Yêu Đương Với Tổng Giám Đốc

Chương 19: Chủ Nhân




Trên thế giới này, thời gian quả thật là vô cùng kỳ diệu.

Khi lần đầu tiên Lâm Nhất Nhiên ngồi trong ngôi nhà mới của cô và Trần Tư Tầm, nhìn căn phòng mặc dù xa lạ nhưng cũng vô cùng ấm áp, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ:

Dù sao. . . . . . .từ nay về sau, đây cũng là ngôi nhà của bọn họ.

Mặc dù đã kết hôn, nhưng bởi vì hôn lễ vừa kết thúc thì Lâm Nhất Nhiên phải chạy về trường học để thi cuối kỳ cho nên cô cũng chưa nghiêm túc quan sát ngôi nhà này.

Phòng khách không lớn, vách tường trắng như tuyết hai ngày trước đã được treo lên một khung ảnh cưới rất to, trong hình, một cô gái nhìn về phía ống kính cười thật tươi, mặt mày đều đã cong lên, để lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, mà người đàn ông bên cạnh, bởi vì anh mặc một thân tây trang màu trắng nên càng để lộ ra khí chất anh tuấn, đẹp trai, ánh mắt thâm tình đang nhìn cô gái nhỏ trong ngực, khắp nơi trong ánh mắt đều tràn ngập ý cười.

Thật sự là kỳ diệu.

Lâm Nhất Nhiên nằm dài lên bàn, miệng nhỏ khẽ ngâm nga một bài hát không tên, ánh mắt từ từ lướt qua tất cả những bài trí trong căn phòng này.

Lần đầu tiên gặp nhau, anh đứng tựa người trên khung cửa, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn về phía cô, mà giờ đây, cái người đàn ông hoàn mỹ gần như không còn gì có thể bắt bẻ được nữa, lại trở thành ông xã của mình.

Trong phòng bếp có tiếng xào rau, chỉ chốc lát sau lại có mùi vị của thức ăn truyền đến, Lâm Nhất Nhiên nâng cằm nhìn vào trong, chỉ thấy bóng dáng cao ngất của người kia thấp thoáng.

Trần Tư Tầm đang ở trong phòng bếp làm cơm tối cho cô, chúc mừng cô lần đầu tiên về nhà.

Đúng vậy, về nhà, về nhà, cô thích hai từ này.

Đây là nhà của anh, nhà của cô, nhà của bọn họ.

Ha ha.

Hai từ này khiến cô cảm thấy lòng mình ấm áp, Lâm Nhất Nhiên có chút ngây ngốc bật cười. Lúc cô đang cười ngốc nghếch, Trần Tư Tầm không biết từ khi nào đã bước ra, anh đứng trước mặt, gõ lên trán cô: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Ha ha, nhớ anh nha.” Lâm Nhất Nhiên cười hì hì nói, nhiều năm trôi qua, da mặt cô đã trở nên càng ngày càng dày rồi.

Trần Tư Tầm bật cười, vỗ nhẹ vào má Lâm Nhất Nhiên, anh nâng cằm cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống, “Ngoan ngoãn chờ anh.”

“Em biết rồi.” Lâm Nhất Nhiên ngọt ngào trả lời, ánh mắt dõi theo bóng dáng của Trần Tư Tầm đi vào trong phòng bếp.

Cô nhớ rõ lần đầu tiên mình đến nhà anh vì không còn chỗ nào để đi, kết quả chẳng những làm phiền anh phải chứa chấp mình, mà còn làm phiền anh nửa đêm phải vì mình mà đi mua băng vệ sinh.

Tuy chỉ là một chút chuyện cũ, nhưng Lâm Nhất Nhiên vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, bởi vì điều này thật sự rất dọa người a. . . . . .

Trần Tư Tầm nấu cơm cũng không quá lâu, Lâm Nhất Nhiên rất nhanh đã được nhìn thấy đủ loại món ăn hấp dẫn, theo thứ tự được mang lên trước mặt mình, khiến cho cô phải cố gắng lắm mới không ở trước mặt Trần Tư Tầm mà động tay gắp trước.

Bữa ăn này theo phong cách phương Tây, cho nên đương nhiên sẽ không thể thiếu rượu vang đỏ.

