Yêu Em, Như Tuổi Hoa Niên

Chương 8: Băng tuyết thế giới (7)




Người nằm dưới đất có phải là Lê Khải Liệt hay không? Trái tim bị bóp nghẹn, ở bên ngoài chói sáng nên khi đi vào đây lập tức trở nên tối om, Vu Duy Thiển nheo mắt đến gần để nhìn cho rõ, nhưng đối phương không cho hắn thời gian, trong hỗn loạn có người vọt về phía hắn.

Đá văng kẻ địch đang tấn công, động tác nhanh nhẹn mà hất tung khẩu súng trong tay đối phương, đồng thời nhìn thấy người đang quay cuồng dưới đất cất lên tiếng rên rỉ — Lê Khải Liệt cho dù bị thương nặng như thế nào thì cũng sẽ không tỏ vẻ yếu thế trước mặt kẻ thù, người này không phải Lê Khải Liệt.

Tựa như trái tim đang bị bóp nghẹn rốt cục được thả lỏng, chờ Vu Duy Thiển quen thuộc với bóng tối thì mới phát hiện những người cầm súng đang xúm về phía hắn, một đám khác đang vây quanh một thân ảnh, mái tóc xén ngắn được vuốt keo dựng đứng càng lộ vẻ tức giận, bề ngoài hỗn độn làm nổi bật dã tính của chủ nhân, ánh mắt mạnh mẽ đến mức không thể khinh thường đang dừng lại trên người hắn, đó là Lê Khải Liệt.

Nét mặt của hắn rất bí ẩn, sau khi trang điểm càng làm cho vẻ ngoài thêm phần thâm thúy khiến thị giác của người ta có ấn tượng rất sâu sắc, hắn đập vào mắt của Vu Duy Thiển, đứng yên ở nơi đó, đột nhiên ngừng động tác trong tay, lộ ra một nụ cười với Vu Duy Thiển, xảo quyệt mà đắc ý, vừa bừng bừng sát khí vừa mừng rỡ như điên, khuôn mặt như bức tranh cứ như vậy mà tiến sâu vào mắt của Vu Duy Thiển.

Cảm giác mát rượi của ban đêm vẫn không giảm bớt nhiệt độ dưới đáy mắt của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển bỗng nhiên quên mất bọn họ đang ở trong hiểm cảnh, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, xung quanh đều là tay sai của Kent Claudy, trong ánh sáng le lói, tầm mắt của bọn họ giao nhau.

“Cẩn thận!” Vivian hét lớn một tiếng, phá vỡ bùa mê, Vu Duy Thiển lấy lại tinh thần, trước khi hắn ra tay thì Lê Khải Liệt đã nhào đến rồi đè xuống khẩu súng trong tay của đối phương, sau đó nghe răng rắc một tiếng, không phải âm thanh phóng ra của viên đạn mà là cổ tay của người kia bị bẻ gãy.

Tư thế đánh nhau của Lê Khải Liệt tựa như hắn là người chuyên môn tham gia vào tất cả những hoạt động nguy hiểm, cho dù là nâng tay hay xoay người thì động tác đều rất nhanh gọn, không hề do dự, hơn nữa khi xuống tay đều đánh vào nhược điểm trên người của đối phương, tiếng xương cốt vỡ nát dường như làm cho hắn bị kích thích, vì vậy động tác của hắn càng thêm nhanh nhẹn và tàn nhẫn.

Vu Duy Thiển sau khi lấy lại tinh thần cũng không dừng tay, xác nhận Lê Khải Liệt an toàn, hắn liền chuyên tâm đối phó với nguy hiểm ở trước mắt, Vivian trốn trong góc, nàng biết trong tình hình này không cần nàng hỗ trợ thì Vu Duy Thiển vẫn có thể ứng phó, huống chi còn có người khác giúp đỡ.

