Yêu Đương Ngọt Ngào Không Thuộc Về Tôi

Chương 187




“Gia?” Đã nhiều năm không có nhìn thấy tâm tình Cơ Hoa Âm ác liệt như thế, Tiết ma ma có chút ngây người, quả nhiên là nam nhân bị thua thiệt ở phương diện đó với nữ nhân đều là tính tình giống như quỷ vậy?

“Gia, chuyện với nữ nhân nên từ từ, không thể gấp được, lão thân thấy nha đầu kia cũng là yêu thương gia hết lòng. Dù là hiện tại nàng không đồng ý, nhưng cũng do tuổi còn nhỏ, không tiếp thu được, lúc này gia không thể dùng biện pháp cứng rắn được, trước nên chiều chuộng nàng...”

Cơ Hoa Âm mắt lạnh đưa tới, Tiết ma ma chợt cảm thấy bộ xương già này của mình cũng sắp đóng băng rồi, vội vàng câm miệng, xám xịt theo chân tường về phòng của mình.

Đông đông đông - - Cơ Hoa Âm bấm tay nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.

“Ai?” Trong phòng, Hạ Lan Tuyết mới thay xong xiêm y, nhưng tóc không có trâm cài xõa tung trên vai, làm cho nàng có chút phát điên.

Mũ đâu? Mũ Cơ Hoa Âm mua cho nàng đâu?

Giật mình, nàng thầm kêu không ổn, mũ đã bị tên yêu nhân kia tháo xuống ném lên trên giường hắn rồi?

Đông đông đông, lại là vài tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai?” Hạ Lan Tuyết bực bội bất an.

Bên ngoài truyền đến âm thanh trầm thấp lạnh lùng của Cơ Hoa Âm, “Là ta.”

Két? Hạ Lan Tuyết như bị người đánh đòn cảnh cáo, không còn đi đi lại lại trong phòng nữa, mà là sững sờ tại nguyên chỗ, luống cuống nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt.

Cơ Hoa Âm? Hắn đã đuổi đến? Hắn biết rõ chuyện vừa xảy ra trong phòng Thiếu Khâm rồi sao?

“Tuyết nhi.” Ngoài cửa, lại vang lên tiếng hắn gọi khẽ, thanh âm trầm thấp như cũ, tựa như thường ngày, không thể đoán được tâm tình.

Hạ Lan Tuyết hít sâu một hơi, nghĩ, hắn chưa biết chuyện vừa xảy ra, may mắn nàng chạy trốn nhanh.

Nhưng vì sao, trong lòng nàng lại rối bời, rõ ràng là Thiếu Khâm làm chuyện xấu, nhưng nàng có cảm giác mình là người làm sai? Thậm chí, không dám đối mặt Cơ Hoa Âm.

Đông... Cơ Hoa Âm tựa hồ rất kiên nhẫn, giờ phút này hắn cũng không đạp cửa xông vào.

Hạ Lan Tuyết từ từ bước tới, gian nan đi tới cửa, mở cửa, đối mặt với hắn liền nở ra một nụ cười tươi.

“Chờ sốt ruột sao? Ta vừa thay quần áo xong. A, vừa rồi ở bên ngoài không cẩn thận, vấp ngã, y phục bị bẩn.”

Không đợi hắn mở miệng, nàng vội vàng giải thích trước, thái độ rất dịu dàng, nhu thuận, không giống tác phong trước kia của nàng? Càng tỏ rõ nàng đang chột dạ.

Nhưng vào lúc này chính nàng lại không cảm thấy như vậy.

Mắt Cơ Hoa Âm tối lại, lẳng lặng nhìn nàng, trầm giọng, “Ta chỉ muốn biết ngươi có xảy ra chuyện gì không?”

Có xảy ra chuyện gì? Hạ Lan Tuyết lập tức gượng cười, “Có thể xảy ra chuyện gì a? Ta chỉ thay quần áo thôi.”

Cơ Hoa Âm không nói nữa, đi vào trong phòng.

