Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Chương 1




La Trữ Nhạc ôm Hoa Đóa trở lại trang viên, hắn không để ý ánh mắt khác thường của những người khác, đi thẳng vào phòng, để cho nàng ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm gương mặt bị móng tay cào xước của nàng, than thở."Ngươi không có lời nào muốn nói với ta sao?" Mở bình thuốc ra, thấp giọng hỏi.

"Thật xin lỗi." Nàng rũ mắt xuống.

Hắn cau mày."Ngươi làm chuyện gì cần phải xin lỗi sao?"

"Rất nhiều! Lần trước bởi vì chuyện của Đại Ngưu khiến cho ngươi đau lòng, lần này lại gây họa khiến cho ngươi phải giúp một tay dọn dẹp tàn cuộc, những chuyện này chẳng lẽ ta không nên nói tiếng xin lỗi sao?"

Hắn nhếch miệng, thận trọng mang thức ăn lên thay nàng."Ta không thích nghe lời xin lỗi, ta thà rằng nghe ngươi nói tiếng cám ơn."

Nàng ngẩn ngơ, chậm rãi gật đầu."Ừ, ta biết rồi. . . . . . Trữ Nhạc."

Nghe thấy nàng dịu dàng gọi tên của hắn, hắn cười đến vô cùng vui vẻ."Tại sao ngươi ăn mặc như vậy đi Thái Hồng Lâu?"

"Không đi Thái Hồng Lâu, đâu thể nhìn thấy ngươi !"

"Ngươi nói gì vậy? Ngươi muốn gặp ta thì đến trang viên là được rồi!"

" Không phải là ngươi không muốn gặp ta sao?" Nàng nháy mắt, không hiểu mà hỏi.

"Ta làm sao có thể. . . . . . Lời này là có ý gì?" Hắn nhíu mày.

"Lần trước ta đến tìm ngươi, người của trang viên nói ngươi ở đây nghỉ ngơi thân thể, không muốn gặp khách. Nghe thấy ngươi đến Thái Hồng Lâu, nghĩ thầm có lẽ thân thể không thoải mái chỉ là lấy cớ, trên thực tế là ngươi cảm thấy ta phiền, nên mới có thể không muốn gặp ta." Giọng nói của nàng nồng nặc mùi vị chua xót."Ta rất hiểu, nếu như không phải ngươi bằng lòng gặp ta. . . . . . Ta cũng sẽ không mặt dày đi tìm ngươi, mà ta cảm thấy nên nói xin lỗi với ngươi, nê mới đi Thái Hồng Lâu."

La Trữ Nhạc không ngờ sẽ có nội tình như vậy."Ta không biết ngươi đến tìm ta, còn tưởng rằng ngươi thật sự ác độc không hề quan tâm đến ta, trong lòng còn thấy tức giận với ngươi. . . . . . Những hạ nhân này đang làm cái gì vậy, tại sao lại tự tiện quyết định?"

Thì ra là như vậy, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc phiền muộn nhất thời biến mất." Có thể là bọn họ sợ ngươi đau lòng nên mới làm như vậy, đừng trách bọn họ."

"Nếu như không gặp ngươi Thái Hồng Lâu, không phải chúng ta sẽ vẫn hiểu lầm đối phương hay sao?" Hắn đột nhiên mỉm cười, "Vì để tránh cho chuyện như vậy xảy ra, Đóa Nhi, về sau ngươi hãy mặt dầy mà đến tìm ta có được hay không?"

"Cái gì?"

"Ta. . . . . . Lần này là thật sợ." Đáy mắt hắn thoáng qua vẻ cô đơn."Sau khi ngươi tức giận lần trước, ta không biết nên đối mặt với ngươi ra sao, rất sợ bất kể làm cái gì cũng sẽ chọc giận ngươi. Nhưng nếu không phải ngươi để ý đến ta, ta nên như làm sao đây? Cho nên ta sợ, không dám mặt dày đi dây dưa ngươi nữa. . . . . . Sợ ngươi không bằng lòng gặp lại ta! Cho nên khi ta không cso dũng khí đi tìm ngươi thì ngươi có thể tới tìm ta trước hay không?" Hắn nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt tràn đầy khẩn trương.

