Yêu Em Muộn Màng

Chương 1-2: Xui xẻo xuyên qua (hạ)




-Vẫn, khỏe chứ?

Trải qua cả ngày trời, Hạ Đồng mới có thể ổn định nhịp tim đang đập loạn xạ của mình, nhàn nhạt mở miệng.

-Cũng... tốt.

Từ tốt được Dương Tử nói khá nhỏ, thật ra anh muốn nói, ba tháng không có em bên cạnh, anh thực sự rất tệ.

Cả hai im lặng, dường như có điều muốn nói nhưng lại không thể mở lời, từng nhịp thở đều đặn, rõ ràng có rối loạn nhưng lại che giấu không cho đối phương biết, thời gian như đứng yên, mọi thứ ngưng đọng, từng người bước qua cả hai cứ như xẹt qua ngay, lại nặng nề áp lực đè nén con người.

-Trứng của em.-đúng lúc nhân viên bán hàng đưa trứng đã được gói kĩ cho cô

-Cảm ơn.-Hạ Đồng như thấy cứu tinh, cầm vội bịch trứng sau đó quay sang nói với Dương Tử

-Chị ấy đang đợi anh ở nhà, đừng để chị ấy đợi.

Nói xong, cầm bịch trứng bước ra quầy thu ngân tính tiền, cũng không nhìn anh một cái.

Tim Dương Tử như bị ai bóp chặt, cả người anh cứng đờ, khóe môi vốn cong lên nay cứng ngắc. Thực sự, chấm dứt rồi sao?

Anh nhìn theo bóng lưng của cô, vừa khe khẽ lắc đầu vừa cười, có lẽ do khổ tâm đến nỗi không còn đau lòng, không khóc được, nên anh phải cười vậy thôi.

Hạ Đồng quay người đi, khóe môi giần giật, lại không hiểu vì sao tim lại nhói đau, câu nói lúc nãy vừa thốt ra, tưởng như không thể thở được.

Ước gì, cô chưa từng gặp anh. Ước gì, không hề có bản hợp đồng kia. Thì bây giờ, tốt biết bao!!!

Dương Tử trở về nhà Chính, bước vào cửa thì ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, nếu anh đoán không lầm, là cơm rang trứng.

-Anh về rồi sao? Em có làm cơm rang trứng, món anh thích nhất.

Ân Di từ trong bếp thấy anh về liền đi đến khoác tay anh, nụ cười thật rực rỡ.

-Anh vẫn chưa đói.-Dương Tử mệt mỏi nói

-Không được, bữa sáng là bữa ăn quan trọng, vả lại em sắp làm vợ anh nên em muốn mỗi sáng nấu những món ngon cho anh.-chỉ vừa nghĩ đến thôi, Ân Di đã cười híp cả mắt

-Đó là chuyện của hai tháng sau.

-Anh...

Ân Di không hiểu, mình thì có gì không bằng Hạ Đồng.

-Em cứ ăn trước đi, một lát anh ăn.

Nói xong gạt tay Ân Di ra bỏ lên phòng, chỉ để lại bóng lưng rộng lớn đầy cô đơn của mình.

Ân Di khẽ nắm chặt vạt áo, mím chặt môi. Không được, hai tháng nữa bọn họ sẽ kết hôn, anh không được phép quay lại với Hạ Đồng, nhất định.

Hạ Đồng ở nhà của Đình Hiên, đem bánh kem do mình làm đến cho bà Khuê cùng Cao lão gia nếm thử tay nghề của cô.

-Thế nào ạ?-Hạ Đồng hai tay chắp trước mặt, mắt long lanh hỏi

-Hm... cũng không tệ.-bà Khuê bỏ miếng bánh vào miệng, gật gù nói

-Hay quá!!! Con cứ tưởng lại không ngon.-Hạ Đồng vui mừng nói

-Hạ Đồng, con càng ngay càng giống một cô gái đảm đang giống mẹ con rồi.-Cao lão gia cũng khen ngợi

-Dượng quá lời rồi. Mà anh Đình Hiên ra ngoài rồi sao?-Hạ Đồng đến nãy giờ vẫn không gặp Đình Hiên, hỏi

-Hạ Đồng, chủ nhật mà nó không có ở nhà thì cháu phải biết nó đi đâu chứ?

-À, cháu biết rồi.

Hạ Đồng xoa đầu mình, chắc chắn Đình Hiên đã đi chơi cùng Bạch Mai, nếu không chủ nhật sao lại không ở nhà làm đứa con hiếu thảo mà chạy ra ngoài?