Đây được tính là đã qua sao? Hắn không nghi ngờ gì sao? Hạ Lan Tuyết âm thầm thở ra một hơi, xoay người theo sau lưng hắn.

Đột nhiên, thấy hắn dừng lại không động, nàng nhìn theo tầm mắt hắn thấy quần áo bị xé rách vất lung tung ở trên giường.

Nàng vội vàng phi qua, thu quần áo bị rách vào trong ngực, sau đó, dưới con mắt u ám của hắn, nhét quần áo vào góc hòm, “Lát nữa ta đi giặt quần áo là sạch rồi.”

“Đến.” Cơ Hoa Âm đưa tay về phía nàng.

Tim Hạ Lan Tuyết nhảy dựng, luôn luôn né tránh ánh mắt của hắn.

Rõ ràng là nàng bị yêu nhân Thiếu Khâm kia khi dễ, nhưng sao nàng lại có cảm giác mình mắc lỗi? Thậm chí cũng không dám nói với hắn.

Nàng cũng rất ủy khuất.

Thấy nàng cúi đầu, giống như một hài tử mắc lỗi, Cơ Hoa Âm khẽ nhíu mày, vươn tay kéo nàng vào lòng, nâng mặt nàng lên hỏi, “Bị ngã ở đâu sao?”

“A, không có việc gì, bị trượt ngã thôi.” Hạ Lan Tuyết tươi cười có chút không được tự nhiên.

Cơ Hoa Âm vẫn chăm chú nhìn nàng, “Cho ta xem xem, ngã có bị thương không?”

“Không có, lúc mới ngã bị đau một ít, nhưng lúc vừa nãy thay quần áo ta kiểm tra rồi không bị thương ở đâu cả.” Hạ Lan Tuyết vội nói, sợ hắn cởi xiêm y của mình ra để kiểm tra.

Vừa rồi nàng vật lộn một hồi cùng Thiếu Khâm, khó tránh khỏi sẽ lưu lại dấu vết, hơn nữa, làn da mềm mại mà trước kia nàng luôn tự hào lúc này lại gây ra phiền phức cho nàng, chỉ hơi ấn mạnh cũng lưu lại dấu vết..

Trừ dấu vết hắn lưu lại hôm qua, còn có dấu vết bị Thiếu Khâm vặn chặt cổ tay.

Ô ô, không cần nhìn cũng biết vô cùng thê thảm.

May mắn đang là mùa đông, mặc nhiều quần áo, nàng còn dùng khăn quàng cổ quàng quanh cổ nên mới che đậy được.

“Đó.” Ánh mắt của Cơ Hoa Âm chậm rãi rơi trên môi nàng, ngón tay từ trên cằm nàng dời đến vuốt ve hai cánh môi hồng nhạt của nàng.

Tim Hạ Lan Tuyết cứng lại, nhớ tới một màn bị Thiếu Khâm cường hôn kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đột nhiên trắng bệch.

“Còn nói ngã không bị thương? Môi đều bị rách rồi.” Ngón tay hắn đụng qua vết thương, Hạ Lan Tuyết hơi hơi nhíu mày, có chút đau đớn.

Hạ Lan Tuyết cười không nổi.

“Thật sự không bị thương ở chỗ khác?” Cơ Hoa Âm lại hỏi.

Hạ Lan Tuyết cảm thấy trầm xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Mũ đâu?” Hắn tự tay buộc lại tóc cho nàng.

Hạ Lan Tuyết khẽ cắn môi, nói quanh co, “Đại khái là lúc vật lộn bị lấy mất.”

“...” Ánh mắt Cơ Hoa Âm hoàn toàn ảm đạm, mơ hồ có lửa giận, một lúc lâu sau hắn mới hỏi, “Rớt rồi?”

“A, đại khái vậy.” Hạ Lan Tuyết chột dạ cúi đầu.

Cảm giác thất vọng càng ngày càng lớn lan rộng lên, không chịu được nữa, từ trong áo khoác đen lấy ra mũ lông chồn mà hắn đã lựa chọn kỹ cho nàng, đeo lên đầu nàng.

