Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Chương 3




Rõ ràng là giữa hè, tại sao lại có gió rét thổi đến thế này? La Trữ Nhạc vừa bước vào đình viện, lập tức toàn thân nổi lên nổi da gà, nhìn thấy người đứng ở dưới gốc cây lớn, tiến lên rất nhanh chóng, lại nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của nàng, vội vàng bước chậm lại.

"Sao lại trở về nhanh như vậy à nha? Du hồ không thú vị sao?" Hoa Đóa nghe được tiếng bước chân của hắn, mặt không hề thay đổi, giọng nói lại ngọt ngào khác thường.

"Đóa Nhi. . . . . ." Tóc trên da đầu của hắn dựng thẳng đứng lên, xong rồi! Đóa Nhi đang rất giận, rất giận, rất giận! Hắn than thở một tiếng, vì số mạng bi ai của mình mà nhỏ xuống một giọt lệ đồng cảm.

"Ta còn tưởng rằng phải đến khi trời tối mới có thể nhìn thấy ngươi!" Nàng vừa nói, vừa nâng bàn tay lên nhẹ nhàng vỗ xuống bàn đá bên cạnh, phịch một tiếng, mặt bàn nứt ra.

Hắn nuốt nước miếng một cái, "Đóa Nhi, ngươi hãy nghe ta nói. . . . . ."

Nàng nheo lại mắt, hoàn toàn không có ý định nghe hắn giải thích, cầm mảnh vỡ nứt ra từ bàn đá lên ném về phía hắn.

"Đợi chút, Đóa Nhi!" Hắn vội vàng tránh ra, tảng đá lớn rơi vào trong hồ phát ra tiếng động to, văng lên sóng nước rất cao, dội cho hắn ướt sũng từ đầu đến chân.

"Tại sao ngươi không đưa Hoàng cô nương về đây?" Giọng nói lạnh tanh vang lên lần nữa, chưởng phong mạnh mẽ cũng hướng đến tấn công hắn.

"Đóa Nhi, ta với nàng ấy thật sự không có gì." Thân thủ của hắn nhanh nhẹn né tránh, cũng tranh thủ thời gian để giải thích.

"Không có gì sẽ đến Trường An tìm ngươi sao? Còn đi du hồ cùng với ngươi!" Gạt người! Nàng nên sớm biết giữa hắn và Hoàng Thúy Nhi có vấn đề, nếu không trước đây hai người bọn họ cùng đi du hồ làm gì?

Bây giờ là lần thứ hai cùng đi du hồ, bọn họ chơi rất vui vẻ mà!

Rầm! Đại thụ bị đánh ngã, đá vụn bay đầy trời, đình viện bị phá hủy nghiêm trọng.

"Trước đó ta cũng không biết nàng ấy sẽ đến đến Trường An, du hồ là . . . . . Ai! Nàng là khách, dù sao ta cũng phải làm tròn trách nhiệm của chủ nhân đến cùng ." Hắn tránh trái tránh phải, nhiều lần cũng bị chưởng phong cường hãn của nàng quét qua, suýt chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ này."Đóa Nhi, ngươi tỉnh táo lại trước đã."

Sự buồn rầu tràn ngập trong ngực của nàng, làm cho nàng cảm thấy thật khó chịu —— nàng nghe nói cha của La Trữ Nhạc đến Trường An, vốn định ăn mặc thật đẹp khiến bá phụ có một ấn tượng tốt với nàng, ai ngờ Hoàng Thúy Nhi đó cũng đi cùng.

Lúc này nàng mới nhớ đến chuyện La Trữ Nhạc cùng thiên kim Hoàng phủ đã từng cùng đi chơi hồ, lúc ấy nàng không cảm thấy có cảm giác gì, nhưng bây giờ chuyện xưa tái diễn, lòng của nàng càng đau hơn so với ban đầu.

Nghe Đinh thúc nói, Min,na.d.d,l.q.D bá phụ rất ưa thích Hoàng Thúy Nhi, cố ý muốn tác hợp bọn họ. . . . . .

Khi đó nàng khổ sở không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có thể thỉnh cầu Đinh thúc trước hết đừng để cho bá phụ biết sự tồn tại của nàng, sau đó núp ở trong sương phòng, cho đến sau khi bá phụ ra khỏi cửa mới dám ra ngoài.

Cả ngày nàng tưởng tượng ra hình ảnh La Trữ Nhạc cùng Hoàng Thúy Nhi cùng đi dạo hồ, nhiều lần cũng không nhịn được nỗi chua xót ở mũi, cố nén nước mắt. Trong nháy mắt khi nhìn thấy hắn, tầm mắt của nàng lập tức trở nên mơ hồ.

