Yêu Đương Ngọt Ngào Không Thuộc Về Tôi

Chương 177




Nhà không có mẹ và dì thật đáng sợ, nhà không có mẹ và dì nhưng lại có Vĩnh Kỳ thì còn đáng sợ hơn cả trăm lần.

Sau khi kế hoạch đào thoát bằng cửa sổ lần thứ mười bảy của tôi thất bại, tình hình chuyển biến xấu hơn.

“Em giỏi thật đấy”. Vĩnh Kỳ đặt một đĩa dưa chuột xào tươi ngon lên bàn, lạnh lùng liếc tôi: “Anh chỉ nấu có một bữa cơm mà em trốn ra ngoài những mười bảy lần”.

Tôi cúi đầu nhìn đôi tay bị trói, vẻ mặt đáng thương: “Là suýt nữa thì trốn được ra ngoài”.

“Đúng, suýt nữa thì để em trốn ra ngoài rồi”. Lông mày dựng đứng, Vĩnh Kỳ tiến sát lại, chăm chú nhìn tôi: “Em định trốn đi đâu?”.

Đương nhiên là trốn đến nơi không có anh rồi.

Tôi chuẩn bị phản pháo, phát hiện sắc mặt Vĩnh Kỳ không được tốt, đành phải nuốt trở lại, cúi đầu ủ rũ trả lời: “Chỉ là muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi mà”.

Vĩnh Kỳ hừ nhạt: “Đi dạo, em muốn trốn anh thì có?”.

Coi như anh cũng tự biết mình, không trốn anh thì trốn ai? Tôi ngẩng đầu, để hắn nhìn cho rõ tội lỗi hắn đã gây ra cho môi và cổ tôi: “Thế này đi, anh không lại gần thì tôi không trốn nữa”, bắt đầu ra điều kiện với hắn.

“Được, anh tạm thời không lại gần em”. Không ngờ Vĩnh Kỳ lại gật đầu đồng ý luôn.

Kết quả đàm phán đạt được quá dễ dàng khiến tôi buộc phải nghi ngờ.

Bộp, tự dưng có một vật rơi trên đầu gối tôi.

“Trong lúc ăn cơm, anh tạm thời không lại gần em”. Vĩnh Kỳ cúi xuống nhìn tôi nói: “Em xem cái này trước đã”.

Tôi cúi đầu nhìn, hóa ra là cuốn sách chết tiệt đã khiến tôi bị hàm oan hôm trước. Sao mẹ tôi còn không đốt nó đi?

“Tôi không xem!”, đôi tay bị trói của tôi xé nó làm hai, ném thẳng ra xa. Bộp! “Sao tôi lại phải xem thứ này chứ?”

Vĩnh Kỳ điềm nhiên trả lời: “Em không xem thì làm sao tiến hành bước tiếp theo được đây?”.

Tôi chỉ muốn ngất ngay tại chỗ: “Sao tôi lại phải tiến hành bước tiếp theo? Đợi đã, anh nói bước tiếp theo là ý gì?”, giọng nói của tôi bất giác run lên.

Khuôn mặt tức tối của Vĩnh Kỳ đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, tươi cười nói: “Đồng Đồng không cần giả vờ, em biết rõ mà”. Hắn tiến sát lại, cười gian xảo hơn: “Cuốn đó không phải em cũng xem qua một chút rồi còn gì?”.

Thoáng cái, Vĩnh Kỳ đã chạm vào cổ tôi, mân mê vuốt ve liên hồi.

Tôi run lẩy bẩy: “Đừng đùa nữa. Như thế sẽ rất đau, hơn nữa, cái đó… cái đó…”.

“Anh sẽ không làm đau em đâu”. Vĩnh Kỳ chậm rãi liếm vành tai tôi: “Anh đã suy nghĩ từ rất lâu rồi, cơ hội lần này thật hiếm có. Đồng Đồng lại là người rất dễ dao động, nếu không nấu gạo thành cơm, em sẽ không hết lòng hết dạ với anh…”.

Giọng hắn càng nói càng nhẹ nhàng, da gà toàn thân tôi nổi lên điểm danh đầy đủ.

“… thay vì ngày đêm thấp thỏm lo lắng, chẳng thà dứt khoát một lần cho xong”.

“Vĩnh Kỳ, anh đừng có làm bậy. Tôi cảnh cáo anh…”

“Cảnh cáo cái gì?” Vĩnh Kỳ đột ngột buông tôi ra, đến bên bàn rót một cốc cô ca, đưa lên miệng tôi: “Anh còn không hiểu em chắc? Cứ mỗi khi sợ là em lại cảnh cáo này cảnh cáo nọ. Đồng Đồng, cách đe dọa này hoàn toàn chẳng có tác dụng với anh đâu”.

