Yêu Em Lần Nữa

Chương 32: Ám chỉ




Khi Phó Bắc Thần và Viên Viên đến triển lãm thì trời đã tối, nhưng trong ngoài đều có đèn đuốc sáng ngời. Ngoài cửa còn có hai hàng lẵng hoa xếp ngay ngắn.

Anh đưa cô đi vào trong, vừa vào cửa liền có người chào hỏi anh, còn muốn dẫn anh đến ký chỗ khách quý. Anh khiếm tốn mà từ chối, nói rằng mình đâu phải khách quý gì, sau đó lại khách sáo nói chuyện với người đó thêm vài ba câu, tiện thể giới thiệu Viên Viên luôn.

Người nọ nhìn cô, có vẻ khá ngạc nhiên, nhưng không có hành động gì quá đường đột, chỉ giơ tay ra: "Chào biên tập Trình, hoan nghênh cô chỉ bảo."

"Không dám, không dám, về lĩnh vực này tôi không am hiểu gì, đến để học hỏi thôi ạ." Viên Viên lo lắng, vội vã giơ tay ra bắt.

Cả đường đi đều có người đến chào hỏi anh, có vẻ khá thân thiết. Viên Viên định giữ một khoảng cách với anh nhưng hình như Phó Bắc Thần coi cô là trẻ con vậy, sợ cô lạc mất. Chỉ cần cô lặng lẽ bước xa một chút là ánh mắt anh liền tìm tới. Sau cùng, không biết bắt đầu từ lúc nào mà tay anh đã đặt ở eo cô rồi ôm lấy.

Lúc Trình Viên Viên nhận ra thì da cổ cô liền đỏ ửng. Nhìn lên Phó Bắc Thần, vẫn một vẻ tự nhiên, bình thản, như tất cả đều bình thường. Chung quanh là những ánh mắt tìm tòi, Viên Viên thực lòng không muốn phá vỡ cái "danh tiếng" của Phó Bắc Thần, vì vậy cô len lén đi lên trước một bước.

Hành động nho nhỏ của cô tức khắc bị anh phát hiện. Anh liếc sang cô hỏi: "Em có chắc muốn đứng đây ngắm kỹ không?"

Viên Viên liền nhìn theo hướng ánh mắt anh, thấy cô đang dừng trước một bức tranh phòng the, thế rồi cô ngây cả người.

"Nếu em không xem nữa thì chúng ta đi ăn một chút." Anh thấy cô như vậy thì không trêu cô tiếp, dẫn thẳng cô vào chỗ nghỉ ngơi ở phòng khách bên trong cùng.

Sau khi triển lãm kết thúc, anh đưa Viên Viên về nhà, cô xuống xe thì anh nói: "Nghỉ ngơi đi nhé, ngủ ngon!"

"Vâng, anh cũng vậy!"

Khi anh lái xe đi, nhìn vào bóng người ở gương chiếu hậu, anh thầm nhủ: đêm nay nhất định anh sẽ ngủ rất ngon.

***

Sáng hôm sau, Viên Viên đến văn phòng liền thấy các đồng nghiệp đang tụ tập bàn luận về thời sự, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Có người thấy cô vào bèn nói: "Viên Viên, xem thời sự chưa? Sáng sớm hôm nay ở tỉnh S có động đất, nghe bảo 7.6 độ. Số lượng người thiệt mạng còn chưa biết rõ, nhưng có vẻ nghiêm trọng lắm."

Động đất? Cô liền cảm thấy lo lắng.

"Em xem xem." Viên Viên nhanh chóng mở máy tính của mình lên. Quả nhiên báo chí tràn ngập tin tức về trận động đất ở tỉnh S. Những tin sau động đất tin nào tin nấy đều làm lòng người u ám: "Sao lại thế này..." Cô buồn bã thì thầm.

"Chị vừa đọc tin vừa khóc, quá kinh khủng." Có nữ đồng nghiệp mắt đỏ bừng nói.