Hoa Đóa nhìn hắn không có dáng vẻ tự tin, ngực co rút đau đớn."Nhất định là chỗ đó có vấn đề, tại sao ngươi để ý loại người nhưu ta đây?"

Nhưng hắn đường đường là nghĩa lẫm công tử, là anh hùng trong long mọi người, lại còn là đối tượng ngưỡng mộ của rất nhiều cô nương, người tôn quý như vậy tại sao lại giống như đứa bé sợ bị vứt bỏ mà làm nũng, cầu cạnh với nàng chứ?

Thật là ngu ngốc!

"Có lẽ là vậy!" Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại bởi vì nàng mà đau lòng, "Đóa Nhi, ngươi sẽ sợ ta khổ sở sao?"

Nàng không chút do dự gật đầu."Sẽ."

"Lần trước ngươi cự tuyệt quà ta tặng, quả thực ta rất đau long. Nhưng mà bởi vì đó là ngươi, cho nên không có sao cả, bất kể ngươi làm cái gì, ta cũng sẽ không so đo." Ngón tay đụng chạm mấy vết cào trên mặt nàng, "Chỉ là ngươi bị thương, ta sẽ đau lòng thật lâu, nhưng nếu ngươi sợ ta khổ sở, cũng không để cho mình bị thương."

"Ta. . . . . ." Hắn thật sự đối tốt nàng làm cho nàng thực sự bị cảm động.

"Đóa Nhi, cầm lấy thuốc này." Bỏ bình thuốc vào trong tay nàng, "Mỗi ngày đều phải bôi thuốc, cho đến khi vết sẹo biến mất mới thôi, hiểu không?"

"Mỗi ngày? Nhưng mà đây là vết cào, bôi mấy lần là được, không cần mỗi ngày bôi đâu!" Nàng cảm thấy hắn thật kỳ lạ.

"Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy." Nàng không hề suy nghĩ đến tâm tình của hắn dù chỉ một chút."Nếu như ngươi không cố gắng thoa thuốc khiến vết sẹo biến mất, ta. . . . . . Ta sẽ không để cho ngươi nhìn thấy ta." Hắn vừa nói ra khỏi miệng, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ ảo não.

Đáng ghét! Những lời này nói ra người chịu đau khổ còn không phải là hắn? Ai! Hắn hoàn toàn không có cách nắm bắt Hoa Đóa."Thôi, coi như ngươi không thấy ta cũng sẽ không sao cả, cứ coi như ta chưa nói. . . . . ." Tự giận mình.

Nàng mãnh liệt lắc đầu, cầm tay của hắn, "Sẽ, ta không thể không gặp ngươi."

"Cái gì?"

"Ta sẽ thoa thuốc, không cần ngươi nói sẽ không gặp ta như thế." Nàng rất sợ sẽ không được gặp lại hắn, "Trữ Nhạc, ngươi thắng, ngươi không ở đây, ta sẽ rất muốn gặp ngươi, làm việc gì cũng không được, trong đầu đều là bóng dáng của ngươi. . . . . ."

Hắn nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó một niềm vui mừng xông lên đầu."Có thật không? Ngươi rất muốn gặp ta, không thể không gặp ta?"

Nàng cau mày, bất đắc dĩ than thở."Đúng" nàng và La Trữ Nhạc, cuối cùng là hắn thắng!

"Đóa Nhi, ta rất vui khi người nói vậy, cũng rất thích ngươi gọi tên của ta, ngươi gọi một lần nữa có được không?" Hắn lại gần, thấy nàng đỏ mặt muốn tránh hắn, không khỏi nhếch miệng."Có được hay không? Có được hay không? Có được hay không vậy~~"

Hắn lại thế. . . . . . Nàng kiềm chế kích động trợn tròn mắt, cắn răng đúng như hắn mong muốn, "Trữ Nhạc, Trữ Nhạc, La Trữ Nhạc!"

