Yêu Em, Như Tuổi Hoa Niên

Chương 40: Hắc ám đồng thoại nhạc viên(21)




Những lời này của Wolf rốt cục làm cho Lê Khải Liệt có một chút phản ứng, hắn nhìn thoáng qua Vu Duy Thiển từ đầu đến cuối vẫn không nói một câu, dường như là đang quan sát phản ứng của hắn, sau đó ra hiệu cho Wolf nói tiếp.

“Nói cho chính xác thì bọn họ muốn thông qua ta để tìm Tham Lang.” Wolf đeo lại đồ chụp mắt một lần nữa.

“Nói như vậy Hồng Nha chính là ngươi, mà Tham Lang….” Từ con mắt đỏ như máu của Wolf thì Vu Duy Thiển có thể đoán được biệt hiệu của hắn, tiếp tục nhìn xuống đất, Lê Khải Liệt đang rộng mở tay chân, bày ra tư thế suồng sã mà chiếm lĩnh toàn bộ diện tích, lười biếng duỗi thắt lưng.

“Chuyện đã qua lâu như vậy mà còn có ai nhàm chán tìm đến đây?” Mái tóc dài hơn phân nửa được buộc lên, ánh sáng len lỏi vào chiếc cửa sổ duy nhất của gian phòng, rải rắc xuống mái tóc, nửa tối nửa sáng, một nửa điển trai như thiên thần, một nửa là gian tà hung ác.

Vu Duy Thiển bước đến, từ trên cao nhìn xuống, “Đừng nói không liên quan đến ngươi, cái tên rắc rối này đến bao giờ mới không tiếp tục gây phiền phức?” Tham Lang?

Vu Duy Thiển cau mày, vò đầu của Lê Khải Liệt, “Trước khi trở thành ca sĩ thì rốt cục ngươi còn làm chuyện gì hèn hạ nữa?”

“Có trời mới biết bọn họ muốn tìm cái quái quỷ gì, khi đó ta chỉ đi du lịch khắp thế giới, tùy tiện chơi đùa mà thôi.” Lê Khải Liệt tránh nói vào vấn đề chính, người đàn ông cao lớn thành thục ngồi dưới đất đang giang hai tay ra, bộ dáng kiêu ngạo tựa như không liên quan đến mình.

Vu Duy Thiển quan sát Lê Khải Liệt từ trên xuống dưới trong chốc lát, vô cùng khó chịu đối với thái độ như vậy của đối phương, “Thật không biết cái tên kiêu ngạo này từ đâu rơi xuống đây, nhưng ngươi nhớ kỹ, chờ ta tiếp tục đỡ thêm một viên đạn cho ngươi thì chúng ta có thể chào tạm biệt.”

Lời nói của Vu Duy Thiển quả thật đâm mạnh vào Lê Khải Liệt một chút, trong phút chốc hắn lập tức nhảy dựng lên, “Sẽ không! Nói hưu nói vượn cái gì đó? Chúng ta sắp kết hôn, ta không cho phép ngươi làm như vậy vì ta!” Hắn ôm lấy Vu Duy Thiển, cau mày một cách dữ tợn, “Rút lại lời nói của ngươi đi!”

“Không hài lòng vì những lời này? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua hôn nhân là mồ chôn của tình yêu hay sao?” Vu Duy Thiển nhìn thấy phản ứng của Lê Khải Liệt lớn như vậy, hắn nói ra một câu chế giễu, không ngờ hai từ mồ chôn lại càng làm cho phản ứng của Lê Khải Liệt thêm phần kịch liệt, vội vàng bụm miệng của hắn lại.

“Đủ rồi! Bây giờ ngươi đừng nói gì nữa!” Lê Khải Liệt nghiến răng nghiến lợi áp sát Vu Duy Thiển vào vách tường, sau đó rống to về phía sau, “Wolf, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Kể lại mọi chuyện từ đầu chí cuối cho ta nghe!”

Nhiệt độ trong phòng giam thoáng chốc giảm xuống vài độ, Lê Khải Liệt thật sự nổi nóng.

Những ai đã sớm quen với việc Lê Khải Liệt rống giận và cáu kỉnh bất an thì có thể dễ dàng quên đi cảm xúc chân thật của hắn, cùng với hậu quả nguy hiểm được sinh ra khi hắn thật sự nổi giận.

Mỗi khi như vậy thì cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng, Wolf trầm tư tiến lên phía trước vài bước rồi trịnh trọng cúi đầu, “Thật có lỗi, chuyện này là do ta gây ra.”

