Yêu Em, Như Tuổi Hoa Niên

Chương 41: Hắc ám đồng thoại nhạc viên (22)




“Đạo chích, ừm—xưng hô như thế cũng không sai.” Lê Khải Liệt lấy ngón tay nâng cằm, “Chẳng phải nghề nghiệp càng cổ xưa thì càng có sức quyến rũ hay sao?”

Hắn nhướng đuôi lông mày lên, nụ cười thản nhiên có một loại hương vị khó có thể nói rõ.

Vu Duy Thiển nhớ đến thời điểm Lê Khải Liệt tặng hắn cây đàn vi-ô-lông quý giá đã nói qua vài lời mơ hồ, hắn khoanh tay gật đầu, “Đúng vậy, ngày xưa còn có sát thủ và kỹ nữ cũng như thế.”

Nhẹ nhàng chế nhạo, ánh mắt như có một chút đăm chiêu dừng trên nếp gấp ở khóe miệng của Lê Khải Liệt khi nhếch môi cười. Đạo chích, trong tất cả những câu chuyện dân gian thì bọn họ đều đơn thân độc mã, dựa vào sức của chính mình để đối mặt với tất cả nguy hiểm.

“Đừng xem nhẹ nghề này, ngươi chính là ví dụ tốt nhất, ngươi xem đi, Duy, ngay cả trái tim của ngươi mà ta cũng đánh cắp được.” Ngón tay của Lê Khải Liệt đè vào ngực của Vu Duy Thiển một cách ám muội.

Hắn chỉ mỉm cười mà không đáp trả.

Giờ phút này, người đàn ông đứng trước mặt hắn luôn làm cho hắn không thể ứng phó, bọn họ dường như luôn bề bộn nhiều việc, bởi vì hắn không muốn bị ký ức xa xưa chôn vùi, cho nên cũng vui vẻ đắm mình vào sự bận rộn này.

Nhưng hiện tại hắn mới nhớ đến hắn chưa từng hỏi Lê Khải Liệt, sau khi biết được thân thế của mình thì Lê Khải Liệt đã làm những chuyện gì.

“Muốn an ủi ta như thế nào?’ Có thể là nhận thấy được cảm xúc của Vu Duy Thiển thông qua ánh mặt hoặc là biểu cảm trên khuôn mặt, Lê Khải Liệt choàng tay ôm lấy bờ vai của Vu Duy Thiển, nhân cơ hội đem toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào người của đối phương, tựa hồ lộ ra ánh mắt bao hàm vô số tình cảm và sự thấu hiểu.

Vu Duy Thiển tiếp thu hết tất cả, cảm xúc co rút trong lồng ngực chậm rãi khôi phục lại như thường, hắn cấu mông của Lê Khải Liệt một chút rồi cắn nhẹ vào lỗ tai của đối phương, “Hư lắm, đêm nay ngươi biết tay ta.”

Loại cảnh cáo này đương nhiên không làm cho vị siêu sao thần tượng có dư thừa sinh lực cảm thấy sợ hãi, Lê Khải Liệt cất cao tiếng cười, tiếng cười cũng kéo Wolf đang ngồi dưới đất đứng lên, “Duy, Duy yêu của ta, ngươi luôn làm cho ta ngạc nhiên, ta làm sao có thể nào không yêu ngươi!”

“Đừng nói nhảm nhí, rốt cục là có chuyện gì? Đừng quên chúng ta tới nơi này là để nghỉ mát.” Màn đêm buông xuống, bên ngoài cửa sổ không còn một tia sáng nào nữa, Vu Duy Thiển từ trong bóng tối bước ra ngoài, bảo người bên ngoài bật đèn lên.

Wolf là mẫu mực của toàn thể quân nhân Hashim, không ai muốn thấy hắn tự mình tống giam, người canh gác ngoại trừ bật đèn còn bưng đến điểm tâm và trà nóng, thậm chí còn mang đến vài chiếc ghế dựa, xem ra là đang hy vọng có ai đó có thể thuyết phục Wolf ra khỏi phòng giam.

Kỳ thật cho đến bây giờ hành động này của Wolf là vì chuyện gì thì đã quá rõ ràng.