"Từ nhỏ đến lớn, ta vẫn luôn ở tỉnh táo, nuốt toàn bộ khổ sở, nước mắt vào bụng. Bây giờ ta biết người mình thích cùng người khác ở chung một chỗ, ngươi còn muốn ta cố gắng giữ tỉnh táo sao? Rốt cuộc là ta phải tỉnh táo đến khi nào? Ta không muốn tỉnh táo!" Hốc mắt nàng rưng rưng, nghẹn ngào hô lên.

Trước khi gặp được hắn, nàng chưa bao giờ từng trải qua cảm giác giống như bị phu quân ruồng bỏ này.

Bắt được hai tay của nàng, nhìn thấy nước mắt của nàng, nhất thời hắn cảm thấy khó có thể hô hấp —— hắn không thích thấy nàng khổ sở, hắn dùng hết phương pháp chính là vì dụ dỗ nàng vui vẻ, không nghĩ tới hôm nay người khiến cho nàng đau lòng rơi lệ lại là chính hắn!"Đóa Nhi, thật xin lỗi, ta đã làm cho ngươi khó chịu."

Nhìn vào tròng mắt thâm thúy của hắn, giống như có thể cảm nhận được sự đau lòng của hắn, điều này làm cho toàn thân nàng chấn động—— rốt cuộc là nàng đang làm gì? Chỉ vì hắn và Hoàng Thúy Nhi cùng ra ngoài mà giận đến mất trí sao?

Nàng chợt cảm thấy tâm hoảng ý loạn, vẻ mặt phức tạp —— đến tột cùng là quan tâm hắn bao nhiêu, nàng mới có thể biến thành như vậy?

"Tại sao ta lại trở nên ngây thơ như vậy chứ?" Nhẹ giọng thở dài, bởi vì cái ôm của hắn mà từ từ khôi phục lý trí."Trữ Nhạc, ta quá sợ ngươi sẽ rời ta mà đi giống như cha...ta vẫn cảm thấy rất lo lắng. . . . . . Ngươi không cần thích Hoàng Thúy Nhi có được hay không Min.na.Sa.kai.d?d.l?q?d?"

" Đóa Nhi ngu ngốc, người ta yêu vĩnh viễn là ngươi!" Bàn tay vỗ vỗ lưng của nàng, dịu dàng an ủi trái tim của nàng.

"Thật sao? Ngươi không hề có một chút cảm giác gì với Hoàng Thúy Nhi sao?" Nàng hỏi gấp gáp.

"Dĩ nhiên không có." Người hắn để ý từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình Hoa Đóa mà thôi.

"Nhưng bá phụ đưa nàng ấy đến Trường An."

"Đó là tự cha ta quyết định."

"Nếu như bá phụ muốn ngươi cưới nàng thì sao đây?"

"Muốn thành thân, tự hắn đi mà cưới!" Lời này nếu để cho mẫu thân nghe được, hắn nhất định sẽ bị đánh."Nhưng ta sẽ không đồng ý thành thân với nàng ấy."

"Vậy tại sao trước đây ngươi cùng nàng đi du hồ? Cho nên lúc đó tất cả mọi người đều nói là ngươi thích nàng, nên mới mời nàng đi."

"Thật ra thì ta rất sớm muốn nói cho ngươi biết chuyện này từ sớm, nhưng mà ngươi khi đó dường như rất không để ý!"

Rũ mắt xuống."Mỗi thời mỗi khác, bây giờ ta rất để ý, ngươi phải thành thực khai báo."

"Ta sẽ nói, điều này cũng muốn trách tự ta. . . . . . Không đúng! Ngươi cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn. Min/na?D/d?LQD" Ánh mắt của hắn có vẻ oán trách.

"Ta? !" Cùng với nàng có quan hệ gì chứ?

"Không sai, ban đầu nếu không phải ngươi không nói một tiếng đã rời khỏi ta, làm sao ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh với Hoàng Thúy Nhi chứ?"

"Lời này là có ý gì?" Nghe đến bị ma quỷ ám ảnh thấy hết sức mập mờ! Cũng không phải là nàng buộc hắn đi tìm Hoàng Thúy Nhi!

Hắn do dự một chút mới mở miệng, "Bởi vì nàng ấy lớn lên giống ngươi!"

"Cái gì? !" Nàng ngẩn ngơ, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Hoàng Thúy Nhi, nhất thời lửa giận lại nổi lên."La Trữ Nhạc! Ngươi cho rằng ta là người mù sao? Ta với nàng ấy không hề giống nhau chút nào cả!"

Nàng không phải là một người vô liêm sỉ, biết vẻ ngoài của mình nhiều lắm được coi là đáng yêu, không hề dính dáng đến hai từ xinh đẹp chút nào cả. Nhưng Hoàng Thúy Nhi thì khác, gương mặt xinh xắn có vẻ đẹp động lòng người, ngay cả nàng nhìn thấy cũng động lòng. . . . . . Đây cũng là lý do nàng không an tâm ——

Nàng không hiểu tại sao La Trữ Nhạc lại bỏ Hoàng Thúy Nhi mà lựa chọn nàng!

