Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Chương 33: Thăng cấp làm Vương phi (6)




Độc Giác Thú bị nhốt hơn hai mươi năm, năng lực chịu đau đớn và sự nhẫn nại đã sớm vượt qua giới hạn của người bình thường. Mặc dù vẫn không quá tin tưởng tiểu cô nương này có thể cởi bỏ khóa Ngũ Hành mà mình cũng chịu bó tay, nhưng người ta không người thân không bằng hữu thực hiện lời hứa tới đây giúp đỡ mình, cũng không thể phụ lòng người ta. Nghĩ tới đây, Độc Giác Thú gật đầu một cái, nói: "Không cần lo ngại ta, xin tiểu thư mạnh tay thử một lần."

"Nếu đau quá thì phải nói ngay lập tức." Phượng Vũ dặn dò một câu, theo tiêu chuẩn vừa rồi liền xem chỗ nào của dây xích khá yếu, ném ma pháp Thổ hệ qua: "Vạn thạch bay tới Phá"

Vô số đá bay với lực hơn cả ngàn quân tầng tầng lớp lớp đập lên dây xích Ngũ Hành, lực đạo to lớn, ngay cả đất đai cũng chấn động.

Thanh thế lớn như vậy, cho dù không phải ma pháp trung cấp thì cũng cách không xa! Độc Giác Thú đang chịu đựng rất nhiều đau đớn do linh lực dày vò bắn ngược lại làm bị thương, không nhịn được vô cùng kinh ngạc: nhìn tuổi của nữ hài này, chẳng qua chỉ hơn mười tuổi, mà lại có thể khống chế ma pháp phẩm cấp này, tất nhiên là thiên tài trăm năm khó gặp một lần!

Chỉ chốc lát sau, đá bay mang tới bụi mù cuồn cuộn tiêu tán hơn phân nửa, Phượng Vũ cúi đầu xem xét, chỉ thấy chỗ bị công kích mạnh mẽ vừa rồi vẫn chưa đứt gãy được như mong muốn, chỉ là xuất hiện một vết nứt nhỏ như sợi tóc.

Thấy thế, nàng chẳng những không có uể oải, trái lại còn có chút cao hứng: vết nứt này đủ để chứng minh khóa Ngũ Hành cũng không phải là không thể phá giải! Chỉ là lực lượng vẫn chưa đủ lớn mà thôi!

Lực lượng nàng cần lực lượng của nguyên tố tự nhiên cường đại hơn

Phượng Vũ cúi đầu lặng lẽ cầu khẩn ở trong lòng. Giống như thuận theo khát vọng của nàng, lực công kích mạnh nhất, thuần túy nhất Lôi nguyên tố từ từ tập trung lại trên người nàng, tốc độ càng ngày càng nhanh. Cuối cùng, thậm chí ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy không khí xung quanh nàng thỉnh thoảng phát ra từng đạo tia chớp tia lửa.

Nhìn thấy một màn này, Độc Giác Thú từ trước đến giờ ung dung thủ lễ (tuân thủ theo lễ nghi) không khỏi thất thanh kinh hô: "Ma pháp Lôi hệ? !"

Nếu nói trước đó hắn chỉ kinh ngạc với thực lực của Phượng Vũ nhưng hiện tại chính là khiếp sợ: không ít ma pháp sư tinh thông hai loại thậm chí ba loại ma pháp, nhưng chưa chắc đều có thể luyện tới đỉnh phong. Với tuổi của Phượng Vũ, chiêu ma pháp Thổ hệ mới vừa rồi đã đủ cường hãn (mạnh), hắn vốn tưởng rằng Phượng Vũ chỉ chuyên tâm tu luyện một loại ma pháp Thổ Hệ, cho nên mới có uy lực (sức mạnh) như thế. Không ngờ tới, nàng lại còn có thể dùng ma pháp Lôi hệ! Với lại nhìn xu thế này, uy lực nhất định là vượt xa ma pháp Thổ Hệ!

Điều này sao có thể chứ? ! Ma pháp Lôi hệ phát động trước mới có thể có thanh thế như vậy, không có chỗ nào mà không giống người trung niên chuyên tâm tu luyện hai mươi ba mươi năm trở lên. Một tiểu cô nương chẳng qua chỉ mới hơn mười tuổi thì làm sao có thể phát ra ma pháp Lôi hệ cường đại (mạnh mẽ) như vậy chứ? !