Nguyên nhân kỳ thật là Lydia, khi Lydia ra ngoài thì Wolf nhất định phải đi theo, nàng đã từng xuất ngoại vài lần để đi tìm Lê Khải Liệt, bởi vì gia tộc Claudy mà bị trúng độc, cho đến khi giải độc rồi về nước, việc nàng xuất ngoại, lại là công chúa duy nhất của Hashim nên không có khả năng không bị giới truyền thông chú ý.

Mà sở dĩ quan hệ giữa Wolf và Lê Khải Liệt không bị ai đào móc đó là kết quả được tạo ra do gây áp lực ở đủ mọi phương diện. Trên danh nghĩa, Lydia là ý trung nhân của hoàng tử Saudi, có thể là Vương phi tương lai.

Có lẽ một ngày nào đó Lydia sẽ trở thành nữ hoàng của Hashim, trở thành người kế thừa tiếp theo, kỳ thật nàng vẫn luôn là một trong những tâm điểm của giới truyền thông.

“….Bọn họ ắt hẳn nhận ra ta trên tin thời sự.” Quỳ thẳng xuống đất, trên vẻ mặt cứng ngắc của Wolf rõ ràng hiện lên một chút dao động.

Vẻ ngoại của Wolf cùng thân mình của hắn có khí chất rất độc đáo, muốn người ta không chú ý rất khó, Vu Duy Thiển kéo tay của Lê Khải Liệt xuống, không cho đối phương tiếp tục chướng mắt ở trước mặt, “Bọn họ rốt cục là ai? Với lại mục đích tìm các ngươi là để làm gì?”

“Duy, ngươi giống như mấy người phụ huynh vội vã khắc phục hậu quả sau khi con của mình gặp rắc rối.” Lê Khải Liệt kéo Vu Duy Thiển quay lại, có một chút buồn cười, “Chẳng lẽ ta kém cỏi đến mức khiến ngươi lo lắng như vậy hay sao?”

Thái độ và giọng điệu của Lê Khải Liệt đều đang chứng tỏ hắn không để ý chuyện này, nhưng chết tiệt, hắn thật sự rất để ý!

“Nếu ngươi không nói chuyện này rõ ràng thì đừng bàn đến chuyện kết hôn. Nền tảng của hôn nhân chính là sự tin tưởng, nếu ngươi muốn một mình giải quyết tất cả mọi chuyện thì chứng tỏ ngươi không tin tưởng ta.” Hắn quay đầu nhìn thẳng vào Lê Khải Liệt, ánh mắt lóe sáng trong gian phòng u ám, giống như đang trách cứ, hoặc đang khiêu khích chuyện gì đó.

Ánh mắt bao hàm lực lượng làm cho người ta không thể không đáp lại, Lê Khải Liệt đã sớm phục tùng đối với loại nghiêm khắc này của Vu Duy Thiển, hiện tại đương nhiên cũng không ngoại lệ, thái độ dần dần bị dao động, không còn tiếp tục nói giỡn, cũng trở nên nghiêm túc, “Không ngờ ngươi lại nói ra những lời này, ta còn tưởng chuyện kết hôn là do ta yêu cầu nên ngươi mới đồng ý.”

“Nếu ta đồng ý thì sẽ nghiêm túc thực hiện, chẳng lẽ ngươi không muốn kể rõ quá khứ của mình với chồng tương lai của ngươi hay sao?” Hắn nắm áo của Lê Khải Liệt, tựa như có một loại cảm xúc bất mãn nào đó chậm rãi dâng lên trong lòng, “Nhanh, nói rõ cho ta biết, ngoại trừ đám phụ nữ mà ta đã lười tính sổ với ngươi thì quá khứ của ngươi còn có cái gì nữa?”

Nói đến đây mới cảm thấy có một chút nực cười, kể từ ngày đầu tiên quen biết Lê Khải Liệt, sau đó lại liên tiếp xảy ra nhiều việc, trong khoảng thời gian này bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng mãi cho đến hiện tại hắn mới phát hiện ngoại trừ thân thế thì hắn cũng không biết rõ quá khứ của Lê Khải Liệt, không biết ngoại trừ làm ca sĩ thì người này còn làm cái gì nữa.

“Đừng nói giống như ta là một kẻ rất lạm tình, ngươi biết rõ những người phụ nữ đó đối với ta bất quá chỉ là khách qua đường, chỉ là muốn khai thác những thứ hữu dụng trên người bọn họ mà thôi, không hề có ý gì khác.” Lê Khải Liệt muốn làm sáng tỏ, đương nhiên hắn không trong sạch đến mức không dính đến nữ sắc, bất quá mấy chuyện như vậy tốt nhất không nên nhắc ở trước mặt Duy của hắn. (=)) thật khó đỡ)

“Đừng có đánh trống lãng với ta.” Buông tay ra, Lê Khải Liệt bị Vu Duy Thiển áp sát vào tường, “Ngươi có nói hay không?”