Lâm Nhất Nhiên nhìn Trần Tư Tầm đem hai cái ly chân cao để trước mặt hai người, sau đó lại rót rượu, trong lòng Lâm Nhất Nhiên lại có cái cảm giác mấy năm về trước, khi phát hiện ra rằng anh thích cô. . . . .cảm giác không được chân thực cho lắm.

Một người hoàn mỹ như vậy. . . . . . . sao có thể thích mình. . . . . . .

Nhưng rồi vài năm trôi qua, cô cũng không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần biết rằng cái người trước mặt đang thuộc về cô, như vậy là đủ rồi.

Những thứ khác, không quan trọng.

“Chúc mừng em về nhà!” Trần Tư Tầm ngồi đối diện nâng ly “Cheers”

“Vâng!” Lâm Nhất Nhiên ngọt ngào đáp, nhìn người đối diện nâng ly, “Chúc gia đình chúng ta luôn vui vẻ! Cheers!”

Hai ly thủy tinh va vào nhau “keng” lên một tiếng. Rượu đỏ trong ly sóng sánh, ở dưới ánh nến lại trở nên rất đẹp.

Một bữa tối cực kỳ vui vẻ, không chỉ bởi vì Trần Tư Tầm nấu ăn cực kỳ ngon, quan trọng hơn chính là, anh, cái người đàn ông này.

“Mình và Trần Tư Tầm ăn tối cùng nhau” Chỉ một cái ý nghĩ này thôi cũng đủ để khiến cho Lâm Nhất Nhiên cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Dĩ nhiên, lúc vui vẻ thì sẽ không cẩn thận uống nhiều hơn một chút cũng là chuyện bình thường.

Cho nên, khi kim đồng hồ vui sướng chỉ đến số hai, khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Nhất Nhiên chỉ có thể gục xuống bên cạnh bàn, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, nhìn khuôn mặt của Trần Tư Tầm không hề thay đổi, rõ ràng bọn họ đều uống nhiều như nhau, tại sao cái người này một chút men say cũng không có vậy?

Cô dường như đã quên rằng, thứ bọn họ uống chỉ là rượu vang đỏ, không hề dễ say.

Trần Tư Tầm ôm cô đặt lên ghế sofa, rồi lại xoay người bắt đầu thu dọn tàn cục, sau khi xong xuôi mới trở về sofa, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ.

Cồn trong rượu khiến khuôn mặt của cô ửng hồng, lông mi thon dài khẽ run lên, Lâm Nhất Nhiên theo thói quen cắn cắn môi, giống như là đang khó chịu, vươn tay kéo kéo cổ áo.

Trần Tư Tầm khẽ cười một tiếng, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại xoay người đi vào phòng tắm.

Không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm yếu ớt truyền đến, Lâm Nhất Nhiên hơi mở mắt ra, cố gắng hoạt động đầu óc đang bị chất cồn thiêu rụi đến mơ hồ, nhưng không có kết quả, chỉ có thể nhìn Trần Tư Tầm từ trong phòng tắm bước ra, đứng ở trước mặt mình, cúi người bế cô lên, chậm rãi bước vào trong phòng tắm.

“Anh làm gì vậy. . . . . .” Lâm Nhất Nhiên hơi ngẩng đầu, giọng nói có chút mơ hồ nghe không rõ.

“Tắm rửa.” Trần Tư Tầm cười híp mắt đặt cô ngồi trên ghế trong phòng tắm, ngón tay thon dài bắt đầu giúp cô. . . . . . . . cởi quần áo.

Ưm. . . . . . .hình như có chỗ nào không đúng. . . . .

Lâm Nhất Nhiên mơ màng rên rỉ một tiếng, kiểu gì cũng không nghĩ ra được có chỗ nào không đúng . . .

Ảo giác thôi. . . . . . . .

Vì vậy, cô nhẹ nhàng động đậy thân thể, thuận tiện đem áo sơmi trên người mình cởi ra.

Sau đó là váy. . . . . tất. . . . .nội y. . . . .quần lót. . . . .

Đợi đến lúc cô kịp phản ứng chỗ nào không đúng thì quần áo đều đã bị Trần Tư Tầm cởi sạch.

“Anh anh anh anh. . . . . . .” Lâm Nhất Nhiên lập tức tỉnh rượu, trợn to mắt nhìn người đàn ông vẫn như cũ mỉm cười.

