Yêu Em Chỉ Có Thể Giấu Trong Đáy Lòng

Chương 76: Lý phi đao và đặng thiết đầu




Vương Quý Phi tuy đã bị nhốt vào thiên lao, nhưng rốt cuộc vì chức danh Quý phi này mà không thể nói giết là giết.

Cho dù Hoàng Thượng phẫn nộ giận dữ thế nào cũng phải đợi Đại Lý Tự điều tra thẩm tra xử lí. Nói đến thật đáng buồn, này vốn chỉ là gia sự bình thường, nhưng chỉ vì xảy ra trong gia đình đế vương mới trở nên phức tạp rườm rà như vậy.

Nương tử của mình lén lút thông đồng với nam nhân khác, việc xấu này xảy ra nhan nhản trong các gia đình bình thường trong thiên hạ nhưng lại lần đầu xuất hiện trong gia đình đế vương. Với Âu Dương Quân giờ phút này, trong lòng nhất định trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Tô Nhan ở trong phòng dưỡng mấy ngày, thân mình tốt đến không sai biệt lắm. Ngay cả như vậy, Âu Dương Lam cũng chỉ cho phép hoạt động trong phạm vi ở Lạc Anh Các. Đối với việc hắn kỳ quái kiên trì, Tô Nhan tuy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều. Tiêu Tuyệt cơ hồ mỗi ngày đều sẽ lại đây, kiểm tra thân thể thuận tiện cùng nhau trò chuyện.

Ta kỳ thật không yếu ớt như vậy, Tô Nhan rất muốn nói ra câu này, nhưng mõi khi đối mặt Âu Dương Lam đôi mắt trầm tĩnh, Tô Nhan muốn nói cái gì đều nói không nên lời.

Đối với án Vương Quý Phi hồng hạnh xuất tường, Đại Lý Tự đã điều tra qua, chỉ bằng quần áo nam nhân xa lạ cùng giày vớ liền khẳng định Vương Quý Phi có tội quả thực là gượng ép. Có lẽ Âu Dương Quân lúc ấy đại khái cũng là tức giận quá mức, cho nên mới ra hạ sách này. Hiện giờ qua thời gian điều tra làm rõ, Vương Quý Phi sợ là cũng chịu nhiều đau khổ. Âu Dương Quân ít khi sủng hạnh một phi tử trong thời gian dài như vậy, Vương Quý Phi xem như một ngoại lệ. Có lẽ, Âu Dương Quân hiện tại có khả năng đã mềm lòng đi.

Tô Nhan trong tay cầm một quyển sách, biểu tình chuyên chú, từ xa nhìn cảnh này giống như đang nghiêm túc đọc sách, đến gần liền sẽ phát hiện kỳ thật y đang thất thần.

Tiêu Tuyệt chậm rãi ngừng ở bên người, cúi đầu nhìn Tô Nhan, nhẹ giọng cười nói: “Quyển sách này đại khái đã bị ngươi nhìn chằm chằm đến thủng rồi.” Tô Nhan nghe thấy thanh âm, khó khăn lắm mới kéo về suy nghĩ của mình, trong lúc vô ý nhìn ngoài cửa sổ, mới kinh ngạc phát hiện bên ngoài đã đen như mực. Tô Nhan buông sách xuống đối Tiêu Tuyệt nói: “Tiêu Tuyệt, nếu ngươi mang một người lặng lẽ tiến vào hoàng cung, ngươi nắm chắc không?”

Tiêu Tuyệt nhướng mày, ở bên người Tô Nhan ngồi xuống: “Ngươi muốn tiến cung?”

“Ta chỉ là muốn nhìn một chút, xem Vương Quý Phi hiện tại như thế nào? Hay vẫn ưu nhã mê người như cũ.” Tô Nhan không nhìn Tiêu Tuyệt, cúi đầu nhìn hoa văn kỳ quái trên mặt bàn. Tiêu Tuyệt có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, lập tức liền nói: “Ngươi định khi nào đi?”

Tô Nhan lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn: “Bây giờ.”

