Yêu Em Rồi Đấy

Chương 22: Tần Tổng Em Đã Về




Lúc Sở Ninh Dực tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau, trong nhà vắng vẻ, Thủy An Lạc dựa trước cửa phòng ngủ.

Đầu Sở Ninh Dực đau như muốn nứt ra. Anh chống hai tay xuống giường ngồi dậy, vươn tay chạm tới cốc nước ấm đặt sẵn trên bàn.

Tất cả ký ức trước khi say rượu quay lại trong đầu khiến sắc mặt vốn trắng bệch của anh càng thêm xấu xí.

Anh nhìn hai chân mình với ánh mắt cay độc, giây tiếp theo bỗng cầm lấy chiếc cốc.

“Chờ đã.” Thủy An Lạc đứng ở cửa đột nhiên nói, bước chân lại không di chuyển lấy một cái, “Anh Sở à, em biết anh chơi bóng rổ không tồi, có nhìn thấy rổ không? Anh cứ ném vào đó nhé. Em nói anh hay, trong nhà này anh thích nổi điên thế nào cũng được. Còn nữa, cốc anh cứ đập thoải mái, em đã mua được một đống cốc hạ giá rồi, mua một tặng ba, thật sự...”

“Cút ra ngoài...”

“Xoảng...”

“Xoảng...”

Chậc chậc, âm thanh này... thật vang dội~

Tiếng đóng cửa và tiếng cốc vỡ đồng thời vang lên.

Thủy An Lạc đứng ngoài cửa vỗ nhẹ lên ngực mình. Cơn tức này của anh Sở không phải lớn ở mức bình thường đâu, dọa chết bé bi rồi. May mà cô đã đưa con đi trước.

Bên trong không còn âm thanh gì nữa, Thủy An Lạc bình tĩnh rót một cốc nước khác, dè dặt mở cửa. Cô cúi đầu nhìn cái cốc đã vỡ tan tành cách cửa chừng một mét, may mà anh Sở vẫn chưa mất lý trí, còn biết không để cô bị thương.

Thủy An Lạc cười tít mắt đi vào, sau đó đặt cốc nước lên bàn, nhìn người đàn ông mặt mày u ám, sau đó mỉm cười làm động tác mời: “Anh tiếp tục đi.”

Nói xong, Thủy An Lạc lỉnh ra ngoài như một con thỏ, còn đóng sầm cửa lại.

Sở Ninh Dực: “...”

Hừ, anh mới không trông chừng có một ngày thôi mà cô nàng này đã quên uống thuốc rồi đấy à?

Chỉ có điều cái cốc tiếp theo cũng không thoát khỏi số phận bị đập nát.

Thủy An Lạc đứng ngoài cửa nghe, thân thể tiếp tục run lên một cái, sau đó lại tiếp tục mở cửa cầm một cái cốc mới vào, cứ thế lặp đi lặp lại cả buổi sáng, bên trong phòng ngủ đã là một đống hỗn độn.

Thủy An Lạc nghe tiếng động bên trong phòng, lại cúi đầu nhìn cái cốc cuối cùng trong tay mình, “Đập xong cái này thì anh đập nốt em đi.” Thủy An Lạc lẩm bẩm nói, tiếp tục cầm cốc vào.

Trên sàn phòng ngủ đầy mảnh vụn thủy tinh, may mà người nào đó không thể xuống giường.

Thủy An Lạc thận trọng bước qua mảnh vụn thủy tinh tiến vào, sau đó đặt chiếc cốc xuống: “Sắp đến bữa trưa rồi, anh bảo em có nên làm cơm cho anh không? Nhất định là anh sẽ hất đi, như vậy là có lỗi với người dân châu Phi lắm đấy. Dù gì bọn họ cũng không có cơm để mà ăn, anh nói xem?”

Sở Ninh Dực: “...”

Anh nhìn cô, khóe miệng rõ ràng đã giật một cái.

Phản ứng của cô nàng này...

Nằm ngoài dự đoán của anh.

“Biến ra ngoài, không cần em thương hại anh.” Sở Ninh Dực gằn giọng nói, cố áp chế cơn tức giận của mình xuống.

“Ai da, em là ai chứ, anh cũng xem trọng em quá rồi đấy.” Thủy An Lạc nói xong liền xoay người đi ra ngoài, có điều lúc đi đến cửa, cô lại tỏ vẻ đáng thương nói: “Đấy là cái cốc cuối cùng rồi, nếu mua tiếp em phải qua chỗ khác mua, tuy là giao hàng nhanh, nhưng đắt lắm. Sở gia, hay là anh ngẫm lại đi?”

“Cút ra ngoài.” Trán Sở Ninh Dực hơi đau, cô nhóc này muốn anh tức chết đấy à?

Thủy An Lạc lại ai da một tiếng, đóng cạch cửa lại, có vẻ nóng giận không phải mức bình thường rồi.

Sở Ninh Dực: “...”

Cô nhóc này quả nhiên là cô ngốc nhà anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.