Lam Kỳ theo thời gian đã hẹn đi đến nhà hàng, cô vốn không muốn tới,
nhưng không còn cách nào nếu không làm theo sắp xếp của mẹ già khẳng
định sẽ không qua ải được, không bằng đi một lần cho xong việc, như vậy
mẹ già liền không thể nói rồi.
Mới vừa xuống xe điện thoại trong túi xách liền rung lên, cô nhìn dãy số trên màn hình liền cười.
"Bé con, bây giờ có thể đi ra ngoài hay không?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc.
Lam Kỳ tính toán thời gian một chút, cô chuẩn bị vài phút liền giải
quyết tên đàn ông trong nhà hàng kia, đến gặp Thiệu ngốc không phải là
không thể được, chỉ là còn phải trở về ứng phó với mẹ già có chút phiền
phức, cho nên tối nay không thể gặp anh.
"Hôm nay có thể không được, em ở trong nhà không tiện ra ngoài.” Cô bất đắc dĩ mở miệng.
Đầu bên kia điện thoại dừng lại mấy giây.
"Ừ, vậy sáng mai anh đón em đi làm.”
"Được."
Lam Kỳ cố gắng đem giọng nói biểu hiện được thật vui, "Cứ như vậy đi, anh ngủ sớm một chút, em cùng mẹ ra phòng khách xem TV.”
"Ừ"
"Được, vậy em cúp máy."
Cúp điện tim Lam Kỳ đập dồn dập, vừa rồi cô nói dối lừa Thiệu ngốc, nói ở
nhà xem TV nhưng thật ra là ở sau lưng anh đi hẹn với người đàn ông
khác, không biết nếu Thiệu ngốc biết sẽ có phản ứng gì, thật ra cô cũng
không phải cố tình gạt anh, cô yêu anh mãi mãi đến về sau cũng không
thay đổi, chỉ là lần này cần phải ứng phó tạm một chút, anh nhường nhịn
cô như vậy nếu biết được cũng không tức giận, nhưng mà anh không thể nào
biết ngay được, dựa theo hiểu biết của cô đối với anh, lúc này đoán
chừng anh đang ở nhà một mình yên lặng đọc sách.
Vừa nghĩ như thế Lam Kỳ nhẹ nhõm rất nhiều, cô lấy cái gương từ trong
túi xách ra xem cách trang điểm của mình hôm nay, cực kỳ hài lòng cười,
thong thả đi vào nhà hàng, hôm nay lúc ra cửa cô vốn là mặc một bộ váy
thành thục nữ tính, nhưng mà trên đường cô liền vào một cửa hàng thời
trang thay đổi một bộ váy ngắn bó sát đỏ tươi ra ngoài, đây là bộ váy
siêu ngắn, cổ áo thấp hình chữ V, có phần lộ, vừa đúng bao bọc đường
cong thân thể hình chữ S của cô chọc cho người ta sôi máu, mang theo cảm
giác xinh đẹp ăn chơi, trên mặt cô lại trang điểm đậm, lúc này mới hài
lòng đi đến điểm hẹn.
Mái tóc xoăn dài xõa trên vai, Lam Kỳ lắc lắc mông giẫm trên đôi giày
cao gót tinh tế đi về phía nhà hàng, cô vừa xuất hiện liền hấp dẫn không
ít ánh mắt đàn ông, Lam Kỳ không chút nào để ý.
Chỗ bọn họ hẹn gặp là một nhà hàng Tây cao cấp, mọi người tới đây đều là
người có chút thân phận, cho nên dù không ít ánh mắt rơi trên người cô,
cô cũng không chút nào lo lắng, ánh mắt cô quét một vòng rất nhanh liền
tìm được người muốn tìm.
Cô bước nhanh thong thả đến chỗ ngồi đối diện cũng không chào hỏi đã ngồi xuống.
Chu Cường từ lúc người phụ nữ này đi vào nhà hàng hắn liền để ý đến cô,
có thể nói bất kể là loại đàn ông nào đều đưa mắt chuyển trên dáng người
hoàn mỹ của cô, nhưng mà làm cho hắn không ngờ là cô lại ngồi xuống đối
diện hắn, điều này làm cho hắn có hcút giật mình, người phụ nữ này
chẳng lẽ là người mà trong nhà giới thiệu cho hắn?
