Yêu Em Chỉ Có Thể Giấu Trong Đáy Lòng

Chương 127: Thợ săn và con mồi




Không gian thu lại, bầu không khí bắt đầu trở nên ngày càng căng thẳng. Những tên lính đứng lặng im ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cảm nhận được có điều gì đó không ổn, mà với kinh nghiệm chinh chiến của tụi hắn bao lâu nay thì cái không ổn đó chính xác là: Sự tĩnh mịch trước cơn bão dữ.

Bất chợt, nàng, rất nhẹ nhàng giơ bàn tay nhỏ nhắn lên. Gằn giọng rành rọt từng chữ một, nhướng mày thách thức:

- Ngươi nói....mẫu-thân-ta-là-gì?

Ả nha hoàn quên đi mình là nha hoàn mà thay vào đó lại thong dong trả lời, bước lên vài bước, vô cùng tự nhiên khoanh tay ngay trước ngực, lộ ra vòng một khá đầy đặn. Ả đang nghĩ, hẳn là nàng sợ:

- Mẫu thân ngươi đó! Đúng là một ả đàn bà không biết xấu hổ, hừ, đã là phụ nữ cưới chồng rồi, vậy mà vẫn đi cặp với người đàn ông khác. Không may bị hoàng thượng bắt quả tang. Tội bất trinh, phụ thân ngươi cũng đồng tình là phải xử tử. Hừ. Một ả đàn bà ngay cả phu quân cũng phản bội thì đúng là đáng chết.

Một mảnh tĩnh lặng. Ả nha hoàn tiếp tục khoanh tay ngạo nghễ kể tiếp, không để ý thấy khuôn mặt của nàng từ trắng bắt đầu hóa sang đen, giọng ả vô cùng thản nhiên, từng lời nói cay độc thốt ra từ cửa miệng nhẹ như gió thoảng mây trôi:

- Hoàng thượng vô cùng cao thượng, ngài sợ ngươi không qua nổi cú sốc này. Ngài còn nhắc nhở bọn ta phải giữ mồm giữ miệng, ngày còn định kể với ngươi rằng mẫu thân ngươi chết một cách hoàn toàn trong sạch. Vạn sự chỉ là tai nạn. Ngươi đã vô phép xông vào đây, còn trở mặt hống hách, nhìn cái gì,sau đó còn giết chết thuộc hạ thân tính của ngài, đúng là đồ không biết điều.

Nói xong, ả ném cho nàng một cái liếc mắt nhìn khinh bỉ, không ngừng khiêu khích:

- Sao nào? Giờ đây ngươi đã biết mẫu thân ngươi là loại đàn bà ti tiện như thế nào rồi mà lại còn không biết xấu hổ, mau mau mở đường cho chủ tử nhà ta đi nhanh lên!

Nàng im lặng.

Lòng tự tôn của ả nha hoàn bị đánh gục, một tiếng rít vang lên thâm độc:

- Ta nói là mau....aaaaa.....aaaaa

Lòng bàn tay của nàng nhanh như chớp xòe ra, một quả cầu lửa bay tới tà áo màu đào uyển chuyển của ả.

Bộ y phục ngay lập tức bốc cháy.

Ngọn lửa hiu hắt và nóng bỏng sáng chóa mắt mọi người, hơi lửa bốc lên mãnh liệt, nhanh chóng lan dần dần lên đuôi váy áo. Ả nha hoàn hốt hoảng run sợ trợn mắt lăn qua lại thảm đỏ, cố gắng dập tắt đám lửa:

- Ngươi.....ngươi......

- Kẻ dám nói hàm hồ mẫu thân ta như vậy. Dám xúc phạm mẫu thân ta? Chẳng lẽ...ngươi thần thương trộm nhớ Diêm ca ca sao? Lại muốn gặp người sớm đến như vậy?

- Ta.....ta chỉ nói sự thật, ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ, con tiện tì xấu xa!

Nàng im lặng không nói gì. Đối với tiểu cẩu, nói chuyện cũng vô dụng, thôi thì im lặng cho đỡ tốn nước bọt. Dù sao thì mấy giọt nước bọt của nàng còn đáng giá hơn con nhỏ thích chết này. Đúng là ngu xuẩn.

Nhưng mà lúc đó, nàng không biết, thật ra có tận hai kẻ ngu xuẩn lận.

Kẻ ngu xuẩn thứ hai bất thình lình lao tới túm lấy tà váy áo của nàng:

- Thư muội muội. Muội đừng như vậy, là a hoàn của ta sai. Muội muội dù sao cũng có thể nể tình ta một chút, tha cho a hoàn ta. Trừng phạt như vậy là đủ rồi.

Nàng quay mặt qua nhìn. Bắt gặp đôi mắt đang mọng nước lưng tròng của Hoa Quý Phi và biểu cảm đưa tay lên lau nước mắt vừa đau lòng vừa đáng yêu bộc lên cảm giác mong manh dễ vỡ giả tạo của cô ta, nàng liền muốn nôn mửa.

Thật ra cô ta chẳng có nhân từ hay thương nô tì gì cả. Chỉ là đang cố nặn ra vài giọt nước mắt để lấy lòng hoàng thượng thôi.

Chiêu câu trai này? Xin lỗi nha, xưa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.