“Vì ngươi muốn bảo vệ Lydia, không muốn đem nàng liên lụy vào chuyện này cho nên ngươi tưởng là làm như vậy thì có thể giải quyết được vấn đề? Ta chỉ có thể nói là ta cảm thấy hơi thất vọng đối với ngươi.” Ngồi xuống ghế, khuôn mặt của Lê Khải Liệt trở nên nghiêm túc, hắn không để Wolf ngồi xuống, Wolf vẫn đang đứng trước mặt bọn họ.

Wolf chỉ trầm mặc không nói, bóng đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu, lộ rõ vẻ mặt khẩn trương của hắn.

“Điện hạ Leo, công chúa…..mang thai của ta.” Hắn rốt cục mở miệng, trên khuôn mặt chưa bao giờ lộ ra quá nhiều biểu cảm, cho dù là một chút khẩn trương cũng chỉ là thoáng qua, nhưng hiện tại hắn lại vô cùng khẩn trương và thận trọng.

“Ta không thể để cho nàng gặp phải nguy hiểm, cho nên chỉ có cách này là tốt nhất, chỉ cần không tìm thấy Hồng Nha thì sẽ không tìm thấy Tham Lang, chẳng qua ta không ngờ điện hạ lại quay về ngay lúc này.” Wolf nói đến đây thì lộ ra một nụ cười khổ.

Điều này khiến cho hết thảy những gì hắn đã cất công làm ra đều uổng phí.

Không ai ngờ đến chuyện này, nhưng Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt cũng không hối hận.

“Vì sao chỉ có tìm được ngươi thì mới có thể tìm được hắn?” Có lẽ vẫn không quen với độ ngọt của những món điểm tâm ở nơi này, Vu Duy Thiển cắn một miếng điểm tâm truyền thống của Hashim rồi nhét vào miệng của Lê Khải Liệt, lấp kín cái miệng đang muốn nói chuyện của đối phương.

“Lúc ấy ta chấp hành nhiệm vụ thì trùng hợp gặp phải điện hạ Leo, mục tiêu của ta là giết người, mục tiêu của điện hạ là tìm thứ gì đó của người chết….” Nói đến năm tháng xa xưa, Wolf không hề có một chút dao động, giết người đối với hắn mà nói cũng đơn giản tựa như hít thở không khí, hơn nữa còn thường xuyên xảy ra.

“Để ta đoán một chút, hắn nhất định là chờ ngươi giết người xong, sau đó thuận tiện đem thứ gì đó đi? Ta nói có đúng hay không?” Đây là tác phong của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Lê Khải Liệt liếm màu đỏ của mứt trái cây trên khóe môi, đôi môi khêu gợi nhếch lên một nụ cười có chút nguy hiểm, thản nhiên thừa nhận, “Đã có người ra tay, ta cần gì phải vất vả như vậy, ngươi nói có đúng hay không?”

Nói đến việc kết bạn lúc trước với Wolf thì quả thật là trùng hợp, cũng có thể nói số mệnh an bài,Wolf là kẻ phản bội của gia tộc Claudy, điểm này nhất định làm cho Lê Khải Liệt sinh ra một chút đồng cảm đối với hắn, Vu Duy Thiển nghĩ như thế.

“….Wolf sau đó trở thành người liên lạc của ta, bất quá chỉ trong một quãng thời gian ngắn, địa vị của Lydia ở trong lòng dân chúng Hashim càng ngày càng lớn, tầm quan trọng của nàng cũng được đề cao, vì vậy ta thu xếp để Wolf ở nơi này.” Nói xong, Lê Khải Liệt cầm lấy tách trà, há mồm uống cạn rồi lại cau mày buông xuống, “Chẳng lẽ nơi này không có rượu hay sao?”

“Nơi này là phòng tạm giam, thưa điện hạ.” Wolf nhắc nhở, “Trong phòng giam không có cồn, điện hạ ắt hẳn là biết rất rõ.”

Lê Khải Liệt đặt tách trà trống rỗng xuống bàn, hứng thú bắt chéo chân, “Nhất định là ngươi đã nghe không ít chuyện của ta từ phía Lydia, chúc mừng ngươi, em rể, biết được cả việc trước đây ta từng bị giam, chứng tỏ tâm tư của Lydia đã hoàn toàn đặt trên người của ngươi.”

Khi hắn nói ra những lời này thì ánh mắt vô tình cố ý xẹt qua trên người Vu Duy Thiển, đương sự hiển nhiên nghe được ý tứ của hắn, mà Vu Duy Thiển cũng hiểu được, nhớ đến ánh mắt trước kia Lydia từng nhìn mình so với hiện tại.

