Yêu Em Không Cần Vội (Khuynh Thành Là Em)

Chương 40: Lòng đầy rối rắm




Thúy Hà sơn liên miên bất tận, phạm vi chung quanh chỉ sợ không dưới mấy ngàn dặm. Lâm Phong và Tiểu Thanh xà chạy loanh quanh một hồi. Bỏ qua ba lão đạo Thúy Hà phái, lại dùng thổ độn chạy mấy ngàn dặm về phía tây mới chịu dừng lại nghỉ ngơi trên một ngọn núi.

Lâm Phong rút Sơn Hà đồ ra, giơ lên trên đầu, hóa thành một biển mây bao phủ phạm vi hơn mười dặm xung quanh. Chỉ cần là có tên nào đui mù(không nhìn ra đám mây có vấn đề) vẫn cố đánh tới, tuyệt đối sẽ chui vào Sơn Hà đồ, giống như cá mắc lưới vậy.

Lâm Phong cầm thanh phi kiếm rách của Tiểu Thanh xà nhìn nhìn vài lần rồi lại nhìn Tiểu Thanh xà, trong đầu thì suy nghĩ, vượt qua cửu thiên đại kiếp có thể thành được thiên tiên, phi thăng lên tiên giới. Hắn cảm thấy mình hình như đã bị người nào đó sắp đặt số phận rồi, luẩn quẩn một hồi lại phi thăng lên tiên giới.

Thanh Vân Tử, cùng với những điều biết được từ Thần giới và Ma giới khiến hắn sáng tỏ được một chút, nhưng lại không thể hiểu được tường tận.

Muốn quay về Thản Tang đại lục cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của cái không gian kia, nhưng nhân giới nơi bản thân ở kiếp trước thì lại có thể cảm nhận được.

Không nói đến chuyện này nữa, việc cấp bách bây giờ là làm sao có chỗ đứng ở tiên giới này. Thúy Hà sơn mỗi người đều rất lợi hại. Tu tiên môn phái lớn bé cả thảy không dưới mười. Nếu muốn hắn đi xin gia nhập vào một môn phái có thế lực cường đại nào đó thì thật đúng là vọng tưởng. Kiếp trước hắn đã ăn đủ cay đắng khi giúp mấy lão tạp mao tự xưng chính nghĩa rồi, thiếu chút nữa là mất luôn cả cái mạng nhỏ, giờ làm sao còn tiếp tục chui đầu vào lưới chứ.

Từ hai người vừa nãy đấu với Tiểu Thanh thì có thể nhìn ra được, thần tiên ở tiên giới này cũng cực kỳ xấu xa, so với mấy lão tạp mao phái Côn Lôn chỉ có trội hơn chứ chứ đừng mong đến chuyện thua kém. Hơn nữa bản thân hiện tại có thể nói là cả người là một cái bảo khố, trên người đều là pháp bảo cao cấp. Chỉ cần bị người nhìn thấy, tin tưởng rằng sẽ thành mục tiêu để tiến hành công cuộc cướp giật.

Xem ra việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng tìm một chỗ đặt chân, làm sao để đề thăng thực lực. Hôm nay đánh với lão đạo của Thúy Hà phái cùng hai người đấu với Tiểu Thanh lúc trước, ba người này tu vi đều không không kém mình. Nhất là ba lão đạo lúc sau nữa, sợ so với mình còn lợi hại gấp trăm lần, nếu không ỷ vào pháp bảo siêu cấp biến thái thì có lẽ cái mạng nhỏ này đã sớm bị người ta "thịt" rồi.( ở đây tác giả viết là mắc vào kẽ răng người ta )

Bản thân cô độc một mình ở tiên giới, là quang can tư lệnh (tư lệnh không lính). Ngoại trừ Tiểu Thanh xà ra thì không biết ai cả, Tiểu Thanh xà dù gì cũng coi như là một người trợ giúp mình. Chẳng qua nàng lại là xà tinh tu luyện vớ vẩn, mặc dù miễn cưỡng đạt tới độ kiếp hậu kỳ, nhưng ở tiên giới này đoán chừng cũng chẳng ăn thua gì. Lại không có pháp bảo lợi hại, sợ rằng cũng không giúp được gì.

