Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)

Chương 46




Triển Chiêu bị giấc mộng khi nãy ám ảnh, cứ nghĩ là có điềm xấu, nhưng lại nghe người ta nói mộng ngược với đời, còn nghe nói mơ thấy nước là dấu hiệu tốt.

Bạch Ngọc Đường thì lại vì nghe xong chuyện vì nhân ngư nên trằn trọc khó ngủ.

Hơn nửa đêm, hay người còn lật qua lật lại trong phòng.

Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ngủ trên giường nhỏ, đã ngủ từ lâu, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường nằm trên giường lớn, tinh thần tỉnh táo nằm nghĩ chuyện.

Cũng không biết đã đến giờ nào, đột nhiên nghe Triển Chiêu hỏi: “Sao ngươi còn chưa ngủ?”

“Ngủ không được.” Bạch Ngọc Đường lầm bầm một câu: “Còn ngươi?”

“Ta đã tỉnh ngủ rồi…” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu: “Là từ lúc mơ thấy ngươi bị nữ lưu manh bắt cóc…”

“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng.

“Khi nãy ngoài đi lấy hành lý ngươi còn đi đâu vậy?” Triển Chiêu hỏi.

“Miêu…”

Triển Chiêu nhẹ nhàng nâng chân, đạp Bạch Ngọc Đường một cước: “Ai là miêu!”

“Đối với cá ngươi hẳn là có hiểu biết đúng không.” Bạch Ngọc Đường tự nói tiếp.

Triển Chiêu im lặng một lát mới hỏi: “Cá chua Tây Hồ hay cá hấp quế a?”



“Hải nhân ngư, từng nghe chưa?”

“Hải nhân ngư?” Triển Chiêu nghiêng người, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng vẫn gối đầu lên tay quay mặt về phía Bạch Ngọc Đường: “Ngươi nói giao nhân sao?”

“Đúng vậy.”

“Ta nghe qua, ở vùng duyên hải dường như có người buôn bán, còn có đôi khi đánh cá bắt nhầm.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Chẳng phải nói là ăn thịt hải nhân ngư có thể trường sinh bất lão sao?”

“Còn có loại chuyện ấy?” Bạch Ngọc Đường cười cười: “Tin đồn thật không ít a.”

“Giang hồ nghe đồn mà thôi…” Hơn nữa, nghe nói ngư dân rời bến rất sợ gặp thứ này, vì nếu nhìn thấy sẽ gặp bão.”

“Nói như vậy, hải nhân ngư thật sự tồn tại a?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy nó rốt cuộc là người hay cá?”

“Ta cũng không biết, ngươi vẫn để tâm tới thứ nhìn thấy trong ao nước trong hậu viện Từ đường Mã Phúc?”

“Ân… Còn có lời của lão bộ khoái nói.”

“Ta vừa bảo Tiểu Lương Tử tìm trong nha môn, lão bộ khoái đó không còn ở đây, hỏi người khác, cũng là nhất vấn tam bất tri[một câu hỏi ba người không ai biết].”

“Nga?” Bạch Ngọc Đường cũng nằm nghiêng qua, đối mặt Triển Chiêu: “Người trong nha môn cố ý giấu diếm chuyện của hắn?”

“Có khả năng.” Triển Chiêu nghĩ việc này quả thật kì quặc: “Đúng rồi, vậy ngươi có tra ra đầu mối gì không?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Đều là tin đồn, giống như Mã Phúc, toàn bộ đều là…”

“A…”

Bạch Ngọc Đường còn chưa nói dứt lời, đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu la thảm thiết.

Tiếng la cực vang, hơn nữa còn có cảm giác mao cốt tủng thiên[rợn tóc gáy]. Dường như gặp phải thứ kinh hoàng gì, làm Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đang ngủ say trên giường cũng giật mình tỉnh giấc.

Tiểu Tứ Tử chui vào trong lòng Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, cái gì kêu a? Thật đáng sợ.”

“Không có việc gì, chắc là ai đi tiểu đêm gặp cường bạo.” Tiêu Lương vội vã vỗ vỗ dỗ dành Tiểu Tứ Tử.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã xoay người xuống giường, đi tới cửa, Bạch Ngọc Đường nói: “Thanh âm từ trong nha môn truyền tới, ta đi xem.”

Triển Chiêu gật đầu, biết Bạch Ngọc Đường để hắn ở lại chiếu cố Tiểu Tứ Tử, hắn đương nhiên cũng muốn đi theo, thế nhưng hơn nửa đêm lại không có thanh âm, dù sao cũng không tiện.

Bạch Ngọc Đường đuổi theo.

Triển Chiêu ở trong phòng lo lắng chờ.

.

.

… Không bao lâu, đã thấy Bạch Ngọc Đường trở lại.

“Thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường vội vàng chạy vào, đến bên bàn rót một chén nước uống vào, ép cảm giác muốn nôn mửa xuống.

“Xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu không hiểu.

“Không thấy con cá lớn đâu nữa!” Bạch Ngọc Đường trả lời.

“Ha?” Triển Chiêu giật mình: “Con cá lớn như vậy, sao lại không thấy?”

Bạch Ngọc Đường khoát tay: “Đừng nói nữa, nghe rất tà ma.”

“Ngươi… thấy cái gì rồi?” Triển Chiêu cảm thấy tình trạng của Bạch Ngọc Đường dường như không được đúng lắm.

“Xác chuột.” Bạch Ngọc Đường lấy lại bình tĩnh trả lời: “Trải đầy mặt đất.”

Triển Chiêu trầm mặc một chốc, vươn tay qua, vỗ vỗ lưng Bạch Ngọc Đường: “Bạch huynh, ngươi nói xem trong nước uống của nha môn có mùi lạ không?”

.



.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, thở dài buông chén, xoay người bước nhanh ra.

Triển Chiêu cười lắc đầu.

Tiêu Lương lẩm bẩm: “Nga, quả nhiên là giống hệt như sư phụ nói, Bạch đại ca không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bẩn…”

.

.

Qua thật lâu, Bạch Ngọc Đường mới trở về.

Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt nhìn hắn: “Bạch Bạch, mặt ngươi thật trắng nga!”

Bạch Ngọc Đường khoát nhẹ tay áo một cái, đi vào nằm xuống giường: “Ngủ.”

Triển Chiêu nằm xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Ai, ngươi còn chưa nói xong, thế nào rồi?”

Bạch Ngọc Đường trở mình một cái, cười nhìn Triển Chiêu, hỏi: “Ngươi muốn biết?”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường đưa tay, nhẹ nhành gõ gõ vào mũi Triển Chiêu[aaaaaaaaaaa]: “Hình như ta không nhớ rõ nữa, chờ khi nào ta nhớ ra sẽ nói cho ngươi.”

“Ngươi…”

Triển Chiêu biết hắn là đang trả thù lúc này mình cố ý trêu chọc hắn, thế nhưng cũng chẳng biết làm sao, là bản thân thất sách, khi nãy hẳn là nên hỏi rõ chuyện trước rồi mới chọc ghẹo hắn.

“Đúng rồi miêu, nữ lưu manh ngươi mơ thấy hình dáng thế nào?”

“Ngươi hỏi làm gì?”

“Để lần sau ta thấy, hảo hảo tránh ra.” Bạch Ngọc Đường kéo chăn đắp, trở thân chọn một góc nằm thoải mái, ngủ.

Triển Chiêu nhịn không hiếu kì, hỏi: “Cá lớn như vậy, sao lại không thấy?”

Bạch Ngọc Đường chỉ là cười trả lời: “Ngày mai nói cho ngươi.”



Triển Chiêu chợt nghe thấy từ trên chiếc giường nhỏ, Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nói với Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, không được khi dễ người khác nga, cái này gọi là ác giả ác báo.”

“Ân ân.” Tiêu Lương gật đầu.

Triển Chiêu rầu rĩ úp mặt vào giường, hắn nhìn không thấy, lại không buồn ngủ, lúc này càng thêm buồn chán.

Đang mơ màng, chợt cảm thấy tay Bạch Ngọc Đường đặt lên hông mình.

“Này, tay ngươi đừng sờ loạn!”

Bạch Ngọc Đường lúc này đã có chút buồn ngủ, bị Triển Chiêu đẩy tỉnh, không biết chuyện gì: “Ân?”

“Bỏ tay ra!” Triển Chiêu nói một tiếng, muốn gạt tay Bạch Ngọc Đường trên lưng xuống, thế nhưng cổ tay bị Bạch Ngọc Đường nắm lại: “Đừng nhúc nhích!”

Triển Chiêu ngẩn người, thứ cầm tay mình là tay của Bạch Ngọc Đường, vậy thứ trên hông là cái gì?”

“Phì” một tiếng.

Lông tơ toàn thân Triển Chiêu dựng thẳng đứng, sau lưng một đợt gió lạnh thổi qua… Thạch Đầu vung chân chụp được thứ gì đó trên lưng Triển Chiêu.

Tiêu Lương rời giường đốt đền, mọi người tập trung nhìn vào —— là một con rắn.

Con rắn này hình dạng kì lạ, to như cánh tay tiểu hài nhi, màu trắng sữa, rất đẹp, không tính là rắn lớn, chỉ là một con rắn bình thường. Điểm kì quái duy nhất là, da nó mềm mại trơn nhẵn, không hề có vảy, thảo nào khi nó bò đến mọi người không nghe thấy.