Đúng lúc điện thoại trong cặp cô reo lên, Hạ Đồng vội lấy ra, trên màn hình một dãy số lạ. Từ lúc đổi số đến nay, trong danh bạ của cô đã hoàn toàn không có cái tên Dương Tử kia, vậy mà nực cười ở chỗ, dãy số đó cô vẫn thuộc nằm lòng. Còn dãy số lạ này, không biết là của ai.

-Alo, xin hỏi, là ai vậy?

[...]

Hạ Đồng nghe người bên kia đáp, thoáng chút đứng người, mãi một lúc mới bình tĩnh.

-Có việc gì sao chị?

[...]

-Em sẽ đến.

Cô nói xong thì người bên kia cũng đã cúp máy, Hạ Đồng tay cầm chặt điện thoại, dường như suy nghĩ gì đó rất lâu.

Gặp cô? Là vì cái gì chứ?

Trong Cake World, Hạ Đồng tay khuấy đều ly nước ép táo trước mặt mình, uống một ngụm nhỏ sau đó đặt ly xuống nhìn người con gái trước mặt.

Hôm nay, người con gái mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, vô cùng thanh nhã đơn thuần.

-Hôm trước gặp ở siêu thị, vẫn chưa kịp chào hỏi em.-Ân Di đặt ly cam ép xuống bàn, hai tay đặt lên bàn nhìn Hạ Đồng nói

-Đúng vậy.-thanh âm hơi nhỏ, hai tay vốn đặt dưới gầm bàn bỗng giác nắm chặt

-Ba tháng nay, em vẫn khỏe chứ?-Ân Di khóe môi là nụ cười thanh thuần

-Em vẫn khỏe. Chị, cũng thế?

-Chị vẫn tốt.

Nói đến đây, cả hai lại im lặng, là do Hạ Đồng không có gì để nói, để hỏi. Mà Ân Di như muốn mở miệng nhưng mãi không nói. Đến cuối cùng, Hạ Đồng nhướng mắt lên mở miệng trước: "Chị muốn gặp em, có chuyện gì sao?"

-Ba tháng nay, em đột nhiên mất tích. Chị cứ nghĩ em sẽ không xuất hiện nữa.

-Em không định sẽ xuất hiện, chỉ là vô ý.-Hạ Đồng giương ánh mắt trong veo của mình lên nhìn Ân Di

-Hai tháng nữa, chị và Dương Tử sẽ kết hôn.-Ân Di trên mặt vừa có mang hạnh phúc, lại vừa mang lo sợ

Hạ Đồng như bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, cảm giác lúc ấy, chỉ có thể mỉm cười không thể khóc lóc la hét um sùm.

Bởi vì đã khóc quá nhiều, đến khóc cũng không thể nữa, chỉ đành cười mà thôi.

-Đến khi ấy, em nhất định sẽ đi dự.

Hạ Đồng hít một hơi thật sâu vào lòng ngực, như người vừa bị bóp cổ được thả ra liền hít một hơi dài để lấy lại oxi.

Lí trí, đến cuối vẫn thua con tim. Giống như câu chuyện của anh kể cô nghe, một khi trái tim đã lên tiếng thì lí trí phải im lặng nghe theo.

-Chị thật sự rất chào đón em. Nhưng mà... nếu có thể, từ nay đến lúc tổ chức hôn lễ, em đừng xuất hiện trước mặt Dương Tử có được không?

Hạ Đồng ngây người, lại không ngờ Ân Di lại yêu cầu mình làm vậy?

-Chị biết chị bắt em làm vậy là rất ích kỉ, nhưng mà em cũng là con gái, em cũng hiểu tâm trạng của chị lúc này, chị không muốn chỉ còn hai tháng nữa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hạ Đồng, xem như chị cầu xin em.-Ân Di đưa tay đến kéo bàn tay đang đặt dưới gầm bàn của cô, sau đó nắm chặt

-Chị từng tuyên bố, sẽ giành lại Dương Tử từ em, cuối cùng chị vẫn thắng. Vậy thì chị sợ em giành lại Dương Tử gì chứ?-Hạ Đồng ngước ánh mắt tĩnh lặng của mình nhìn Ân Di

Ân Di bất ngờ lại kinh hoảng đầy cảnh giác nhìn Hạ Đồng, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Không phải, người chiến thắng không phải Ân Di cô, mà là Lâm Hạ Đồng em. Muốn nói ra câu đó nhưng mà bản thân không thể, bởi vì khi yêu, ai mà không ích kỉ.