Đồng tử màu đen âm trầm che giấu một trận gió lốc, Lê Khải Liệt đương nhiên không quên người ở trước mặt hắn bạo lực như thế nào. Có lẽ hắn thật sự hơi thích tự ngược, hắn giống như đang hưởng thụ biểu cảm tức giận trong đôi mắt khẽ nheo lại của người đàn ông này, cùng với động tác áp sát hắn vào tường.

“Thật vui khi biết ngươi vẫn quan tâm đến ta như vậy, không bị mắc chứng sợ hãi tiền hôn nhân.” Lê Khải Liệt phải thừa nhận mỗi khi Vu Duy Thiển dùng bộ mặt lãnh đạm cùng với thói quen triển lãm phong cách quý phái của mình mà tức giận vì hắn thì thật sự khiến hắn cảm thấy rất sung sướng.

Hắn cao hứng nhưng Vu Duy Thiển thì không, cũng không để ý đến những lời nhảm nhí của hắn, “Lần này nếu ngươi không nói thì sau này cũng không cần nói nữa.”

“Vậy nếu ta muốn biết quá khứ của ngươi thì có phải ngươi cũng sẽ nói ra toàn bộ cho ta biết hay không?” Ngoài dự đoán của mọi người, Lê Khải Liệt trả lời một cách thận trọng.

“Dù sao chuyện của ta thì ngươi cũng đã biết hết, bao gồm cả thân thế của ta, mặc kệ là thê thảm cỡ nào thì ngươi cũng đều biết rõ, còn những thứ khác thì căn bản không có gì phải nói, còn ngươi thì sao?” Hắn không cho Vu Duy Thiển có cơ hội lảng tránh, ánh mắt xuyên thấu dừng trên người của Vu Duy Thiển.

Vu Duy Thiển chỉ có thể trầm mặc đối với câu hỏi của Lê Khải Liệt, không phải hắn không muốn nói, mà là nói không hết, cũng không thể nhớ nhiều như vậy.

“Dường như ngươi rất nghiêm túc đối với chuyện hôn nhân, nhưng nếu đối tượng kết hôn là đàn ông thì ngươi có cảm thấy thất vọng đối với chuyện chúng ta không có con hay không?” Lê Khải Liệt không bỏ lỡ thời cơ mà tiếp tục hỏi ra những lời này, làm cho Vu Duy Thiển lĩnh hội khả năng kéo người ta vào cạm bẫy của hắn tài như thế nào.

Lê Khải Liệt vẫn luôn muốn hỏi điều này, kể từ khi cầu hôn thành công, từ khi Lydia nói nàng mang thai thì Vu Duy Thiển lộ ra một loại biểu cảm khác thường khiến hắn rất để ý. Bạn đang �

“Ngươi chỉ muốn biết chuyện này?” Nhướng mày, Vu Duy Thiển không tin Lê Khải Liệt sẽ dễ dàng thỏa mãn như vậy.

“Không bằng nói là ta không dám biết quá nhiều, chúng ta đều có quá khứ nhưng bởi vì ngươi đặc biệt nên làm cho chúng ta có rất nhiều điểm không cân bằng, thế nào? Ngươi trả lời ta, ta cũng sẽ trả lời ngươi.” Tựa như cò kè bớt một thêm hai, Lê Khải Liệt chạm vào Vu Duy Thiển, lại dùng đầu ngón tay lướt qua mái tóc của hắn một cách tình cảm.

“Muốn biết thì vì sao không hỏi thẳng?” Trước khi trả lời, Vu Duy Thiển đưa ra một câu hỏi.

“Đương nhiên là vì nhìn thấy ngươi lo lắng cho ta là chuyện khiến cho người ta cảm thấy vô cùng vui sướng.” Lê Khải Liệt trả lời ngắn gọn rõ ràng, “Chẳng phải ngươi đã sớm biết hay sao? Duy–”

Đáp án cùng với giọng điệu kéo dài âm cuối như vậy tựa hồ rất nhàm chán, kèm theo một nụ hôn dừng bên tai, nhưng không biết vì sao lần này Vu Duy Thiển lại không nổi giận, “Còn có thể đùa giỡn như vậy chứng tỏ đối phương cũng không quá nguy hiểm, còn nếu không thì chính là ngươi rất chắc ăn, được rồi.”

Hắn giúp Lê Khải Liệt chỉnh lại cổ áo bị hắn kéo xộc xệch, “Câu trả lời của ta là, không, ta không cần chuyện kia.”

Hắn trả lời vấn đề về chuyện con cái của Lê Khải Liệt, sau khi nói xong thì hắn liếc mắt sang bên cạnh, Wolf đang quỳ dưới đất, cúi đầu trầm tư, hoàn toàn không để ý đến nội dung mà bọn họ đang nói, hắn đang lo lắng cho Lydia.