"Không phải là khuôn mặt giống nhau!" Thẳng thắn nói, hắn cũng không nhớ dáng dấp của Hoàng Thúy Nhi như thế nào."Nhưng mà. . . . . . Nơi này rất giống." Ngón tay thon dài điểm chóp mũi của nàng.

"Lỗ mũi?" Vuốt lỗ mũi."Có không?" Giọng nói có vẻ nghi ngờ.

Hắn rất nghiêm túc nói: "Có, nhất là khi nàng nghiêng mặt thì góc độ đó nhìn lỗ mũi giống như ngươi vậy."

Nàng đột nhiên cảm thấy đầu muốn ngất, nhìn chằm chằm bộ dáng nghiêm trang của hắn, đột nhiên có ảo giác không nên cùng hắn quá mức nghiêm túc."Được, lỗ mũi của ta lớn lên giống nàng thì như thế nào?"

"Không, là lỗ mũi của nàng giống ngươi." Điểm này rất quan trọng, là Hoàng Thúy Nhi giống như nàng!

"Ai! Vậy thì thế nào?" Nàng không chịu được mà rên rỉ.

"Lúc ấy ngươi đi rồi , ta rất nhớ ngươi." Hắn giọng nói trầm thấp, giống như trở lại tình cảnh lúc đó, tâm tình dường như đang rất cô đơn."Chính tại một lần ta tình cờ thấy Hoàng Thúy Nhi, nàng chủ động đến nói chuyện với ta, vốn là ta là không để ý đến nàng. . . . . . Nhưng nàng càng đến gần, ta càng cảm thấy nhìn quen mắt, nhìn kỹ mới phát hiện cái mũi của nàng rất giống ngươi! Sau đó khi lại nói chuyện với nàng, tầm mắt của ta luôn là không điều khiển được mà dừng lại trên mũi của nàng. . . . . ."

Nhìn thấy Hoa Đóa cau chặt mày, hắn vội vàng còn nói: "Ta hiểu rõ như vậy rất không lễ phép, cho nên sau khi mời nàng một lần cũng không dám nữa."

Hoa Đóa nghe xong chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, nếu là người khác nói lời như thế, nàng nhất định sẽ cho là viện lý do, nhưng La Trữ Nhạc thì không như vậy, hắn hiểu nàng ghét bị lừa gạt, chưa bao giờ nói láo với nàng.

Nếu theo như hắn đang nói, hắn tiếp nhận Hoàng Thúy Nhi thuần túy là muốn tìm bóng dáng của nàng trong đó, nàng thật bị hành động ngu ngốc của hắn làm cho cảm động.

Mặc dù cảm thấy thật có lỗi với Hoàng Thúy Nhi, nhưng nàng thật sự thích La Trữ Nhạc như vậy—— trong mắt cũng chỉ có mình nàng, không có chỗ cho cô nương nào khác.

"Đóa Nhi đừng nóng giận." Hắn tiến lại, cầm thật chặt tay của nàng."Nếu ngươi ở bên cạnh ta, ta tuyệt đối sẽ không nhìn những nữ nhân khác."

"Ý là, nếu ta không có ở đây thì sẽ đúng không?" Nàng giả bộ tức giận nghiêm mặt.

"Ai yêu, họ lại không giống như ngươi." Dừng một chút còn nói: " Tại sao ngươi cứ muốn chạy trốn khỏi ta chứ" Hắn nói có vẻ không vui.

Đuổi theo nàng mệt chết đi được! Hắn nên nghĩ biện pháp trói chặt nàng vào bên cạnh hắn, tránh cho không tìm được nàng.

"Không phải sao! Giống như ngươi cùng đi du hồ với Hoàng cô nương, ta lại không thể đi theo. . . . . . Ta nói không phải là như vậy sao!"

Nghe vậy hắn bừng tỉnh hiểu ra, hắn lại nở nụ cười."Yên tâm đi! Ta sẽ không nhìn các nàng ấy." Hắn cưng chiều Hoa Đóa còn không kịp, đâu còn có ý định đi quan tâm những nữ nhân khác?

Rũ mắt xuống, nụ cười của nàng đỏ thắm, bởi vì tình yêu kiên định của hắn mà cảm thấy mở cờ trong bụng —— bởi vì số mạng trớ trêu của nàng, từ nhỏ nàng chưa từng hy vọng xa vời sẽ có một lang quân như vậy chờ đợi mình, Min,na,dien,dan,le,quy,đon mà đang lúc nàng có suy nghĩ buông tha ý niệm về tình yêu, chỉ sống qua những ngày bình thường thì La Trữ Nhạc xuất hiện!