Hạ Lan Tuyết hoảng hốt, “Sao lại ở trong tay ngươi?”

Cơ Hoa Âm không trả lời, chỉ nói, “Bên trong doanh còn có việc, ta đi trước. Ngươi tự chăm sóc bản thân cho tốt “

Nói xong, vội xoay người rời đi không hôn má nàng hay xoa đầu nàng giống như trước

Lúc hắn đi, sắc mặt âm lãnh đáng sợ.

Hạ Lan Tuyết luống cuống, vội vàng đuổi theo, ở cửa kéo lấy áo choàng của hắn, “Hoa Âm, ta đi cùng với ngươi.”

“Tạm thời ngươi không cần đến doanh y nữa.” Cơ Hoa Âm nhẹ nhàng kéo tay nàng ra,lướt đi.

Hạ Lan Tuyết bối rối, nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn, tim như bị bóp nghẹt.

“Ai, nha đầu.” Tiết ma ma chờ ở cửa sổ một lúc lâu, chờ Cơ Hoa Âm ra sân nhỏ, lúc này mới rón rén đi tới bên cạnh Hạ Lan Tuyết, tò mò hỏi, “Ngươi chọc gì gia vậy? Làm hắn tức giận như vậy”

“Hắn tức giận sao?” Hạ Lan Tuyết mơ hồ nhìn Tiết ma ma.(Tự nhiên đến chỗ này thấy bà nữ chính này ngu kinh)

Tiết ma ma liếc nàng một cái, “Ngươi không nhận ra sao? Gia chẳng những tức giận, hơn nữa còn là rất tức giận, đã nhiều năm rồi lão thân chưa thấy hắn như vậy bao giờ.”

“Vậy sao?” Đầu óc Hạ Lan Tuyết mê mang, đúng vậy, cũng đã lâu rồi hắn chưa đối với nàng lạnh lùng như vậy.

“Hắn đang giận ta?”

Tiết ma ma nháy mắt, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Hạ Lan Tuyết, có chút không biết nói cái gì cho phải.

“Nha đầu, không phải là ngươi không biết gia giận ngươi sao? Trừ ngươi ra, ai có thể chọc hắn như vậy?”

Hạ Lan Tuyết cắn cắn môi, miệng vết thương đâm nhói cảm giác làm cho nàng giật mình.

Cơ Hoa Âm là người thông minh như vậy, vì sao có thể tin vết thương trên môi nàng là do ngã tạo ra được.

Như vậy, hắn chính là cái gì cũng biết?

Còn có mũ.

“Ai, nha đầu, lúc ngươi mới trở lại dáng vẻ đó là sao? Do gia làm sao?” Tiết ma ma nghi ngờ hỏi.

“Ta?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết trắng bệch, trong lòng mắng chửi Thiếu Khâm yêu nhân.

Tiết ma ma thấy nàng như vậy, liền cho rằng đã đoán đúng, ngược lại cười, vỗ vỗ vai Hạ Lan Tuyết nói, “Tiểu nha đầu, là nữ nhân đều sẽ có lần này, không có gì phải sợ. Nhưng nhìn dáng vẻ kia của ngươi, ta cũng biết là gia có chút gấp gáp. Ngươi giận gia sao?”

“Cái gì?” Hạ Lan Tuyết càng nghe càng khó hiểu.

Tiết ma ma cười thấu hiểu, giống như người từng trải khuyên nhủ, “Nam nhân sao, ở trên loại sự tình này bị cự tuyệt, lúc nào cũng quan tâm đến chuyện thể diện. Huống chi, là nam nhân như gia, đến tuổi này rồi, còn chưa chạm qua nữ tử, huyết khí sôi trào, sức sống tràn đầy, nên có vẻ không khống chế được. Nha đầu, ngươi cũng đừng trách hắn. Hắn ước chừng không phải là giận ngươi, mà là giận chính bản thân mình đấy. Ha ha.”