Độc Giác Thú hoài nghi mình hoa mắt. Nhưng linh lực tiếp theo bắn ngược mang tới đau đớn lại chân thật nói cho hắn biết tất cả đều là thật.

"Lôi Động Cửu Tiêu Sát!"

Theo một tiếng dứt khoát, vô số tia chớp hóa thành vũ điệu chi xà, giống như trường tiên (roi dài) hung hăng quất vào vết nứt vừa rồi của khóa Ngũ Hành. Khóa Ngũ Hành hơi lung lay một cái, còn chưa kịp chuyển hóa đợt công kích thứ nhất thành hình phạt, đợt công kích thứ hai, thứ ba, thứ tư. . . . . . liền tới lần lượt.

Lực lượng cường đại (mạnh mẽ) liên tiếp nhắm ngay điểm yếu ầm ầm đánh xuống, dù vật có cứng rắn như thế nào thì cũng có lúc không chịu nổi.

Trong tiếng sấm khắp trời, một tiếng "Răng rắc" rất nhỏ vang lên. Tia chớp hình roi liên tiếp đánh xuống, tiếng răng rắc liên tục vang lên.

Phượng Vũ thở hổn hển cố gắng sử dụng một phần lực lượng cuối cùng, hợp lực lại rồi phát ra công kích Lôi nguyên tố cuối cùng, cầm cự không được nữa liền nửa quỳ dưới đất.

Một lát sau kinh lôi mới chấm dứt, trong khoảng thời gian ngắn, vạn vật đều yên tĩnh. Xung quanh chỉ có tiếng thở dốc của Phượng Vũ. Mặc dù mới vừa luyện thân thể thành công, nhưng phát ra công kích cường hãn (mạnh) như vậy, thân thể vẫn có cảm giác hơi cố hết sức.

Lúc này, chỉ nghe một tiếng “Đương” vang lên thật lớn, dây xích của khóa Ngũ Hành bị đứt thành vài đoạn rồi rơi xuống.

đứt?

—— đứt!

Độc Giác Thú ngơ ngác nhìn khóa Ngũ Hành cháy đen đã bị phá hủy trên đất, trong khoảng thời gian ngắn lại cảm giác mình như đang ở trong mộng, vạn lần không thể tin được, xiềng xích vây khốn mình nhiều năm thế nhưng vì vậy mà được phá bỏ!

Phượng Vũ nắm ngọc châu trong tay, hấp thu một chút lực lượng để phục hồi, cảm giác năng lượng trong cơ thể khôi phục được ba bốn phần, sau đó đứng dậy nhìn Độc Giác Thú thương tích khắp người, hơi áy náy: "Xin lỗi, làm ngươi bị thương rồi."

"Không. . . . . ." Độc Giác Thú vẫn chưa phục hồi lại trong chấn động thật lớn vừa rồi, vẻ mặt hoảng hốt.

Phượng Vũ vốn muốn dùng ma pháp Thủy hệ chữa thương cho nó, nhưng vừa rồi tiêu hao quá lớn, cố gắng giơ tay lên, trong đầu lại trống rỗng, rốt cuộc không tụ được Thủy nguyên tố.

Thấy vậy, nàng ngầm cảnh tỉnh: nếu lúc đang đối đầu với kẻ địch mà thể lực tiêu hao hết thì nguy rồi. Xem ra, sau khi đến trường học thì phải nắm chặt thời gian luyện một vài viên đan dược khôi phục thể lực mới được.

Nàng áy náy cười cười với Độc Giác Thú, thuận tiện tìm kiếm xung quanh có lối ra không. Nếu tạm thời không thể thi triển ma pháp thì chỉ có thể tìm chỗ ra ở trong vực sâu này rồi sau đó rời khỏi đây.

Thấy nàng càng chạy càng xa, Độc Giác Thú cuối cùng cũng tỉnh táo lại, không để ý mình đang bị thương liền chạy về phía nàng: "Tiểu thư, ngươi phải đi sao?"