Lam Kỳ để túi xách xuống ngồi thẳng thân mình, đôi tay móng đỏ tươi vén
toàn bộ tóc sang bên phải, làm khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ lộ ra hoàn
toàn, miệng chứa ý cười, đôi mắt to đánh giá người đàn ông đối diện.
Một người đàn ông rất gầy, tóc chải chuốt nghiêm chỉnh, toàn thân tây
trang màu tối, bên trong là áo sơ mi trắng cùng chiếc cà vạt màu đậm,
làm cho người ta đầu tiên nhìn thấy rất nghiêm trang, nhìn kỹ lại có vẻ
khô khan.
Cô có chút ngoài ý muốn, cô còn tưởng sẽ gặp một người đàn ông tự cao tự
đại, mẹ già nói ánh mắt hắn rất cao, giới thiệu rất nhiều cô gái hắn
đều thấy không thuận mắt, không ngờ lại là một người đàn ông như vậy,
nhưng mà vừa rồi bộ dáng hắn nhìn cô, cô nghĩ mình đã thành công.
"Tôi là Lam Kỳ.” Cô cười quyến rũ.
Sắc mặt Chu Cường vừa rồi còn kinh ngạc đã khôi phục lại bộ dáng tự tin
ban đầu, ban nãy thật sự là hắn có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới
trong nhà lại giới thiệu một cô gái như vậy cho hắn.
"Tôi là Chu Cường.” Hắn ngồi thẳng người, đánh giá cô gái xinh đẹp có
sức quyến rũ bắn ra bốn phía, cổ áo hình chữ V thấp cùng chiếc váy cực
ngắn bao bọc thân thể lồi lõm mê người, làn da trắng nõn mịn màn làm cho
người ta có một loại cảm giác kinh sợ, cô chỉ cần yên tĩnh ngồi như vậy
cũng làm cho người khác bị hấp dẫn.
"Tôi biết.” Lam Kỳ gật đầu.
"Vậy tiểu thư Lam, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Chu Cường đưa thực
đơn cho Lam Kỳ, từ đầu đến chuối đều là một bộ dáng vô cùng lễ phép.
Lam Kỳ không có đưa tay nhận thực đơn, mà là lấy điện thoại trong túi xách ra xem.
"Có thích hợp hay không tiên sinh Chu cứ việc nói thẳng, nếu không thích
hợp mọi người không cần ở lại chỗ này lãng phí thời gian, hôm nay tôi
còn có vài cuộc hẹn, bận rộn nhiều việc.”
Hắn nghĩ biểu hiện hắn rất là phong độ thân sĩ? Cô không có thời gian theo cùng.
Chu Cường thu lại thực đơn, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng của Lam Kỳ, yết hầu khẩn căng.
Người phụ nữ này không thích hợp làm vợ, người hắn muốn tìm nên là dịu
dàng nghe lời, hắn không rõ trong nhà sao lại giới thiệu một cô gái như
vậy cho hắn, nhưng mà không thích hợp làm vợ có thể thích hợp cái khác.
"Bao nhiêu tiền một tháng? Cô ra giá đi.” Chu Cường mở miệng.
Lam Kỳ híp mắt một cái, tên này vừa nói gì?
Nhìn thấy bộ dáng u mê không biết gì của cô, Chu Cường nới lỏng cà vạt,
hắn là người có vẻ kiêu ngạo, tốt nghiệp hạng nhất ở nước ngoài, sau khi
về nước lại vào công ty nhà có thực lực hùng hâu, phụ nữ vây quanh bên
người hắn không ít, nhưng mà hắn đều duy trì phong độ giữ khoảng cách,
hắn muốn tìm một người phụ nữ thích hợp có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của
hắn, cho nên trước đó hắn nhất định phải duy trì hình tượng của mình.
Nhưng mà đôi khi đàn ông có nhu cầu sinh lý cần phải giải quyết, cho nên
hắn đi không ít chỗ ăn chơi, chỉ là những thứ này trong nhà cùng người
xung quanh không hay biết.
Hiện tại hắn nghĩ muốn bao dưỡng người phụ nữ trước mặt, như vậy hắn có thể có một người tình ổn định.