Hạ Lan Tuyết giật mình, thật giống như nghe rõ, lắc đầu, “Không phải do hắn làm.”

“Cái gì?” Một lúc lâu sau Tiết ma ma mới phản ứng lại lời nàng nói, “Ngươi nói là dáng vẻ lộn xộn của ngươi lúc trước không phải do gia làm sao?”

Bà sợ hãi nắm lấy bả vai Hạ Lan Tuyết, lắc hỏi, “Nha đầu, ngươi bị kẻ xấu khi dễ?”

Xem như thế đi, Hạ Lan Tuyết uể oải gật đầu.

Tiết ma ma nổi giận, nữ nhân của gia nhà bà, ai dám nhúng chàm?

“Cái tên hỗn đản nào làm, để lão thân đi giết hắn.”

Toàn thân bà đều là sát khí, cũng làm cho Hạ Lan Tuyết sửng sốt, “Ma ma, ngươi là muốn giết người?”

“Giết người? Lão thân còn muốn roi thi (chết rồi còn bị dùng roi đánh), nghiền xương thành tro.” Tiết ma ma hung dữ nói.

Khóe mắt Hạ Lan Tuyết giật giật, “Thôi đi, bà nghĩ giúp ta xem làm cách nào để hắn hết giận?”

“Gia sao?” Tiết ma ma tỉnh táo lại, vẻ mặt phiền muộn nhìn nàng chằm chằm, “Nha đầu, bình thường ngươi là một người cơ trí, tại sao lại bị người kia trêu đùa? Ngươi biết gia vì cái gì đều từng tuổi này, còn không thân cận nữ nhân sao?”

“Vì cái gì?” Hạ Lan Tuyết hiếu kỳ, chẳng lẽ không phải bởi vì chờ sự xuất hiện của nàng sao?

Tiết ma ma thở dài nói, “Gia có lòng kết. Hắn thích nữ nhân sạch sẽ, là nữ nhân mà từ trong đến ngoài ngay cả xương tủy cũng phải sạch sẽ. Nói cách khác, tuyệt không cho phép bị người nhúng chàm dù chỉ một chút. Minh bạch chưa?”

“...” Hạ Lan Tuyết ngây người, dường như hắn có tâm lý như vậy, nàng thật đúng là không rõ ràng lắm, nhưng không phải là nam nhân đều hà khắc đối với nữ nhân như vậy sao?

“Cái này thật kỳ quái sao? Không phải nam nhân đều mong muốn nữ tử trung trinh với mình hay sao?”

Tiết ma ma nhíu mày, “Gia hắn ở phương diện này, so với nam nhân khác yêu cầu càng cao. Ai. Cũng chỉ có ngươi, thời gian qua, lão thân thấy hắn đối với ngươi là không giống.”

“Cho nên nói, hắn cảm thấy ta sạch sẽ hơn so với nữ nhân khác, cho nên mới chọn ta?” Hạ Lan Tuyết kinh ngạc, trong đầu có chút không thoải mái.

Tiết ma ma, chẳng nói đúng sai, “Nhưng, ngươi lại nát bét dưới tay người khác, Gia tất nhiên là nổi giận rồi.”

“Bị nát bét?” Hạ Lan Tuyết phát điên, “Ai bảo ta bị nát bét?”

Tiết ma ma liếc nhìn nàng, “Ngươi nói sao?”

Hạ Lan Tuyết lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện lão bà tử này hiểu lầm, lúc này quát, “Con mắt nào của bà nhìn thấy ta bị nát bét? Lão tử chỉ là đánh một trận với kẻ bất lương, bị thua thiệt mà thôi.”

Tiết ma ma, “...”

“Hừ!” Lạnh lùng trừng mắt nhìn bà, Hạ Lan Tuyết xoay người trở về phòng, hầm hừ ngồi trước bàn trang điểm, cầm lấy gương đồng soi, đáng chết, vốn là đôi môi xinh đẹp, bị cắn nát mấy khối, nhìn xem thực căm tức.