Lâm Phong tiện tay quẳng thanh phi kiếm rách của Tiểu Thanh xà đi, nhìn vẻ mặt tiếc nuối của nàng mà nói:" Đừng tiếc, ngươi dùng thanh kiếm hỏng đấy thực sự không có lợi gì, đây là thanh Thiên La kiếm, là tiên thiên pháp khí cực kỳ lợi hại. Ngươi dùng nguyên thần tế luyện một chút, tạm thời dùng để ngăn địch.

Tiểu Thanh biết vị tiên nhân đến từ cùng một chỗ với mình có rất nhiều pháp bảo lợi hại, hơn nữa cũng đã kiến thức qua sự lợi hại của bốn thanh bảo kiếm này. Thanh phi kiếm rách cướp từ người khác kia của mình mà so với thanh tiên thiên bảo kiếm này, quả thực giống như là đồng nát sắt vụn vậy.

" Cảm tạ thượng tiên, cảm tạ thượng tiên!" Tiểu xà tinh mừng rỡ tạ ơn, lại quỳ lạy làm đại lễ.

Lâm Phong hất ra một đạo kim quang nâng nàng lên, nhíu nhíu mày hỏi:" Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không? Nếu như ngươi đồng ý. Ta sẽ truyền cho người pháp môn thượng thừa, có thể thu liễm(che dấu) yêu khí của bản thân!"

Tiểu Thanh xà này cứ mở miệng là một điều thượng tiên, hai điều thượng tiên, khiến cho tên mặt dày như hắn cũng không thể chịu được. Bản thân tính cả hai kiếp thì cũng đã sống hơn trăm năm rồi, đã nếm trải qua mọi ngọt bùi cay đắng của nhân gian, nhưng ngay cả một đồ đệ cũng không có, nhất thời nổi lên ý nghĩ thu đồ đệ.

Tiểu xà tinh lúc trước đã nhận được ân huệ của hắn, bây giờ lại được một tiên thiên pháp khí ngon lành. Sư phụ tốt như vậy đúng là đốt đèn lồng cũng chưa chắc đã tìm thấy, nào dám có ý không muốn, vội vàng làm lễ bái sư.

Lâm Phong đợi Tiểu Thanh xà làm xong lễ bái sư, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui sướng, dùng tay điểm (chấm) một chút, một đạo linh quang bắn vào trán tiểu xà tinh. Tiểu xà tinh chỉ cảm thấy một cỗ nguyên khí cuồn cuộn ào đến nguyên thần. Vô số ấn quyết tinh thâm huyền ảo được khắc vào linh hồn. Pháp lực cũng tăng lên không ít.

Lâm Phong lần đầu thu đồ đệ, nhất thời sinh ra cảm giác cao cao tại thượng, cực kỳ hài lòng, vẻ u sầu cũng đã nhạt đi nhiều:" Đây là tuyệt học nhập môn của sư phụ, ngươi chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì không bao lâu là có thể thu liễm lại yêu khí bản thân lại. Không cần suốt ngày phải trốn tránh ở thâm sơn rừng rậm, không dám ra ngoài gặp người nữa.”

Tiểu Thanh xà vội vàng cảm tạ, mừng rỡ nói:" Đa tạ sư phụ. Bây giờ chúng ta nên đi đâu?"

Lâm Phong trong lòng thầm nghĩ:" Xương đầu cứng quá gặm không nổi, trước tiên phải tìm gặm chỗ nào mềm hơn, nhiều thịt hơn chút rồi hẵng nói!"( đoạn này không biết có phải nó ám chỉ chỗ Thúy Hà sơn này khó sống, phải tìm chỗ nào để phát triển trước không) Đang lúc định hỏi Tiểu Thanh về tình huống cụ thể của Thúy Hà sơn thì bỗng nhiên từ không trung truyền đến hai tiếng kêu duyên dáng. Chẳng biết thế nào mà lại có hai nữ tiên bay từ phía tây tới, hoảng hốt không chú ý đến đường sá đâm thẳng vào Sơn Hà đồ.

Lâm Phong nhảy dựng lên, thu lại Sơn Hà đồ, một đạo kim quang hiện lên, cùng Tiểu Thanh đồng thời biến mất, sau một khắc đã xuất hiện ở một chỗ cách hơn mười dặm, thả thần niệm ra quan sát. Chỉ thấy một nữ nhân hết sức yêu mị đứng chần chừ bất định ở vùng trời chỗ hắn vừa ở lúc nãy, đang xem xét chung quanh để tìm kiếm cái gì đó.

