Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Chương 21: Chiến tranh và ôn dịch (4)




Các tin tức về Diệp Tử thay mới liên tục.

Ngày ngày, tôi đều có thể nghe thấy cái tên đó, muốn cự tuyệt chỉ còn cách bịt tai, nhắm mắt. Tôi đã đập tan cái ti vi, ban đầu cũng định đập nốt cái vi tính, hồi tâm chuyển ý thấy tin tức về Diệp Tử đang trào nóng, không xem cũng uổng, có khi lại để lỡ mấy cái tin nực cười.

Trên mạng có nguồn tin cho biết, Diệp Linh Lung và tay Hà đã chính thức sống chung, tay trong tay tham dự các cuộc họp báo. Có mạng xì xào rằng Diệp Tử vốn là một tiếp viên “cấp cao”, ở với tay Hà chẳng phải sự gì hiếm lạ!

Tôi bấm bật máu môi đọc cái tin đó, không biết máu nó là thứ mùi vị gì, răng lợi đau ê ẩm.

Một bữa không nhịn được nữa tôi gọi cho Diệp Tử, chưa nói được đôi câu đã chửi nhau ỏm tỏi qua điện thoại, cô ta mắng tôi ngu, đần, thối, tôi chửi cô ta là đĩ, điếm, bỉ ổi.

Đập máy xuống tôi ngẫm lại thấy có khi chúng tôi chửi nhau rất chuẩn, nếu tôi không phải thằng đần đụt thì tại sao lại ở bên cô ta? Trương Bác đã từng nói, Diệp Tử chỉ đùa bỡn chuyện tình cảm thôi, tôi không phải đối thủ.

***

World Cup 2002, công ty bắt đầu bán ra các hạng mục nhà đất, ban đầu tôi định mua một căn để cùng Diệp Tử kết hôn vào dịp Quốc Khánh, nhưng thế gian ai học được chữ ngờ! Hệt như cái đội Trung Quốc mỗi lần tấn công đều nhằm cột gôn mà sút, chỉ biết mình không biết người, không biết nắm lấy thời cơ, xong quay sang oán tạo hóa.

Nỗi đau đớn trong lòng chỉ biết tan chảy thành sông hồ, bức bách quá tôi lại gọi cho Diệp Tử, Diệp Tử vừa nghe thấy giọng tôi, “bộp”, dập máy.

Tiếng “bộp” ấy rút hết của tôi sức lực, có lẽ sự thật, Lửa lòng tưới tắt mọi đường trần duyên.

Thôi yêu ai đó đó khác đi, tuyệt tình đoạn nghĩa! Con đường sự nghiệp mở ra sáng lạn, cớ gì phải băn khoăn chuyện cưới xin?

Nhưng, không bao giờ còn người đàn bà nào, có thể làm khuấy động vò xé trái tim tôi.

Bởi không còn đau đớn nào lớn hơn trái tim đã chết.

Bỗng chốc mọi tin bài về Diệp Tử trở thành tít đầu của mọi loại báo giải trí, rải rác khắp nơi. Những thứ thịnh hành luôn vượng theo chiều gió, ai không theo kịp sẽ bị sự thịnh hành đó đào thải. Còn ai cũng không muốn bị đào thải, phải biết Diệp Tử, vì thế cô ta bỗng chốc trở nên nổi tiếng.

Cùng lúc đó, một luồng thông tin trái chiều trên mạng thu hút dư luận, loài người đã phát minh ra internet, cái thứ tuyên truyền thần tốc những loại tin thật thật giả giả.

Trên mạng không chỉ nói Diệp Tử đã từng là gái bán hoa, còn nói trước đây Diệp Tử nghiện, vào tù, les, đã từng kết hôn vvv và vvv, thậm chí giá đi khách của Diệp Tử ở Đá quý trần gian cũng được đăng tải công khai, những tin tức trái chiều đầy rẫy trên các trang báo, những lời bình luận chua chát, đòi trục xuất Diệp Tử khỏi lãnh thổ, công kích đủ điều để làm nhụt chí cô.

Có lẽ đây là thời khắc khó khăn nhất của Diệp Tử, biết đâu em đang rất cần một ai đó đứng đằng sau khích lệ và ủng hộ, cái lão khọm Hà có bộ ngực lép kẹp, liệu có thể chắn gió gạt mưa cho em?

Cho dù em đã làm gì lừa dối tôi, cho dù em đã phản bội tôi như thế nào, tôi cảm thấy đây là lúc cần giúp em vượt qua đầm trũng của cuộc sống.

Vì thế một lần nữa tôi lại gọi cho Diệp Tử.

Người nhận điện thoại là quản lý của em, tôi chưa nói gì, đầu máy bên kia đã trả lời: “Xin lỗi, Diệp Linh Lung không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.” Rồi dập máy.

Tôi tần ngần cầm chiếc điện thoại, cuối cùng vuốt mặt, đi vào nhà tắm vốc nước lạnh lên mặt.

Tôi đã nói tôi không tin vào số phận, tôi đã nói trăm nghìn lần tôi tin vào nhân quả luân hồi, thiện ác báo ứng.

Đúng lúc này Ức Đình lại xuất hiện, khiến Diệp Tử đang lún trong tình trạng bị dèm pha bơm dệt đến sứt đầu mẻ trán hứng trọn một đòn chí mạng.