Một ngày sau trận động đất, Viên Viên nhận được điện thoại của Trình Thắng Hoa, được báo rằng Trình Bạch đã tham gia đội cứu trợ của bệnh viện, ngày hôm nay sẽ xuất phát đi đến nơi gặp nạn.

Trình Thắng Hoa gọi điện, một là vì chuyện của Trình Bạch, hai là ông lo cho Viên Viên, ông nói nếu công ty cô định phái người đi đến khu đó lấy tin thì ông mong rằng cô sẽ không đi. Cô là con gái, vả lại mẹ cô sẽ lo lắng.

Viên Viên đáp rằng cô làm về mảng văn hóa nên sẽ không lấy những tin như động đất... Sau đó, cô không thể không hỏi về Trình Bạch: "Chú, vậy sao... sao chú lại đồng ý để anh ấy đi?"

Trình Thắng Hoa thở dài một hơi: "Năm đó, hồi chú với ba cháu đi lính đều từng tham gia công tác cứu trợ sau động đất. Cảnh tưởng thảm khốc đến mức chú không muốn nhìn thấy lần thứ hai trong đời, tất nhiên là chú không muốn nó đi. Nhưng nó bảo, nó đã 25 tuổi, có thể chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Haiz.." Trong giọng nói của ông tràn ngập lo lắng, phiền muộn.

Cúp điện thoại, vẻ mặt cô vẫn còn ngây ra, Trình Bạch đến khu gặp nạn rồi?!

Tin thời sự nói dư chấn vẫn còn tiếp diễn không ngừng ở tỉnh S, mới vừa rồi còn có tin lại xuất hiện dư chấn 4.6 độ.

***

Đến khu bị nạn giúp đỡ là nhiệm vụ mang tính chính trị. Ngay trong ngày có động đất, cấp trên đã ra quyết định xuống bệnh viện, còn danh sách những người được điều đi đều do lãnh đạo chỉ ra. Trình Bạch lại là tự mình xin được đi.

Lần này, người đứng đầu của nhiệm vụ lại vừa hay là Trịnh Lập Trung. Tuy ông khá hài lòng trước sự chủ động xin đi của Trình Bạch, nhưng vẫn không khỏi hỏi: "Cậu đã bàn kỹ với người nhà chưa?"

"Cháu nói với ba cháu rồi."

Lúc này Trình Bạch đang đi cùng với đội của anh trong làn mưa. Bốn bề là màu xám, con người như đang bước chân vào một không gian vô tận đổ nát. Uông Dương đi sau Trình Bạch, anh ta cảm thấy bùi ngùi trước quyết định của Trình Bạch. Anh là đứa con độc nhất trong nhà, ba mẹ cũng không đồng ý cho anh đi mạo hiểm tính mạng, ban đầu anh ta cũng không có ý xin đi cứu trợ khu vực gặp nạn.

Có nhiều khi ý chí của con người có thể chiến thắng tất cả. Uông Dương còn nhớ lúc Trình Bạch mới điền xong tờ khai, anh liền gặp anh ta ở trước nhà vệ sinh.

Uông Dương gọi anh ta lại nói: "Lâu nay vẫn biết cậu không sợ chết, giờ tớ càng thêm bội phục! Cậu đúng là anh hùng!"

Trình Bạch lại chỉ trả lời có một câu: "'Học phải đi đôi với hành' thôi mà."

Uông Dương nhìn theo bóng dáng Trình Bạch: Sao so với đám anh em của mình, mình chẳng có chút đàn ông gì nhỉ?

Sau cùng, Uông Dương thấy sao học nấy, cũng nộp đơn xin đi, 'tiền trảm hậu tấu' với ba mẹ.

Khu vực bị nạn còn ghê rợn hơn cả tưởng tượng. Khi Uông Dương mới đến thì anh ta vẫn còn chút chí khí bừng bừng. Nhưng khi bắt tay vào việc không được bao lâu, anh ta liền cảm nhận được cái gọi là mệt lả tới mức muốn từ bỏ. Hiện giờ Uông Dương rất hối hận vì bản thân bị Trình Bạch kích thích mà bốc đồng. Ngoài mệt, còn có cả nỗi sợ. Ngược lại với anh, Trình Bạch hình như không biết sợ là gì.