Tiểu Thanh đang muốn nói thì Lâm Phong vội vàng ra hiệu ý bảo nàng đừng lên tiếng. Dùng thần niệm đem khí tức của hai người thu liễm lại.

Yêu nữ kia tra xét chung quanh một hồi, không phát hiện ra cái gì thì sắc mặt biến đổi bất định một hồi, thầm nghĩ trong lòng:" Chẳng lẽ hai con tiểu tiện nhân kia lại được tiên nhân lợi hại nào cứu rồi ư?" Lại nhìn xung quanh một chút nữa, chỉ thấy trời trong nắng ấm. Biển mây lúc nãy cũng tan mất, chỉ đành chửi bậy xả giận một câu rồi hóa thành một phiến yêu quang bay về hướng tây.

Lâm Phong hiện thân hình ra, hỏi Tiểu Thanh:" Ngươi có biết lai lịch của nàng ta không?"

Tiểu Thanh lắc lắc đầu, lại như không chắc chắn nói:" Hình như là người của Cực Lạc cung!"

" Cực Lạc cung?" Lâm Phong ngạc nhiên hỏi.

Tiểu Thanh nói:" Nghe nói trong Thúy Hà sơn này có một môn phái tên là Cực Lạc cung, môn nhân đều là nữ tử, đệ tử cũng không biết rõ lắm."

Lâm Phong thầm nghĩ, có hỏi cùng bằng không, đồ đệ này vô dụng quá. Cũng không có hỏi lại, dùng Sơn Hà đồ đem thả hai nữ tiên đang hoảng hốt lo sợ ra. Thừa cơ chế trụ lấy nguyên thần của hai nữ tiên. Lúc này mới dùng thần niệm nhìn thấu hai nàng, hóa ra hai nàng là Thải Tước tu luyện thành tinh, tu vi khoảng độ kiếp trung kỳ. Y phục rực rỡ như cầu vồng, dáng điệu thanh tú, nếu chiếu theo tiêu chuẩn của con người thì đều xứng là mỹ nữ cả.

Hai nữ tiên lúc nãy chỉ lo chạy trốn, hốt hoảng thế nào mà lao thẳng vào Sơn Hà đồ. Hai nàng sớm đã bị dọa hồn vía lên mây cả, bây giờ nguyên thần lại chế trụ nhất thời kinh hãi phương dung thất sắc, vội vàng quỳ lạy van xin:" Thượng tiên tha mạng, thượng tiên tha mạng!"

" Hóa ra hai người các ngươi là Thải Tước!" Lâm Phong cố ý trầm giọng hỏi:" Các ngươi có phải là đệ tử Cực Lạc cung? Tên tuổi đầy đủ, vì sao lại bị yêu nữ kia đuổi giết, yêu nữ kia là người phương nào?"

Tiểu Thanh đứng phía sau hắn nhìn nhìn vị sư phụ của mình, đôi mắt cứ xoay tròn, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa.

Hai nữ tiên vội vàng nói:" Chúng tôi là Thải Tước đắc đạo từ hai trăm năm trước, vẫn luôn ở trong Thúy Hà sơn này. Vài ngày trước người của Cực Lạc cung muốn chúng tôi phụ thuộc vào bọn họ. Chúng tôi không muốn cá mè một lứa với họ, bọn họ liền phái người đuổi giết chúng tôi. Thượng tiên thương tình hai tỷ muội chúng tôi không hề giết hại sinh linh mà tha mạng cho chúng tôi được không!"

Lâm Phong cẩn thận đánh giá hai Thải Tước này, không khỏi tấm tắc khen lạ, hai tiểu yêu tinh này lớn lên cũng không kém so với Phượng Hoàng, nói:" Hai người các ngươi tên gì?"

“ Tôi gọi là Thải Y!” Nữ tiên bên trái nói.

" Tôi gọi là Nghê Thường!" Nữ tiên bên phải nói.

" Tên nghe cũng hay lắm chứ!" Lâm Phong trong đầu thầm nghĩ, mặc dù giờ còn quá yếu nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Ở Thản Tang đại lục có một lão gia chống trời cho hắn. Bây giờ lên tiên giới không còn giống thế nữa. Bản thân là quang can tư lệnh, dù thế nào cũng phải nhanh chóng tích góp một chút thế lực mới được.