"Ha ha, ta rất hạnh phúc đó!" Nụ cười của hắn rực rỡ, dáng vẻ vô cùng say mê.

Nàng nhìn sững sờ, không khỏi bởi vì nụ cười ngốc nghếch của hắn mà cười ra tiếng."Hồ đồ."

Hắn lại còn tiếp tục cợt nhã giúp nàng thoa thuốc.

"Trữ Nhạc." Nàng nheo mắt lại, nghĩ đến một chuyện, trái tim cảm thấy không thoải mái.

"Hả?"

"Ngươi ở trong Thái Hồng Lâu cũng sẽ giống như những nam nhân kia, sẽ ôm cô nương uống rượu, nói chuyện phiếm sao?" Nàng đi vào Thái Hồng Lâu, thấy hình ảnh nam tử cùng các cô nương gần gũi với nhau lập tức bị kinh ngạc, nghĩ đến bên cạnh La Trữ Nhạc cũng bị vây quanh bởi rất nhiều cô nương, ngực cảm thấy buồn buồn.

Hắn ngừng tay, chột dạ tránh né ánh mắt của nàng."Uống rượu, nói chuyện phiếm là có, nhưng. . . . . . Ta không có chạm vào họ." Là các nàng vẫn cố tình dính vào .

"Thật sao?"

"Đúng." Hắn dùng lực gật đầu."Thật ra thì đây là lần đầu tiên ta đi đến đó, là bằng hữu nói muốn giúp ta chúc mừng, ta không có cách nào cự tuyệt nhiệt tình của bọn hắn nên mới đi, nếu như ngươi không thích ta đi, về sau ta sẽ không đi."

Quan sát vẻ nghiêm túc của hắn, nàng lại rơi vào khổ não —— nghe nói nam nhân đều thích đi thanh lâu, mặc dù hắn nói sau này sẽ không đi, nhưng rất khó sẽ không bị hấp dẫn. . . . . . nếu hắn vui vẻ cùng các cô nương đó, lòng của nàng sẽ rất khó chịu.

Phải làm sao thì mới có thể làm cho hắn chỉ nhìn một mình nàng, mà không đi nhìn cái cô nương khác đây?

"Ừ, đã rất muộn rồi, ta cần phải trở về." Nàng đột nhiên đứng lên.

"Phải đi nhanh như vậy sao?" Hắn sửng sốt, cho là nàng là bởi vì chuyện thanh lâu mà tức giận."Ưm, thật sự lần sau ta là sẽ không. . . . . ."

Nàng chợt lại gần hắn, hôn mặt hắn thật nhanh, thẹn thùng nói: "Sinh nhật vui vẻ."

"Đóa Nhi. . . . . ." Hắn ngây ngốc vuốt mặt.

"Khụ, ta muốn về nhà rồi! Hẹn gặp lại." Lần này hắn sẽ không nhìn đến những cô nương khác nữa chứ? Nàng nở nụ cười rực rỡ, thừa dịp hắn ngẩn người vội vàng chuồn ra khỏi phòng.

"Hỏng bét, trái tim đập thật là nhanh." Hắn tự lẩm bẩm một mình, một tay nắm vạt áo, khó thừa nhận nhịp tim điên cuồng lúc này.

Chuyện này là sao vậy? ! Xong rồi, cả đời này trong mắt hắn cũng chỉ thấy được một mình Hoa Đóa thôi!

Mặt trời lặn, đêm tối lại sắp tới, người làm ăn buôn bán bày quầy rối rít thu dọn, Hoa Đóa cũng không ngoại lệ, vội vàng bỏ rau dưa không bán được vào giỏ trúc, vác giỏ trúc lên đi về nhà.

"Quái, không phải cha nói tối nay sẽ đến sao? Tại sao lại không đến?" Nàng tự lẩm bẩm.