Tôi uống ừng ực hết sạch cốc cô ca. Cổ họng sảng khoái rồi, tiếp tục tranh luận với Vĩnh Kỳ.

“Đầu tiên, tôi không thích anh”.

“Em thích anh, chỉ là lúc này em vẫn chưa nhận ra thôi”, Vĩnh Kỳ mỉm cười.

Tôi lườm hắn: “Chúng ta đều là con trai, tôi không phải biến thái”.

“Yêu người cùng giới không có nghĩa là biến thái”. Vĩnh Kỳ nói: “Hơn nữa chuyện chúng ta đều là con trai anh đã biết từ lúc ba tuổi. Và từ ba tuổi anh cũng đã tháo gỡ được khúc mắc ấy rồi. Dù em là con trai, anh vẫn thích em”. Câu cuối hắn thêm vào làm tôi không biết nên tức ói máu hay nên cảm động rơi lệ nữa.

/>“Anh lúc nào cũng bắt nạt tôi!”

“Người như em không bắt nạt sao được?”

Nói thế mà nghe được à? Tôi tức đến nỗi vểnh râu trợn mắt. Nhưng không có râu, đành trợn mắt không thôi vậy.

“Đồng Đồng, anh thực sự không nhịn nổi nữa”.

Hắn từ từ tiến lại, như mãnh thú nghỉ ngơi đủ rồi bắt đầu lên đường đi săn.

Bầu không khí nguy hiểm bao trùm.

Tôi biết sắp xảy ra chuyện, lo sốt vó cả lên, kết quả là buột miệng thốt ra: “Cố nhịn một chút, Vĩnh Kỳ, anh cố nhịn một chút đi. Để tôi nghĩ đã”.

Hắn không chịu: “Em cũng phải thông cảm cho anh. Tính từ lúc ba tuổi đến giờ, anh đã nhịn bao nhiêu năm rồi?”.

Không phải chứ? Từ ba tuổi đến bây giờ? Không ngờ trên thế gian này lại có người dậy thì sớm như thế!

Lúc tôi bận trợn mắt sợ hãi, hắn đã từ tốn đè lên người tôi.

“Đồng Đồng, bước cuối cùng này tuyệt diệu vô cùng”, Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng dụ dỗ tôi: “Em nhất định sẽ rất thích”.

Tôi hét toáng: “Anh nói bậy. Sao tôi lại có thể thích chứ?”.

Vĩnh Kỳ gãi đầu, ngạc nhiên nhìn tôi: “Ủa? Chẳng lẽ em không cảm thấy toàn thân nóng ran, tay chân mềm nhũn, dục vọng xâm chiếm sao?”.

Tôi khinh bỉ: “Có anh mới toàn thân nóng ran, tay chân mềm nhũn, dục vọng xâm chiếm ấy! Đồ dê cụ!”.

“Nhưng mà…”. Vĩnh Kỳ chậm rãi nói: “Không phải em đã uống sạch cốc xuân dược đầy ắp lúc nãy sao?”.

Xuân dược? Tôi chợt nhớ lại cốc cô ca hắn chìa ra lúc nãy.

“Ư…”

Bị hắn nhắc nhở, tôi lập tức toàn thân nóng ran, tay chân mềm nhũn, dục vọng xâm chiếm. Những cái vuốt ve nhẹ nhàng như có như không của Vĩnh Kỳ càng làm tôi kích động.

“Anh là đồ thô bỉ, vô liêm sỉ, hạ lưu!”, mặc dù tay hắn khiến tôi rất dễ chịu nhưng tôi vẫn to mồm chửi hắn.

Vừa thở dốc chửi rủa, vừa ưỡn người đón nhận những cái vuốt ve của hắn quả là có chút vô duyên, nhưng mọi người đều biết tất cả là do nguyên nhân khách quan.

Những nguyên nhân khách quan đó là: thứ nhất, tôi bị lừa uống xuân dược; thứ hai, tôi là một thằng con trai, mà con trai là loại sinh vật khi bị kích động thì không còn tuân theo mệnh lệnh nào cả.

“Đồng Đồng, để tránh đêm dài lắm mộng, anh quyết định ra đòn quyết định”. Bàn tay Vĩnh Kỳ đã chui sâu vào trong áo sơ mi, khiến tôi toàn thân run lẩy bẩy: “Em sẽ không hận anh chứ?”.