" Như này vậy, các ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?" Lâm Phong vốn không phải là người lương thiện gì, ở Thản Tang đại lục không ai có thể đe dọa đến tính mạng hắn, cho nên mới coi khinh không thèm tính toán gì. Bây giờ lên tiên giới nếu vẫn còn giữ cái tôn nghiêm cường giả thì chỉ có ảnh hưởng đến cái mạng mình thôi.

Lâm Phong dụ dỗ:" Chỉ cần hai người các ngươi bái ta làm sư phụ, từ nay về sau đồ đệ gặp nạn, người làm sư phụ đương nhiên sẽ ra mặt giúp các ngươi, đây là đại sư tỷ của các ngươi!" Nói rõ ra thì đây là cưỡng ép bắt nhận làm đồ đệ, sau khi để hai nữ tiên đứng lên thì giới thiệu cho họ Tiểu Thanh xà.

Tiểu Thanh xà thấy sư phụ mình mặc kệ người ta có đồng ý hay không mà đã cưỡng ép thu đồ đệ, trong lòng không khỏi than thở mình nhìn nhầm. Vốn còn tưởng rằng vị sư phụ này là người tốt, bây giờ mới thấy rõ được bộ mặt thật của hắn. Trong lòng không khỏi hoặc nhiều hoặc ít thấy khinh thường vị sư phụ da mặt dày còn hơn mỡ lợn này.

Nghĩ vậy nhưng cũng không dám sơ suất, Tiểu Thanh xà bước lên phía trước chào hỏi hai nữ tiên.

Hai nữ tiên liếc nhìn nhau, trong đầu đồng thời nổi lên một ý niệm: Chẳng lẽ người này là sắc côn?

Nhìn lại vẻ mặt vô hại tươi cười của Lâm Phong, bởi vì ấn tượng ban đầu cực kỳ quan trọng, hai Thải Tước tiên tử càng chắc chắn thêm ý nghĩ của mình. Trong lòng không khỏi than xui xẻo. Không nghĩ tới vừa mới thoát khỏi miệng hổ, lại rơi vào hang sói. Hai tỷ muội mình thật đúng là gặp phải năm đủi.

Xui xẻo nối tiếp xui xẻo, chẳng qua bây giờ như cá nằm trên thớt, hai Thải Tước cũng không thể không đáp ứng. Đành phải gắng gượng làm lễ bái sư.

Lâm Phong cũng không biết hai đồ đệ mới thu nhận này trong đầu đang nghĩ cái gì, cũng không sợ hai Thải Tước này bay mất, phất tay giải cấm chế. Trước tiên đem lai lịch của mình thổi phồng lên một trận, đem tên tuổi yêu tộc đại thánh Đông Hoàng Thái Nhất cùng đạo môn tu hành tổ sư, thái thanh chí thánh Đạo Đức Thiên Tôn mang hết ra hù dọa một trận.

Không nói còn đỡ, nói ra quả thực hù dọa hai tiểu Thải Tước sửng sốt một trận, yêu tộc đại thánh Đông Hoàng Thái Nhất kia và thái thanh Đạo Đức Thiên Tôn đều là thánh nhân địa vị cực cao từ thời hỗn nguyên. Đối với tiên nhân phổ thông mà nói thì tuyệt đối giống như tồn tại của thần vậy. Đông Hoàng Thái Nhất là lão tổ tông của yêu tộc, thật sự cấp cho hai Thải Tước này đả kích không nhỏ.

Ngay cả Tiểu Thanh xà vẻ mặt cũng như vừa mới biết hắn, bắt đầu đánh giá lại sư phụ mình một lần nữa.

Nếu không phải lo lắng hai Thải Tước này không biết đến Thiên Hoàng Thái Huyền uy chấn thái cổ hồng hoang năm đó thì Lâm Phong còn muốn vác Thái Huyền chân thân ra dọa ba đồ đệ này một trận, giúp mình tăng thêm chút uy tín.

Ba đồ đệ đều mang tâm tư đánh giá lại vị sư phụ vênh váo này, trong lòng mặc dù một vạn lần không tin, cho rằng vị sư phụ này chắc chắn là đang chém gió, thế nhưng sau khi thấy pháp bảo của Lâm Phong cũng không thể không tin vài phần, trong đầu thầm phỏng đoán:" Chẳng lẽ vị sư phụ này thật sự biết yêu tộc đại thánh chúng ta cùng đạo môn tam thanh tổ sư?"

