Yêu Đương Với Tổng Giám Đốc

Chương 10




Sau khi trở về ký túc xá, Hạng Doanh Doanh nhìn thấy hai mắt của Lâm Nhất Nhiên đỏ ngầu, cho rằng, cô nhìn thấy mình và Trần Tư Tầm thân mật mà đau khổ, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, lại hỏi qua loa hai câu sau đó liền gọi mấy chị em tốt của mình đi ăn cơm.

Lâm Nhất Nhiên khóc suốt buổi trưa nên cũng chẳng còn sức lực để so đo với Hạng Doanh Doanh, chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái, sau đó nằm phịch xuống giường ngủ thiếp đi, lúc thức dậy cũng đã hơn tám giờ tối.

Đèn trong ký túc xá tắt hết, Lâm Nhất Nhiên gọi hai câu, không có ai trả lời, cô lấy điện thoại ra nhìn, thấy có hai cuộc gọi nhỡ của Trần Tư Tầm, nghĩ bụng chắc là anh gọi mình đi ăn cơm. Cô nằm trên giường một hồi, sờ sờ bụng mình, cảm thấy hơi đói, thế là lại gọi cho Trần Tư Tầm bảo anh dẫn đi ăn, sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lâm Nhất Nhiên xuống giường thay quần áo.

“Oa, A Nhiên, cậu dậy rồi à?”

Đèn bị mở lên, Từ Tân Trúc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lâm Nhất Nhiên đang ngồi ở trên giường mặc một chiếc áo cộc tay, “Cậu ngủ cả một buổi trưa, bây giờ đói bụng rồi đúng không? Tớ còn chút đồ ăn vặt này, cậu ăn lót dạ đỡ đi, bây giờ căn tin hết cơm rồi.”

“A. . . .không sao, tớ đi ra ngoài ăn.” Lâm Nhất Nhiên vừa mặc quần áo vừa nói.

“Một mình cậu đi sao? Tớ còn có chút việc, hay để tớ gọi tiểu Huy về đi với cậu nhé?” Từ Tân Trúc hơi lo lắng, cô vẫn không quên lần trước đi chơi, Lâm Nhất Nhiên suýt nữa thì lạc đường.

“À, không sao đâu.” Lâm Nhất Nhiên soi gương chải đầu, có chút mơ hồ nói: “Tớ đi với bạn, không sao đâu.”

“Cái gì?” Từ Tân Trúc không nghe rõ Lâm Nhất Nhiên đang nói gì, định hỏi cô đi ra ngoài với ai, Lâm Nhất Nhiên đột nhiên cầm túi xách trên giường, “Được rồi, tớ đi đây!”

“Ôi. . . . .” Từ Tân Trúc nhìn cô hấp tấp chạy ra ngoài, lẩm bẩm nói: “Hẹn ra ngoài với ai mà lại gấp gáp như vậy chứ?”

Hôm nay Trần Tư Tầm không có buổi tọa đàm ở giảng đường, nên bây giờ anh cũng có thời gian dẫn cô đi ăn cơm.

Người đàn ông mặc một chiếc áo màu bạc cùng với một chiếc quần jeans, bên phải đeo một cái túi Nike rất lớn, toàn thân đều là dáng vẻ nam sinh, nhưng dưới màn đêm, bóng dáng của anh lại trở nên cao ngất, nếu trên người anh không toát ra cảm giác chín chắn trầm ổn thì đứng từ xa nhìn lại, so với một nam sinh hai mươi tuổi có khác gì nhau.

“Thì ra là đi ra ngoài với bạn trai nha. . . . . .” bên trong, Từ Tân Trúc ghé vào cửa sổ nhìn bóng dáng của một người đang đứng ở ngoài cổng ký túc xá, “Nhìn như vậy chắc là rất đẹp trai.”