Trước khi ra khỏi cửa Hoa phụ thấy thời tiết không ổn định, nhớ đến rau dưa ngoài ruộng chuẩn bị sắp thu hoạch, muốn nàng đi bày quầy trước, còn mình đi kiểm tra ruộng nương, tối nay sẽ gặp lại nàng. Kết quả cả ngày cũng không hề xuất hiện, bởi vì nàng vội vàng làm ăn nên không có thời gian suy nghĩ nhiều, bây giờ hết bận, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Nàng bước nhanh hơn, đi qua phố nhỏ náo nhiệt, trở lại ngôi nhà ở trong thôn nhỏ.

"Cha." Đi vào viện mới chú ý đến viện giống như bị phá hư, chung quanh có vẻ ngổn ngang không chịu nổi."Đã xảy ra chuyện gì?" Trong long sợ hãi, vội vàng bước vào bên trong nhà, nhất thời mùi máu tanh tưởi xông vào mũi, nàng nhìn thấy Hoa phụ nằm gục trong vũng máu!

"Cha!" Bước vội vàng đến bên cạnh, dò xét thương thế của hắn."Cha, cha đừng làm con sợ, đừng dọa con nha! Tại sao có thể như vậy?" Tay nhỏ bé vuốt mặt của hắn, giọng nói run run.

"Đóa, Đóa Nhi. . . . . ." Hoa phụ yếu đuối nói, "Là bọn hắn, bọn họ tìm, tìm tới cửa. . . . . ."

Kỳ Tinh giáo? ! Sắc mặt của nàng nhất thời trắng xanh, hốc mắt chứa đầy nước mắt.

"Bọn họ không tìm, không tìm được kiếm, ngươi không cần, không cần lo lắng. . . . . ."

"Phụ thân ngốc nghếch, con lo lắng cho người !" Nước mắt chảy xuống mặt, đau lòng vì Hoa phụ bị thương còn nhớ đến an toàn của nàng."Cha, người sẽ không có chuyện gì , Đóa Nhi đến, con đi mời đại phu đến chữa trị cho người."

"Đóa Nhi!" Hoa phụ dùng sức kêu, cầm tay của nàng."Cha, cha đã không được, con...con chạy mau. . . . . ."

Nàng mãnh liệt lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Không cho phép cha nói lời nói này! Con sẽ chữa trị tốt cho người, người không thể bỏ lại con một mình, không thể. . . . . ."

Lau đi nước mắt trên mặt, trong óc của nàng hiện lên khuôn mắt La Trữ Nhạc."Đúng , đúng,, nhất định hắn có biện pháp cứu người." Vội vàng cõng Hoa phụ máu me be bét khắp người lên, vọt ra phòng.

Một cô nương nhỏ nhắn cõng nam tử trung niên ở trên đường chạy như điên, lập tức dẫn đến tới ánh mắt khác thường của mọi người, nhưng nàng không để ý chút nào, một lòng chỉ muốn cứu cha bị trọng thương, bước nhanh hơn đi tới trang viên của nghĩa trang.

Nàng gấp gáp gõ cửa, cửa chính rốt cuộc mở ra.

"Hoa cô nương?" Người làm nhăn mày lại, không hiểu tình huống trước mắt.

"Mau. . . . . . Làm ơn, làm ơn, để cho ta gặp La Trữ Nhạc!"

"A, dạ, mau vào." Người làm biết tình thế nghiêm trọng, vội vàng đưa nàng vào đại sảnh.

Không lâu, La Trữ Nhạc xuất hiện với mặt nghiêm túc, thấy nàng nước mắt lã chã, lòng dạ ác độc vừa kéo."Đóa Nhi, đây là chuyện gì?"

Nước mắt Hoa đóa rốt cuộc tuôn ra như lũ."Cứu ta cha! Van ngươi cứu, cứu cha ta. . . . . ." Khóc không thành tiếng.

La Trữ vui mừng tiến lên từ trên người nàng nhận lấy hoa phụ, mà nàng ngay sau đó vô lực ngã ngồi trên mặt đất.

