Yêu Đương Với Tổng Giám Đốc

Chương 20: Khiêu khích




Nếu thật sự truy xét tới cùng nguyên nhân tại sao Đường Cẩm và Lâm Nhất Nhiên quen biết nhau, thì phải nói từ bịch sữa đậu nành và một ông chú bỉ ổi.

Khi đó vừa mới trải qua kỳ thi cấp ba.

Đường Cẩm mới vừa nhận được lời vàng lời ngọc từ Thái Thượng Hoàng nhà cô, Thánh Thượng đã cho phép Tiểu Đường Tử cô mua điện thoại di động rồi.

Ông cụ nhà Đường Cẩm đối với chuyện giáo dục cô hết sức nghiêm khắc, cho nên khi lên trung học cơ sở mà có điện thoại di động thì cũng không còn là chuyện gì hiếm lạ nữa rồi. Nhưng giáo viên chủ nhiệm lại nghiêm cấm cái thứ này xuất hiện ở trong lớp.

Ông cụ nhà cô cũng không quan tâm người khác như thế nào, vẫn kiên quyết ủng hộ giáo viên tới cùng, sống chết cũng không cho phép Đường Cẩm mua điện thoại di động. Sau khi thi trung học năm nhất xong thì tất cả các quản chế đều được thả lỏng. Đường Cẩm ngẫm nghĩ kiểu gì cũng nhất định phải mua điện thoại, nếu không, muốn liên lạc với ai cũng bất tiện, nghĩ vậy, cô liền đi xin tiền để mua một cái.

Kết quả thuận lợi ngoài dự đoán.

Đường Cẩm không bỏ qua cơ hội này, chạy đến Electronic City xem thử có cái điện thoại nào vừa mắt mình hay không.

Vừa bước vào thì đã nhìn thấy một đám người bu đang lại một chỗ, hình như là đang xem cái gì.

Cái loại chuyện bu vào xem chuyện lạ như thế này ở Tổ quốc ta cũng đã trở thành một thói quen yêu thích, chỉ cần nơi nào có chuyện thì nơi đó tất nhiên sẽ có người vây xem.

Khi đó Đường Cẩm cũng không hiểu là mình nghĩ như thế nào, cũng trực tiếp lách qua đám người chui vào trong, nếu như là một lúc khác, chắc hẳn là cô sẽ không làm vậy.

Ngồi nhớ lại, ngày đó rốt cuộc mình nghĩ như thế nào, chính bản thân cô cũng không hiểu rõ.

Lúc vừa chen vào trong đám người, cô nhìn thấy một ông chú trên tay đang giơ giơ ống quần, một tay chỉ vào nữ sinh đang đứng đối diện, điên cuồng mà mắng.

Một phút sau, Đường Cẩm đã hiểu ra chân tướng.

Người đứng đối diện với cái gã thân thể cao lớn, chính là cô gái nhỏ kia, thì ra là trong lúc đang uống sữa đậu nành, đi đứng không cẩn thận nên đụng vào người kia, khiến cho sữa đậu nành đổ hết lên trên quần người đó.

Đã vậy, người kia còn được nước làm tới, không chịu buông tha. Nhìn thấy đối phương là một đứa nhỏ, lão ta vừa mắng chửi, vừa đòi tiền bồi thường.

Chỉ cần liếc mắt qua một cái cũng có thể nhìn ra là hàng vỉa hè hai mươi đồng rẻ bèo, vậy mà để cho ông ta mở miệng lại thành chiếc quần bảo bối, giặt khô đến hai trăm đồng.

Cái tên này!

Thời điểm đó Đường Cẩm so với lúc trung học thì mạnh mẽ hơn nhiều.

Nhìn những người đang vây xem chung quanh, đa số đều đứng bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ chứ không ai chịu bước lên hỗ trợ, lại nhìn đến cái người đàn ông đang văng nước miếng tứ tung kia, bộ dáng giống như không lột được da của đối phương là không thể nào hả giận được, cuối cùng lại nhìn đến cô gái tuổi tác so với mình cũng không chênh lệch bao nhiêu, Đường Cẩm ngay lập tức cảm thấy bất bình.

“Không phải chỉ là một cái quần thôi sao? Coi như là vậy, nhưng cô ấy cũng đã xin lỗi chú rồi còn gì?”

