Yêu Em Rồi Đấy

Chương 3: Cô Trở Lại




Phòng làm việc rất yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Kiều Nhã Nguyễn đứng thẳng người nhìn Thủy Mặc Vân ngồi sau bàn làm việc.

Ngón tay của Thủy Mặc Vân gõ gõ trên một tập tài liệu đặt trên bàn. Mỗi một lần ngón tay của ông gõ xuống đều giống như gõ vào tim của Kiều Nhã Nguyễn.

Thế nhưng Thủy Mặc Vân không lên tiếng, Kiều Nhã Nguyễn ắt cũng không dám ho he gì.

Thủy Mặc Vân đứng dậy, Kiều Nhã Nguyễn tự động lui về sau một bước.

“Quay về lâu như vậy rồi vì sao còn chưa giải quyết chuyện này?” Thủy Mặc Vân đột nhiên lên tiếng, nghe giọng điệu này là thấy không ổn rồi.

Kiều Nhã Nguyễn vẫn đứng thẳng tắp: “Đang giải quyết ạ!”

“Không còn là con nít nữa rồi, đến bây giờ vẫn không học được cái gì là tốc chiến tốc thắng sao?” Thủy Mặc Vân lên tiếng: “Chuyện này nếu giải quyết không tốt thì ngay cả bác cũng không bảo vệ được cháu đâu!” Thủy Mặc Vân nói rồi đập tài liệu trên bàn đánh bộp một tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, môi mím lại.

“Cháu có biết vấn đề đạo đức trong quân đội quan trọng cỡ nào không? Lại còn có con trước khi kết hôn nữa. Cháu thử nhìn Sư Hạ Dương xem! Chỉ vì đứa bé kia mà ròng rã mấy năm trời hoàn toàn không có cơ hội thăng tiến! Cháu muốn đi theo con đường của cậu ta sao?” Thủy Mặc Vân nói. Ông chỉ hận rèn sắt thành thép, nhưng vẫn cố nhịn xuống.

“Cháu đúng là quân do cậu ta huấn luyện!” Thủy Mặc Vân tức giận nói: “Hiện tại, việc mà bác hối hận nhất chính là chuyện năm đó đã đồng ý với yêu cầu của cháu!”

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nghe dạy dỗ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn đang bị giáo huấn thành cháu trai thì Sư Hạ Dương tới. Mà anh ta có đến hay không thì kết quả vẫn như vậy, một thằng cháu trai biến thành hai thằng cháu trai.

Thủy Mặc Vân đóng kín cửa mắng mỏ. Người bên ngoài chỉ có thể nghe thấy tiếng Thủ trưởng đang ở bên trong phát hỏa ngút trời, nhưng không một ai dám tới gần một bước.

Thủy An Lạc cùng Sở Ninh Dực chạy thâu đêm tới, cảnh vệ dẫn bọn họ đi vào.

“Anh nói ba tôi đã dạy dỗ bọn họ hơn hai tiếng đồng hồ á?” Thủy An Lạc đẩy xe lăn của Sở Ninh Dực, thấp giọng hỏi.

Cảnh vệ thận trọng gật đầu: “Từ lúc Thiếu úy Kiều đi vào đã là hai tiếng rồi, Đoàn trưởng Sư tới muộn hơn một chút, thế nhưng cũng tầm hơn một tiếng.”

Sư Hạ Dương sao, Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi thầm rút di động của mình ra, sau đó gửi cho Phong Phong một tin nhắn.

“Xem hai cô cậu đi, đây là quân bộ là là nhà của hai cô cậu hả? Không biết mình đang mặc cái gì trên người sao?”

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực vừa mới đi đến gần cửa đã nghe thấy tiếng đập đồ truyền ra.

Thủy An Lạc rụt cổ của mình lại. Lần duy nhất mà cô chứng kiến ba mình nổi cơn điên là lúc cô còn bé tí, đó chính là lần ba với mẹ cô cãi nhau.

“Sở Ninh Dực, hay là anh vào một mình đi.” Thủy An Lạc cười nịnh nọt. Mấy lúc thế này cô không muốn đi vào rồi bị lây xui xẻo đâu.

Sở Ninh Dực quay đầu lại, lạnh lùng liếc Thủy An Lạc một cái.

“Anh Sở, đây là tổ chức tin tưởng mình anh có thể ngăn được thiên quân vạn mã của quân địch!” Thủy An Lạc tiếp tục vuốt mông ngựa.

“Kẻ địch chỉ có một người thôi!” Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc nhìn cô.

Thủy An Lạc: “...”

Thật là thẳng thắn.

“Em không dám vào đó đâu, em sợ sẽ bị dọa khóc mất!” Thủy An Lạc lợn chết không sợ nước sôi hầm hừ nói.

“Em dợ bị dọa khóc, thế nhưng chữ khóc người ta đâu có quen biết em!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói rồi dứt khoát đẩy cửa ra.

Thủy An Lạc: “...”

Lúc Thủy An Lạc thầm giơ chân lên vờ đá anh một cái sau xe lăn của anh, Sở Ninh Dực đột nhiên quay đầu lại. Thủy An Lạc kinh hoàng liền vội vã xoay người khiến chân đá vào bước tường.

“Áaaaaaaa...!!!!!”

Thủy An Lạc đột nhiên gào lên một tiếng, đau chết cô mất thôi.

Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn cô, đây gọi là đáng đời đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.