Hắn giống như là mặt trời chiếu sáng tâm hồn khô héo nàng, mang cho nàng vui vẻ trước nay chưa có, nàng nghĩ thầm, có lẽ hắn là hoa đào duy nhất đời này của nàng——cây hoa đào được đặt tên là La Trữ Nhạc này không chỉ có tuấn tú, mà còn rất rêu rao !

"Sắc trời đã tối." Nhìn đình viện thê thảm đến mức không nỡ nhìn, hắn hắng giọng."Ngươi cũng tiêu hao không ít thể lực, không đói bụng sao?"

Đóa Nhi tức giận thì thật đáng sợ, ngộ nhỡ lại có mấy lần nhưu thế nữa, trang viên chẳng phải sẽ bị phá hủy sao? Hắn lắc đầu, thầm nghĩ lần sau tuyệt đối không thể chọc nàng nổi giận nữa.

"A, đói." Nàng không dám nhìn đình viện bị thần lực của nàng vừa phá hủy nữa, cúi đầu nói.

"Chúng ta đi dùng bữa thôi." Hắn lôi tay của nàng đi, hai người cùng nhau rời khỏi đình viện.

Lúc này, một bóng người bước vào đình viện, nhìn đình viện vừa bị tàn phá, vẻ mặt dường như đang rất phức tạp.

"Có phải thiếu gia quá tốt đối với Hoa cô nương rồi hay không?" Tổng quản Đinh thúc mới vừa rồi đang ở chỗ vườn hoa cách đình viện không xa sửa sang lại hoa cỏ, không cẩn thận nghe toàn bộ đối thoại của bọn họ không sót một chữ, cảm thấy rất lo lắng với hành động sủng ái quá mức của La Trữ Nhạc đối với Hoa Đóa .

Nghĩa lẫm công tử đâu thể đặt toàn bộ tâm trí ở trên người một vị cô nương? Huống chi nàng còn là một phiền toái lớn khó giải quyết, thiếu gia không nên dính líu với nàng quá nhiều.

Đinh thúc thở dài, âm thầm ra một quyết định trong lòng.

***

Cha La cau mày nhìn La Trữ Nhạc cầm chặt tay Hoa Đóa không buông, vẻ mặt hơi có vẻ bất đắc dĩ —— hắn cần phải kiêu căng như vậy trước mặt cha mình sao? Chậc, ý định bảo vệ Hoa Đóa quá mức mạnh mẽ.

"Trữ Nhạc, ngươi làm cái gì với Hoàng cô nương vậy? Tại sao nàng khóc chạy đến muốn ta cho nàng một công đạo?"

"Đây mới là lạ, cha muốn con mang nàng đi du hồ, con cũng vậy làm theo, chẳng biết tại sao nàng có thể như vậy!" Hắn giả bộ không hiểu.

"Chẳng lẽ không phải là ngươi thích Hoàng cô nương sao?"

"Cha nhìn hành động của con, chẳng lẽ còn không hiểu sao?" m'i'n'n'a d/d/l/q/d Hắn giơ cao bàn tay đang nắm tay Hoa Đóa lên, hỏi ngược lại cha của mình.

Ở bên cạnh hắn, Hoa Đóa lo lắng khẽ hô, "Trữ Nhạc!" Vội vàng rút tay về.

Hắn không vui ra mặt, nhưng lại không bù được hơi sức của nàng, chỉ có thể để mặc cho tay của nàng thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, lại không nhịn được nói mấy câu —— sao lại tước đoạt quyền lợi của hắn chứ? Đóa Nhi đáng ghét!

Nàng dựa vào hắn rất gần, nghe lọt toàn bộ lời nói của hắn vào trong tai, gương mặt trở nên ửng hồng, hắn thật đúng là càn rỡ, ở trước mặt trưởng bối cũng không thay đổi bản tính.

Cha La thấy vậy, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc."Được, chuyện Hoàng cô nương sau này hãy nói, hiện tại ta có chuyện quan trọng hơn muốn nói với ngươi."

" Đúng lúc con cũng có chuyện quan trọng muốn nói ới cha." Hắn đặc biệt cùng Hoa Đóa xuất hiện trước mặt cha chính là muốn nói về chuyện hôn sự.

"Hoa cô nương, có thể mời cô nương đi tránh một lát hay không?"

"Cha, chuyện ta muốn nói có liên quan đến Đóa Nhi."

Cha La nhướng mày, "Ta có chuyện rất quan trọng phải nói." Lần nữa nhấn mạnh.

"Trữ Nhạc, ta không sao." Kéo kéo La Trữ vui ống tay áo, Hoa Đóa quay về phía cha La nói: "Bá phụ, hai người từ từ nói chuyện, ta đi ra ngoài trước."

" cũng là Hoa cô nương hiểu chuyện hơn ngươi."

La Trữ Nhạc buồn bực không lên tiếng, yên lặng nhìn Hoa Đóa rời khỏi thư phòng xong mới mở miệng, "Có chuyện gì không thể nói trước mặt Đóa Nhi?"