Cái người đàn ông bỉ ổi kia đang mắng sướng miệng, bỗng nhiên nghe thấy có người nói chen vào, xoay người lại, đối mặt với cái người vừa xen vào kia. Vừa nhìn thấy đối phương cũng là một đứa con gái nhỏ tuổi, ông ta lại lập tức không kiêng nể gì, tiếp tục giương nanh múa vuốt.

“Cô nói cái gì? Quần của tôi thì tính làm sao đây? Nó trở nên như vậy, hai cô giặt sạch cho tôi được sao?”

. . . . . . .

“Chú cởi quần ra đi!”

?? Người kia lập tức ngây ngốc: “Cái gì. . . . .?”

Đường Cẩm đem giọng nói phóng lên thật cao: “Tôi nói là chú cởi quần ra đi! Cởi ngay bây giờ! Chúng tôi sẽ đem về giặt sạch cho chú!”

Để xem, nếu ông dám cởi ở chỗ này, tôi đây sẽ giặt cho ông!

Gã đàn ông bỉ ổi bị nghẹn ở cổ họng không nói ra được thành lời.

Vốn nhìn thấy đối phương chỉ là một con nhóc, đang định kiếm một ít tiền, nhưng cô ta lại nói như vậy. . .

Đường Cẩm đoan đoan chính chính đứng ở đối diện, nhìn thẳng vào mắt của đối phương.

Cái gã đàn ông kia bị Đường Cẩm nhìn như vậy có chút không biết phải làm sao, sắc mặt đã đỏ bừng.

“Cô!. . . . .Cô có tư cách gì mà nói như vậy? Bây giờ những người trẻ tuổi đều như vậy sao?” Những lời này chứa đầy sự căm phẫn, muốn có bao nhiêu tức giận là có bấy nhiêu tức giận.

Đường Cẩm cũng có chút tức giận. Thì ra là một người không biết xấu hổ đến mức này! Nhưng cũng chưa kịp đợi cô nói cái gì, cô gái bị gã đàn ông bỉ ổi kia mắng đến khuôn mặt cũng đỏ bừng lại đột nhiên bước ra.

“Chú xin lỗi cô ấy đi!” Đường Cẩm hơi giật mình với phản ứng của cô gái. Nhưng rất nhanh lại phát hiện người kia cũng không nhu nhược giống như trong suy nghĩ của mình.

Cô gái gằn từng chữ nói: “Chuyện vừa rồi là tôi không đúng, cho nên tôi xin lỗi, nhưng mà, cô ấy không dính dáng gì đến chuyện này, chú không có tư cách để phán xét con người của cô ấy!”

Đường Cẩm kinh ngạc nhìn cô gái đang đứng sau lưng mình, hơi giật mình. Bỗng nhiên cô cảm thấy lòng mình ấm áp.

Đây là lần đầu tiên Đường Cẩm và Lâm Nhất Nhiên chính thức quen biết.

“Cẩm. . . .Đường Cẩm. . . .” “Ách. . . .Ừ sao vậy?”

Đường Cẩm khôi phục suy nghĩ giữa tiếng gọi của Lâm Nhất Nhiên: “Sao vậy?”

“Còn sao nữa. . .” Lâm Nhất Nhiên có chút bất đắc dĩ: “Tan học a. . . . .”

. . . . . . . .

“Thi sát hạch?” Tại ngã tư, Đường Cẩm nghe Lâm Nhất Nhiên nói một cái tin tức không thể tưởng tượng nổi: “Nhanh vậy sao?”

A a a a a! Sát hạch cái rắm!!!

“Đúng vậy, hai ngày nữa sẽ thi!” Lâm Nhất Nhiên quay đầu lại nhìn Đường Cẩm: “Vẫn là 3+3.”

“3+3 ?” Miệng của Đường Cẩm lại càng mở to hơn.

Là ý kiến của người nào? Đợt xét duyệt đầu tiên vẫn còn chưa bắt đầu mà?

Kỳ thi đều là hư vô. . . .Kỳ thi đều là hư vô. . . .Đường Cẩm không muốn thảo luận thêm chút nào về cái vấn đề này nữa, liền lái sang chuyện khác.

“Aizz, cậu với thằng bé nhà cậu thế nào rồi? Sao không thấy hai người đi cùng nhau?” Đường Cẩm vừa hỏi vừa đẩy đẩy Lâm Nhất Nhiên: “Chú ý đèn đỏ!”