Tối hôm ấy tôi dẫn mấy khách hàng đến một hộp đêm, nghiêm túc mà nói đây chưa hẳn là một hộp đêm, làm sao để phân loại? Nó vừa là sàn nhảy, vừa là quán KTV và cà phê, quán cà phê là một góc bọc kính, nhưng cách âm rất tốt, ngồi đó có thể nhìn thấy cảnh trí của toàn bộ sàn nhảy, tôi thích nơi này, động-tĩnh kết hợp.

Tôi rời KTV, đưa khách ra quán cà phê bàn chuyện.

Một người đàn bà uyển chuyển sượt qua người tôi, một bộ đồ đen tuyền bó toàn thân, đeo một chiếc túi khoác to màu đỏ, tôi hơi xéo mắt nhìn theo.

Tôi tóm lấy tay người ấy, “Ức Đình, cô đấy à?” Tôi hỏi.

Cô ả khựng lại, nhìn, thờ ơ đáp: “Không phải tôi.” Rồi hất mạnh tay tôi ra, hấp tấp lẩn vào sàn.

“Anh biết ả điếm đấy à?” Khách hàng tiện hỏi.

Tôi cười trừ, cũng không trả lời, lòng cồn cào tiếng gào tội lỗi, tôi chắc chắn đấy là Ức Đình, nhưng cô ả biến mất đã nửa năm nay, tại sao giờ lại xuất hiện ? Đến đây làm gì? Cô ta đã gọi cho Diệp Tử chưa? Diệp Tử biết hay không biết cô ta về Bắc Kinh rồi?

“Anh có yêu cầu gì trong cách tiến hành điều khoản này không?” Khách hàng nhấp một ngụm cà phê hỏi tôi.

Tôi lấy lại tập trung, thôi, không nghĩ về Ức Đình nữa, đến Diệp Tử giờ cũng không quan trọng, tôi còn lo làm gì? Cô ta đâu phải chị ruột tôi.

Vừa trao đổi được mấy câu, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, xung quanh bỗng im bặt, sàn sân khấu không còn rung, mắt vị khách hàng căng to hơn cái lục lạc, đang nói với tôi cũng dừng lại, chăm chú nhìn ra bên ngoài, rồi đứng bật dậy.

Tôi quay phắt ra xem, bên ngoài hỗn loạn, tiếng nhạc đã dứt, toàn bộ hệ thống đèn được bật sáng, bao nhiêu người xô vào nhau như điên, chạy trốn một người đàn bà mặc váy đen.

Trong tiếng kêu náo loạn, người đàn bà váy đen vướng chân mình vào ghế, ngã xuống.

Tôi xin thề, đó là Ức Đình.

Cô ta ngã sấp xuống sàn nhà, người từ bốn phía bâu lại xung quanh, tôi kinh ngạc nhìn đám đông rồi chạy đến lách vào đám người, Ức Đình đứng bật dậy, cái túi đỏ chỏng chơ rơi bên cạnh.

Hai tay cô ta đang nắm chặt một thứ, nhìn không rõ, tôi cứ chen ngược vào đám đông người.

Thứ Ức Đình đang nắm trong tay, là một khẩu súng, một khẩu súng lục đen. Bằng nhận biết bốn năm tại trường quân sự, tôi khẳng định khẩu súng là thật.

“Tránh ra!” Cô ta hét lên: “Ai lại gần tao bắn!”

Cả sàn nhảy huyên náo, hầu như ai cũng lùi về phía sau nấp thân, người núp lúc nhúc dưới gầm bàn, Nhưng ngoài nỗi sợ hãi, có lẽ họ đều hy vọng được xem một màn trình diễn nghìn năm có một sẽ được kết thúc thế nào. Không nghe thấy tiếng ai ngoài tiếng thở dốc của Ức Đình.

Tôi buột miệng lên tiếng: “Ức Đình, đừng làm liều!” Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi, tôi bắt đầu ân hận đến muốn đập đầu vào tường.

Đôi mắt to sáng ngời của Ức Đình đảo về phía tôi, chĩa súng vào mặt tôi, vì tôi rất lộ, người khác đều đang ngồi xổm, chỉ có tôi là đứng, hiên ngang, một thằng đàn ông.

Ức Đình trừng trừng nhìn tôi, trong vài giây, rồi cô ta nở nụ cười buồn rầu, nụ cười ấy, đẹp không gì thấu, như con bướm đen sắp chết lao mình vào đám lửa cháy.

Nụ cười vừa tắt cô ta đột nhiên giơ khẩu súng lên.

“Pằng!” Tiếng súng vang khắp sàn nhảy, nếu không vì đã từng ở trường quân sự học xạ kích, tôi đã giống như tất cả mọi người kinh hãi rít lên.

Lúc định thần lại, Ức Đình đã nằm vật ra trong đống máu, dòng máu ướt thắm đỏ lòm chảy ra từ đầu cô, nhanh chóng đọng thành vũng trên sàn nhà.

Tôi muốn phát điên! Tôi chưa từng bao giờ chứng kiến một người tôi quen biết phải chết, nhưng hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiến một người tôi quen thân chết ngay trước mặt tôi, và câu cuối cùng cô nói với tôi là: Không phải tôi.

Trên hành lang lối vào nhà vệ sinh, có thêm một cái xác chết nằm đấy: Cao Thiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.