Yêu Em Anh Dám Không?

Chương 5: Người kia




Editor: Táo đỏ phố núi

Lúc cơm nước xong xuôi thì cũng không còn sớm nữa, Tần Ngu đi tới bên cửa kính nhìn ra ngoài, nhìn trời mưa dường như không thể tạnh ngay được, xem ra có thể mưa cả đêm không ngớt.

Va ly hành lý của Hứa Giang Nam vẫn để ngoài phòng khách, phía trên còn để hai chiếc áo khoác ướt nhẹp.

Tần Ngu đi tới tay cầm lấy hai cái áo khoác ướt đó mang vào toilet để bỏ vào ngâm, cho dù có giặt sạch cũng không thể phơi khô ngay được.

Hứa Giang Nam vẫn còn rửa chén trong phòng bếp, Tần Ngu nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần, lại nhìn xuống va ly hành lý màu đen kia, ánh mắt chợt sáng lên, giống như một vì sao sáng lên giữa đêm khuya. leê quý d0n9

Một lúc sau, về phòng ngủ ôm một đống chăn mền đi ra.

Tần Lãng đang ngồi trên ghế salon chăm chú xem ti vi, Tần Ngu đem chăn để bên cạnh Tần Lãng, vỗ vỗ đầu Tần Lãng, "Sắp tới mười giờ rồi, con nên đi ngủ thôi."

Tần Lãng nhìn đống chăn mền bên cạnh, chớp chớp mắt, "Mẹ, cái chú kia hôm nay sẽ ngủ lại nhà chúng ta à? "

"Ừ, mưa lớn quá, chú ấy không có chỗ ở."

"Sao không để cho chú ấy ngủ ở khách sạn?"

Tần Ngu lại có loại xúc động muốn xách Tần Lãng lên nhét trở về trong bụng mình. leê quý d0n9

"Bởi vì bên ngoài trời mưa quá lớn, chú ấy không tiện đi tìm khách sạn."

"Mẹ, con cũng biết, thật ra là do mẹ thích chú ấy cho nên không nỡ đuổi chú ấy ra ngủ ở khách sạn có đúng không?" Đôi mắt đen của Tần Lãng sáng lên giống như viên bảo thạch.

Tần Ngu ngồi xuống xếp bằng bên cạnh Tần Lãng, "Con có biết thích là như thế nào không?"

"Biết chứ, ở trong nhà trẻ các bé gái đều muốn hôn con, đó là thích, các bạn ấy đều rất thích con."

"..."

"Những chuyện này là do ai nói cho con biết?" Tần Ngu sắp nổi cáu, xem ra cô phải tìm cơ hội dạy bảo, uốn nắn lại Tần Lãng thôi.

"Dì Uyển Uyển nói cho con biết." Dieenndkdan/leeequhydonnn

Tần Ngu cắn răng nghiến lợi gằn ra một câu từ trong miệng, "Cố - Uyển – Uyển."

Từ nay về sau, cô thề, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ giao Tần Lãng cho Cố Uyển Uyển không đáng tin cậy này nữa, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ Tần Lãng sẽ trưởng thành sớm mất.

"Về sau con chú ý không được nghe dì con nói hươu nói vượn, phải nghe lời mẹ lời nói, nhớ kỹ chưa."

Tần Lãng chần chừ một lát, bé đang hoài nghi chỉ số thông minh Tần Ngu.

Tần Ngu ngắt nhéo khuôn mặt trắng trắng mềm mềm giống như sữa của Tần Lãng, "Không nghe lời về sau sẽ không cho con xem Vua Hải Tặc nữa."

Tần Lãng nghiêm túc gật đầu, "Mẹ, con sẽ nhớ kỹ, đã nhớ rất kỹ rồi."

Tần Ngu hài lòng gật đầu, đưa tay bấm tắt ti vi, tiện thể bế Tần Lãng đi vào phòng ngủ. Dieenndkdan/leeequhydonnn

Sau khi chúc Tần Lãng ngủ ngon xong, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Hứa Giang Nam đã xong việc đang ngồi trên sô pha uống nước, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt anh, khiến cho gương mặt anh tuấn của anh càng thêm dịu dàng.

Nhìn thấy Tần Ngu đi ra, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Tần Ngu đến ngồi xuống.

Tần Ngu khó có dịp nhu thuận như thế, trực tiếp đi lại ngồi xuống bên cạnh.

Ít nhiều gì cũng có chút thận trọng, dù sao cũng đã tám năm không gặp, Tần Ngu không có thể nào tự nhiên như trước kia mà ngồi bên cạnh Hứa Giang Nam, cũng không thể nào tự nhiên làm ổ trong lòng Hứa Giang Nam như trước kia, những ngày vui vẻ và vô tư như vậy đã qua rồi. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n

Ánh mắt Hứa Giang Nam nhìn thẳng vào gương mặt của Tần Ngu, trong mắt có một tầng sương mù, những lời tự trách nói không nên lời, "Tiểu Ngu Nhi, những năm vừa rồi, em có khỏe hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.