Từ Tân Trúc không nhìn thấy rõ Trần Tư Tầm, nhưng Hạng Doanh Doanh từ bên ngoài ký túc xá lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Giáo sư Trần?” giống như Hạng Doanh Doanh, một nữ sinh ở phòng sát vách ký túc xá cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, “Giáo sư Trần!”

“Xin chào!” Trần Tư Tầm nhìn nữ sinh vừa hét chói tai, lịch sự cười nhạt một cái.

“Sao giáo sư lại ở đây?” Nữ sinh phòng sát vách có chút kinh ngạc, “Anh đang chờ ai à?”

“Ừ.” Trần Tư Tầm từ chối cho ý kiến đáp lời, đoán chắc Lâm Nhất Nhiên cũng gần xuống đến nơi, anh biết cô không muốn ai biết quan hệ của hai người, liền nói với Hạng Doanh Doanh: “Hai người mau về phòng đi, đã muộn rồi, đi cẩn thận một chút!”

“Vâng, anh Tư Tầm!” Hạng Doanh Doanh hạnh phúc ngọt ngào đáp. (ko biết xấu hổ =]] )

Nữ sinh phòng sát vách liếc mắt nhìn Hạng Doanh Doanh một cái, lại nói với Trần Tư Tầm: “Vậy, tụi em về trước, hẹn gặp lại, giáo sư Trần!” Nói xong lại kéo tay của Hạng Doanh Doanh lôi đi.

“Này này, cậu với anh ấy là quan hệ như thế nào?” Mới vừa đi được hai bước, nữ sinh phòng sát vách không nhịn được hỏi: “Anh ấy còn nói cậu đi cẩn thận một chút?”

“Ai da, kỳ thực cũng không có quan hệ gì!” Hạng Doanh Doanh ra vẻ không quan tâm, “Là bạn học với anh trai tớ, chúng tớ cùng chơi với nhau thôi.”

“A? Thì ra là hai người đã sớm quen biết!” Nữ sinh phòng sát vách hét chói tai, “Thì ra là hai người đã sớm quen biết, còn kêu là anh Tư Tầm nữa!”

“Cậu nhỏ giọng một chút!!!” Hạng Doanh Doanh vội vàng che miệng cô, nhíu mày nói: “Nói nhỏ chút! Để cho mấy nữ sinh điên cuồng kia nghe thấy thì làm sao bây giờ?”

Cái gọi là nữ sinh điên cuồng theo đuổi Trần Tư Tầm, nữ sinh phòng sát vách dĩ nhiên hiểu rõ, vội vàng gật đầu, “Biết rồi biết rồi! Vậy quan hệ của cậu và Trần Tư Tầm chắc là tốt lắm nhỉ? Anh ấy có gọi cậu là em gái Doanh Doanh không?”

“Không có a~” Hạng Doanh Doanh bật cười, khó xử nói: “Thật sự không có.”

“Không có sao~” Nữ sinh phòng sát vách nhẹ nhàng nói: “Thật sự không có sao? Em gái Doanh Doanh~” Hạng Doanh Doanh bị bộ dáng trêu chọc của nữ sinh kia khiến cho bật cười, giơ tay đánh cô ta một cái.

“Đáng ghét nha, em gái Doanh Doanh~” nữ sinh phòng sát vách cười cười nói, Hạng Doanh Doanh không nhịn được cũng cười theo, đang chạy chậm đi ra ngoài thì lại đụng phải người khác.

“Ui da!” Hạng Doanh Doanh bị đụng phải lui về phía sau hai bước, ôm bả vai nói: “Có mắt hay không vậy?”

“Sorry sorry!” Người nọ ôm trán xin lỗi, “Ôi? Doanh Doanh!”

Hạng Doanh Doanh ngẩng đầu, “Lâm Nhất Nhiên?”

“A!” Lâm Nhất Nhiên xoa xoa trán, “Tớ ra ngoài ăn cơm.”