Lập tức phái người dìu Hoa phụ vào trong phòng, hắn ngồi xổm người xuống, một tay ôm bả vai run rẩy nàng."Có ta ở đây, bá phụ không có việc gì. Đại phu sẽ tới ngay lập tức, đừng khóc." Nhẹ giọng an ủi.

Nàng hít hít lỗ mũi, nghĩ đến Hoa phụ, vẻ mặt hốt hoảng."Cha, cha. . . . . . Ta muốn ở bên cạnh hắn. . . . . ."

"Được, ta dẫn ngươi đi." Đỡ nàng dậy, đưa nàng đi chỗ sương phòng Hoa phụ ở.

Khi bọn hắn vào trong phòng không lâu, đại phu cũng đến."Nghĩa lẫm công tử."

"Đại phu, mau đến đây nhìn một chút."

"Vâng"

Đại phu tiến lên bắt mạch cho Hoa phụ, vẻ mặt từ từ trở nên nặng nề."Chuyện này. . . . . ." Tình huống không ổn!

"Thế nào?" Lòng Hoa đóa như lửa đốt hỏi.

Gương mặt tuấn tú của La Trữ Nhạc trầm xuống, "Đóa Nhi, ngươi đừng gấp gáp, để đại phu nói rõ ràng." Nháy mắt cho đại phu.

Đại phu hiểu rõ ý tứ của hắn, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, chỉ là cô nương không cần quá lo lắng, lão phu viết mấy thang thuốc, theo chỉ thị dùng vào sẽ có hiệu quả."

"Thật?"

"Vâng" thật ra thì thương thế cảu người bệnh này rất nghiêm trọng, cho dù là Thần Tiên cũng bó tay hết cách, nhưng nhìn thấy dáng vẻ La Trữ Nhạc hết sức muốn bảo vệ Hoa Đóa, hiểu được hắn không hy vọng nàng khổ sở, vì tác thành cho ý tốt của hắn mới nhắm mắt nói láo.

"Đóa Nhi, ta tiễn đại phu. . . . . ." La Trữ Nhạc muốn đứng dậy, tay áo lại bị Hoa phụ kéo, chống lại ánh mắt buồn bã của Hoa phụ—— Hoa phụ hình như có lời muốn nói với hắn!

Khi đang hắn không biết nên làm như thế nào để khiến Hoa Đóa rời đi thì đại phu lên tiếng, "Cô nương, bởi vì dược liệu có hơi phức tạp, trước hết nói rõ với ngươi, ngươi có thể cùng lão phu đi ra ngoài một chút không?" Hắn cũng thấy ánh mắt của Hoa phụ, dứt khoát làm người tốt đến cùng.

"Nhưng. . . . . ." Nàng muốn hầu ở bên cạnh cha.

"Đóa, Đóa Nhi. . . . . ."

"Cha, con ở đây." Cầm lấy tay của Hoa phụ.

"Ngươi đi theo, đi theo đại phu đi, có Trữ Nhạc chăm sóc ta. . . . . . Sẽ không có chuyện gì ." Sắc mặt của hắn trắng bệch, khó khan cử động môi, mới miễn cưỡng nói thành lời.

Nàng sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu."Dạ, con sẽ đi." Đưa mắt nhìn Hoa phụ một cái, lập tức cùng đại phu ra khỏi phòng.

"Bá phụ, Đóa Nhi đã rời đi, có lời gì người cứ nói đi!" La Trữ Nhạc thay thế Hoa Đóa cầm đôi tay lạnh lẽo của Hoa phụ.

"Đúng, đúng Kỳ Tinh. . . . . ."

"Kỳ Tinh giáo sao?" La Trữ Nhạc tiếp lời.

Hoa phụ hít sâu một hơi, xem ra La Trữ Nhạc đã biết thân phận Hoa Đóa rồi.

"Kỳ Tinh giáo muốn bắt các người trở về nên mới hạ độc thủ với người sao? Mà ta nhớ các người cũng chỉ là một phần tử trong hơn ngàn giáo đồ, Bái Hà không có thể nào chỉ vì bắt bọn phản đồ tầm thường mà hao tổn tâm cơ." La Trữ Nhạc cau mày, "Bá phụ, trong chuyện này còn có nội tình đúng không?"