“Rất nhiều phụ nữ trước khi chân chính trưởng thành đều đi sùng bái một người nào đó, nghĩ rằng mình yêu thương hắn, kỳ thật họ chỉ đang chờ đợi, chờ đợi cho đến khi người đàn ông của đời mình xuất hiện.” Hắn vỗ vai của Lê Khải Liệt, “Chẳng lẽ ngay cả em gái của mình mà ngươi cũng ghen hay sao?”

“Ừm, Lydia quả thật đã trưởng thành không ít, nàng còn biết cách kê đơn, thật không đơn giản.” Không xác định lời nói này xuất phát từ miệng của Lê Khải Liệt có thể tính là khen ngợi hay không, hắn đè lại bàn tay của Vu Duy Thiển đang đặt trên vai hắn, nghiêng đầu hôn môi.

Trên khuôn mặt cứng như tảng đá của Wolf dường như hiện lên một chút quẫn quách, bị một cô gái kê đơn, nói ra thì cũng không tính là quá đẹp mặt, nhưng hắn không hề có một câu oán hận đối với kết quả hiện tại.

“Khi đó ngươi đã lấy đi cái gì?” Không cần hỏi chi tiết, Vu Duy Thiển tin tưởng chính ở lần gặp gỡ tình cờ kia thì Lê Khải Liệt đã phát hiện ra điểm khác biệt của Wolf, con mắt màu đỏ chính là đặc thù dễ dàng nhận ra nhất, là một trong những thí nghiệm của gia tộc Claudy, bất quá hắn rất hiếu kỳ không biết Lê Khải Liệt đã trộm đi cái gì.

“Không nhớ rõ, ai có thể nhớ được nhiều như vậy, nếu không phải là nhờ vả thì thứ kia nhất định bị ta ném ở trong nhà kho.” Giang hai tay ra sau đầu rồi dựa vào lưng ghế, Lê Khải Liệt vẫn trả lời một cách thờ ơ, giống như một con dã thú lường biếng, chẳng muốn suy nghĩ con mồi rốt cục đi về phương nào.

Sau khi biết được chân tướng về thân thế của mình thì ắt hẳn việc muốn làm nhất chính là xác định sự tồn tại của mình, Vu Duy Thiển hiểu rất rõ tâm tình này của Lê Khải Liệt.

Bởi vì hắn cũng đã từng mất phương hướng.

“Nhà kho? Ý của ngươi là ngươi ném những thứ trộm được vào trong nhà kho của hoàng cung Hashim?” Nếu nói là nhà kho thì không bằng nói là bảo khố, hắn nhớ lại lần đó, “Khi ngươi đem tặng cây đàn vi-ô-lông cho ta….”

“Đúng vậy, chính là nơi đó.” Lê Khải Liệt khẳng định suy đoán của Vu Duy Thiển.

“Có lẽ lần này người tới tìm ngươi là vì một thứ trong đó, chúc mừng, ngươi lại rước lấy phiền phức cho chúng ta.” Kỳ thật hiện tại đã không còn cảm thấy phiền phức, hoặc nên nói là đã thành thói quen thì sẽ chính xác hơn.

“Đừng nói như vậy, chuyện này cũng không phải do ta mong muốn.” Lê Khải Liệt đứng dậy, bỗng nhiên có vẻ bừng bừng phấn chấn, trong đôi mắt màu tro lục lóe lên ánh kim, “Kỳ thật chuyện này cũng không tệ, đã lâu chưa từng cảm thấy thú vị như vậy, thật có tính khiêu chiến.”

“Không biết đối phương là ai, không biết đối phương muốn tìm cái gì, chúng ta ở ngoài sáng, tất cả lực lượng chúng ta có là một vệ sĩ đang lo lắng vì vợ con, một ca sĩ thần tượng tự cao tự đại, còn có ta là một công dân bình thường.” Vu Duy Thiển cũng đứng lên, hai tay đút vào túi quần rồi tiến lên phía trước vài bước, không khỏi đùa cợt mà quay đầu nhếch môi, “Quả thật rất có tính khiêu chiến đúng không?”

Không đợi Lê Khải Liệt phản bác, Wolf bỗng nhiên ngắt lời, “Kỳ thật, ý đồ của đối phương là muốn liên hệ với ta.”