“Anh làm sao?” Trần Tư Tầm híp mắt chạm nhẹ lên chóp mũi cô, giống như không chút nào phát hiện chính mình đang làm chuyện gì.

“Anh. . . . . đi ra ngoài. . . . . .em sẽ tự mình tắm rửa. . . . . .”

Lâm Nhất Nhiên cố sức nói ra những lời này cũng chỉ nhận lấy một tiếng cười nhẹ của người đàn ông, “Em thật sự có thể tự mình tắm rửa sao?”

“. . . . . . . . .”

“Ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không làm gì em.” Cho dù có làm gì thì cũng là hợp pháp. Trần Tư Tầm im lặng trong lòng bổ sung thêm một câu, anh cưng chiều xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô.

Lâm Nhất Nhiên nghe thấy những lời này thì lại mơ hồ nhớ lại một câu chuyện cười lúc trước.

Ngày xưa, có một chàng thư sinh và một nàng tiểu thư nhà nọ mến nhau. Một ngày kia, bọn họ hẹn nhau đi chơi, trên đường gặp mưa to, hai người liền chạy đến một căn nhà trống để trú mưa, cuối cùng phải ngủ lại một đêm. Trong nhà chỉ có một cái giường, hai người tuy là lưỡng tình tương duyệt nhưng lại chưa từng có quan hệ bất chính nào. Vị tiểu thư kia thấy thương tiếc cho chàng công tử, ngượng ngùng mời công tử ngủ chung giường, lại nhét ở bên trong cái gối ngăn cách thêm một tờ giấy, trên tờ giấy viết: Việt giới giả, cầm thú dã (*) Vị thư sinh kia cũng là một quân tử, cho nên đã thật sự chịu đựng suốt đêm, không hề làm loạn.

(* Việt giới giả, cầm thú giã: vượt qua ranh giới thì không bằng cầm thú.)

Sáng sớm hôm sau, khi tiểu thư kia tỉnh lại thì người đã đi mất, chỉ còn lưu lại một tờ giấy.

Trên đó viết bảy chữ rất to: Nhữ liên cầm thú đô bất như. (Ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng.)

. . . . . . . . . . . . . . . Lâm Nhất Nhiên đột nhiên bật cười, hé mắt nhìn về phía Trần Tư Tầm, cô nghĩ rằng anh không phải là cầm thú đâu, mà là còn không bằng cầm thú đấy. . . . . . . . . . .

Bị ôm lên bỏ vào bồn tắm, độ ấm của nước đã thích hợp, vô cùng ấp áp, ngâm xuống cảm giác cực kỳ thoải mái, Lâm Nhất Nhiên từ từ nhắm hai mắt, thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, cũng không muốn quan tâm về cái vấn đề cầm thú kia nữa, chỉ nhìn thấy Trần Tư Tầm dùng một loạt ánh mắt mà mình không thể hiểu được đang nhìn về phía cô, một bên từ từ cởi nút thắt sơmi, sau đó lại dùng một tư thế cực kỳ mê người cởi hết quần áo.

. . . . . . . . . . . . . . . . . Cho đến cuối cùng, rốt cuộc hai người cũng thẳng thắn đối mặt với nhau.

Dù đã quen biết Trần Tư Tầm mấy năm, nhưng Lâm Nhất Nhiên chưa hề nghĩ tới hai người bọn họ sẽ đi đến bước này, cô hơi mở to mắt, say mê nhìn Trần Tư Tầm chậm rãi bước vào trong bồn tắm.

Vô cùng. . . . . . . . .mê người.

Dường như. . . . . .dường như là còn có một chút chờ mong. . . .

Lâm Nhất Nhiên nhìn gương mặt của Trần Tư Tầm vẫn như cũ, nhàn nhạt mỉm cười, anh đưa tay kéo cô ôm vào lòng mình, ngón tay ở trên thân thể cô vuốt ve. . . . . .khiêu khích.

Bị bàn tay kia ở trên người chậm rãi vuốt ve, mỗi nơi anh chạm đến giống như là đang bị lửa nóng thiêu đốt. . . . . .rất nóng. . . . . .ngọn lửa dục vọng. . . . . . .