"Phải . . . . . Đóa Nhi là sợ liên lụy ngươi không dám nói, nhưng. . . . . . Ta biết rõ ta đã, không được, không có biện pháp bảo vệ Đóa, Đóa Nhi nữa. . . . . . Hiện tại chỉ có ngươi có thể. . . . . . Có thể bảo vệ nàng. . . . . ."Vừa nói vừa nôn ra một ngụm máu đen, nắm chặt tay La Trữ Nhạc." Đồng ý ta, đồng ý ta bảo vệ. . . . . . Bảo vệ nàng!"

La Trữ Nhạc không đành lòng nhắm mắt lại, dùng sức gật đầu."Ta đồng ý với người ta sẽ dùng hết khả năng bảo vệ Đóa Nhi, người cứ thoải mái nói đi!"

Cho dù Hoa phụ không giao phó, hắn cũng sẽ thề bảo vệ Hoa Đóa .

"Bái Hà muốn bắt Đóa Nhi. . . . . . Là vì khống chế giang hồ. . . . . ." Hoa phụ nhịn đau, nói ra chuyện Hắc Ngục kiếm.

La Trữ Nhạc càng nghe, khuôn mặt càng lạnh lại, đáy mắt xuất hiện lửa giận.

"Nếu như Đóa Nhi bị bắt, không chỉ có nàng phải chịu khổ. . . . . . Ngay cả người trong thiên hạ cũng phải chịu khổ. . . . . ."

Dã tâm Bái Hà rất lớn ——"Bá phụ, người yên tâm, ta sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra!"

Giọng nói của hắn kiên định khiến cho Hoa phụ thở phào nhẹ nhõm, lo lắng trong lòng rốt cuộc có thể để xuống."Có ngươi ở đây, ta yên tâm rồi." Lộ ra nụ cười vui mừng."Trữ Nhạc! Ta...ta mệt mỏi."

"Bá phụ nghỉ ngơi thật tốt đi!" La Trữ Nhạc vỗ vỗ tay của hắn."Ta sẽ ở bên cạnh coi chừng."

Hoa phụ đưa mắt nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc an tâm nhắm mắt lại, ngủ thật say, mà đã ngủ, hắn cũng không mở mắt ra nữa, liên tiếp chừng mấy ngày đều lâm vào hôn mê, dù đại phu dốc toàn lực cấp cứu, cuối cùng vẫn là hết cách xoay chuyển.

Khi Hoa Đóa biết cha rời khỏi nhân thế, hoàn toàn sụp đổ, ngất đi tại chỗ, hoàn toàn không nghe được tiếng hô đau lòng muốn chết của La Trữ Nhạc——

***

"Đóa Nhi, ăn một chút gì đó được không?" La Trữ Nhạc ngồi bên cạnh nàng, một tay đang cầm chén, một tay múc cháo nấu nhuyễn, dịu dàng dụ dỗ.

Mặt Hoa Đóa không hề thay đổi, ánh mắt trống rỗng, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, như tượng gốm sứ cũng không hề nhúc nhích.

Hắn hít sâu một hơi, "Một miếng là tốt rồi, chỉ cần ăn một miếng, ta sẽ không ép buộc ngươi nữa." Cái muỗng lại gần môi của nàng, dù là thế nào cũng không cách đưa cháo vào trong miệng của nàng.

Kể từ sau khi Hoa phụ qua đời, Hoa Đóa giống như là mất đi hồn phách, cả ngày ngẩn người đợi trong sương phòng, một chút cũng không có sức sống.

Nàng không chỉ coi người khác không tồn tại, thậm chí còn không ăn không uống, mà tình trạng đã kéo dài ba ngày rồi.

La Trữ Nhạc thấy trong đáy mắt, đau ở đáy lòng, nếu mà tiếp tục để mặc cho Hoa Đóa như vậy, hắn sẽ nhanh chóng mất đi nàng.