“Vật gì vậy?” Triển Chiêu nhìn không thấy, thế nhưng cảm giác chắc chắn không phải thứ tốt.

“Là rắn.” Tiêu Lương trả lời.

Triển Chiêu giật mình một cái.

“Đã chết rồi sao?” Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống nhìn, liền thấy quái xà giương nanh cắn vào móng vuốt Thạch Đầu…

Móng vuốt trào ly cứng chắc như hắc kim, mặt khác bản thân trảo ly cũng có độc, cho nên một cái cắn này không làm đau Thạch Đầu, nhưng lại chọc cho nó nổi giận.

Nó nghiêng đầu nhìn nhìn tiểu bạch xà, đột nhiên… ngoạm một cái, nhai nhai, nuốt vào.

.



.

“A!” Tiểu Tứ Tử kêu lớn lên: “Thạch Đầu sao ngươi lại loạn ăn bậy ba a!”

“Đúng a, cũng không biết nó là cái gì.” Tiêu Lương cũng sốt ruột.

Thạch Đầu chớp mắt mấy cái, còn vươn lưỡi liếm mép, như là nói ——- mùi vị cũng không tệ lắm.

“Ăn không sao chứ?” Bạch Ngọc Đường cũng có chút lo lắng: “Không biết có độc không.”

“Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử nắm hai tai Thạch Đầu: “Nhổ ra!”

Thạch Đầu kêu chi chi chạy đi ngủ.

.

.

“Khi nãy có thấy rõ là thứ gì không?” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là hỏi lại Tiêu Lương một lần.

Tiêu Lương lắc đầu: “Dường như chỉ là một con bạch xà bình thường… Ân, hình như là đang thay da.”

“Thay da?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một lát, dường như từng nghe qua một điển cố, nói là bạch xà thay da biểu thị gì đó, nhưng hắn trước nay vốn dĩ không tin những thứ thế này, không thể làm gì hơn là chờ đến lúc Công Tôn tới, hỏi lại hắn.

Bị con bạch xà nháo một trận, nhìn sắc trời bên ngoài đã có chút trắng, Bạch Ngọc Đường nghĩ mình đi ngủ thôi, đã lăn một đêm rồi.

Vừa nằm xuống, Triển Chiêu vỗ vỗ hắn: “Ai.”

“Ân?” Bạch Ngọc Đường thật có chút buồn ngủ rồi: “Còn không ngủ?”

“Cái kia… Còn rắn nữa không?”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, đột nhiên nhướng mày một cái: “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi!”

“Nhớ tới cái gì rồi?” Triển Chiêu không hiểu hỏi.

“Con rắn đó là Mỹ Nhân Xà, không có độc.” Bạch Ngọc Đường nói, đưa tay nhẹ nhàng sờ cằm Triển Chiêu[áááá]: “Con mèo nhà ngươi không phải vừa mơ thấy bị nữ lưu manh trêu ghẹo sao, ứng nghiệm rồi.”

“Ngươi…”

Triển Chiêu giận, Bạch Ngọc Đường cười lắc đầu, xoay người ngủ.

Triển Chiêu nằm xuống, suy nghĩ một chút, lại đứng lên run run chăn, xác định không còn rắn nữa, mới nằm xuống tiếp tục ngủ.

.



.

Ngày hôm sau, Tiêu Lương dậy sớm, bày điểm tâm lên bàn, mọi người rửa mặt rời giường.

“Hiện tại có thể nói rồi chứ?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Sao lại không thấy con cá đó đâu nữa?”

“Người tối qua kêu to là một nha dịch.” Bạch Ngọc Đường cũng không thừa nước đục thả câu nữa, nói cho hắn: “Nha dịch đó nói tuần tra ngang qua, thấy cửa phòng lạnh dùng để ướp xác cá vốn dĩ được khóa kín bị mở ra. Hắn hiếu kì, cho nên đi đến xem, thì thấy con cá đó đi ra.”

“Đi ra?!” Triển Chiêu không tin nổi, biểu tình của Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử cũng giống hệt, miệng ngậm đũa mở to mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Hôm qua có lẽ ta cũng là vẻ mặt này.” Bạch Ngọc Đường gắp thức ăn cho Triển Chiêu, nói: “Hắn nói là đi ra, vừa nhìn đã doạ cho hồn phách hắn bay ra, cho nên hét to một tiếng, nhưng con cá đó cũng không thương tổn gì hắn, vội vàng chạy đến miệng giếng, nhảy vào.”

“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Ta đi tới bên giếng xem thử, nước giếng vẫn đang lay động, sau đó vào phòng băng xem thử, đầy đất đều là xác chuột.” Bạch Ngọc Đường nói xong buông điểm tâm xuống, hỏi Triển Chiêu: “Có phải rất quỷ dị không?”