"Một tháng năm vạn, có thể thuê một nhà trò cao cấp, chỉ cần theo cùng
tôi vào mỗi Chủ nhật, đương nhiên ngoại trừ những thứ này những chi tiêu
khác cũng có thể tính cho tôi, có thể tùy tình huống sẽ khen thưởng
thêm."
Chu Cường tự tin từ từ mở miệng, hắn cũng biết một chút về gia đình cô,
là thuộc loại rất bình thường, tuy nghe nói cô mở một công ty nhỏ, nhưng
mà nhìn bộ dáng hiện tại của cô cũng không phải là người phụ nữ thật sự
đi làm việc, năm vạn tuy không nhiều nhưng mà chỉ một Chủ nhật hẳn là
cô sẽ không không đồng ý, huống hồ nếu làm cho hắn vui vẻ cô nên biết
bản thân sẽ có thể kiếm được chút gì đó từ trên người đàn ông.
"Năm vạn" Lam Kỳ hừ nhẹ cười một cái, vốn cô muốn ăn mặc thành cái bộ
dáng này là muốn cho người đàn ông trước mặt cự tuyệt mình, không nghĩ
tới vậy mà thử ra được hắn là hạng người này, còn muốn dùng năm vạn bao
dưỡng cô?
"Vì cái gì cho tôi tiền?" Lam Kỳ hỏi, giống như không hiểu rõ ý tứ của hắn.
Trên mặt Chu Cường bắt đầu nở nụ cười.
"Năm vạn, tôi bao cô." Người phụ nữ này vậy mà lại muốn hắn nói rõ, hắn
liền như cô mong muốn, hắn biết có phụ nữ thích chơi trò tình cảm như
vậy.
"A, như vậy hẳn là đủ rồi." Lam Kỳ lẩm bẩm một chút, sau đó nhấn điện
thoại thu lại, vừa rồi lần đầu tiên hắn nói cô không kịp phản ứng, nhưng
mà sau hắn nói lại lần nữa cô liền rõ ràng, như vậy sau khi mẹ già nghe
đoạn ghi âm này sẽ không trách cô, ngược lại sẽ hối hận đã giới thiệu
một tên mặt người dạ thú như vậy cho cô.
"Nói vậy là cô đồng ý rồi." Chu Cường cho rằng cô đã đồng ý, ánh mắt
quét trên người Lam Kỳ, hô hấp có phần dồn dập, có người phụ nữ như vậy
làm tình nhân thật là rất vừa lòng, có lẽ nên bắt đầu ngay đêm nay.
Lam Kỳ hình như không có nghe được lời của hắn, cất điện thoại vào túi
xách sau đó đứng dậy, cặp mắt to xinh đẹp nhìn Chu Cường tràn đầy khinh
thường.
"A, làm phiền về sau trước khi ra cửa soi gương nhìn lại chính mình,
không có tiền thì đừng ở chỗ này khoe khoang, còn học người khác bao
dưỡng phụ nữ, thật sự là lãng phí thời gian của tôi, năm vạn? Còn chưa
đủ cho tôi mua một cái túi xách, còn muốn bao tôi, trước tiên nên rửa
sạch toàn thân nghèo kiết xác rồi nói tiếp." Nói xong cô cười lạnh một
tiếng, quăng ra một xấp tiền mặt rồi xoay mông rời đi.
Lời Lam Kỳ làm cho sắc mặt Chu Cường lập tức chuyển thành xanh, lời của
cô vừa vặn chạm đến tử huyệt của hắn, từ nhỏ Chu Cường đã rất kiểu ngạo,
cảm thấy tất cả mọi thứ đều hài lòng, nhưng chỉ có một chút không như ý
đó chính là mặc dù điều kiện gia đình hắn không tồi nhưng nếu so sánh
với những người giàu chân chính kia thì hắn cảm thấy mình giống như là
một con kiến hôi, cái gì cũng không phải.
Nhưng cho tới bây giờ hắn đều che giấu rất tốt cái loại tự ti này, không
ai phát hiện, nhưng mà hôm nay lại bị một người phụ nữ chế giễu, hơn
nữa còn lại loại phụ nữ hắn cản bản khinh thường.
Nhìn người phụ nữ nghênh ngang rời đi kia, sắc mặt Chu Cường dần dần khôi phục bình tĩnh sau đó đứng dậy đi theo ra ngoài.