“Đương nhiên là có!”, bàn tay hắn làm khoái cảm dâng lên, tôi cắn răng thật chặt: “Tôi hận anh đến chết”.

Hắn đột nhiên thu tay lại: “Vậy thôi, anh không muốn em hận anh”.

Da thịt thiếu vắng bàn tay vuốt ve của hắn lập tức điên cuồng phản đối, từng đợt hơi nóng không còn gì chống đỡ, sắp thiêu cháy tôi đến nơi rồi.

“Cho dù bây giờ dừng tay tôi cũng hận anh!”, mắt tôi dường như không mở ra nổi, giọng nói đan xen với cảm xúc khác lạ, dần dần trở nên gấp gáp, khản đặc: “Tôi hận anh cả đời này”. Mấy chữ cuối cùng được thốt ra với giọng điệu chém đinh chặt sắt.

Vĩnh Kỳ thản nhiên như không, cười hì hì trườn tay vào trong áo tôi lần nữa: “Vậy thì anh ra tay đây”.

“Ưm…”, bị hắn chạm vào một cái, tôi lập tức cong người phối hợp.

Hắn móc đâu ra loại xuân dược hiệu nghiệm thế này?

Những động chạm vuốt ve làm dây trói ở tay tôi dần dần lỏng ra.

Mặc dù dục vọng xâm chiếm nhưng lý trí vẫn tỉnh táo, dáy trói bị nới lỏng, lòng tôi lập tức vui mừng khôn xiết.

Liếc mắt nhìn Vĩnh Kỳ, dục vọng trong mắt hắn còn dữ dội hơn cả người đã uống xuân dược là tôi đây, hơi thở vô cùng nặng nề. Tay hắn chậm rãi từ ngực lần xuống bụng tôi.

“Vĩnh Kỳ…”

“Ừm, anh thích nghe em gọi tên anh”. Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng hôn, kéo khóa quần tôi: “Đồng Đồng gọi tên anh là ngọt ngào nhất”.

“Vĩnh Kỳ, anh có nhớ hộp trang sức mà mẹ anh tặng mẹ tôi không?”

“Ừ, nhớ chứ”. Trong lúc trả lời hắn hôn tôi không dưới chục cái, đầu ngón tay còn lướt qua chỗ nhạy cảm của tôi, làm tôi thở dốc một hồi.

Đầu óc sắp mụ mị, phải nhanh chóng hành động thôi.

“Cái hộp đó đặt ở nóc tủ bên cạnh này”.

“Vậy thì sao?” Vĩnh Kỳ dịu dàng nói: “Đồng Đồng, em đừng làm ồn. Tập trung hưởng thụ đi, rất thoải mái đấy”. Giọng hắn trầm ấm, có sự hấp dẫn hiếm thấy, nghe dễ chịu vô cùng.

“Ừ, không nói nữa”. Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng.

Giây tiếp theo, cái hộp trang sức đập thẳng vào gáy hắn.

Bốp! Vĩnh Kỳ bị đánh lén, kinh hoàng trợn mắt nhìn tôi.

“Đồng…”, hắn từ từ ngã xuống.

Tôi không dám thở mạnh, nhanh nhẹn chui ra. Trong thời khắc nguy hiểm, năng lực tiềm ẩn được phát huy hết mức, tôi mau mắn dùng dây thừng trói tay hắn ra sau.

“Phù, thoát được rồi”. Tôi thích thú chiêm ngưỡng bộ dạng bị trói của Vĩnh Kỳ, đột nhiên nhớ ra vết thương sau đầu hắn.

Hi vọng chưa đánh hắn thành thiểu năng. Tôi giơ tay sờ, không có máu. Chắc không có chuyện gì đâu, Vĩnh Kỳ da dày thịt nhiều mà.

Tiếp theo, xem xét tình cảnh của mình.

Không hay rồi! Cúi đầu nhìn một lươt, cúc áo đã bung hết, phía dưới cảnh xuân lại càng lộ rõ. Sự trong trắng đã bị xâm phạm một nửa rồi.

Không có thời gian để thương tiếc nửa phần trong trắng vô hình kia, vấn đề trước mắt quan trọng hơn nhiều.

Vĩnh Kỳ đã ngất xỉu, mà tôi thì vẫn đang ở trong tình trạng dục vọng chưa được thỏa mãn.

Làm sao bây giờ? Tôi chau mày nhăn trán, đi đi lại lại trong phòng.

Tắm nước lạnh? Ra ngoài tìm thuốc giải? Hay cứ để thế này đến mai? Nghĩ ra mấy biện pháp, càng nghĩ càng điên người. Tại sao chuyện rõ ràng là do Vĩnh Kỳ gây ra mà lần nào tôi cũng phải giải quyết?