“A. . . .vậy cậu đi chậm một chút!” Hạng Doanh Doanh tuy đau bả vai nhưng lại không muốn trở mặt với Lâm Nhất Nhiên, “Đau chết tớ rồi!”

“Thực xin lỗi, tại vì có người chờ tớ cho nên tớ chạy hơi vội!” Lâm Nhất Nhiên bước tới xoa xoa bả vai của Hạng Doanh Doanh, “Thật xin lỗi thật xin lỗi!”

“Có người chờ cậu?” Hạng Doanh Doanh nhìn Lâm Nhất Nhiên từ trên xuống dưới, hoài nghi hỏi: “Ai chờ cậu?”

“Bạn thôi!” Lâm Nhất Nhiên trả lời một cách mơ hồ, “Không nói nữa, tớ đi trước đây!”

“Có người chờ cô ấy?” Nữ sinh phòng sát vách có chút buồn bực nói: “Không lẽ là Trần Tư Tầm?”

“Không có khả năng!” Hạng Doanh Doanh phủ nhận chắc như đinh đóng cột, không muốn suy nghĩ thêm nữa, “Được rồi, chúng ta lên lầu thôi!”

Trên lầu, Từ Tân Trúc đang vừa xem tivi vừa cắn quả táo, chỉ nghe “Bang” một tiếng, cửa bị đá văng ra, Hạng Doanh Doanh xách theo túi lớn túi nhỏ, “Tân Trúc, nhanh lên, đến giúp tớ một tay!”

“Cậu làm gì vậy?” Từ Tân Trúc vội vàng từ trên giường bò xuống, “Mua nhiều đồ như vậy, cậu chuyển nhà à?”

“Đây toàn là hàng giảm giá đấy.” Hạng Doanh Doanh thở dài một tiếng, đem túi đồ ném trên mặt đất, xoa xoa bả vai, “Mệt quá, mệt chết mất!”

“Cậu xem cậu đi, xách nhiều thứ như vậy có thể không mệt sao?”

“Ừ!” Hạng Doanh Doanh cầm ly nước lên uống một ngụm, chợt nhìn sang giường ngủ của Lâm Nhất Nhiên, giả vờ như vô tình hỏi:”A Nhiên đâu?”

“A. . . .cô ấy ra ngoài ăn cơm rồi!”

“Đi một mình à? Nguy hiểm lắm!”

“Không phải đi một mình!” Từ Tân Trúc tiếp tục gặm quả táo, “Đi với bạn, mà chắc là bạn trai rồi, tớ cũng không rõ!”

Bạn trai?!

Hạng Doanh Doanh sửng sốt một phen, vội vàng chạy đến ban công, Từ Tân Trúc khó hiểu nhìn cô, cũng đi theo ra ban công, “Sao vậy?”

“A. . . không có gì, vừa nãy trở về, tớ thấy ngoài cổng có một anh chàng rất đẹp trai, không biết có phải là bạn trai cô ấy không?” Hạng Doanh Doanh mơ hồ nói không rõ ràng.

“A. . . .cậu nói là người con trai đứng bên ngoài cổng ký túc xá phải không? Có phải anh ta mặc quần jeans, vai đeo một cái túi lớn?” Từ Tân Trúc miêu tả.

Hạng Doanh Doanh nghĩ đến trang phục của Trần Tư Tầm vừa rồi, gật gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy!”

“Đúng rồi! Tớ nhìn theo A Nhiên đi xuống, sau đó là gặp người con trai đó mà.”

“Cậu nói, Lâm Nhất Nhiên xuống gặp người đó?” Hạng Doanh Doanh kinh hãi, suýt chút nữa làm rơi ly nước, “Chính mắt cậu nhìn thấy?”

“Đúng vậy, có chuyện gì thế?” Từ Tân Trúc khó hiểu nói: “Chính mắt tớ nhìn thấy mà!”

“A. . . .không có gì.” Hạng Doanh Doanh miễn cưỡng cười cười, “Tớ đi ra ngoài một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.