọi thím Ngô lại thôi, nếu như đã có người cố tình sắp đặt người theo dõi anh, vậy thà là người mình biết vẫn là tốt nhất.

“Để anh bảo thím Ngô tới.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Thủy An Lạc đang đánh răng liền thò đầu ra khỏi phòng tắm, “Lý do? Em quả thật không muốn thím Ngô tới đây. Nếu là thím Vu, thím ấy tuyệt đối sẽ không mắc những sai lầm cơ bản như vậy, thế nên anh buộc phải cho em một lý do mới được.”

“Thím Ngô ở Sở gia cũng đã mấy năm rồi, làm giúp việc cũng không phải ngày một ngày hai, em cảm thấy bà ấy sẽ mắc phải loại sai lầm ngớ ngẩn như thế à?” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.

Thủy An Lạc cắn bàn chải đánh răng nghĩ, cuối cùng giật mình nghẹn họng nói: “Ý của anh là...”

Thím Ngô là nội gián được người khác phái tới, cố tình làm vậy sao?

Vì muốn đánh gục Sở Ninh Dực từ mặt tâm lý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.