Tiết ma ma vội vàng đuổi theo

Đến, dựa vào ở cạnh bàn trang điểm, khẩn trương hỏi, “Ngươi là nói ngươi không có bị người ăn mất? Vậy, vì sao gia lại tức giận như vậy?”

“Ta nghĩ hắn biết đại khái, chuyện ta đánh nhau với người ta.” Hạ Lan Tuyết để gương xuống, vẻ mặt buồn bực.

Tiết ma ma đột nhiên đưa tay, vỗ vào chán nàng, “Ta thấy ngươi là cái thông minh, nguyên lai là kẻ ngu ngốc.”

“Tiết ma ma bà?” Hạ Lan Tuyết quay đầu lại trừng bà.

Tiết ma ma hừ nói, “Ngươi nghe, ngươi hiện tại vội vàng đi tìm gia, đem chân tướng sự tình nói với hắn.”

“Nói với hắn?” Hạ Lan Tuyết nhíu mi, “Không làm, mắc cỡ chết người. Lại nói, không phải bà vừa nói hắn không thích nữ nhân của mình bị người nhúng chàm sao? Miệng ta đều bị người khác cắn nát, hắn không cần ta nữa thì sao.”

“Nhưng thế so với việc hắn nghĩ ngươi bị nam nhân khác chà đạp còn tốt hơn nhiều?” Tiết ma ma quýnh lên, lời nào cũng nói ra được.

Hạ Lan Tuyết lại bối rối, “Ý của ngươi là, hắn cho là ta bị tên khốn Thiếu Khâm kia chà đạp?”

“Thiếu Khâm?” Tiết ma ma nhạy cảm ý thức được cái gì, “Kẻ bắt nạt ngươi, chính là hắn?”

“Đúng vậy.” Hạ Lan Tuyết gật đầu.

Trong đầu Tiết ma ma nhớ tới nam nhân yêu dã như hoa kia, đúng là rất có thể mê hoặc nữ nhân, không trách được gia lại tức giận như vậy, hóa ra là gặp được đối thủ mạnh nên căm tức.

“Nha đầu, ngươi nhanh cùng gia giải thích đi.”

“Không cần.” Hạ Lan Tuyết kiên quyết không làm, vừa nghĩ tới cảnh bị Thiếu Khâm bắt nạt, sao nàng còn mặt mũi mở miệng với Hoa Âm được?

Tiết ma ma trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi tin hay không, nếu ngươi không đi giải thích sẽ hối hận.”

Hạ Lan Tuyết mím môi, buồn bực đau đầu.

Nhưng mà, rất nhanh, nàng liền hối hận.

Buổi trưa, Cơ Hoa Âm không có trở lại ăn cơm trưa, thậm chí cũng không cho người tới truyền lời.

Chuyện này rất bất ngờ với Hạ Lan Tuyết.

“Xem đi, gia tức giận thật rồi.” Tiết ma ma cầm theo hộp cơm đi vào, thấy Hạ Lan Tuyết cúi đầu tựa vào cửa sổ, tận tình khuyên nhủ, “Nam nhân quan tâm nhất đến cái gì của nữ nhân? Trinh tiết a, ngươi nói trên người của ngươi có dấu vết của nam nhân khác, hắn có thể bỏ qua được không? Nếu ngươi không nói rõ ràng, sợ từ nay về sau, ngươi cùng gia cũng liền đoạn rồi.”

“Có nghiêm trọng như thế sao?” Tiểu tâm cam của Hạ Lan Tuyết run rẩy.

Tiết ma ma gật đầu, “Nếu ngươi còn yêu gia, thì đi nhanh đi, nếu không, chờ gia triệt để lạnh tâm, đến lúc đó ngươi có làm gì cũng muộn.”

Lời này thật ra khiến Hạ Lan Tuyết bừng tỉnh, đúng vậy, kiếp trước, nàng với hắn do hiểu lầm quá nhiều, cuối cùng, muốn giải thích cũng không được, hai bên vừa gặp mặt là gây sự, không chết không thôi.