“Cá lớn làm sao lại biết đi?!” Triển Chiêu lắc đầu: “Lẽ nào đây chính là hải nhân ngư?”

“Hải nhân ngư không phải là đầu người thân cá, hơn nữa kiều diễm không gì sánh được sao?” Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu: “Đây là một con cá hoàn chỉnh, ta ở Hãm Không Đảo lâu như vậy, chưa từng thấy cá biết đi.”

“Chi chi.”

Lúc này, đột nhiên nghe Thạch Đầu kêu lên.

Mọi người cúi đầu nhìn, thấy nó đã ăn xong điểm tâm, đang đứng ở ngạch cửa, ngửi ngửi mặt đất.

“Trên mặt đất có một vệt trắng a.” Tiêu Lương đi qua ngồi xổm xuống nhìn.

“Co thể là do con rắn tối qua làm ra không?” Bạch Ngọc Đường cũng đi đến. Thấy vệt trắng ấy kéo dài từ bên ngoài vào phòng, hiện rõ đường di động của con rắn tối qua.

“Đi xem đi.” Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường nói: “Có chút kì lạ, sao bỗng dưng lại có rắn bò tới.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ cũng đúng, liền dẫn theo ba người cùng đi theo vệt trắng trên mặt đất ra ngoài… Vệt trắng đi qua cửa sau của nha môn, uyển chuyển một đường trên mắt, đi ra thật xa, thẳng đến một khe núi trên sườn phía tây nam của ngọn núi nhỏ sau nha môn mới dừng lại, còn đánh một vòng cung, để lại một vòng trắng.

“Là ở đây sao?” Tiêu Lương hỏi.

Bạch Ngọc Đường ngồi xuống nhìn một chút: “Là cố ý đưa chúng ta tới chỗ này, hay chỉ là ngẫu nhiên?”

Mọi người còn đang nghi hoặc, Thạch Đầu đã xoạt xoạt xoạt đào đất.

“Đất rất xốp a.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống nhìn, Thạch Đầu đã đào rất sâu rồi, trong cái hố to nó đào xuất hiện vài thứ gì đó xám trắng —— xương người!

“Dường như là xương tay người!” Tiểu Tứ Tử tinh mắt, vươn một ngón tay chỉ, phân phó Thạch Đầu: “Thạch Đầu đào từ từ!”

Thạch Đầu đào chậm lại, Tiêu Lương cũng giúp cầm cành cây đào đất.

Không lâu sau, xuất hiện một cỗ hài cốt hình người.

“Là một nữ nhân nga.” Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn: “Tuổi còn rất trẻ nga, hơn hai mươi…”

Vừa nói xong ngẩng mặt, đã thấy Bạch Ngọc Đường vẻ mặt kinh ngạc nhìn cỗ hài cốt.

Bạch Ngọc Đường trước nay vốn là người thấy biến bất kinh, gặp phải chuyện gì cũng rất ít động thanh sắc, Tiểu Tứ Tử là lần đầu tiên thấy thần tình hắn như thế.

Triển Chiêu không nghe thấy thanh âm, liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Làm sao vậy?”

“Ách…” Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

“Nữ nhân này mang thai rồi a!” Tiểu Tứ Tử chỉ vào cổ hài cốt nho nhỏ hắc sắc ở vị trí bụng hài cốt nữ nhân nói: “Ít nhất sáu tháng rồi! Thật đáng thương.”

“Cẩn Nhi.” Tiêu Lương vỗ vỗ vai Tiểu Tứ Tử: “Ngươi… nhìn xuống một chút.”

Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn, vừa nhìn cũng cả kinh giật nảy.

“Này.” Triển Chiêu có chút sốt ruột, kéo Bạch Ngọc Đường: “Thấy cái gì rồi?”

Bạch Ngọc Đường trầm giọng trả lời: “Đuôi cá!”

“Ân?” Triển Chiêu nghĩ mình hình như chưa nghe rõ.

“Cổ thi thể này thân người đuôi cá.” Tiêu Lương nói với Triển Chiêu: “Triển đại ca, đây là một con hải nhân ngư đã mang thai!”

“Cái gì?”

Triển Chiêu giật mình không ngớt.

“Dường như là mẫu tử một xác hai mạng.” Bạch Ngọc Đường nói, chỉ vào vùng xương sọ giữa chân mày hài cốt, có một cái hốc lớn.

Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu: “Cả xương cổ của nàng cũng gãy, bị chết rất thảm nga.”

“Con rắn đó muốn chúng ta đến xem hài cốt của hải nhân ngư sao?” Tiêu Lương hỏi.

“Có lẽ vậy….” Bạch Ngọc Đường phủi bụi trên tay nhìn Triển Chiêu.

“Ân.” Triển Chiêu cũng gật đầu: “Ta càng tin là có người muốn con rắn đó mang ta đến xem thi thể hải nhân ngư…”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.