"Trữ Nhạc, nàng không thể!" Cha La hoàn toàn không quanh co lòng vòng, làm nói rõ ràng cho hắn."Ngươi không thích Hoàng cô nương cũng không sao, tìm thêm cô nương thích hợp là được rồi, chỉ có Hoa Đóa là không được!"

"Tại sao nàng không được?" (Mang truyện đi nơi khác khi chưa được phép là ăn cắp. Xin tôn trọng editor) La Trữ Nhạc trầm giọng hỏi.

"Nàng là một phiền toái."

Sắc mặt La Trữ Nhạc cứng lại."Chẳng lẽ cha đã biết. . . . . ."

"Chuyện Hắc Ngục kiếm ta đã nghe nói, cũng biết là ngươi phái người đi truyền ra tin tức, khiến cho lòng người trên giang hồ bàng hoàng." vẻ mặt cha La nghiêm túc, chân mày cũng nhíu chặt lại một chỗ.

" Cha nghe ai nói?" Làm sao cha biết chuyện này?

Lúc này, một người từ trong màn vải đi ra."Là ta nói."

"Đinh thúc, sao ngươi. . . . . ." Hắn không ngờ tới tổng quản từ trước đến giờ luôn đứng bên cạnh hắn này lại sẽ đi mật báo với cha.

"Thiếu gia, ta không thể trơ mắt nhìn người vì một cô nương mà bị mọi người công kích, cũng không thể khiến cho nghĩa trang bị liên lụy." Đinh thúc chống lại con ngươi đáng sợ của hắn, tâm tình phức tạp.

Đinh thúc là người nhìn La Trữ Nhạc lớn lên, hiểu rõ hắn đang có tất cả, cũng coi hắn như con trai ruột của mình.

Thiếu gia muốn làm cái gì cũng sẽ hỗ trợ hết sức, ví như sau khi thiếu gia lên làm nghĩa lẫm công tử, gạt trưởng lão dạy dỗ những người lợi dụng danh tiếng kia hắn cũng có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt, thậm chí giúp giấu giếm.

Nhưng lần này không được!

La Trữ Nhạc vì làm "Nghĩa lẫm công tử" Min'na/d'd/le'quy'đon bỏ ra giá cao như thế nào —— thiếu gia đã hy sinh tất cả tự do, vui vẻ. . . . . .

Mà thiếu gia chịu bao nhiêu khổ cực, hắn đều thấy tận mắt. Hôm nay sau bao nhiêu vất vả thiếu gia mới trở thành nghĩa lẫm công tử được mọi người kính ngưỡng (kính trọng + ngưỡng mộ), lại vì một cô nương mà không để ý mình có thể sẽ bị công kích vẫn cố ý làm theo ý mình.

Điều này làm hắn thật sự không nhìn nổi.

Từ khi thiếu gia đưa Hoa Đóa đến trang viên, hắn đã hiểu rõ trong lòng thiếu gia nàng có địa vị cực cao, cũng bởi vì như thế, hắn càng không thể để mặc cho thiếu gia làm bậy.

Hắn biết rõ. . . . . . Chỉ cần là vì Hoa Đóa, thiếu gia cho dù là hy sinh tính mạng của mình cũng không hề do dự.

Mà hắn rất sợ thiếu gia như vậy!

"Chỉ cần có thể bảo vệ Hoa Đóa, con bị thương cũng không sao cả."

"Ngươi không sao cả, nhưng nghĩa trang thì sao đây? Bởi vì nàng, khiến cho nghĩa trang bị công kích cũng không sao cả sao?" Cha La tức giận hỏi.

"Võ lâm nhân sĩ vì Hắc Ngục kiếm đã tìm tới Kỳ Tinh giáo, bọn họ hoàn toàn không đi tra đến cùng là ai truyền tin tức, chuyện này tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện."

"Cõi đời này là không có bí mật nào là vĩnh viễn, ngươi có tự tin sao như vậy?"

La Trữ Nhạc hừ lạnh một tiếng, "Không phải là con tự tin, mà đây là sự thật —— "Xin đừng mang truyện đi nơi khác khi chưa được phép. Hãy tôn trọng editor " Kỳ Tinh giáo đúng là muốn lợi dụng Hắc Ngục kiếm để khống chế giang hồ, mà con làm cho mọi người biết trước, nói không chừng ngược lại có thể mọi người còn cảm kích ta!"

"Cho dù đây là sự thật, đó cũng là chuyện trong võ lâm, không phải chuyện ngươi nên tự tiện nhúng tay."

"Tại sao? Dù thế nào đi nữa bọn hắn đánh không lại Kỳ Tinh giáo tự nhiên sẽ tìm tới nghĩa trang, đến lúc đó không phải là con phỉa vì bọn họ đi liều chết sao? ngăn cản Bái Hà sớm một bước không phải tốt hơn hay sao?"