Hạ Đồng cười cười, rút tay mình về, cô nói: "Chị yên tâm, em đã thua, chắc chắn không quay lại níu kéo. Em thật lòng chúc phúc anh chị!!! Em còn có việc, em xin phép"

Nói xong, cũng chỉ để lại khuôn mặt tươi tắn nụ cười, không ưu buồn gì, cầm cặp đứng lên đi khỏi Cake World.

Ân Di cũng chỉ ngồi nhìn chằm chằm Hạ Đồng rời đi, nghe Hạ Đồng nói như thế, trong lòng cũng nhẹ nhõm.

...

Tối đến, khi mặt trời lặng lẽ lặn xuống, màn đêm bao trùm cả bầu trời vốn trong xanh lúc đầu, Hạ Đồng bước dọc trên con đường dài, hai tay cầm chiếc cặp thật chặt, rõ ràng là khó chịu trong lòng, đau đớn trong tim, nhưng lại không dám thừa nhận.

Trong lòng không ngừng chửi mắng một cách vô cớ, không biết là chửi ai, chỉ biết người bị chửi vô hình vô dạng, không rõ là ai hoặc là biết cũng không dám nói ra.

Một chiếc Ferrari đen chạy tới dừng ngay bên cạnh Hạ Đồng, Hạ Đồng nhìn chiếc xe, không hiểu sao trong lòng lại thấp thỏm. Dường như sợ, người trong xe là anh...

Cánh cửa mở ra, một đôi chân thon dài đặt xuống mặt đường, sau đó là cả dáng người cao lớn hiện ra trước mặt Hạ Đồng. Hạ Đồng chỉ mở to mắt nhìn, ngay sau đó liền vô cớ bỏ chạy.

Nhưng mà Dương Tử liệu trước cô sẽ bỏ đi, liền nhanh chóng sải bước dài túm cô lại, không nói nhiều liền đẩy cô lên xe.

Hạ Đồng không muốn đối diện với anh lúc này, vừa lên xe liền mở cửa nhưng mà cửa bị khóa lại.

-Thả tôi ra.

Hạ Đồng quay sang trừng Dương Tử đang ngồi vào ghế lái.

-Im lặng, anh sẽ không làm hại em đâu.

Dương Tử gắt nhẹ, sau đó nhấn ga chạy đi.

Trên đỉnh núi, bên trong xe có thể nhìn rõ bao quát toàn cảnh thành phố về đêm, những ánh đèn rực rỡ, những ngôi nhà cao tầng nằm san sát nhau.

Nhưng mà Hạ Đồng không có tâm trạng ngắm cảnh, quay sang gắt gao nhìn anh: "Anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi muốn về."

-Ba tháng nay không gặp nhau, em không nhớ anh sao?-Dương Tử giọng khàn khàn hỏi

-Chúng ta thì có gì mà nhớ. Quên được anh, là điều tôi mong muốn lúc này.-Hạ Đồng trước sau như một, lạnh nhạt nhìn anh nói

-Vậy thì hãy xem như, chúng ta là bạn bè lâu ngày gặp mặt. Gặp lại bạn cũ, dù thích hay ghét vẫn phải chào hỏi.

Dương Tử biết rõ cô ương ngạnh, sẽ không dễ dàng chịu nói chuyện đường hoàng với anh.

-Anh vẫn khỏe chứ? Tôi đã thấy việc đính hôn của anh, hai tháng nữa anh kết hôn, chúc mừng. Tôi hỏi xong rồi, bây giờ tôi có thể về chưa?

Hạ Đồng bề ngoài cứng cỏi nói, nhưng mà trong lòng lại run rẩy kịch liệt vì mọi kỉ niệm kia cứ như làn gió ùa về, cô sợ, mình lại mềm lòng, một lần nữa yêu anh, sa vào lòng anh.

-Không thể nói chuyện cùng anh được hay sao? Ba tháng nay, em thay đổi nhiều quá.

Dương Tử định vươn tay ra chạm vào mặt cô, thì ngay lặp tức cô theo quán tính né đi, kết quả tay anh rơi vào không trung.

-Nếu không, chẳng lẽ theo anh, tôi phải khóc lóc, cầu xin anh đừng lo lắng cho Ân Di, bảo anh đừng đồng ý rời xa tôi sao?-Hạ Đồng khinh thường nhìn anh

-Nhưng mà anh rất nhớ em.

Mặc kệ lời cô nói như nhát dao cứa thẳng vào tim anh, Dương Tử vẫn nhu tình nói ra câu này, ba tháng nay anh chỉ có câu này muốn nói với cô, bàn tay lại một lần nữa vươn ra xoa má cô.