Ánh mắt cô gắt gao khép chặt, không dám nhìn vào mặt của đối phương, cũng không hề có động tác nào khác, tùy ý để cho bàn tay anh vuốt ve trên thân thể mình.

Xem như là. . . . .ngầm đồng ý đi. . . . . .

Ngón tay hơi lạnh xoa đến nơi đầy đặn trước ngực cô, anh hơi nhẹ nhàng dùng lực, hai tay của Lâm Nhất Nhiên gắt gao ôm chặt lấy cổ của Trần Tư Tầm, nhắm mắt lại chịu đựng cái cảm giác kỳ lạ này.

Hai chân cũng không khỏi khép chặt lại một chỗ, trong thâm tâm xuất hiện một loại khát vọng, nhưng cô lại không biết là mình đang khát vọng cái gì.

Tiếp tục. . . . . . .tiếp tục trượt xuống. . . . . . . .

Trần Tư Tầm đưa tay nghiêng đầu cô, nhẹ nhàng hôn lên, đầu lưỡi anh khẽ lướt qua bờ môi của Lâm Nhất Nhiên, dường như là đang chờ đợi điều gì đó.

Bàn tay từ trên cằm cô buông xuống, lại một lần nữa đặt trước ngực cô, nhẹ nhàng dùng lực, Lâm Nhất Nhiên không khỏi ưm lên một tiếng, rốt cuộc cũng mở miệng.

Trần Tư Tầm cứ như vậy mà xâm nhập vào đôi môi đang mở ra, đầu lưỡi linh hoạt khẽ cạ vào hai hàm răng, đoạt lấy khoang miệng của Lâm Nhất Nhiên, bàn tay cũng không dừng động tác, chậm rãi trượt xuống eo của cô, ở chỗ rốn vòng mấy vòng, sau đó. . . . . . .

Lâm Nhất Nhiên trợn to hai mắt, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh. . . .

“Có muốn anh tiếp tục không?” Trần Tư Tầm giúp cô vén lên mái tóc trên trán, cười đến dịu dàng.

. . . . . . . . .Đến lúc này mới hỏi cô có muốn tiếp tục không. . . . . . .

Trong cổ họng nức nở nghẹn ngào hai tiếng, Lâm Nhất Nhiên khẽ gật đầu.

“Vậy là, đồ nhi muốn tiếp tục phải không?” Trần Tư Tầm cúi đầu nói nhỏ bên tai Lâm Nhất Nhiên, “Chúng ta lên giường nhé!”

Cái hơi thở ấm nóng này khiến cho Lâm Nhất Nhiên hơi co rúm người lại, lập tức gật đầu.

Trần Tư Tầm từ trong bồn tắm chậm rãi đứng dậy, đem khăn tắm bao bọc xung quanh người Lâm Nhất Nhiên, sau đó liền bế cô đi thẳng vào trong phòng ngủ.

Lâm Nhất Nhiên cảm thấy tim mình đập mạnh, càng ngày càng kịch liệt, là chờ mong, là hoảng sợ. . . . . .Vẫn còn. . . . .còn có một chút gì đó. . . . .

Có lẽ vì quan tâm đến cảm xúc của Lâm Nhất Nhiên cho nên Trần Tư Tầm cũng không bật đèn, chỉ đem cô đặt lên trên giường, rút khăn tắm ra, sau đó cứ như thế đứng ở bên cạnh.

Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên thân hình rắn chắc của người đàn ông này, vóc người tiêu chuẩn, vai rộng mông hẹp, tỉ lệ cân xứng, cùng với. . . . . .

Lâm Nhất Nhiên quay đầu sang một bên, ngừng thở, không dám nhìn xuống nữa. . . .

Phía dưới. . . . . Phía dưới kia. . . . .

Trần Tư Tầm nhìn phản ứng của cô gái nhỏ, khẽ cười một tiếng, anh cúi xuống đè lên trên người cô rồi lại từ trên trán cô hôn dọc xuống, mang theo tất cả sự chân thành.

Từ khi bắt đầu gặp gỡ.

Cho đến phong thư kẹp trong cuốn sách kia.

Càng về sau. . . . .

Rốt cuộc thì dần dần chính mình lại thích cô gái nhỏ này. . . . .

“Lâm Nhất Nhiên, anh yêu em!”

“Vâng. . . .em. . . . .cũng yêu anh. . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.