" Ngăn cản sớm một bước cũng không phai là không được, nhưng cũng không phải do ngươi đến ngăn cản. Ngươi vừa nhúng tay, thì đồng nghĩa với là phá bỏ quy củ của nghĩa trang!" Cha La biết rõ cá tính của hắn, bởi vì sợ hắn sẽ làm loạn, khi nghĩa lẫm công tử đời trước định tuyển La Trữ Nhạc còn từng hết sức phản đối, sau đó lại thấy biểu hiện của con trai luôn luôn rất tốt, còn tưởng rằng hắn rốt cuộc đã hiểu chuyện, không ngờ cuối cùng lại gây ra đại họa.

"Quy củ?" La Trữ Nhạc ghét nhất nghe hai chữ này."Nếu như mà con tuân thủ theo quy củ, cái gì cũng không trông nom, đợi đến khi bọn họ tới tìm con giúp một tay thì giang hồ đã sớm lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng rồi, bảo dạy con phải cứu sao đây? Còn nếu con không thể cứu được, chẳng phải là muốn đổ toàn bộ lỗi tất cả lên trên người của con sao?"

"Dù là như vậy, ngươi cũng phải chấp nhận, đây chính là trách nhiệm của nghĩa lẫm công tử."

"Trách nhiệm? Chấp nhận? Cha, con nói lời thật lòng, đây hoàn toàn là suy nghĩ cổ hủ!" Hắn cười lạnh, Dien/dan'lê'quy'đôn "Vâng, nếu không phải người giang hồ sùng bái nghĩa trang, nghĩa trang chắc là sẽ không có địa vị như ngày hôm nay. Nhưng nếu bởi vì Hắc Ngục kiếm mà giang hồ lọt vào nguy hiểm, không có giang hồ làm sao đến nghĩa trang? ! Con thấy nếu phải tuân theo quy củ hạ thì không phải càng phải hiểu được cách ứng biến hay sao? Con không cho là con làm sai chuyện này, con vẫn sẽ lo tới cùng!"

Dĩ nhiên cha La hiểu ý tứ của hắn, trầm mặc một chút mới nói: "Ta không phải là nghĩa lẫm công tử, không có tư cách quản ngươi phải làm gì, nhưng ngươi dám nói nếu không phải vì Hoa Đóa, ngươi sẽ nhúng tay vào sao? Ngươi sẽ quản giang hồ lọt vào tình huống thế nào sao?"

Lòng La Trữ Nhạc căng thẳng, không cách nào phủ nhận lời cha nói —— nếu không phải vì chuyện này liên lụy đến Hoa Đóa, hắn sẽ không hề muốn đi trông nom giang hồ trở nên như thế nào.

"Ngươi biết lý do ta phản đối là gì không? Đó là ngươi vì một nữ nhân mà ngay cả chính mình cũng không thèm để ý, thậm chí cũng không muốn để ý nguy cơ có thể xảy ra với nghĩa trang . . . . . . Nàng làm cho ngươi mất trí, điểu này làm ta không thể để mặc được!" Cha La yêu con trai mình, không thể để có bất kỳ chuyện gì xảy ra với hắn."Ai cũng có thể, chỉ mình nàng không được! Trừ khi nhận được chỉ thị điều tra của giang hồ, trước đó, ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này nữa."

"Cha, cha biết vì sao con lại đồng ý làm nghĩa lẫm công tử không?" Hắn xoay chuyển lời nói, khiến cha La ngơ ngẩn.

"Nghĩa lẫm công tử đời trước truyền vị trí lại cho ngươi thì ngươi phải đón lấy thôi!"

"Cha, cha còn chưa hiểu rõ con người của con sao? Nhưng nếu con không muốn, có ai có thể ép buộc con chứ?"

Cha La cau mày, đây chính là bổn phận mà La Trữ Nhạc không thể lảng tránh. "Nhưng ngươi vẫn tiếp nhận rồi đó thôi."

"Con nhận lấy cũng không phải bởi vì có ý thức trách nhiệm gì đối với vị trí nghĩa lẫm công tử, cũng không phải là vì bất cứ người nào ở nghĩa trang, mà là. . . . . ." Hắn nhớ tới khuôn mặt thanh tú của Hoa Đóa, ánh mắt thoáng chốc trở nên dịu dàng, "Nàng nói nàng là người bình thường, tâm nguyện duy nhất chính là muốn sống những ngày hạnh phúc. . . . . ."

"Nàng?"

Ngưng mắt nhìn cha La, ánh mắt của hắn trở nên nghiêm túc khác thường. "Nàng chính là Hoa Đóa! Con là vì bảo vệ Hoa Đóa mới làm nghĩa lẫm công tử, nếu như mà ngay cả nữ nhân mình yêu con cũng không có biện pháp bảo vệ, như vậy vị trí này đối với con mà nói một chút ý nghĩa cũng không có!