Vu Duy Thiển cũng phát hiện, không biết từ khi nào thì phía sau sân khấu đột ngột tiến vào một đám người bao vây nơi này, đây cũng là lý do mà tay sai của Kent Claudy không nổ súng đối với bọn họ, mấy người cầm súng chỉa vào nhau, Bode rốt cục không còn dùng micrô để nói thêm gì nữa.

“Cảnh sát đây! Buông súng xuống!” Trong đám người vọt vào có một giọng nói khá quen thuộc, hắn cầm súng rồi nhắm ngay vào đám người mà Bode mang đến.

Vu Duy Thiển nhận ra thân phận của người nọ qua ánh sáng le lói, “Quận trưởng Thorn.”

“Là ta, có người báo cảnh sát rằng nơi này xảy ra chuyện.” Gật đầu, dáng người cao lớn của Thorn vẫn không hề thay đổi, rống lớn một tiếng đầy uy lực, “Tất cả bỏ súng xuống! Tiếp nhận kiểm tra thân phận! Nếu không thì ta sẽ nổ súng!”

Thorn mang theo mấy viên cảnh sát bao vây toàn bộ nơi này, người của Bode không có khả năng tiếp tục nhiệm vụ ở trước mặt cảnh sát, bọn họ lập tức phá vòng vây, Thorn hạ lệnh nổ súng, có hai người bị trúng đạn ngay chân, có mấy người đào thoát, những người còn lại đều bị cảnh sát đè xuống đất, dùng còng xích lại.

Thorn đã từng thẩm vấn Lê Khải Liệt khi hắn bị ám sát tại trường quay ở Quảng trường Thời đại, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đều nhớ rõ.

“Không ngờ cảnh sát lại hiệu quả như vậy.” Sau khi nguy hiểm được giải quyết, Vu Duy Thiển đứng giữa đám người mà nhìn Thorn.

“Những lời này nghe giống như đang châm chọc, nhưng ngươi phải biết là cảnh sát chúng ta đã cố hết sức.” Thorn biện bạch cho người của mình, “Ta vẫn nhớ kỹ sự kiện lần trước, kỳ thật chúng ta vẫn đang chờ đợi thời cơ, ngài Leo không hợp tác thì chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi, lần này may mắn được báo trước cho nên chúng ta mới có thể nhanh chóng đuổi đến đây.”

“Quả thật rất nhanh, tính từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, bất quá chỉ mới mười lăm phút.” Vu Duy Thiển cũng không cố ý châm chọc, hắn chỉ cảm thấy nghi ngờ.

Mười lăm phút này đối với hắn còn lâu hơn cả một trăm năm mươi năm, đồng thời cũng có cảm giác nhanh như nháy mắt, tâm tình nhấp nhô lên xuống, chờ đến khi bình tĩnh trở lại thì hắn mới cảm giác rõ ràng ánh nhìn chăm chú của Lê Khải Liệt.

Là nên rời đi hay là lưu lại, hắn nghĩ rằng hắn có thể nhanh chóng làm ra quyết định, nhưng bị nhìn như vậy khiến hắn không thể dứt khoát xoay người rời đi.

Lê Khải Liệt không tiến lên, hắn chỉ dùng ánh mắt như thế để nhìn Vu Duy Thiển, rõ ràng đến mức chỉ cần không phải là người mù thì bất cứ ai cũng sẽ không xem nhẹ.

Quận trưởng cảnh sát Thorn đương nhiên cũng phát hiện, hắn nhìn hai người kia, đem nghi hoặc đặt trong lòng, sau đó vẫy tay về phía đối diện, “Hey, nơi này quả nhiên xảy ra chuyện như ngươi đã nói, ta sẽ dẫn những người này quay về để điều tra kỹ càng, may mắn chưa xảy ra chuyện gì.”

Người mà hắn vẫy tay chính là Reid, Reid mặc áo gió, đứng ngay vị trí của chuyên viên điều chỉnh âm thanh ở hậu trường, cũng đội mũ giống như Vu Duy Thiển, vành nón kéo xuống rất thấp, hắn gật đầu đối với bọn họ, “Nhưng chuyện bị giẫm đạp vẫn tránh không được, những người bị thương đều được đưa đi bệnh viện.”