***

Hơn một tuần sau trận động đất, Viên Viên ngày nào cũng nhìn số người thiệt mạng và mất tích không ngừng gia tăng được báo cáo qua mạng và qua tivi, trong lòng càn ngày càng khó chịu. Có lúc cô cũng có một ý nghĩ bốc đồng, muốn chạy tới khu gặp nạn đóng góp chút sức lực nhỏ nhoi. Nhưng khi bình tĩnh lại thì cô cũng hiểu rõ bản thân không được chuẩn bị những kỹ năng cứu trợ, có đi thì cũng chỉ mang theo phiền phức cho công việc mà thôi. Hơn nữa, chú Thắng Hoa cũng nói rồi, cô còn phải chăm sóc mẹ.

Mấy ngày nay cô có gửi cho Trình Bạch hai tin nhắn, một là vào tối hôm biết tinh anh ta đến khu bị nạn, cô nhắn: 'Chú nói với em anh tới khu bị nạn.' Tin nhắn thứ hai là sáng nay lúc ngủ dậy: 'Hiện giờ anh sao rồi?' Anh ấy không trả lời.

Viên Viên nghĩ, điện thoại anh hết pin, hoặc khu vực đó không có tín hiệu, hay là anh không buồn trả lời cô, thì chỉ chỉ cần anh không sao là tốt rồi. Nếu không chú Thắng Hoa sẽ đau buồn. Nhưng sau cô lại nghĩ, người kia trước nay cơ thể hay trái tim đều như làm bằng đá, chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì.

Nay là cuối tuần nhưng vì không ngủ được nên cô đã dậy từ sớm. Hiếm khi mới được ngày trời quang đãng, cô bèn đi ra khu hồ Chiều tà ở thành tây. Hồ Chiều tà là khu thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố Thanh Hải, ven hồ là rừng cây, có thể nói rằng có phong thủy cực đẹp. Chính vậy nên ở gần khu này, vô số nhà ở của người nổi tiếng, rồi tự, chùa được xây dựng.

Y như tên, hồ Chiều tà là nơi lý tưởng để ngắm ráng chiều. Sáng sớm thì có khá ít người ở đây. Viên Viên đi một mình ven hồ, trước mắt là những gợn sóng nhẹ nhàng cùng những chú cá cảnh thỉnh thoảng ngoi lên. Bên tai có tiếng chim hót, tiếng chuông sớm từ xa vọng tới. Cô cảm thấy sự sống xuất hiện khắp nơi nên tâm trạng cũng thoải mái hơn sau nhiều ngày xem những cảnh sinh ly tử biệt.

Con đường nhỏ ven hồ quanh co khúc khuỷu, đi mãi, đi mãi, phía trước có mấy nhánh rẽ, rẽ ra những nơi khác nhau. Do hồi trung học cô đến đây nhiều lần nên cũng xem như không quá lạ lẫm với nơi này, cô tự cho rằng mình sẽ không dễ gì mà bị lạc, bèn đi lững thững theo một nhánh rẽ. Dần dần, bên cạnh không thấy một ai nữa, đường đi cũng càng ngày càng yên ắng, ở phía cuối đường dường như còn có khu nhà lầu với tường cao. Viên Viên tính qua ngắm một chút. Đến cuối đường, quả đúng là có bức tường cao và cổng lớn bằng đá, phía trong khá nhiều tòa nhà, trông phong cách như thời dân quốc.

Nơi này được thật đấy, Viên Viên thầm nhủ. Cô đang định bước chân vào thì chợt có người cản trước mặt.

"Này cô, chỗ này không vào được đâu." Dù giọng nói bất ngờ này mang ý tốt tới đâu thì cô vẫn bị giật mình.