-Xin lỗi, tôi không nhớ anh, tôi phải về rồi.

Hạ Đồng hất tay anh ra sau đó quay người mở cửa xe.

Nhưng mà vừa chạm vào cửa thì cả người cô đã bị anh kéo quay ngược lại, bất ngờ bị kéo nên nhào thẳng vào lòng anh, đang lúc cô định ngồi dậy mắng anh thì một nụ hôn rơi xuống đôi môi anh đào của cô.

Hạ Đồng trợn to mắt nhìn Dương Tử, sau đó liền giãy giụa. Cô không muốn, không muốn lại tiếp tục mối quan hệ sai lầm, không muốn lại ngu ngốc yêu anh.

Mọi nhung nhớ đều chất chứa trong nụ hôn này, không hề dịu dàng mà là ngang ngược chiếm đoạt.

Anh rất nhớ cô, nhớ cô đến sắp phát điên, mùi hương trên người cô vẫn dễ chịu như thế, đôi môi của cô vẫn ngọt ngào là thế. Mà sao anh ngửi được mùi hương ấy, hôn được đôi môi ấy, mà cứ như là ảo giác, cứ như đang ở rất xa có chạm cũng không thể chạm vào.

Hạ Đồng cắn chặt môi không cho anh cơ hội tiến sâu vào, Dương Tử nhận ra được liền dùng tay bóp nhẹ cằm cô, Hạ Đồng bị đau lại bất ngờ liền la một tiếng, lại tạo cơ hội để chiếc lưỡi nóng bỏng của anh chui vào khoang miệng cô, tùy ý hút hết mọi sự ngọt ngào của cô.

Hạ Đồng không ngừng dùng tay đánh vào người anh, lại bị anh ép sát vào ghế, bản thân không thể động đậy.

Đúng lúc cô định bỏ cuộc, thì một thứ gì đó nóng hổi chạm vào má cô, Hạ Đồng còn tưởng mình lầm tưởng, đưa tay lên chạm vào thứ đó, hóa ra là nước mắt.

Hạ Đồng hoàn toàn ngây người, ánh mắt dại ra, kinh hoảng nhìn người con trai đang hôn mình.

Anh đang khóc!?? Dương Tử đang khóc!?? Một người luôn cao ngạo như Dương Tử, lại khóc!??

Dương Tử lại không bá đạo chiếm môi cô nữa, anh dừng lại nhưng môi anh vẫn dán chặt vào môi cô. Hạ Đồng không khó nhận ra sự run rẩy đầy bất lực của anh.

-Hạ Đồng... vì sao lại thành thế này?-Dương Tử vẫn duy trì tư thế như cũ, giọng nói vô lực

Hóa ra, con người dù ngạo mạn lãnh đạm đến đâu, cũng có lúc yếu mềm, bất lực.

-Lúc đầu, chúng ta đã là không nên.-Hạ Đồng bị anh làm lay động

-Nhiều lúc... anh muốn được ở cùng em một nơi, chỉ có duy nhất hai chúng ta, không có ai khác. Mỗi sáng thức dậy đều sẽ nhìn thấy em, mỗi buổi tối đều chúc em ngủ ngon, ôm em ngủ. Không ai quấy rầy, không hề lo âu, đau buồn. Nhưng mà, có lẽ quá khó.

Dương Tử bờ môi run run, đến cả Hạ Đồng cũng nhận ra, chỉ là, một lần đã quá đủ, vả lại hồi sáng cô đã hứa với Ân Di.

-Hạ Đồng... chúng ta, ra nước ngoài đi. Chỉ có hai chúng ta.

Dương Tử hơi đẩy cô ra, hai tay đặt lên bờ vai của cô lại đưa ra một quyết định, làm Hạ Đồng bàng hoàng nhìn anh.

-Không cần lo lắng gì cả, cùng anh đi có được không?-Dương Tử gắt gao nắm chặt bờ vai cô

Hạ Đồng cảm nhận được lời nói của anh rất chân thành, tim cô liên tục đập thình thịch. Nhưng sau một khắc, cô liền cứng rắn nói: "Hai tháng nữa anh sẽ kết hôn."

Một câu nói, dập tắt ngọn lửa hi vọng của Dương Tử, anh cười cay đắng buông tay xuống.

Tim Hạ Đồng từ ba tháng trước đã không còn đau, đến hôm nay, lại một lần đau đớn, tưởng chừng là tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.