Tình cảnh hỗn loạn vừa rồi giống như một cơn ác mộng, dưới mặt đất vương vãi rác rưởi và những thứ lung tung, gió lạnh lướt qua Quảng trường Thời đại trống trải dưới bầu trời đêm, chiếc mũ của Vu Duy Thiển đã đánh rơi từ lúc xảy ra hỗn loạn, áo choàng trong lúc đánh nhau cũng bị kéo xộc xệch, cà vạt được nới lỏng, Vivian chạy về phía hắn, hắn choàng tay qua bả vai của nàng, Vivian có thể nhận ra sự dao động trên cánh tay của hắn.

Chỉ cần nàng mở miệng rồi kéo hắn rời đi thì có lẽ vẫn làm được, suy nghĩ này lóe lên trong đầu một lúc, nhưng rốt cục Vivian chỉ kéo tay hắn xuống rồi nắm lấy mà không di chuyển bước chân, nàng hỏi một cách cảnh giác, “Người kia đâu?”

Người mà nàng hỏi chính là Bode, quận trưởng cảnh sát Thorn cau mày, “Có phải còn người khác hay không? Hắn bỏ chạy thông qua phòng điều khiển khi phát hiện chúng ta đến đây.” Hắn nói không cam lòng.

“Đặc vụ Reid, không ngờ ngươi chính là người đã báo cảnh sát.” Tầm mắt của Vu Duy Thiển lướt qua trên người của Lê Khải Liệt.

Vẻ ngoài của Reid vẫn như trước, trên khuôn mặt thon gầy là một đôi mắt tinh nhanh sắc bén, hắn tựa hồ đang lẩn tránh người nào đó nên không đến gần. Reid vung tay với Lê Khải Liệt, “Ta đã làm xong chuyện mà ngươi nhờ vả, đừng quên những gì ngươi đã đáp ứng.”

Người đàn ông vẫn nhìn chăm chú Vu Duy Thiển từ đầu đến giờ rốt cục di chuyển tầm mắt, “Nếu ngươi muốn tránh né thì tốt nhất nên đi ngay lúc này, người muốn đi thì có giữ cũng giữ không được, người muốn lưu lại thì cho dù có rời đi cũng sẽ xuất hiện ở ngay trước mặt ngươi….” Hắn nói với Reid nhưng sau khi dứt lời thì lại mang theo ánh mắt sâu xa mà nhìn về phía Vu Duy Thiển.

Lê Khải Liệt rất chắc chắn, đồng thời cũng tin tưởng Vu Duy Thiển sẽ xuất hiện. Vu Duy Thiển có thể đoán được người mà Reid muốn tránh có lẽ là Lena, đồng thời cũng nhận thấy một màn giao dịch mập mờ giữa Lê Khải Liệt và Reid.

Những người bị áp tải lên xe cảnh sát chính là tay sai của Kent Claudy, điều này tựa hồ đã gợi ý cho Vu Duy Thiển về một chuyện gì đó.

Quận trưởng cảnh sát Thorn dẫn theo cấp dưới đi kiểm tra một lần nữa, sau đó phát hiện có một cô gái trẻ tuổi bị nhốt trong phòng nghỉ, cô ấy bị người ta dùng các loại trang phục diễn xuất trói chặt, lúc này mới được cảnh sát giải cứu.

Sau buổi hòa nhạc, nhân viên bắt đầu thu dọn hậu quả do trận hỗn loạn mang đến, Thorn cũng cho cấp dưới của mình rút khỏi hiện trường.

Owen không ngừng tiếp điện thoại. Deer, Luke, Morris và Matthew cùng xuất hiện trước mặt Vu Duy Thiển, biểu tình trên mặt của mọi người đều rất tế nhị, vô cùng cảm khái, nhưng dường như lại yên tâm.