Hóa ra ở bên cạnh cổng lớn có một nhân viên canh gác. Anh ta đứng thẳng tắp như tượng. Vừa rồi cô bị những căn nhà hấp dẫn nên không phát hiện ra sự tồn tại của anh ta.

Cô ngại ngùng gật gật đầu với anh ra ý xin lỗi. Người đứng canh không lên tiếng nữa, tiếp tục công việc của mình. Viên Viên nói thầm, có lính canh, vậy nơi này là nơi nào mới được? Cô nhìn quanh bốn phía, không thấy bất kỳ một tấm biển hay dấu hiệu gì, cô lại ngại không hỏi, vì vậy cô lùi lại một bước, quay người đi về.

Ai dè vừa mới quay người thì lại giật cả mình.

"Phó... Phó Bắc Thần!"

"Sao em lại ở đây?" Phó Bắc Thần nhìn thấy Viên Viên thì cũng ngạc nhiên.

"Em... đi loanh quanh thôi." Cô cảm thấy thật khó tin: "Vậy còn anh?"

Anh nhìn cô một hồi rồi mới nói: "Anh thì cố ý tới." Vừa nói vừa nhìn vào bên trong, trần thuật đơn giản một câu: "Ngày nhỏ anh ở đây."

"Ngày nhỏ?" Cô ngạc nhiên ngẩn người, sau đó mới nhớ ra ông nội anh là ai.

Nhìn về một góc mái nhà hiện ra sau tán lá cây, rồi quay đầu lại nhìn anh, cô nói: "Anh đúng là 'con ông cháu cha'!"

Anh cười nhẹ: "Chỉ là một chỗ để ở mà thôi." Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Lâu lắm rồi anh mới về lại đây. Thật ra từ đại học năm hai, chuyển khỏi nhà thì anh chưa từng về thăm."

"Ồ, vì sao?" Tay Viên Viên xoa nhẹ lên lan can đá ven đường, xúc cảm gồ ghề khiến người ta cảm nhận được sự lâu đời. Phó Bắc Thần thầm đếm một chút tiếp theo lan can đá, tìm chuẩn xác được một cột đá, dường như vẫn thấy được dấu vết chữ khắc mờ mờ bên trên. Những chuyện cũ ngày nhỏ cũng dần dần mất đi như sự phai nhạt của những dấu vết này.

"Vì người lớn thì không còn nữa, mà những người bạn cùng lớn lên thì nay mỗi người một nơi. Ở nơi này chỉ còn lại hồi ức."

Viên Viên cười hỏi: "Vậy hôm nay anh về tìm lại hồi ức à?"

"Coi là vậy đi, anh còn chụp vài tấm ảnh nữa, lúc về chọn ra mấy tấm đưa cho cô anh."

"Là người cô làm nhà văn đó ạ?"

Phó Bắc Thần gật nhẹ: "Sắp tới ngày giỗ ông nội anh, có tòa soạn hẹn cô viết hồi ký. Hôm kia cô gọi điện nói là viết mãi, viết mãi rồi bỗng muốn về lại nơi đây. Nay coi như anh về thay cô một chuyến." Anh vừa nói vừa nhìn Viên Viên, mỉm cười: "Không ngờ, về lại chốn xưa sau bao năm lại gặp em. Trình Viên Viên, em có tin vào số mệnh không? Số mệnh đã định sẽ có một số người nhất định phải gặp, chứng minh rằng..."

Cô thấy anh không nói tiếp thì liền hỏi dồn: "Chứng minh gì?"

Phó Bắc Thần chỉ cười cười mà không trả lời, ngược lại còn chuyển đề tài: "Em có một người bạn là hòa thượng đúng không? Chẳng phải đạo Phật có câu, mọi sự tại kiếp này đều là nhân quả từ kiếp trước? Xem ra trước kiếp này chắc chúng ta có chút liên quan."

Viên Viên bật cười: "Hy vọng kiếp trước em không nợ tiền anh, nếu không thì quả thật không lạc quan lắm, kiếp này em nghèo, đến 80% là không trả đủ mất."