Cho đến giờ phút này, hắn mới hiểu rõ ràng mình sẽ để ý nàng tất cả đều là bởi vì thích nàng —— hắn cũng không biết là mình thích nàng từ lúc nào, có lẽ ngay từ lúc mới quen đó đã có tình cảm khác thường với nàng, cùng với việc chung đụng với nàng, thưởng thức thái độ không tranh quyền thế của nàng, vì vậy hắn yêu thích từng cử động của nàng . . . . . .

Tim của hắn bởi vì nàng mà sinh ra biến hóa mạnh mẽ, hắn sẽ đau, sẽ mừng rỡ —— ở bên cạnh nàng hắn cũng không phải là nghĩa lẫm công tử người người sùng bái kia, mà là một La Trữ Nhạc ngây thơ lại bình thường!

Hắn đã sớm yêu Hoa Đóa rất nhiều, cho nên hắn không cách nào trơ mắt nhìn nàng tự hành hạ mình!

Mặc kệ mọi người ngăn cản, hắn trực tiếp vào ở sương phòng của Hoa Đóa, buộc nàng uống nước, buộc nàng ăn cơm. Hôm nay chỉ có uống nước thành công, thức ăn nàng không chịu ăn vào, điều này làm cho hắn cảm thấy lòng như lửa đốt.

Lúc này, cửa tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

"Mời vào."

"Thiếu gia, đây là món điểm tâm ngọt người sai đầu bếp làm." Đinh thúc bưng một bàn điểm tâm tiến vào trong phòng.

"Để đó là được rồi."

"Thiếu gia. . . . . . Ta biết rõ ngươi lo lắng cho Hoa cô nương, nhưng mà không thể tuyệt thực theo nàng được! Tiếp tục như vậy người sẽ có bệnh." Đinh thúc lo lắng nhìn dáng vẻ gầy gò của La Trữ Nhạc, không kiềm chế được mà than thở.

Thiếu gia chỉ biết lo lắng cho Hoa Đóa, thấy nàng không ăn cũng không ăn theo, nhưng ban ngày hắn vội vàng giải quyết chuyện của nghĩa trang, buổi tối còn phải tuyệt thực cùng với nàng, thậm chí không ngủ không nghỉ để coi chừng nàng, cho dù là thân thể bằng sắt cũng sẽ không chịu được!

"Chớ nói nữa." Từ đầu đến cuối tầm mắt của hắn đặt ở trên người Hoa Đóa, bàn tay vuốt khuôn mặt càng lúc càng tiều tụy của nàng, lòng đau như đao cắt."Nàng không ăn, ta cũng sẽ không ăn!"

"Thiếu gia!"

"Đi ra ngoài!" Hắn hét lớn một tiếng.

Đinh thúc hiểu rõ tính tình La Trữ Nhạc, trừ khi tự hắn nghĩ thông suốt, nếu không bất kể người khác khuyên như thế nào cũng sẽ không nghe."Được rồi, ta sẽ đi ra ngoài." Nhìn Hoa Đóa không nhúc nhích, chỉ mong chờ nàng có thể nghe được thiếu gia nói, sớm ngày tỉnh lại từ trong bi thương, đừng hành hạ thiếu gia nữa.

Chờ Đinh thúc rời đi, hắn lập tức cầm bánh ngọt trong mâm lên."Không muốn ăn cháo không sao, ăn chút điểm tâm ngọt." Bẻ một phần nhỏ của bánh ngọt đưa đến gần bên miệng của nàng.

Nàng lại trực tiếp quay mặt đi, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn một cái.

Bất đắc dĩ thả tay xuống, ánh mắt của hắn khổ sở."Đóa Nhi. . . . . . Ta biết rõ ngươi lo lắng, cũng biết ngươi không muốn đối mặt thực tế. . . . . . Không sao, ta sẽ cùng ngươi, cũng sẽ chờ ngươi. . . . . . Nhưng ngươi có thể nhìn ta một cái hay không? Nhìn tấm long của ta đối với ngươi một chút được không?"