Hoàng cung từ trước đến nay là địa phương được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, cư ngụ ở chỗ này đều là người liên quan đến giang sơn xã tắc. Từ cửa cung đến tẩm cung Âu Dương Quân, cơ hồ mười bước có một lính canh, những người đó mỗi người đều là cao thủ. Tô Nhan trong lòng vẫn có chút lo lắng bọn họ sẽ bị người khác phát hiện. Nhưng thẳng đến lúc bọn họ tới đại lao, tựa hồ cũng chưa có người chú ý tới bọn họ. Cũng không biết là bởi vì đại nội thị vệ quá mức lơi lỏng hay là Tiêu Tuyệt thật sự có võ công tuyệt thế cao thủ trong cao thủ.

Tiêu Tuyệt từ trên nóc nhà nhanh chóng chạy như bay xuống dưới, vững vàng đáp trên mặt đất.

Thời gian dài không đặt chân xuống đất rốt cuộc cũng kết thúc, sắc mặt Tô Nhan thoáng hòa hoãn một ít. Hai tiểu tốt tử đứng canh bên ngoài sớm bị Tiêu Tuyệt làm hôn mê, đại khái khi họ tỉnh dậy dù phát hiện chính mình bị đánh lén thế nhưng là ai cũng sẽ không biết đi.

Hai người lặng yên không một tiếng động vào đại lao, hơi thở âm hàn lạnh lẽo lập tức phả vào mặt.

So với tối tăm ở ngoài, bên trong đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Tuyệt kéo tay Tô Nhan đi vào phía trong. Sau hành lang dài dòng là một gian để ngục tốt nghỉ ngơi, mấy người trẻ tuổi này đang vây quanh một cái bàn uống rượu, tất cả mọi người say, oai bảy oai tám ngã trên bàn, biểu tình mười phần thú vị. Tiêu Tuyệt cười, thanh âm trong không gian an tĩnh tựa mang theo tiếng vang: “Này khen ngược, để bọn họ tỉnh cần tốn nhiều công phu lắm đó.”

Tô Nhan nhìn trên bàn mâm bát la liệt, không trả lời, chỉ là ý bảo Tiêu Tuyệt tiếp tục đi vào bên trong.

Bọn họ đi ngang qua vô số gian nhà tù, phạm nhân bên trong phần lớn đã ngủ. Đi đến tận gian cuối cùng, Tiêu Tuyệt đột nhiên ngừng lại, Tô Nhan xoay đầu liền thấy một nữ nhân mặc tù phục ngồi trên một manh chiếu rách nát, phấn son trên mặt sớm đã phai, tóc rối như tổ chim. Nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, nữ nhân kia thong thả ngẩng đầu lên, khi thấy Tô Nhan ngoài cửa, nàng đột nhiên cười: “Tô Lục công tử, ngươi đến chậm.”

Tô Nhan nhìn nàng, trên mặt không một tia gợn sóng, bên cạnh Tiêu Tuyệt vô ý thức nhíu mày, nghe thấy Vương Quý Phi tiếp tục nói: “Thừa tướng đại nhân thật là hảo phúc khí, có nhi tử thông minh còn mạng lớn như vậy.”

Thấy Tô Nhan không nói lời nào, nàng đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy, khuôn mặt mỹ lệ cùng cỏ dại mọc thành cụm trong phòng giam có vẻ không hợp nhau: “Hiện tại dẫn ta ra ngoài đi, cái địa phương quỷ quái này một khắc ta cũng không muốn ở lại!”

“Ta vì sao phải mang ngươi đi?” Tô Nhan thấy nàng không kiên nhẫn bèn mở miệng, thanh âm ở tầng ngầm ẩm ướt vẫn thanh thúy như cũ, lại mang theo cổ lạnh lẽo không nên lời.

Vương Quý Phi sửng sốt: “Có ý gì? Không phải Thừa tướng đại nhân kêu ngươi tới cứu ta sao?”

“Ngươi cảm thấy, ta sẽ nhiều chuyện đi cứu một người muốn giết ta?” Tô Nhan cười hỏi lại, Vương Quý Phi trong mắt lập tức hiện ra một mảnh hoảng sợ.