"Chuyện Hắc Ngục kiếm con sẽ không nhượng bộ, con nhất định sẽ lo tới cùng. Nếu cha sợ con sẽ liên lụy đến nghĩa trang, hãy sớm làm trục xuất con ra khỏi cửa đi! Con sẽ dựa vào chính mình để bảo vệ nàng."

Cha La nghe vậy thở hốc vì kinh ngạc, không ngờ hắn đối với Hoa Đóa lại sẽ chấp nhất đến trình độ này. "Ngươi. . . . . ." Ông chấn động nói không ra lời.

Đinh thúc ở bên cạnh cũng cảm thấy khiếp sợ, vẻ mặt tràn đầy phức tạp nhìn hắn đi ra thư phòng.

"Trữ Nhạc." Hoa Đóa một mực ngồi chờ đợi ở bên ngoài vừa nhìn thấy hắn đi ra, lập tức đứng lên nghênh đón. "Ngươi cùng bá phụ nói chuyện gì vậy?" Thấy vẻ mặt hay nói cười cợt nhả của hắn trở nên nghiêm túc, lòng nàng khẩn trương đến mức thấy đau.

Hắn cầm tay của nàng. "Không có gì." Hắn không muốn làm cho nàng lo lắng, chỉ có thể mỉm cười.

Nàng mặc cho hắn kéo đi, tâm tình lại trở nên rất trầm trọng —— nụ cười của hắn rất cứng nhắc, ánh mắt lại tràn đầy u buồn. . . . . . Nàng biết hắn chỉ là đang an ủi nàng thôi!

Hắn cùng bá phụ cãi nhau sao? Có phải là. . . . . . Vì nàng? Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt của nàng trở nên vô cùng chán nản.

***

"Đang nghĩ gì vậy?" La Trữ Nhạc bước vào sương phòng của Hoa Đóa, thấy nàng ngồi ngẩn người trên giường, tiến lên trước hỏi đầy vẻ quan tâm.

Nàng vội vàng lấy lại tinh thần, "Không có gì." Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, lo lắng hỏi: "Ta giúp được gì không?"

"Không có, nhưng mà thật là mong gặp ngươi, nghĩ đến muốn xem ngươi trở về chưa." Ngồi xuống bên người nàng, trực tiếp nằm trên đùi nàng, hắn lộ ra nụ cười hài lòng. "Oa ~~ dựa vào thật là thoải mái."

Nàng sợ hết hồn, bởi vì cử động thân mật này mà gương mặt ửng đỏ."Trữ Nhạc, trở về phòng ngủ không phải thoải mái hơn không ?"

"Một người rất cô đơn, ta thích ở chung một chỗ cùng Đóa Nhi." Hắn làm nũng y hệt đứa bé, không muốn rời khỏi chân của nàng.

Bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt gương mặt tuấn tú của hắn, (Xin đừng mang truyện đi nơi khác) trong mắt tràn đầy tình yêu say đắm cùng sự xót thương—— hắn sợ nàng lo lắng, cam lòng chịu đựng một mình cũng không chịu thổ lộ với nàng một câu, cho nên nàng lén hỏi thăm tin tức từ Đinh thúc, biết nguyên nhân hắn và cha La gây gổ, còn biết chuyện gần đây hắn đang vội vàng xử lý.

Nàng rũ mắt xuống, tay khẽ run quả nhiên Bái Hà không phải là đèn đã cạn dầu*, cho dù lâm vào nguy cơ vẫn không quên trả thù đối thủ.

*Đèn đã cạn dầu: hết sức lực trí tuệ, không làm được gì nữa. (Minna: mình hiểu vậy đó)

Hiện tại người trên giang hồ cũng biết nghĩa lẫm công tử chứa chấp phản đồ Kỳ Tinh giáo, tự mình nhúng tay quản chuyện riêng của người khác, hơn nữa còn có ngụ ý chuyện Hắc Ngục kiếm cũng có liên quan đến hắn.

Bái Hà truyền tin tức ra thành công kích động mọi người, tất cả mọi người đều cho là La Trữ Nhạc không để quy định nghĩa trang trong mắt, là một người tùy hứng làm bậy.

Vì hỏi rõ ràng chân tướng, có một bộ phận người của rút nhân mã ở Kỳ Tinh giáo về, tìm đến nghĩa trang, muốn hắn giao ra phản đồ Kỳ Tinh giáo—— cũng chính là nàng, Hoa Đóa!

Biết mình sớm muộn cũng phải đối mặt với Bái Hà, sau khi cha Hoa qua đời, nàng đã muốn làm tốt sự chuẩn bị cho cuốc đối kháng, nhưng điều duy nhất làm nàng sợ chính là La Trữ Nhạc!