“Cũng tốt.” Lâm Nhất Nhiên rõ ràng không chú tâm, nhưng Đường Cẩm cũng không hiểu là tại sao.

Quả nhiên, Lâm Nhất Nhiên cọ sát vào chiếc Passat rồi ngã nhào xuống đất.

Đường Cẩm căn bản đang lo lắng Lâm Nhất Nhiên không biết như thế nào rồi, nhưng nào ngờ lại có người xem xe còn quan trọng hơn.

Một nam một nữ hùng hùng hổ hổ tiến đến bắt đền. Đường Cẩm nhớ đến lần đầu tiên gặp Lâm Nhất Nhiên. Lần đó chẳng phải cũng bị một gã đàn ông bỉ ổi bắt đền sao? Thật xui xẻo!

Tuy rằng lên trung học, Đường Cẩm cũng đã kìm chế cảm xúc của mình dịu đi một chút, nhưng tính cách vẫn mạnh mẽ như vậy, cô ngẩng đầu lên không hề sợ hãi: “Chúng tôi căn bản là không có đụng vào xe của mấy người!”

Cái người phụ nữ bước từ trên xe xuống có chút thẹn quá hóa giận. Bước nhanh về phía trước, giơ tay lên chuẩn bị đánh người. Lại thấy một bàn tay khác bay ra, túm chặt cổ tay của cô ta. Đường Cẩm bỗng nhiên cảm thấy một màn này rất giống như nhiều năm trước. Cho tới bây giờ đều là cô đứng ra vì người khác, chỉ duy nhất một lần có người kiên định đứng ra che trước mặt cô, nói với đối phương: “Chú xin lỗi cô ấy đi!” Người đó chính là Lâm Nhất Nhiên. Mà bây giờ. . . . .

Người đàn ông kia quay đầu lại, trên khuôn mặt đẹp trai là một nụ cười tuấn mỹ. Khóe mắt hơi nhếch lên khiến cho người khác có cảm giác giống như là đôi mắt ấy biết nói, khiến cho người ta có muốn cũng không thể nào nảy sinh ác cảm. Toàn thân tây trang thẳng thóm lại mang theo một cỗ hương vị không thể kiềm chế được.

Anh ta nói: “Tiểu thư, đánh người giữa đường thì không được hay cho lắm. . . .Nhất là đối với một cô bé.”

. . . . . . .Cùng với Đường Cẩm, đem Lâm Nhất Nhiên giao cho Trần Tư Tầm, ánh mắt nhìn theo thầy Trần đi xa dần, sau đó cô mới hồi phục lại tinh thần, quay đầu lại nhìn cái người kia. Lúc này, anh ấy đã xử lý xong cái chuyện vừa nãy, cũng quay đầu lại, hai mắt nhìn thẳng vào Đường Cẩm.

“Đường Cẩm?” Đây là do lúc nãy Lâm Nhất Nhiên đang đau đớn mà gọi tên cô.

Đường Cẩm gật gật đầu, không có chút nào gọi là khó xử, cũng quay đầu lại nhìn vào đối phương: “Từ Thụy?” Cô nhớ rõ, vừa rồi thầy Trần gọi cái tên này.

Từ Thụy vỗ tay thành tiếng: “Em gái, thật thông minh!”

Đường Cẩm nhếch khóe môi cười cười.

“Sao vậy?” Đường Cẩm bị Từ Thụy kéo ra xe, rồi lại tự động đem cô nhét vào trong xe, cuối cùng lại tự mình mở cửa xe: “Có muốn anh đưa em về nhà không?”

Đường Cẩm giật giật khóe môi, đã đem mình đẩy vào tận trong xe rồi mà. . . .còn hỏi?

Tuy nghĩ như vậy nhưng trong lòng cô lại có cảm giác gì đó, giống như là lần đầu tiên Lâm Nhất Nhiên đứng che ở trước mặt mình vậy.

Ấm áp, còn có khẽ rung động. . .Chỉ là rất nhỏ, rất nhỏ mà thôi. . . . .

Mọi người nghĩ Lâm Nhất Nhiên như thế nào?

Quật cường, thông minh, thành thật, có trách nhiệm, cởi mở, dáng vẻ cũng không tệ lắm.