“Vậy ta đi.” Cơ hồ lập tức, Hạ Lan Tuyết quyết định dứt bỏ thể diện, cùng Cơ Hoa Âm thẳng thắn.

Tiết ma ma gọi nàng lại, đem hộp cơm đưa cho nàng, “Cầm lấy, đừng nói ma ma không giúp ngươi, đây là canh cá lão thân nấu lúc trưa, ngươi cầm cho gia đi.”

“Tạ ma ma.” Hạ Lan Tuyết hướng về bà nhếch miệng cười.

Nhấc theo hộp cơm, sải bước xông ra ngoài.

Một đường cưỡi ngựa chạy như điên đến quân doanh, thậm chí trong đầu đã luyện qua mấy lần lời muốn nói với hắn.

Nhưng mà, đến quân doanh, Lâm An lại nói cho nàng biết, tướng quân không có ở đây.

Không có ở đây? Hắn rõ ràng nói với mình là đi quân doanh có việc mà.

Nhưng là Lâm An đã nói như vậy, nàng cũng không thể xông vào, chỉ đành phải nói, “Vậy ta về y tế doanh trước, tướng quân các ngươi quay lại, nói cho hắn biết, ta ở y tế doanh chờ hắn.”

Lâm An gật đầu, đưa mắt nhìn Hạ Lan Tuyết rời đi.

Bị kích động đến, lại không gặp người muốn gặp, trong lòng Hạ Lan Tuyết có chút thất lạc, nhấc theo hộp cơm đi vào y tế doanh, Tôn lão đầu cũng không có ở đây.

Nàng liền tùy ý tìm cái chỗ ngồi xuống.

Chỉ chốc lát, có một tiểu binh lính xốc màn cửa, một cái đầu thò vào thăm dò khi nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, nhếch miệng cười một tiếng, đi đến.

“Vừa rồi ta còn tưởng rằng hoa mắt đâu, không thể tưởng được thật sự là ngươi. Ai, buổi trưa lúc ta đưa cơm, sao lại không gặp ngươi? Ngươi ăn rồi sao?”

Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu, nhìn thiếu niên nho nhỏ đen sẫm trước mặt, mờ mịt một trận, “Ta ăn rồi a, sao thế?”

“Ngươi không nhớ ta sao? Nhị mao, buổi sáng là ta dẫn ngươi tới.” Nhị mao thấy ánh mắt xa lạ của nàng, vội vàng giải thích.

Hạ Lan Tuyết có chút nhớ lại, “Đa tạ a.”

Sau đó, lại cúi đầu rầu rĩ.

Nhị Mao thấy nàng không bình thường, liền hỏi, “Ngươi làm sao vậy? Gặp phiền toái sao?”

“Ừ.” Hạ Lan Tuyết chỉ hừ một tiếng.

Nhị Mao lập tức vỗ ngực nói, “Phiền toái gì, nói với ta, ta giúp ngươi.”

“Ngươi?” thấy dáng vẻ hào phóng của thiếu niên này, Hạ Lan Tuyết nở nụ cười, “Ta muốn gặp tướng quân, ngươi có thể giúp không?”

Nhị Mao sững sờ, lập tức lúng túng vò đầu, “Gặp tướng quân a? Cái này... Ngươi muốn gặp tướng quân làm cái gì?”

“Đưa canh cá.” Hạ Lan Tuyết chỉ chỉ hộp cơm trên bàn.

Nhị Mao càng thêm khó hiểu, “Đưa canh cá cho tướng quân? Ngươi muốn nịnh bợ tướng quân sao? Ta nhưng nói cho ngươi biết, chiêu này là không được, bình thường Cơ tướng quân là người rất ghét kẻ nào nịnh hót.”

Hạ Lan Tuyết giễu cợt, “Vậy sao, không trách được hắn lại không muốn gặp ta.”

Mặc dù nàng ngốc, nhưng mà cảm thấy Lâm An đang nói dối nàng.

Cơ Hoa Âm, chắc chắn đang ở trong doanh trướng a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.