Nàng không sợ chết, lại sợ mình làm cho La Trữ Nhạc bị liên lụy, tất cả chuyện bây giờ đang xảy ra đều là tình hình nàng không muốn thấy nhất ——rõ ràng La Trữ Nhạc là người vô tội, lại vì yêu thương nàng mà phải chịu đựng chỉ trích của người khác, chẳng những không thể bồi thêm tiếng vang, mà còn có thể sẽ phải chịu tổn thương, nàng rốt cuộc nên làm gì đây?

Lúc này, bàn tay lớn đang cầm tay nàng. "Đóa Nhi." Mở mắt nhìn vào tròng mắt ưu buồn của nàng. "Ngươi. . . . . ."

Chẳng lẽ nàng đã biết tình cảnh của hắn bây giờ? Không, không thể nào, hắn đã hạ lệnh không cho phép người của nghĩa trang lắm mồm với nàng, nàng không nên biết. Vậy nàng là từ không khí giữa hắn và cha mà phát hiện ra sao? Ừ, điều này cũng có thể.

Hắn mân mê môi dưới, trong đầu suy nghĩ phải làm như thế nào để cho nàng thoải mái.

"Ta thế nào?" Thu hồi ưu sầu, nàng cười cười hỏi.

"Đóa Nhi, ngươi biết ta để ý ngươi chứ?"

"Dĩ nhiên biết."

"Như vậy ta nói cái gì, ngươi cũng sẽ đáp ứng đúng không?"

Nàng sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu."Ừ, yêu cầu của ngươi, ta đều sẽ đáp ứng tất cả."

"Chúng ta thành thân đi! Ta muốn ngươi chính thức trở thành nữ nhân của ta, thê tử của ta." Hắn ngồi dậy, Min?na' dien.đan'le'quy.don giọng nói rất nghiêm túc.

Chỉ cần Hoa Đóa trở thành thê tử của hắn, là hắn có thể bảo vệ nàng dưới cánh chim của hắn, bảo vệ nàng một cách quang minh chính đại.

Nàng hít sâu một hơi, hiểu cũng không phải hắn đang nói đùa, lập tức trái tim trở nên thấp thỏm —— nàng thật vui mừng khi hắn cầu hôn, nhưng nghĩ đến mục đích thực sự của hắn, lại thấy vô cùng đau đớn. "Trữ Nhạc, không phải bá phụ không đồng ý cho chúng ta ở một chỗ sao? Bây giờ nói chuyện này dường như quá sớm."

Nàng hiểu lý do hắn nói muốn lập gia đình vào giờ phút này, chính là muốn một mình chịu chuyện phiền phức của nàng.

Hắn chịu khổ đã nhiều, nàng không thể tiếp tục làm như không thấy, nàng không thể liên lụy hắn!

"Là ta muốn thành thân, không liên quan đến chuyện cha ta."

"Tại sao ngươi nói như vậy? Thành thân không phải chỉ là chuyện của chúng ta, ta hi vọng được tất cả mọi người chúc phúc, mà không phải là vội vàng thành thân, giống như là vô cùng bất đắc dĩ vậy." Nàng ôm lấy hắn. "Về sau. . . . . . Sau này hãy nói chuyện này."

"Về sau. . . . . ." Hắn vẫn phải chịu nỗi sợ hãi mất đi nàng bao lâu nữa đây? Vùi mặt vào cổ của nàng, hắn chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi.

Lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến âm thanh của Đinh thúc, "Thiếu gia, người ở bên trong sao? Bên ngoài có người tìm người."

La Trữ Nhạc chợt ngẩng đầu lên, "Ta biết rồi." Lại tới nữa sao? Hắn cố giữ vững trấn định, không để cho Hoa Đóa nhìn ra tình trạng khác thường. "Gần đây tương đối nhiều chuyện, ta phải đi."

Nàng gật đầu, hôn một cái vào trán của hắn, "Đi đi!"

Sau một hồi quyến luyến nhìn nàng hắn mới dời tầm mắt đi, thay đổi sắc mặt đang mệt mỏi, tiếp tục đi ra ứng phó phiền toái.

"Trữ Nhạc, ngươi biết không? Ta cũng rất thích ngươi, ta cũng không muốn làm cho ngươi bị thương tổn. . . . . ." Hốc mắt nàng ửng hồng, âm thanh run rẩy, đấu tranh với chính mình để làm một quyết định.

Cho tới nay đều là La Trữ Nhạc đang bảo vệ nàng, lần này đổi nàng sẽ bảo vệ hắn ——

Đêm khuya yên tĩnh, một bóng dáng nhỏ nhắn leo ra khỏi tường từ trang viên của nghĩa trang , trong tay của nàng ôm một cái hộp, sau một hồi ngẩng đầu đưa mắt nhìn cửa chính trang viên, mới đạp bước chân nặng nề rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.