Hắn vừa nói vừa nghẹn ngào, dùng sức ôm lấy nàng."Ta trở nên như thế nào ngươi cũng không quan tâm sao? Coi như ta đau lòng muốn chết bởi vì ngươi, ngươi cũng không sao sao?"

Vùi mình vào cổ của nàng, hốc mắt ửng hồng." Không phải ta đã nói ngươi đối với ta ra sao cũng không sao, chỉ cần không để cho mình bị thương. . . . . . Ngươi không ăn không uống, hành hạ thân thể của mình, ngươi có nghĩ tới cũng là đang hành hạ trái tim của ta hay không đây. . . . . . Ta van ngươi, van ngươi ăn một chút gì có được hay không?"

Nước mắt nóng bỏng chảy xuống da thịt của nàng, thân thể của nàng chấn động mạnh mẽ, giống như là đột nhiên thức tỉnh từ trong mộng, ánh mắt của nàng không hề có vẻ trống rỗng nữa, thậm chí chứa đầy nước mắt.

"Trữ. . . . . . Trữ Nhạc." Chậm rãi gọi lên tên của hắn, nước mắt cũng vỡ đê lần nữa.

Lời nói cầu khẩn đầy khổ sở của Hắn nàng đều nghe được —— bây giờ lòng của nàng bị tổn thương, cũng không thể làm như không thấy.

"Đóa Nhi, ngươi. . . . . ." Ngẩng mặt nhìn nàng lệ rơi đầy mặt."Không cần phải sợ, không cần tự thu mình lại có được hay không? Ngươi còn có ta mà! Ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh của ngươi." Nắm chặt hai tay của nàng, giọng nói núc nở làm lòng người cực kỳ chua xót.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Nàng khóc không thành tiếng.

Đối với nàng mà nói, sự tồn tại của A Cha giống như trời vậy —— nếu không phải A Cha, nàng sẽ không thể biết được thân tình ấm áp, lại càng không hiểu được là yêu một người như thế nào.

A Cha biết rõ Kỳ Tinh giáo đáng sợ, nhưng vì bảo vệ nàng, cũng là làm việc nghĩa không hề chùn bước mà đối kháng với bọn họ, càng vì nàng, dẫu có chết cũng không nói ra chỗ giấu Hắc Ngục kiếm. . . . . .

Mất đi A Cha, thế giới của nàng sụp đổ, cả người nàng cũng rơi vào bi thương mà không biết nên làm như thế nào, lại quên đi La Trữ Nhạc vẫn còn ở si ngốc chờ đợi nàng.

Mỗi lần đều là như vậy —— coi như bị nàng thương thấu tâm, hắn vẫn giống như kẻ ngu đứng tại chỗ chờ nàng quay đầu lại, cũng không quan tâm mình đã có vết thương chồng chất trong lòng.

Trong mắt hắn, hình như cũng chỉ thấy được nàng. Mà nàng, có tài đức gì lại khiến La Trữ Nhạc có thân phận tôn quý lại si tình như thế?

Nhưng nếu nàng tổn thương lòng của hắn nữa, chỉ sợ cũng sẽ bị thiên lôi đánh xuống!

"Chỉ cần ngươi chưa từng quên ta là được rồi." Hắn thật sợ hãi nàng sẽ quên còn có hắn đang bên cạnh nàng.

"Trữ Nhạc, vĩnh viễn ở bên cạnh ta được không?"

"Cầu cũng không được." Hắn dịu dàng hôn nước mắt của nàng, tiếp đến hôn lên đôi môi tái nhợt của nàng, dùng phương thức triền miên biểu đạt tình yêu của hắn đối với nàng.

Bị đòi lấy một cách bá đạo khiến cho nàng gần như không thở nổi, rúc vào ngực của hắn, làm cho nàng phút chốc hiểu ra. . . . . . Nàng thật sự rất quan tâm hắn, rất ưa thích hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.