Ra khỏi nhà hàng, Lam Kỳ cười, lời nói vừa rồi đoán chừng làm cho tên
đàn ông đê tiện kia tức giận không nhẹ, coi như là cho thở một hơi, theo
như tính tình vốn có của cô, lúc hắn nói muốn bao dưỡng cô, đoán chừng
cô sẽ cầm túi xách đập bể đầu hắn, nhưng mà cô không muốn làm lớn chuyện
này sợ bị mẹ già biết nên mới nhịn một chút.
Nhìn bóng đêm một chút, Lam Kỳ bước nhanh đi về phía bên kia đường, cô
nên trở về nhà báo cáo kết quả công tác, quan trọng hơn là cô phát hiện
tên khốn Chu Cường kia vậy mà cũng rời khỏi nhà hàng, lúc này cô vẫn là
nên đi trước thì tốt hơn.
Lam Kỳ nhìn thấy mấy chiếc xe đều không có dừng lại, nhìn thấy tên khốn
Chu Cường càng ngày càng gần cô có chút phiền phức, lúc này một chiếc xe
màu đen ngừng lại bên cạnh cô, Lam Kỳ nhìn một chút, không phải là xe
taxi, nhưng mà buổi tối cũng có vài loại xe kiểu này đi kiếm khách, cô
cũng có ngối qua.
Lam Kỳ nhanh chóng mở cửa xe ngồi lên, nói địa chỉ xong cười nhìn tên khốn ngoài trạm xe.
Sắc mặt Chu Cường đen thui rất khó coi, nhưng mà cũng không dám làm ra
hành động quá kích gì, chỉ là hai mắt bốc lửa nhìn cô, ngăn cách tấm
kính thủy tin hắn không nhìn thấy cô, nhưng cô có thể nhìn thấy hắn, Lam
Kỳ cười ra tiếng.
Đoán chừng hắn lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị phụ nữ nhục nhã, đáng đời.
Cười một hồi cô đột nhiên phát hiện xe còn chưa có khởi động, có chút kỳ
lạ nhìn sang, bỗng nhiên cô chống lại một gương mặt quen thuộc, sắc mặt
cứng lại.
"Thiệu ngốc"
Người đang ngồi trên ghế lái im lặng nhìn cô không phải là Thiệu ngốc
thì là ai, chỉ là cặp mắt xếch xinh đẹp kia giờ phút này nhìn cô có chút
lạnh lùng.
"Thiệu ngốc, như thế nào anh lại ở trong này, thật khéo." Lam Kỳ cười
gượng một tiếng, chuyện vừa rồi chắc anh không nhìn thấy phải không?
Trên mặt Thiệu Tử Vũ nở nụ cười, đôi mắt nhìn ra ngoài xe.
"Ừ, thật khéo." Thì ra bé con hẹn hò với đàn ông sau lưng anh, vậy mà
lại nói dối với anh, xem ra anh vẫn là đánh giá cao trình độ hiểu biết
của mình đối với cô.
Lam Kỳ cũng không biết sao lại thế này, Thiệu ngốc càng cười dịu dàng
với cô thì cô càng chột dạ, cô cảm thấy bản thân thật xui xẻo, như thế
nào lại vừa vặn gặp anh.
"Thiệu ngốc, tay anh không phải bị thương sao, như thế nào lại còn lái
xe." Lam Kỳ tìm được đề tài, mấy ngày nay anh đều để cho Tiểu Lý lái xe,
buổi tối đều ở nhà, cho nên cô mới không lo bị phát hiện, không nghĩ
tới hôm nay anh lại tự mình lái xe ra ngoài.
"Anh có thể lái bằng một tay." Thiệu Tử Vũ cho cô một câu trả lời, vì ở
cùng với cô nên anh suy nghĩ đến vấn đề an toàn của cô liền kêu Tiểu Lý
lái xe, hôm nay là xảy ra tình trạng đột xuất.
"À" Lam Kỳ gật đầu, cảm thấy da đầu có chút run lên, Thiệu ngốc không
tra hỏi cái gì, khách sáo làm cho cô cực kỳ không thoải mái, trước tiên
cô nên tránh mặt thì tốt hơn.
"Vậy anh đưa em về nhà đi." Cô mở miệng.
Nghe được lời cô nói, khóe miệng Thiệu Tử Vũ giương lên nụ cười nhạt.