Vu Duy Thiển đi đến trước mặt Wolf, bất thình lình nghĩ đến chuyện gì đó, “Ngươi đã nói bọn họ là ông bạn già.” Hắn nhìn chằm chằm vào con mắt không bị chụp lại của Wolf, đồng tử màu xám tro lộ ra ngoài.

Không thể nhìn thẳng vào mắt của Vu Duy Thiển, con mắt màu xám tro hơi chuyển động một chút, “Đúng vậy, ngài Wirth, ta biết bọn họ là ai, điện hạ Leo cũng biết.”

Ánh mắt của Vu Duy Thiển chợt lóe, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó, quay đầu nhìn chằm chằm Lê Khải Liệt, “Ngươi đánh trống lãng là vì không muốn cho ta biết đối phương là ai? Hay là ngươi cảm thấy hiện tại ta đã trở thành người bình thường sẽ vướng víu tay chân của ngươi?”

Câu hỏi của hắn rất trực tiếp, Lê Khải Liệt không có cách tránh né, thu hồi bộ dáng lười biếng kia, “Ta không muốn ngươi gặp phải nguy hiểm.”

Tựa như Wolf không muốn Lydia bị liên lụy vào chuyện này, tình nguyện tự nhốt mình, chặt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài.

Nhưng mà Lê Khải Liệt cũng biết Vu Duy Thiển không phải Lydia.

Đối mặt với hắn, Vu Duy Thiển dùng biểu cảm lãnh khốc cùng giọng điệu mỉa mai mà nhìn hắn, hắn chỉ có thể giơ tay đầu hàng, “Được rồi, nếu ta đoán không sai thì người mà Wolf nói ắt hẳn đã từng nhờ vả Tham Lang đi lấy trộm thứ gì đó, ta nói có đúng hay không?”

Wolf trầm trọng gật đầu đối với câu hỏi của hắn, “Điện hạ, Claudy đã là quá khứ của chúng ta, nhưng ngoại trừ Claudy thì có lẽ chúng ta cũng nên chịu trách nhiệm đối với những chuyện khác.”

“Đối phương là xã hội đen? Buôn lậu? Giao dịch vũ khí súng ống? Hay là mua bán thuốc phiện?” Không phải hoàn toàn không biết chuyện gì, Vu Duy Thiển nhanh chóng tiếp lời.

“Đáng tiếc là đều có.” Lần này Lê Khải Liệt không cười, lấy ra điếu thuốc từ trong túi nhưng không châm lửa. �

Vu Duy Thiển châm lửa thay hắn, lần này không ngăn cản hắn hút thuốc, hai người đều không nói chuyện, Wolf cũng không mở miệng, trong phòng giam yên tĩnh lạ thường.

Gió đêm len qua song cửa sổ, bóng đèn trên đỉnh đầu hơi đong đưa, ánh sáng lay động, bọn họ đều nhìn thấy cái bóng của đối phương không ngừng chập chờn qua lại, kèm với nghi vấn trong đó.

Những người này đột nhiên tìm Lê Khải Liệt để làm gì? Đã nhiều năm như vậy….

“Wolf!” Ngoài cửa dồn dập tiếng bước chân của người canh gác, “Trong cung đột nhiên có khách đến, lần này ngươi không thể không đi ra ngoài!” Hắn vội vàng chạy vào.

“Có ý gì?” Wolf không hề khẩn trương, chỉ cần không phải Lydia gặp chuyện gì bất trắc thì hắn vẫn có thể trấn tĩnh đối với bất cứ vấn đề gì.

“Là hoàng tử Saudy dẫn người đến đây, hắn muốn đích thân cầu hôn công chúa Lydia, đây là lần thứ hai, nếu tiếp tục từ chối thì…” Trong hoàng cung có rất nhiều người đều nhận ra tình cảm của công chúa đối với Wolf, nhưng hắn không rõ vì sao Wolf lại tự nhốt mình ở nơi này.

Người canh gác có vẻ rất khẩn trương, vừa mới nói xong thì một trận gió lướt qua người hắn, Wolf đã xông ra ngoài.

…………..

P/S: Ôi dào, Duy dọa gì không dọa, dọa cấm dục con sam mấy ngày ở *Hashim*, chỉ là ở Hashim thôi =)) =)), ta cứ tưởng dọa là *cả đời không cho chạm vào* =)), Duy vẫn còn nhân nhượng chán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.