Tiểu Thanh xà bởi vì nhận được chỗ tốt, mặc dù không biết Thái Cực đồ là tiên thiên linh bảo, nhưng cũng biết nó không phải là phàm vật. Bởi vậy đối với lời vị sư phụ này nói thì tin hơn phân nửa.

Lâm Phong thấy hai Thải Tước trong ánh mắt, nét mặt còn có chút nghi ngờ, cũng phớt không thèm để ý, lấy Thiên Tuyệt kiếm và Thiên Huyền kiếm ra, phân biệt chia cho hai đồ đệ này và nói:" Hai thanh Thiên Tuyệt kiếm và Thiên Huyền kiếm này đều là tiên thiên pháp khí cực kỳ lợi hại, đã được ta dùng tiên pháp luyện qua, các ngươi chỉ cần dùng nguyên thần tế luyện một chút là có thể dùng được, trước tiên dùng tạm để ngăn địch!"

Tiểu Thanh xà đã kiến thức qua sự lợi hại của bốn thanh thần kiếm này, nhất thời lại có nhận thức mới về vị sư phụ này. Nhất Dương Tử lão đạo kia tu vi so với sư phụ cao hơn nhiều, phi kiếm cũng là cực phẩm phi kiếm dùng tài liệu thượng phẩm luyện chế thành. Phi kiếm như vậy lại bị bốn thanh thần kiếm chém đứt thành bốn đoạn, lão đạo đó còn bị cái pháp bảo được gọi là Thái Cực đò cuốn vào bên trong.

" Sư phụ thật quá hòa phóng!" Tiểu Thanh xà thầm nghĩ, Thái Cực đồ là cái gì nàng không biết, lấy đạo hạnh và tu vi của nàng bây giờ, sao biết được tam thanh tổ sư và yêu tộc đại thánh Đông Hoàng Thái Nhất là ai, nào biết được Thái Cực đồ là cái gì.

Thải Y và Nghê Thường không phải là người mù, từ bảo quang xích, bạch trong suốt lưu động trong hai thanh thần kiếm, đương nhiên có thể nhìn ra được hai thanh thần kiếm sư phụ cấp cho tỷ muội mình tuyệt đối là tiên thiên linh bảo người người mơ ước. Thượng thừa pháp bảo chỉ có thể gặp mà không thể cầu, tiên thiên linh bảo không có cơ duyên mà muốn có là không có khả năng.

Nhưng bây giờ lại......

Hai Thải Tước hảo cảm đối với sư phụ lập tức tăng lên nhiều, cũng đem chuyện hai tỷ muội mình là bất đắc dĩ mới phải bái lạy Lâm Phong làm sư phụ quẳng đi đâu mất. Không quản có hay không sẽ lộ ra bộ dáng, vội vàng ngồi ngay tại chỗ, dùng nguyên thần tế luyện thần kiếm.

Lâm Phong thầm bày ra từng đạo cấm pháp, làm phạm vi vài dặm xung quanh biến mất. Lúc này hắn mới yên tâm, từ bên ngoài nhìn vào đây thì chỉ thấy một phiến sương mù nhàn nhạt, loại cảnh tượng này trong Thúy Hà sơn nhiều không đếm xuế, sẽ không khiến tiên nhân đi ngang qua đây chú ý đến.

" Tiếp tục tìm một đồ đệ nữa là có thể bày được Đại La kiếm trận rồi!" Ba đồ đệ một bên dùng nguyên thần tế luyện thần kiếm, để cho thần kiếm có thể cùng nguyên thần hợp nhất, khiến việc sử dụng có thể thu phát tùy tâm, Lâm Phong lại ở một bên xoay chuyển những ý niệm khác trong đầu.

Muốn có chỗ đứng, không thể không có thực lực, trước mắt ba đồ đệ này vẫn còn xa mới đủ trình, mặc dù Đại La kiếm trận uy lực vô cùng, nhưng thứ nhất nó được gọi là tiên thiên đệ nhất sát trận khi và chỉ khi có vật thánh khí, còn nếu không sẽ không có cách nào phát huy được toàn bộ uy lực.

Thứ hai, ba đồ đệ này cũng thực yếu kinh nên được, hơn nữa....Lâm Phong hiện tại mới nhận một vấn đề, ba đồ đệ của mình không ai ngoại lệ đều xuất thân từ yêu tộc, tựa hồ....

Lâm Phong suy nghĩ nửa ngày, sắc mặt biến đội bất định, nhưng cũng không cảm thấy sai ở chỗ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.