Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi

Chương 67




Hùng Tam là ai? Hắn là người có tính tình táo bạo nhất trong Hùng Trang, còn là đội trưởng dân binh trong thôn! Đương nhiên đối với hắn mà nói, đội trưởng có làm hay không không sao cả, hắn đảm nhiệm cũng chỉ vì chút ít tiền lương trong thôn chi trả mỗi tháng. Hắn là loại người bình thường không có việc gì còn muốn tìm việc, hiện tại bị người khi dễ thành như vậy, làm sao còn nhẫn nhịn được? Hơn nữa vợ hắn lại bị người bắt nhốt, nếu hắn còn chậm trễ, hắn lo lắng vợ hắn bị đám người này khi dễ.

Nghĩ tới chuyện này, Hùng Tam nhất thời nổi trận lôi đình!

Mẹ nó, mày dám động người của Hùng Trang, đi chết đi!

Hùng Tam thừa dịp Lý Thiếu Quân còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp vung gậy đập tới, lập tức đánh thẳng vào đầu Lý Thiếu Quân.

Quân ca!

Lý tổng!

Trong tiếng hô của Hàn Dĩnh cùng Quang đầu cường, Lý Thiếu Quân theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, Quang đầu cường xông tới chụp tay kéo hắn về phía sau. Mặc dù không đến nỗi làm đầu nở hoa như thanh niên vừa rồi, nhưng một gậy của Hùng Tam vẫn đánh trúng cánh tay Lý Thiếu Quân, lập tức phế bỏ tay hắn. Lực đạo như thế cũng thấy được Hùng Tam phẫn nộ như thế nào.

A!

Một thanh âm thét lên thê thảm nhất thời vang vọng!

Phải biết rằng Lý Thiếu Quân chưa từng chịu vũ nhục như vậy, bị người dùng gậy đánh bị thương như thế, ngay lập tức khuôn mặt tuôn đầy mồ hôi, vẻ mặt biến thành khủng bố dữ tợn, tức giận rít gào:

Quang đầu cường, mẹ nó, mày là người chết sao? Còn không nhanh chóng ra tay cho tao! Đánh chết bọn hắn, đánh chết tao phụ trách!

Dạ, Lý tổng!

Quang đầu cường đã sớm nghẹn cỗ tức giận, nhìn thấy Lý Thiếu Quân bị người đánh gãy tay, làm sao còn nhẫn nhịn:

Tất cả đều nghe cho tôi, ra tay, đánh chết đám dân đen này cho tôi!

Dân đen? Dám mắng chúng ta là dân đen!

Hùng Tam cũng phẫn nộ, nắm chắc cây gậy trong tay, dùng sức vung về phía trước:

Lên cho tôi, đánh chết bọn hắn!

Một cuộc đại chiến nháy mắt sắp triển khai!

Dừng tay!

Đúng lúc này một tiếng phanh xe thật chói tai vang lên, một người nhảy xuống xe, sắc mặt hắn bình tĩnh, bước nhanh tới cổng câu lạc bộ, Sở Tranh cùng Đoạn Bằng đi theo sau lưng hắn. Hai người đều lo lắng Tô Mộc gặp nguy hiểm, đều theo sát phía sau. Nhất là Đoạn Bằng, chỉ cần có ai dám động tới Tô Mộc, hắn tuyệt đối bùng nổ ngay đương trường.

Thanh âm vừa vang lên, mọi người có chút ngây dại, chỉ trong tích tắc đó Tô Mộc đã xen vào giữa hai bên, đứng trong đại sảnh câu lạc bộ Hoa Khôi.

Anh là ai?

Hùng Tam ấp úng hỏi.

Tiểu hỗn đản ở đâu nhảy ra, dám quản chuyện của câu lạc bộ Hoa Khôi chúng ta, các huynh đệ, tiếp tục đánh!

Quang đầu cường đã rơi vào trạng thái như cuồng loạn, trực tiếp cầm gậy đánh thẳng vào đầu Tô Mộc.

Một gậy này nếu đánh xuống, sẽ trực tiếp làm đầu Tô Mộc nở hoa!

Lư Đào vừa nhìn thấy cảnh này, trái tim muốn bay ra ngoài. Lúc này hắn muốn chen vào đã không khả năng, vội vàng cầm di động hét:

Lão Mạnh, ông đang ở đâu vậy? Nhanh chóng qua đây đi, người của Hoa Khôi muốn giết Tô chủ tịch!