“Ngươi…… Ngươi làm sao biết, là ta đem ngươi đẩy xuống hồ?” Vương Quý Phi thanh âm như rống lên, đôi mắt như phóng đại vài lần, thần sắc không dám tin tưởng từ từ lan ra, làm người dễ dàng thấy rõ, nàng đang vô cùng sợ hãi.

Tô Nhan cười chậm rãi đến gần, thanh âm chắc chắn thậm chí mang theo nhẹ nhàng: “Vương Chân, khi còn nhỏ ta đã gặp ngươi.”

Vương Quý Phi – Vương Chân, biểu tình trên mặt đã không thể dùng đặc sắc tuyệt luân để hình dung. Qua một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại: “Sao có thể! Khi đó ngươi mới vài tuổi, sao có thể nhớ rõ ta!”

Tô Nhan không để ý tới vấn đề nàng hỏi, chỉ là vẫn nói: “Ngươi tiến cung cũng 6 năm đi, nói vậy, phụ thân mưu toan chuyện này cũng đã hơn 6 năm rồi.”

“Ngươi cùng phụ thân ta cùng nhau hợp tác từ khi nào? Ông ấy cho ngươi lời hứa gì, có thể khiến ngươi lớn gan trực tiếp khiêu khích Lục hoàng tử?” Tô Nhan khuôn mặt bình tĩnh, trong mắt lại chất chứa hào quang. Vương Chân sắc mặt trắng bệch, Tô Nhan đương nhiên nhìn thấy, lập tức nói: “Ngươi thật cho rằng ông ta chịu giữ lời sao? Thừa tướng cùng Hoàng Thượng, cái nào nặng cái nào nhẹ hẳn là không cần ta dạy ngươi, đúng không Vương Quý Phi.”

“Có phải ông ta nói với ngươi, nếu ngươi đứng về phía ông ta, sau khi thành công, ông ta sẽ cho ngươi làm Hoàng Hậu.”

Vương Chân nghe khẩu khí không chút để ý của thiếu niên, sau lưng một mảnh lạnh buốt. Nàng cho rằng đây là bí mật giữa nàng và Thừa tướng, cũng không biết đứa nhỏ này biết rõ ràng như vậy. Môi nàng run rẩy đến lợi hại, cơ hồ lời nói đều nói không rõ ràng. Trong đôi mắt thiếu niên phảng phất như thể thấy rõ hết thảy, làm nàng mất đi sức lực, nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước, ngã ngồi ở nơi mà dù có nằm mơ nàng cũng không nghĩ sẽ đem nó trở thành giường, trong đôi mắt nàng bây giờ không còn gì ngoại trừ sợ hãi.

Âu Dương Lam là nhi tử được Âu Dương Quân sủng ái nhất trong tất cả, nói cách khác, hắn là người có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế lớn nhất. Thư đồng của hắn nếu chết đuối trong cung, dựa vào tính cách Âu Dương Lam nhất định muốn tra rõ việc này. Tô Nhan mưu hại Quý phi nàng, nàng ở Hoàng Thượng bên gối hóng gió, tội danh của Tô Nhan nhất định sẽ được chứng thực, mà Âu Dương Lam sẽ bởi vì vậy mà cùng Hoàng Thượng so đo, mượn chuyện này làm hắn mất đi tín nhiệm của Hoàng Thượng quả thực là tuyệt diệu chi kế. Làm nàng không ngờ đến chính là nàng còn chưa kịp đem Tô Nhan hôn mê giấu đi, Âu Dương Lam lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa không nói hai lời liền đem Tô Nhan đưa đi Ngọc Lan Cung, khiến cho kế sách của nàng cùng Thừa tướng biến thành “thai chết trong bụng”.

Quả thực người tính không bằng trời tính a.

==============================

Tác giả có lời muốn nói: 

Phía sau vở kịch:

Tiểu Lục Tử trộm cọ đến bên người Tô Nhan, chẳng biết xấu hổ hỏi: “Tô Nhan, ngươi thích ta sao?”

Tô Nhan cúi đầu trầm mặc hai giây, đột nhiên vung nắm tay nhỏ quất tới: Cút!

___________________

Thấy mọi người thích nên sưu tầm một phát ah!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.