"Nói không chừng là anh nợ em." Phó Bắc Thần lẩm bẩm khe khẽ, Viên Viên còn chưa nghe thấy thì anh đã nói: "Cùng ăn trưa nhé? Gần đây chỗ anh nhiều việc quá nên chẳng dứt ra được." Câu cuối như đang giải thích.

Cô nghe xong liền lắc đầu: "Không được, em không thể nợ anh thêm nữa."

Cô nói rất nghiêm túc nhưng Phó Bắc Thần lại không nhịn được cười: "Em quên rồi à, anh chưa từng mời em ăn cơm, mà em còn mời anh hai lần rồi đấy."

"Là ơn của anh nhiều không đếm xuể, còn em mới báo đáp được chút ít thôi." Viên Viên chợt nhớ đến một chuyện gì đó: "À, lần trước anh hào phóng cho em mảnh sứ Quân đó, em đã quyết định sẽ làm thành mặt dây chuyền. Tên cũng nghĩ xong xuôi cả rồi, là Niết bàn."

"Niết bàn?" Phó Bắc Thần nghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên.

"Vâng, màu sắc của nó đẹp như vậy, đẹp như cảnh phượng hoàng tắm trong lửa." Cô không hề nhận ra sự thay đổi vẻ mặt của anh, "Nhưng mà em không biết nên đi đâu mà tìm người gia công. Nó đẹp quá, em không muốn tìm bừa một người rồi làm hỏng mất."

Khi cô nói, trong đầu Phó Bắc Thần hiện lên một ngọn lửa hừng hực chói lòa, ngọn lửa này đã xuất hiện trong giấc mơ của anh nhiều lần. Anh hít sâu một hơi, gắng sức vứt hình ảnh trong đầu đi, anh nói: "Anh biết một nhà thiết kế trang sức, bình thường toàn đích thân làm, việc này xem ra có thể nhờ cô ấy."

"..."

"Sao thế?"

"Quả nhiên đến cùng vẫn không thoát khỏi cái số phải nợ anh."

"Vậy thì... nợ nhiều cũng chẳng trả hết ngay được, em đi ăn với anh bữa cơm nhé?"

Viên Viên không biết nên khóc hay cười: "Phó Bắc Thần, đúng là không nói lại được anh."

Anh chỉ cười đáp: "Ăn cơm xong anh đưa em về, tiện lấy mảnh sứ luôn."

"Vâng..."

Viên Viên vẫn chưa hiểu hết Phó Bắc Thần nên cô không biết rằng người và việc có thể khiến anh kiên nhẫn chỉ ít đến không thể ít hơn.

***

Lúc gần tối, bầu trời tối tăm, mây xếp hàng tầng tầng lớp lớp. Hai tuần nay Trình Bạch ở tỉnh S đã quen với hiện tượng những đám mây sau trận động đất dồn đống như thế này. Một tiếng trước họ mới xong công tác cứu trợ cho ngày hôm nay, về đến chỗ cắm trại và được mấy miếng cơm thì lại nhận được lệnh cứu trợ. Một khu vực nông thôn cách chỗ họ không xa có người bị thương cần cấp cứu, nhưng vị trí cụ thể và số lượng người bị thương thì lại không có thông tin chính xác.

Cuối cùng, Trịnh Lập Trung dẫn đầu đội ngũ đã quyết định tức khắc đi cứu người. Từ khi họ tới khu bị nạn thì đã gặp ba lần dư chấn nên vài bác sỹ cùng y tá của đội cứu chữa đã bị thương. Mấy hôm nay, Uông Dương cứ lo lắng thấp thỏm mãi, mỗi lần nhận việc là cả người anh lại căng thẳng. Tuy nhiên anh không thể nào mà ngờ được, đúng hôm nay, đúng lúc các anh mới đến chỗ cần cứu trợ không lâu thì tai nạn tìm tới thật: anh và Trình Bạch vừa đi vào một căn nhà dân thì có động đất, chỉ trong nháy mắt bụi đất cuộn lên tứ phía, cả trời rung chuyển. Trong đầu anh chỉ có hai chữ: Xong đời!