"Ừ, ta còn có chuyện." Phượng Vũ nhìn xung quanh: "Nơi này không có đường ra hả?"

Độc Giác Thú nhìn nàng chằm chằm, làm như không nghe thấy vấn đề nàng hỏi: "Ngài không cần ta báo đáp gì sao?"

"Báo đáp?" Phượng Vũ thuận miệng nói, "Ngươi lại không muốn ta cứu ngươi, là bản thân ta muốn cứu, cứu liền cứu, sao lại muốn báo đáp gì."

Thật không ngờ, nàng không chút nào để ý đến lời nói của mình thế nhưng lại khiến cho trong lòng nó chấn động mãnh liệt.

trăm ngàn năm qua, loài người hy vọng có được bộ tộc của bọn hắn, không biết có bao nhiêu người nghĩ cách khiến bọn hắn thần phục, hoặc dùng vũ lực uy hiếp, hoặc lấy ích lợi dụ dỗ, hoặc dùng ân huệ để. . . . . . Có thể nói là Bách Bảo xuất tẫn (lấy ra rất nhiều báu vật để...). Đủ loại thủ đoạn, chẳng qua cũng chỉ vì nghĩ cách khiến Độc Giác Thú có huyết mạch Thượng Cổ, cao quý mà ngạo khí thần phục nhận chủ mà thôi.

Hơn 20 năm trước, bộ tộc Độc Giác Thú gần như bị diệt tộc, chỉ còn dư lại một mình hắn bị nhốt ở đây, chính là vì bộ tộc bọn hắn cự tuyệt quy phục kẻ địch, cự tuyệt yêu cầu vô sỉ là trở thành tọa kỵ, kết quả là bị đối phương giết sạch. Sở dĩ để hắn sống sót, chẳng qua là vì giữ hắn sống để cảm nhận được sự áp bức và lăng nhục nhiều hơn.

Mặc dù được thiếu nữ này ra tay cứu giúp, trong lòng hắn tất nhiên là cảm kích (biết ơn), nhưng cũng ngầm có một chút coi thường: chẳng qua ngươi muốn thu phục ta thôi.

Với bản tính cao ngạo của Độc Giác Thú mà nói, nếu không phải cam tâm tình nguyện hầu hạ, nhận định chủ nhân thì đó chính là sỉ nhục!

Nhưng nữ hài này lại nói không cần báo đáp gì. . . . . .

Trong hai tròng mắt màu vàng hiện lên đủ loại ánh sáng phức tạp, xác định nữ hài này không phải lấy lùi làm tiến, sau khi giả vờ nói dối vậy xong, giọng nói của hắn bỗng nhiên càng trở nên dịu dàng hơn: "Vẫn chưa xin danh tính của tiểu thư."

"Ta là Phượng Vũ."

"Phượng Vũ. . . . . . Tên của ta là Vân Sâm Lam."

Đầu của hắn chưa bao giờ cúi thấp xuống nhưng nay lại cam tâm tình nguyện quỳ lạy Phượng Vũ, nhẹ nhàng đặt Trường Giác Như Ngọc trắng noãn ở trước ngực của nàng: "Từ nay về sau, không rời khỏi ngài trước, trường cung ra roi, sống chết không rời."

Sau khi dịu dàng nói xong lời thề nhưng kiên định thì một chùm ánh sáng tỏ từ giữa Trường Giác nhập vào trong cơ thể của Phượng Vũ. Sau đó, Phượng Vũ chỉ cảm thấy trong đầu nhiều hơn một vài thứ. Xem xét tỉ mỉ thì đúng là một cái Độc Giác Thú Đồ Đằng trắng như tuyết, mặt trên chạm khắc một dòng chữ nhỏ màu vàng, chính là tên Vân Sâm Lam.

Nàng vừa định hỏi đây là cái gì thì trong đầu liền vang lên giọng nói của Luci: "Độc Giác Thú trước giờ không dễ dàng nói ra danh tự (tên) với loài người. A Vũ, ngươi kiếm lợi lớn đó, cái vật trước mắt của ngươi là linh hồn lực Linh Hồn Lạc Ấn của con ngựa con này, là huyết mạch Độc Giác Thú thuần khiết nhất của hậu duệ Vương tộc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.