“Ta đã đưa ra câu trả lời, kế tiếp đến phiên ngươi.” Nắm lấy áo của Lê Khải Liệt rồi kéo về, sau đó ôm lấy thắt lưng của hắn, Vu Duy Thiển cũng dùng cách thức giống hắn, ghé vào lỗ tai của hắn mà nói nhỏ, “Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không nói–”

Trên lưng của Lê Khải Liệt bỗng nhiên căng thẳng, “Hôm nay, ngày mai, ngày kia, và mỗi một ngày tiếp theo ở Hashim, ngươi đừng hòng chạm vào ta.” (o.o)

Vu Duy Thiển thổi hơi vào lỗ tai của hắn, sắc mặt không hề thay đổi mà chỉ mỉm cười, “Không biết cái tên biến thái cuồng dục này có thể chịu được bao lâu.”

Đây xem như là một lời uy hiếp đối với Lê Khải Liệt, muốn hắn liên tục vài ngày ở cùng một phòng với Vu Duy Thiển mà không làm cái gì thì đó là chuyện không có khả năng.

Hắn vốn không có gì muốn giấu diếm, chẳng qua nhân cơ hội này mà muốn hỏi rõ ý của Vu Duy Thiển, lúc này hắn thật sự bị khiêu khích, khó tránh khỏi có một chút nghiêm túc, cũng có thể xem như chạm vào sĩ diện của một người đàn ông, “Ngươi nói thật? Nghe như thể chỉ có một mình ta là phải chịu đựng.”

“Ngươi không thể chạm vào ta nhưng ta chưa nói là ta không chạm vào ngươi.” Vu Duy Thiển thản nhiên trả lời, không hề chớp mắt.

“Như vậy không công bằng.” Lê Khải Liệt nửa thật nửa giả mà kháng nghị.

“Nói công bằng với ngươi chả khác nào ký kết với ma quỷ, ta không ngốc như vậy.” Trên đời này tuyệt đối không có chuyện công bằng, huống chi Lê Khải Liệt vốn không phải là người có thể sử dụng thủ đoạn bình thường để áp chế.

Vu Duy Thiển buông hắn ra, chờ câu trả lời của hắn.

Trong đôi mắt màu tro lục được xưng là Tham Lang ẩn chứa một loại ý cười thâm trầm khó phân biệt, hắn thích chọc Vu Duy Thiển nổi giận, trước kia thích thấy bộ dáng nổi giận của người này là vì muốn chinh phục, hắn muốn chinh phục người đàn ông tóc đen mắt đen lại tràn đầy bí ẩn, hiển lộ vẻ uy nghiêm và một loại cảm giác tang thương nào đó.

Nhưng sau này ham muốn chinh phục chậm rãi biến chất, hắn hưởng thụ sự tác động qua lại giữa hai ngươi, cho dù đó là khắc khẩu.

Có đôi khi sẽ rất mạnh miệng, có đôi khi sẽ nói ra những lời rất ác độc, Vu Duy Thiển như vậy, bên dưới vẻ ngoài cứng rắn là một loại dịu dàng mềm mại mà chỉ có hắn mới có thể nhìn ra, chính vì điều này mà tự đáy lòng của hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn và vui sướng.

Đúng vậy, hắn đương nhiên sẽ không cố ý giấu diếm quá khứ của hắn, đó chỉ là một ít chuyện hoang đường mà hắn đã làm khi vẫn còn trẻ mà thôi.

“Có biết biệt hiệu Tham Lang là từ đâu mà đến hay không?” Hắn rốt cục trịnh trọng giới thiệu với Vu Duy Thiển, “Đương nhiên không phải là ngôi sao Tham Lang ở trên trời, cũng không liên quan đến biệt hiệu mà giới truyền thông đã đặt cho ta. Khi đó ta khoảng chường hai mươi tuổi, rất muốn thử làm những công việc yêu cầu có tính khiêu chiến cao một chút.”

“Ta nghĩ người muốn tìm Tham Lang có lẽ đã đánh mất vài thứ.” Trong đôi mắt màu tro lục lóe lên ánh sáng quỷ bí, Lê Khải Liệt nói một cách cô đọng.

“Cho nên công việc của ngươi là…” Không cần Lê Khải Liệt giải thích nhiều, Vu Duy Thiển có thể hiểu rõ, khóe miệng mỏng manh nhếch lên một đường cong ngoài ý muốn, “Ngươi muốn nói là đạo chích?”

………….

P/S: hoàng tử, ngôi sao thần tượng là một tên ăn trộm khét tiếng =)) =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.