Nhưng mà Đường Cẩm lại cảm thấy Lâm Nhất Nhiên chỗ nào cũng tốt, đến nỗi khiến cho người ta muốn đem cái suy nghĩ đó ra mà phá vỡ. Hôm nay lúc đến trường, chuyện Lý Điển và Lâm Nhất Nhiên chia tay cơ bản là toàn trường đều biết.

Cho nên Đường Cẩm cảm thấy tức giận. Bực bội trong người, lại còn có chút ủy khuất.

Vì sao không nói cho mình biết, vì sao lúc đó lại không nói cho mình biết? Mình vậy mà lại biết thông qua những lời đồn đãi! Cùng với một chút ủy khuất này, còn lại là cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành vô cùng lớn. Vì thế nên sau giờ học, Đường Cẩm liền bắt người kéo đến toilet.

“Tớ làm sao bây giờ? Tớ có thể làm được gì? Chuyện gì tớ cũng không biết, cứ như vậy mà bị người ta nói chia tay, tớ có thể làm gì nữa đây?”

Giọng nói của Lâm Nhất Nhiên nhỏ dần, mang theo tiếng khóc nức nở, trong đôi mắt vằn lên tia máu.

Đường Cẩm bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, ôm Lâm Nhất Nhiên không nỡ buông ra, nhưng mà đau lòng đi qua thì còn lại là không cam lòng.

Cái nha đầu chết tiệt này có phải đã quá u mê rồi hay không? Tại sao lại không tức giận? Nếu là cô thì cô đã sớm bẻ gãy tay đối phương rồi! Đứng trên lầu nhìn Lý Điển và cái nữ sinh kia tay nắm tay rêu rao đi vào trường học, Đường Cẩm tức giận càng lúc càng sâu, chỉ kém không đem khung cửa sổ bẻ gãy mà ném xuống.

Đáng chết, muốn khoe hạnh phúc sao?

Đường Cẩm là một cô bé thật thà, nếu người khác đối xử tốt với cô, cô nhất định sẽ tốt lại gấp đôi, còn đối với loại người như thế này, cô nhất định phải trả lại gấp mười.

Yêu hận rõ ràng, cũng bởi vì vậy mà cô càng không thể tha thứ cho Lý Điển làm tổn thương Lâm Nhất Nhiên như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, nhịn không được lại chạy đến nói một câu: “Bảo mã vương tử.”

Nào ngờ mới nói xong được vài phút lại nhìn thấy bảo mã vương tử đến thật rồi. Đã vậy, bên cạnh bảo mã vương tử còn là Audi vương tử ( =)) )

Từ Thụy.

Nói là mang bọn họ đi ăn tối, nhưng mà Đường Cẩm đã nhìn ra, chỉ sợ đằng sau cái vẻ mặt tươi cười đến vô hại này của Trần Tư Tầm lại là đang giả heo ăn thịt hổ, chủ nhiệm lớp cô chỉ đem hai người bọn họ ra làm bức bình phong thôi. . . .

Ăn tối xong, Từ Thụy đương nhiên là muốn chở cô về nhà.

Đường Cẩm cũng không cự tuyệt.

Đại khái là bởi vì nhớ tới lần đó, người này đứng che ở trước mặt khiến cô cảm thấy lòng mình rất ấm áp, đại khái là vì tối nay bóng đêm rất đẹp, đại khái. . . .là bởi vì không có ai khác đưa mình về nhà nên mới phải để cho anh đưa về nhà.

Tìm rất nhiều lý do, cuối cùng Đường Cẩm cũng ngồi vào xe Từ Thụy.

Vừa mới chạy chưa đầy hai phút, Từ Thụy đã bắt đầu mở miệng: “Sao em gái Lâm lại ôm áo sơmi trong người vậy?”

Gân xanh trên mặt Đường Cẩm chợt nổi lên.

. . . . . . . Em gái Lâm? Gọi như vậy. . . . . . . . .

“Nói là muốn đền áo sơmi cho thầy Trần, căn bản là đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm. . . . .” Đường Cẩm vừa cảm khái nói, vừa liếc trộm vẻ mặt của Từ Thụy, đương nhiên cô biết, nói cho Từ Thụy chẳng khác nào là nói cho thầy Trần. Nhưng mà Đường Cẩm cũng vì cái suy nghĩ này, áo sơmi người ta nhận hay không là một chuyện, nhưng ít nhất cũng phải để cho thầy Trần biết Lâm Nhất Nhiên vì cái áo sơmi đó mà đã phải bỏ ra bao nhiêu, nếu cảm thấy không hay thì cũng có thể đem tiền trả lại cho Lâm Nhất Nhiên nha.