Sau khi cảm giác hoa mắt chóng mặt tan hết, Uông Dương mở mắt, bốn bề tối om đến mức không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

"Uông Dương, Uông Dương, cậu nghe thấy không?"

Uông Dương cảm giác một nửa người anh đều bị vùi trong đất, anh nghe loáng thoáng thấy tiếng Trình Bạch, anh liền mở miệng một cách khó khăn: "Trình Bạch, tớ hơi sợ."

"Chẳng phải cậu bảo cậu là siêu nhân?"

"Khụ..." Uông Dương ho một tràng, sau đó mới nói: "Người anh em, mấy nay chúng ta vất vả một nắng hai sương, tranh thủ lấy từng phút giây mà cứu người, nay khó lắm mới có thời gian rảnh, mình buôn chuyện lát đi." Thật ra Uông Dương đã mệt đến khó chịu nổi được, nhưng anh không dám ngủ nên chỉ có thể cố gượng mà nói chuyện.

"Ừ."

"Cô nàng ngày trước tớ thích cưới chồng mất rồi."

"Xin chia buồn."

Uông Dương cười khô khốc một tiếng, giọng yếu ớt: "Trình Bạch, tớ chợt nhớ ra có một lần phòng ký túc tớ đi ăn cùng phòng cậu. Mạc nó có bạn gái nên mời cơm. Không ngờ ngày đó cậu say rượu lần đầu tiên. Cậu nói 'tôi tình nguyện ở bên cô ấy nhưng không nói ra được lời thích. Thế thì nghĩa là gì?'."

Giọng Trình Bạch trong bóng tối có đôi phần trống rỗng: "Vậy à?"

"Sau rồi bạn gái Mạc nói, 'nghĩa là thích, là yêu rồi.'"

Trình Bạch không tiếp lời, Uông Dương tiếp tục nói: "Ngày trước bọn tớ không dám tám chuyện của cậu, hơn nữa có hỏi thì cậu cũng chẳng nói. Giờ đã thành thế này rồi... Tớ có thể hỏi một câu cô ấy là ai không? Phải nói là xưa nay cậu của từng có cô nào, nên mới bảo, nói thế nào nhỉ, hiếm nên mới quý."

Một lúc lâu sau Uông Dương mới nghe thấy tiếng nói mệt mỏi mang chút quyến luyến của Trình Bạch: "Viên Viên, cô ấy tên là Trình Viên Viên."

Uông Dương thử cựa mình nhưng không thể nhúc nhích được. Lại nghe Trình Bạch như đang tự nhủ: "Người đó nói sai rồi, ít nhất thì vào thời điểm đó là sai."

"Ai sai cơ? Này Trình Bạch, hình như cậu... còn bị nặng hơn tớ? Cậu thế nào rồi?" Uông Dương đợi một hồi cũng không thấy trả lời, anh không khỏi lo lắng: "Trình Bạch?"

"Ừm... còn sống đây."

***

Lúc sát giờ tan sở Viên Viên nhận được cuộc gọi từ Trình Thắng Hoa.

Cúp máy, cô hơi thẫn thờ. Trình Bạch đã trở lại, và bị thương. Nghe giọng điệu của chú thì có vẻ bị thương không hề nhẹ.

Sau đó Viên Viên xin chủ biên nghỉ một tiếng để về sớm chạy tới bệnh viện.

Trong đại sảnh bệnh viên lân cận đại học H có treo một tấm băng rôn: "Hoan nghênh người hùng cứu nạn XX". Cô không nhìn nhiều mà chạy thằng vào thang máy lên tầng 8. Đây là khu phòng bệnh VIP, đều là phòng đơn. Cô đi vào khu này liền bị y tá cản lại.

"Xin hỏi cô tìm ai?"