Quay lại nhìn, Vĩnh Kỳ đang nhắm mắt thư thái vô cùng. Tên khốn, hắn muốn làm yêu râu xanh sao không tự mình uống xuân dược, bắt tôi uống làm gì? Tôi nghiến răng ken két, đăm đăm nhìn Vĩnh Kỳ đúng một phút, đột nhiên nảy ra ý nghĩ đen tối.

Hừ, định làm thịt tôi? Không bằng để tôi làm thịt anh cho rồi. Tôi uy phong lẫm liệt bước đến chỗ Vĩnh Kỳ đang nằm trên sofa, khuôn mặt say ngủ đẹp như thiên thần.

“Hà hà, thật là một bữa ăn hấp dẫn…”, tôi bắt chước bộ dạng bọn dê cụ, cười khan hai tiếng tự cổ vũ mình, vỗ vỗ mặt Vĩnh Kỳ, vô cùng vui vẻ vì hắn chẳng có phản ứng gì cả.

Lửa nóng thiêu đốt thân thể, lại nhớ đến cuộc sống đại học thê thảm của mình, tôi càng nghĩ càng thấy mình tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội báo thù ngàn năm có một này.

Hơn nữa, không phải do tôi bị dục vọng che mắt, mà là nguyên nhân khách quan bắt buộc tôi phải làm thế.

“Vĩnh Kỳ, đây gọi là tự tạo nghiệt, không trách ai được”. Tôi tự lẩm bẩm, tiện thể thanh minh với thượng đế một chút về hành vi của mình, sau đó mới bắt đầu ra tay.

Đầu tiên là cởi áo sơ mi của hắn, bộ ngực săn chắc lộ ra. Làn da màu đồng khỏe mạnh, đưa tay sờ trơn láng mát lạnh. Chẳng biết có phải do tác dụng của xuân dược hay không mà tim tôi bỗng đập loạn xạ.

Ra đòn quyết định là chiến lược của Vĩnh Kỳ, áp dụng lên người hắn thì cũng hợp lý thôi. Vừa cởi bỏ quần áo của Vĩnh Kỳ, tôi vừa ngẫm nghĩ bước kế tiếp nên làm gì.

“Bước tiếp theo phải làm gì nhỉ?” Trong đầu tôi lờ mờ có vài khái niêm nhưng đến lúc động thủ lại không biết phải làm thế nào mới đúng. Vĩnh Kỳ chắc chắn biết, nhưng không thể đánh thức hắn dậy bảo hắn chỉ cho tôi được. Mắt lướt quanh phòng, tôi lập tức nhảy cẫng lên vì mừng: “Hà hà, chẳng phải là có sách sao?”.

Tôi nhặt cuốn sách bị xé làm hai phần lên, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.

“Vĩnh Kỳ, đây là ý trời”. Tôi vừa xem sách vừa cảm tạ đấng Thượng đế trên cao: “Anh xem, trong sách ghi rõ từng chút một, đến sau khi làm xong phải chú ý những gì cũng có luôn”.

Ném cuốn sách sang một bên, tôi hào hứng đè lên người hắn.

“Đầu tiên mở rộng hai đùi”.

“Không đúng, phải hôn đối phương trước, phải có màn dạo đầu”.

“…”

“Hắn xỉu rồi, bỏ qua màn dạo đầu vậy. Trực tiếp mở rộng hai đùi thôi…”

Tôi dùng hết sức bình sinh, mồ hôi chảy ra như tắm, chiến đấu gian khổ với tấm thân vô cùng đẹp đẽ nhưng nặng như xác heo của Vĩnh Kỳ. Người không trực tiếp trải qua thì không cách nào hiểu được nỗi khổ này đâu.

Cuối cùng, tôi đành bỏ cuộc. Không có sự hợp tác của đối phương, muốn tiến vào nơi chật hẹp đó quả là chẳng dễ dàng gì.

Tôi thở dài một tiếng: “Mình là chính nhân quân tử, mấy chuyện thế này đương nhiên không làm”. Tôi chọc chọc má Vĩnh Kỳ, không cam tâm hừ nhạt: “Mặc dù cái tên khốn như anh thì cũng đáng bị dạy dỗ một trận nên thân lắm”.

Sau đó, tôi cọ lên tấm lưng trơn mịn của hắn, giải quyết nỗi khó chịu tích tụ trong người.

Chất lỏng màu trắng bắn lên đùi hắn, khoái cảm tà ác ẩn sâu trong lòng dâng lên. Hà hà, cũng coi như trả được mối thù nhỏ rồi.