Xe chạy được nửa đường, điện thoại di động của Từ Thụy vang lên, Đường Cẩm kinh sợ nhìn Từ Thụy một tay kéo hộc tủ trước mặt xuống, tay phải vẫn lưu loát lái xe.

“Này này, thật sự không có vấn đề gì sao? Lỡ xảy ra tai nạn thì làm thế nào bây giờ?”

Đường Cẩm lẩm bẩm nói, có chút kinh hồn bạt vía nhìn Từ Thụy chỉ lái xe bằng một tay.

Điện thoại của Từ Thụy đương nhiên là đã thông rồi, đại khái là giọng nói của Đường Cẩm đã vang đến đầu dây bên kia. Lập tức, tiếng khóc u oán từ bên kia truyền sang.

“Từ Thụy, người phụ nữ bên cạnh anh là ai?”

Từ Thụy nhìn thoáng qua Đường Cẩm, mặt không đỏ tim không đập nói: “Bạn gái!”

Tiếng khóc ở bên kia đầu dây càng thảm thiết hơn.

“Từ Thụy! Em không tin mình đã thật sự chia tay! Anh chắc chắn là vẫn còn yêu em!”

Giọng nói của Từ Thụy có phần không kiên nhẫn: “Cô có thôi đi hay không? Tôi nói chia tay là chia tay. Nghĩ cho cùng, sao cô không tự suy nghĩ xem mình đã làm ra cái chuyện gì?”

. . . . . . . .Đối phương im lặng một lúc lâu.

“Thật ra là em yêu anh. . . .Anh hãy tin em. . . .sự việc ngày hôm đó chỉ là ngoài ý muốn. . . .”

Đường Cẩm ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng. Bị người khác đem ra làm lá chắn, cô chả hiểu chuyện gì cả. Chủ yếu là nghe cái người phụ nữ ở bên kia đầu dây đang nổi điên, giọng nói cực kỳ lớn. Từ Thụy ngồi trong xe lại vô cùng yên tĩnh, đoạn đối thoại của hai người, cô nghe được rất rõ ràng. Một Đường Cẩm không sợ trời không sợ đất, rốt cuộc cũng có lúc cảm thấy xấu hổ rồi.

Từ Thụy hiển nhiên là không muốn nói gì thêm, cho nên chỉ trả lời ngắn gọn dứt khoát: “Tôi vẫn luôn tin vào hai mắt của mình. Nếu cô và anh ta có tình cảm thì hãy quý trọng cho thật tốt. Hai chúng ta không có cơ hội nữa rồi, có hiểu không?”

Cơ bản là người nghe vào, nhất định sẽ hiểu, chắc chắn là người phụ nữ kia đã bắt cá hai tay, bây giờ hối hận lại muốn làm hòa.

Vốn dĩ Đường Cẩm không muốn xen vào việc của người khác, nhưng cuộc đời của Đường Cẩm, từ nhỏ đến lớn chịu không nổi một điều là bị kéo vào mấy cái vụ sướt mướt như phim tình cảm. Hôm nay lại diễn ra ở ngay trước mặt mình, lại còn vô cùng khoa trương giả tạo khiến cho cô cảm thấy hết sức khó chịu. Vốn định chịu đựng cho qua chuyện, nhưng cuối cùng lại không thể chịu nổi khi bị cái tiếng khóc khoa trương của người phụ nữ kia hành hạ, cô cảm thấy thật sự rất phiền. Vì suy nghĩ đến an toàn tính mạng cho bản thân mình, cô không muốn Từ Thụy lái xe bằng một tay. Đây chính là một xe mà hai mạng người nha!

Cuối cùng, Đường Cẩm trực tiếp giật lấy điện thoại từ tay Từ Thụy.

“Hắc, cô à, nghe rõ không? Tôi và cái người bên cạnh, chính là bạn trai cũ của cô, bây giờ đã là người yêu của tôi, cô có thể đừng quấn lấy anh ấy nữa có được không? Tiểu tam tuy rằng thật xấu hổ, tuy rằng cũng thật thảm hại, nhưng tiểu tam bắt cá hai tay thì lại vừa xấu hổ vừa thảm hại hơn!”