“Nơi này giao cho ngươi.” Nụ cười tươi vui đã quay trở lại trên mặt của Luke, hắn vỗ lên vai của Lê Khải Liệt rồi cùng mấy người khác rời đi.

“Hôm nay mọi người đều mệt mỏi, này mai tiếp tục xử lý những thứ này.” Owen phân phó với người phụ trách quét dọn, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, chẳng hạn phải giải thích như thế nào với những người đã mua vé, phải xử lý buổi hòa nhạc khác thường này như thế nào.

Mọi người rời đi gần hết, ánh đèn trên sân khấu tắt lịm, hậu trường càng thêm tối tăm, chỉ có Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đứng đó, Vivian buông tay hắn ra, không biết đã đi từ lúc nào.

Yên lặng, yên đến mức ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy, Lê Khải Liệt cất bước, hắn quay trở lên sân khấu, dưới bầu trời đêm cùng ánh sao chiếu rọi, hắn đứng giữa sân khấu không một bóng người, nhìn Vu Duy Thiển từ đằng xa, thu lại hết thảy góc cạnh sắc sảo, lộ ra tất cả lưu luyến và buồn bã, hận ý và tức giận đè ép đã lâu rốt cục hiện ra trước mặt Vu Duy Thiển.

“Nếu không phải ta vẫn còn lý trí thì mới vừa rồi ta đã kéo ngươi đến trước mặt ta dưới sự hiện diện của tất cả mọi người, mặc kệ ngươi nguyện ý hay không, là hận ta hay là chán ghét ta thì ta vẫn sẽ hôn cho đến khi ngươi tắt thở mới thôi, như vậy ngươi sẽ không thể rời khỏi ta, có đúng hay không?” Dùng ngữ điệu thong thả để mở đầu, nhưng vẫn không thể áp chế cảm xúc mãnh liệt của mình, Lê Khải Liệt thiếu chút nữa đã mất tự chủ.

Hắn giống như có thể nhào đến bất cứ lúc nào, Vu Duy Thiển có thể nghe ra sự phẫn nộ đã bị hắn kiềm chế trong tiếng quát khàn khàn cùng ánh mắt rực lửa, người đàn ông này ắt hẳn chưa từng bị bỏ rơi như vậy, “Rốt cục ngươi muốn làm cái gì?”

“Ngươi vì muốn hỏi ta câu này nên mới ở lại? Ngươi còn đứng ở nơi này vì muốn làm rõ cuộc giao dịch giữa ta và Reid?” Lê Khải Liệt mỉm cười, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong mắt của hắn, “Ngươi rõ ràng là vì lo lắng cho ta mới đến đây, là vì muốn nhìn thấy ta, ta nói có đúng hay không?”

“Ngươi trả lời ta trước.” Vu Duy Thiển cố chấp muốn được đáp án, hai tay đút vào túi áo choàng, “Ta không muốn ngươi vì ta mà làm ra chuyện gì quá đáng, đừng tùy tiện hành động một mình như vậy, nói cái gì mà rời khỏi sân khấu…”

“Ta nói đều là sự thật.” Lê Khải Liệt nói một cách quả quyết, hắn giang hai tay ra mà đứng ở trên sân khấu, không có ánh đèn nhưng vẫn chói mắt như trước, “Lý do mà ngươi rời đi là vì cái gì? Sợ hủy hoại sự nghiệp của ta? Sợ gia tộc Claudy vì ngươi mà gây phiền toái cho ta?”

Hắn cười to, giọng nói không ngừng vang vọng trên sân khấu trống trải, “Nhìn nơi này đi! Ngươi có biết vì sao những người đó lại xuất hiện ngay hôm nay hay không? Đây là cuộc giao dịch của ta và lão già kia, ta bảo Bode nói với hắn, chỉ cần dùng ta để uy hiếp thì ngươi nhất định sẽ xuất hiện! Ngươi xem đi, ngươi quả nhiên ở nơi này, ở trước mặt ta.”