Ba phút sẽ tới!

Mạnh Vi Khiêm nhanh chóng nói.

Nói đùa sao, tội danh đó lớn tới thế nào! Người câu lạc bộ Hoa Khôi muốn giết Tô Mộc! Hiện tại Tô Mộc chính là chủ tịch huyện Hoa Hải, nếu hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bí thư chính pháp ủy như mình thật sự gặp xui xẻo.

Lý Thiếu Quân, trước kia vì mặt mũi của Lý Thiên Thạc nên không động hắn, hắn thật sự cho rằng trong tay mình không có chứng cớ sao? Chỉ nói câu lạc bộ Hoa Khôi là địa phương làm chuyện phi pháp, lần này không ai cứu được hắn! Tốt nhất nên cầu mong Tô chủ tịch không xảy ra việc gì!

Chạy nhanh lên!

Mạnh Vi Khiêm cơ hồ rít gào lên.

Phanh!

Một gậy của Quang đầu cường nện xuống, nhưng không đánh trúng Tô Mộc. Thậm chí Tô Mộc cũng không ra tay, Đoạn Bằng đã phóng lên tung ra một cước đá trúng cổ tay Quang đầu cường, ngay lúc cây gậy rơi xuống Đoạn Bằng liền xông lên, một quyền đánh bay Quang đầu cường. Thừa nhận một quyền cực mạnh của Đoạn Bằng, sắc mặt Quang đầu cường tái xanh, khóe môi run lên, có cảm giác như ngạt thở sắp chết.

Cũng chỉ một chiêu thức này của Đoạn Bằng liền đem hiện trường chấn động!

Không còn ai dám lộn xộn chút nào, nói đùa sao! Nếu không muốn chết thì đứng yên đừng nhúc nhích, người này rõ ràng không đơn giản. Thậm chí Hùng Tam còn cảm nhận được cỗ sát ý vừa bộc phát ngay lúc Đoạn Bằng ra tay. Sát ý a, phóng thích ra ngoài không hề che giấu, nếu nói đơn giản, có thể sao?

Lý Thiếu Quân cũng mộng!

Hiện tại Lý Thiếu Quân nhẫn nhịn bả vai đau đớn, nhìn về phía trước, kỳ thật vừa rồi khi Quang đầu cường ra tay, hắn đã biết thân phận Tô Mộc. Đừng nói trước đó hắn đã nhìn thấy ảnh chụp của Tô Mộc, cho dù chưa từng gặp qua, chẳng lẽ không thấy Sở Tranh sao? Có thể làm cho Sở Tranh đi theo sau, còn không phải vị quyền chủ tịch huyện Hoa Hải mới tới? Nhưng Lý Thiếu Quân thật không ngờ, Quang đầu cường lại lỗ mãng như vậy, vừa xông lên liền đánh người.

May mắn Tô Mộc không có việc gì, nếu bị đánh trúng, Lý Thiếu Quân cũng không biết nên làm gì bây giờ! Mặc dù hắn có chút ngu xuẩn, nhưng còn chưa ngu xuẩn tới mức dám ngang nhiên xúc phạm tới Tô Mộc. Nếu không sẽ không có ai giữ được hắn!

Toàn bộ không được cử động, nơi này có tôi, xảy ra bất cứ chuyện gì, do tôi phụ trách!

Tô Mộc đảo mắt qua toàn trường, bình tĩnh nói.

Anh?

Hùng Tam khinh thường nhướng mày nói.

Tôn trọng một chút, vị này chính là quyền chủ tịch huyện Hoa Hải mới nhậm chức!

Sở Tranh quát lạnh.

Cái gì? Chủ tịch huyện? Mẹ nó, thật hay giả vậy? Không phải đang diễn trò đi? Tại sao có chủ tịch huyện còn trẻ như vậy? Nhóm người Hùng Tam ngây ngẩn, nhóm bảo an Hoa Khôi cũng sửng sốt! Vẻ mặt Hàn Dĩnh âm tình bất định, Quang đầu cường té ngã bên cạnh, nghe được lời của Sở Tranh, nhất thời muốn chết cho xong, mình thật sự quá anh dũng, dám đánh cả chủ tịch huyện.

Khoan đã, nếu nói như vậy hành động vừa rồi của mình chẳng phải có hiềm nghi mưu sát chủ tịch huyện sao?