Người đối diện vừa nghe thấy một giọng nói khác, tiếng khóc lập tức biến thành tiếng gào thét kịch liệt: “Cô là cái thá gì? Từ Thụy yêu tôi!”

. . . . . . .Tại sao lại đặc biệt khoa trương giả tạo như vậy a. . . . . . . .

Đường Cẩm đưa ra kết luận sau cùng, trợn tròn mắt, bắt chước khẩu khí của Tân Lương, nói vào trong điện thoại: “Hắc, tôi nói cho cô biết này, đừng có ở đây dây dưa, yêu cô? Yêu cái ông nội cô! Mau cút cho tôi, đừng có ở đây để chờ nghe chửi nhé! Cũng đừng có lộn xộn, nếu không tôi sẽ cho người giết chết cô!” Nói xong, căn bản cũng không thèm để ý tới phản ứng của người ở đầu dây bên kia: “Tôi cúp đây!”

“Bộp” một tiếng, cúp điện thoại di động.

Tắt máy, tháo pin, động tác vô cùng lưu loát, cô làm một lèo giống như là đã làm rất thường xuyên vậy.

Mãi đến lúc điện thoại đã được ném trở về trên tay Từ Thụy, nhìn thấy đôi mắt của Từ Thụy đang cười, cô bỗng nhiên cảm thấy vừa rồi mình có hơi quá phận. Mặt thộn ra —— đỏ bừng bừng.

Ngây ngây ngô ngô mở miệng: “Ách. . . .ngại quá. . . .tôi không phải. . . . .” Giọng nói càng lúc càng nhỏ, Đường Cẩm bối rối gãi gãi đầu, lại dứt khoát nói to: “Dù sao anh cũng lười tiếp chuyện với cô ta, tôi nghe cũng cảm thấy phiền phức, cho nên tiện tay giúp anh giải quyết không phải là tốt sao? Hơn nữa cũng là do anh đem tôi ra làm tấm chắn trước!”

Từ Thụy lại không để ý tới nữ sinh đang cố gắng giải thích, anh tiện tay ngoặt vô lăng, dừng xe sang bên đường: “Nhắc mới nhớ, ngày trước em cũng đứng ra che chắn cho Lâm Nhất Nhiên như vậy sao?”

Từ Thụy lần đầu tiên gọi thẳng tên Lâm Nhất Nhiên như vậy? Điều này làm cho Đường Cẩm có chút kinh ngạc: “Ách. . .Cái gì?”

Từ Thụy lắc lắc đầu không tiếp tục giải thích nữa, đạp chân ga, xe lại tiếp tục chạy.

Thật là khó hiểu. Đường Cẩm liếc mắt nhìn Từ Thụy một cái, cũng không nói gì nữa.

Từ Thụy không nói chuyện, chỉ là đến khi xe dừng lại ở đối diện nhà của Đường Cẩm, anh mới hỏi: “Có thể cho anh biết số điện thoại của em được không?”

Đường Cẩm ngẫm nghĩ một hồi, sau đó đọc ra một dãy số.

“Ưm . . . .” Cô chỉ về tòa nhà sau lưng mình: “Tôi lên đây, anh về đi. . . . .”

Nghe thấy Đường Cẩm nói vậy, Từ Thụy lắc lắc đầu không chịu rời đi, ngược lại, lại ghé vào sát vô lăng: “Em vừa nói em là bạn gái của anh rồi đúng không?”

Đường Cẩm khó hiểu nói: “Tôi nghĩ là anh đồng ý để cho tôi nói vậy. . . .Như thế nào? Không được sao?”

Từ Thụy lắc lắc đầu.

Ánh mắt chăm chú nhìn Đường Cẩm. Đôi con ngươi màu cafe bởi vì đèn đường chiếu vào mà phát sáng, để lộ ra khuôn mặt có chút lông bông, mơ mơ hồ hồ không thể thấy rõ.

“Đường Cẩm. . . .Đường Cẩm. . . . .” Anh đem ánh mắt tươi cười nhìn về phía cô, lặp lại tên cô một lần nữa: “Hình như là anh đã thích em rồi, sao nào, em có muốn làm bạn gái của anh không?”

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.