“Lần này là ta thắng, Duy yêu–” Thản nhiên nói dứt lời, hắn nhếch môi, cánh tay lướt qua một đường cong dưới bầu trời đầy sao rồi cúi chào, giống như phía dưới đang có vô số khán giả, mà hắn chính là người cuối cùng chiến thắng hết thảy.

“Ta đã sớm biết ngươi là người điên, là một tên cuồng đồ cái gì cũng dám làm, nhưng ta lại không ngờ ngươi lớn mật như vậy, lần này ngươi đem mình ra làm con mồi! Ngươi rốt cục có biết ngươi đang làm cái gì hay không! Ngươi muốn hủy hoại sự nghiệp hay là chính tánh mạng của mình? Nếu ngươi chết thì ta quay về còn ý nghĩa gì nữa? Ngươi muốn cho ta nhìn thấy xác của ngươi để trừng phạt ta hay sao?”



Vu Duy Thiển trách cứ không hề nể tình, ánh mắt sắc bén không thể áp chế được lửa giận, hắn giận Lê Khải Liệt mà cũng giận chính mình, là hắn đã ép Lê Khải Liệt dùng đến cách này.

Lê Khải Liệt vừa cười vừa lắc đầu, chính là nụ cười đã từng khiến Vu Duy Thiển nhức đầu, nụ cười thiệt giả khó phân biệt, “Làm sao lại như thế? Ta làm sao có thể dùng cách tàn nhẫn như vậy để trừng phạt ngươi vì đã vứt bỏ ta.”

Lê Khải Liệt vươn tay về phía Vu Duy Thiển, đôi mắt màu tro lục loang loáng trong bóng đêm, “Ta và Reid đã giao hẹn đâu vào đó, bảo hắn trước tiên báo cảnh sát, cho dù trước kia ta và Kent Claudy có đấu đá như thế nào thì cũng chưa từng kinh động đến cảnh sát, bọn họ sẽ không ngờ ta đã báo cảnh sát, ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để chờ bọn họ xuất hiện, cho nên ta đương nhiên sẽ bình yên vô sự.”

“Yên tâm đi, ta sẽ không lấy mạng của mình ra đùa giỡn, mạng của ta thuộc về ngươi, muốn đùa thì ta chỉ đùa mạng của người khác.” Giống như không lo lắng Vu Duy Thiển lại bỏ trốn một lần nữa, không biết hắn lấy tự tin từ nơi nào, chỉ duỗi tay ra chờ Vu Duy Thiển, mơ hồ hiển lộ nụ cười hung ác đầy nham hiểm.

Hắn đi về phía Vu Duy Thiển, “Ngươi sợ hủy hoại sự nghiệp của ta thì ta sẽ hủy hoại nó ở ngay trước mặt ngươi, ngươi sợ gia tộc Claudy gây bất lợi cho ta thì ta lập tức nhổ sạch móng vuốt của đám người đó trước khi bọn họ ra tay, một lần không đủ thì hai lần, hai lần không đủ thì ba lần, lần lượt đả kích cho đến khi bọn họ biến mất khỏi thế giới này mới thôi. Như vậy hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết ngươi còn lý do gì để rời bỏ ta hay không?”

Ánh đèn nê-ông lóe sáng dưới bầu trời đêm, Lê Khải Liệt cứ đứng như vậy ở trên sân khấu, đặt ra câu hỏi đối với Vu Duy Thiển, vạt áo bị gió thổi bay, nét mặt thâm thúy không thể phá hủy sự kiên định, trầm ổn mà tự phụ. Vu Duy Thiển giật giật khóe môi, chậm rãi nhếch lên một độ cong đùa cợt, không có cách nào để trả lời.

————–

P/S: rốt cục cũng tóm được vợ về chuồng:>, cho nên con sam mới có bản lĩnh làm chồng bé Duy. Bé Duy ngoan ngoãn mà làm vợ sam đi ^o^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.