Nghĩ tới đây Quang đầu cường nhất thời toát mồ hôi lạnh. Nếu tội danh này bị xác định xuống, đời này hắn đừng mong rời khỏi ngục giam. Nghĩ tới cuộc sống mịt mù tăm tối kia, hơi thở của hắn nhất thời biến thành dồn dập. Vừa bị giật mình như thế, cơn đau trên người đều giảm bớt không ít.

Làm sao bây giờ? Hiện tại mình phải làm gì?

Anh thật là chủ tịch huyện?

Hùng Tam hỏi.

Vô nghĩa, đương nhiên là chủ tịch huyện, còn có ai dám giả mạo nữa hay sao?

Sở Tranh quát lớn.

Làm thư ký của Tô Mộc, có vài lời Tô Mộc không nên nói, điều này cần khảo nghiệm ánh mắt của thư ký. Thật hiển nhiên Sở Tranh làm không sai, nếu để Tô Mộc nói, sẽ có cảm giác không thích hợp.

Chủ tịch, anh phải làm chủ cho chúng tôi!

Hùng Tam xác định thân phận Tô Mộc xong, liền nhanh chóng hô:

Chủ tịch, vợ của tôi bị nhốt trong này, câu lạc bộ của bọn hắn cũng không phải cục công an, dựa vào cái gì dám tự mình cầm tù người khác chứ?

Đúng vậy, mẹ của tôi cũng bị giam bên trong, bà còn có bệnh tim nữa!

Thật đó, bác của tôi cũng ở bên trong!

Nhóm người Hùng Trang đều lớn tiếng hô lên. Nếu chủ tịch huyện đã ở đây, họ đương nhiên sẽ không ra tay. Cho dù họ là nông dân, nhưng hiểu pháp luật. Vừa rồi họ ỷ vào người đông thế mạnh muốn đánh nhau, nhưng hiện tại lại không thể. Nếu Tô Mộc có mặt ở đây, họ đã chiếm được lẽ phải, cũng không cần làm ra việc liên lụy tới Hùng Trang.

Vậy sao?

Tô Mộc xoay người lại:

Ai là người phụ trách câu lạc bộ này?

Là tôi!

Hàn Dĩnh bước ra:

Tôi là giám đốc Hàn Dĩnh, Tô chủ tịch, thật sự là có lỗi, đã xảy ra chuyện như vậy. Kỳ thật tôi đã tìm hiểu qua, tất cả đều là hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm!

Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?

Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng hỏi, cô gái trước mắt thật sự là loại người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nếu không phải hắn đã biết chân tướng của nàng, chỉ sợ sẽ bị nàng lừa dối. Còn nữa, nàng thật sự là người phụ trách nơi này sao? Có Lý Thiếu Quân ở đây, nàng tính là gì vậy?

Đối với loại đàn bà như Hàn Dĩnh, Tô Mộc thật sự không sinh ra được chút đồng tình cùng lòng tôn trọng!

Nếu để cho Tô Mộc biết câu lạc bộ Hoa Khôi này còn làm ra sự tình gì, phỏng chừng hắn sẽ hung hăng tát vào mặt Hàn Dĩnh, chỉ vào mặt hỏi nàng, nàng có gia đình hay không? Có biết hút ma túy đối với một gia đình mà nói có ý nghĩa thế nào?

Dạ, thật sự là hiểu lầm. Kỳ thật nhóm nữ khách kia tới câu lạc bộ chúng tôi để giải trí, chúng tôi đã dẫn họ vào phòng. Nhưng có lẽ có người truyền nhầm tin tức, cho nên mới tạo thành chuyện như vậy. Như vậy đi, hôm nay toàn bộ tiêu phí của nhóm nữ khách chúng tôi đều miễn phí, còn có các vị anh em của Hùng Trang nếu đã tới đây, chúng tôi cũng không thể để các vị về tay không đúng không. Bảo an của chúng tôi sẽ xin lỗi, chúng tôi còn tặng kèm mỗi vị năm trăm đồng. Các vị thấy được không?

Hàn Dĩnh gấp giọng nói.

Một cô gái không đơn giản!

Bởi vì những lời này của nàng đã làm cho nhóm người Hùng Trang tâm động. Chỉ là một nông dân, năm trăm đồng là một con số không nhỏ! Chỉ cần tìm về người nhà là được.

Nhưng đúng ngay lúc này ngay cửa thang lầu xuất hiện hai người, vừa nhìn thấy họ không khí nháy mắt ầm ầm nổ tung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.