"Tôi tìm Trình Bạch, anh ấy là bác sỹ thực tập ở bệnh viên này. Tôi là... của anh ấy..."

Lúc cô y tá trẻ nghe thấy tên Trình Bạch thì đôi mắt quả là đã gợn sóng.

Còn Viên Viên thì bất chợt không biết nên mô tả quan hệ của cô cùng Trình Bạch như thế nào.

"Là em gái của anh ấy." Cô cân nhắc một hồi rồi cảm thấy nói thế là hợp lý nhất.

"Em gái?" Giọng y tá không có vẻ tin cho lắm, do từ trước tới nay chưa từng nghe bác sỹ Trình nói.

Đây là khu vực VIP, có người vào thì y tá nhất định phải chặn lại hỏi cho rõ. Nếu là người không có quan hệ hoặc thậm chí có người cố tình tới gây rối, làm phiền đến người bệnh nghỉ ngơi thì cấp trên nhất định sẽ truy trách nhiệm.

"Tên tôi là Trình Viên Viên." Viên Viên nhìn thấy trước ngực mình vẫn còn đeo thẻ làm việc, cô vội vàng gỡ ra rồi đưa cho y tá: "Cô xem, tôi họ Trình." Lúc này Viên Viên cực kỳ thấy may mắn khi mình cùng họ với Trình Bạch.

Cô y tá trẻ tuổi nửa tin nửa ngờ, giở quyển sổ trong tay ra đến chỗ có số điện thoại của Trình Thắng Hoa: "Vậy cô đọc số điện thoại của ba mình đi."

Ba mình? Viên Viên tức thì hiểu ra là chú Thắng Hoa, nhanh nhẹn đọc vanh vách số điện thoại đã thuộc làu làu. Cuối cùng y tá mới tin, mặt mày liền có đôi ba phần nịnh nọt, cô ta nói: "Bác sỹ Trình ở phòng 806, thứ ba bên tay phải. Cô cần tôi dẫn qua không?"

"Không cần đâu, cảm ơn." Viên Viên từ chối rồi chạy vội qua.

Mở cửa phòng 806, căn phòng quá mức sạch sẽ ngăn nắp, gần như không thấy sự sống nếu không nhìn đến mấy bông hoa trên bàn trà cùng âm thanh vận hành của các dụng cụ y tế.

Do Trình Bạch bị thương khá nặng, hôm qua được xử lý qua tại bệnh viện khu gặp nạn nhưng sau khi về lại đây vẫn bị mổ một lần nữa. Lúc này anh chưa tỉnh lại do hiệu quả của thuốc mê. Mành rèm trong phòng đều được kéo lên hết, ánh nắng mặt trời chiếu vào, dừng trên trán anh.

Viên Viên nhìn cái trán được băng kín đó, tuy không nhìn được vết thương thế nào nhưng nó vẫn ảnh hưởng tâm trạng cô.

Lúc này Trình Thắng Hoa đi vào.

"Viên Viên?" Giọng của ông hơi khàn khàn.

Cô quay người lại: "Chú." Cô lại nhìn sang Trình Bạch, hỏi nho nhỏ: "Anh ấy sao rồi ạ?"

"Cả người có nhiều chỗ bị trầy da nhưng chỗ nặng nhất là tay trái và đùi trái, đều bị vào tận xương." Tiếng nói mang vẻ phàn nàn nhưng cũng có cả niềm tự hào: "May mà vẫn là người nguyên chỉnh, không bị thiếu tay thiếu chân. Mấy vết thương này chỉ cần nghĩ ngơi là khỏe, tuổi trẻ đang có sức, nên để nó chịu ít khổ. Khu gặp nạn là nơi dễ đến thế chắc?"

Cô không thấy có chút cảm xúc đau lòng ân hận của ông nên cuối cùng cô cũng thở phào nhẹn nhõm một hơi. Cô nghĩ, cũng coi như về rồi, không cần phải lo lắng thấp thỏm nữa, lo chú Thắng Hoa kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh. Ấy ấy, phủ phui cái mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.