Tôi dương dương đắc ý đi tắm, lúc quay lại liền tuân theo nguyên tác “đã không làm thì thôi, đã làm phải làm cho hoành tráng”, hôn tới tấp lên cơ thể Vĩnh Kỳ, tạo ra một bầu không khí mờ ám kinh người.

Buổi tối, trước sự chờ đợi của tôi, Vĩnh Kỳ chầm chậm mở mắt ra.

“Ưm?”, ánh mắt mơ hồ, lông mi khẽ động đậy, biểu cảm của hắn làm tôi sảng khoái vô cùng.

Lúc hắn khẽ giằng sợi dây thừng trên tay, tôi bật cười ha hả: “Vĩnh Kỳ, anh dậy rồi à?”.

Vĩnh Kỳ cúi đầu, nhìn cơ thể trần truồng của mình chi chít những vết hôn.

“Đồng Đồng, thế này là thế nào?”

Tôi chau mày: “Anh không nhớ gì thật sao? Anh tự động hiến thân cho tôi mà”.

Nhìn biểu cảm ngơ ngác của hắn, tôi xoa xoa cái bụng đang rất khó chịu vì phải nhịn cười đến phát đau, nở nụ cười dịu dàng: “Tôi thật sự là số 1 dịu dàng đấy, chẳng làm anh đau tẹo nào cả”.

“Số 1?”, đôi mắt đen láy của Vĩnh Kỳ bám chặt tôi. Lúc này trông hắn thật đáng yêu, khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ mê hồn.

“Ừ”. Tôi gật đầu: “Tôi đã làm thịt anh rồi”.

Vẻ mặt của Vĩnh Kỳ hay ho hơn bất cứ lúc nào: “Em… làm thịt… anh?”.

Tôi lấy tăm, chậm rãi xỉa răng, ra vẻ đang hôi tưởng lại hương vị thơm ngon vừa được thưởng thức – mặc dù tôi chẳng thưởng thức được cái quái gì cả.

“Vĩnh Kỳ, mùi vị của anh rất tuyệt”. Tôi vỗ vỗ khuôn mặt còn đang ngơ ngác, cúi đầu cắn nhẹ lên sống mũi thẳng tắp của hăn: “Hôm nay anh đã mệt rồi, tôi cũng mệt. Đi ngủ thôi”,

“Cởi trói cho anh”.

“Hử?”

“Em không cởi trói thì anh làm sao tắm rửa đi ngủ đây?”

Cứ đùa, cởi trói cho anh để chết à? Tôi biết rõ bộ mặt thật của Vĩnh Kỳ, lúc này hắn ngoan ngoãn thế thôi, đến khi tay tự do một cái, hắn không nhảy xổ vào tôi mới lạ.

Tôi lắc đầu lia lịa: “Không được, không được. Nhỡ chẳng may anh nghĩ quẩn muốn tự sát thì sao? Tôi không biết ăn nói thế nào với dì đã đành, nhưng mẹ nhất định bắt tôi xuống mộ cùng anh”. Nghĩ đến tâm hồn hắn có lẽ đang bị tổn thương sâu sắc, tôi vô cùng nhân từ nói: “Thế này đi, tôi sẽ tắm dùm anh”.

Mắt hắn liền sáng bừng, hớn ha hớn hở nhìn tôi: “Chẳng mấy khi em chủ động thế này”.

“Đương nhiên, tôi là một thanh niên có trách nhiệm”. Tôi lại đắc ý véo má hắn một cái: “Từ giờ trở đi anh là người của tôi rồi”.

Đêm đó, tôi đã rất tận tình tắm dùm hắn.

“Mang tai vẫn chưa kỳ”.

“Biết rồi”.

“Đừng quên rửa sạch cả chỗ đó của anh nữa”.

“Biết rồi”.

Thần kinh của Vĩnh Kỳ cực tốt, nếu tôi là hắn chắc đã khóc hết nước mắt rồi. Còn hắn chỉ thộn mặt ra một chút rồi coi như không có gì xảy ra, lúc được tôi tắm hộ còn dám sai khiến này nọ.

Nói thật thì bộ dạng lúc này của hắn nhìn rất sướng mắt: hai tay bị trói sau lưng, toàn thân trần như nhộng. Bởi thế lúc tôi xắn tay áo, khom người chà lưng giúp hắn, lòng cũng thấy hơi hơi tình nguyện.

Vĩnh Kỳ sung sướng hưởng thụ sự phục vụ tận tình của tôi, đột nhiên lẩm bẩm: “Kỳ lạ, sao chẳng thấy đau chút nào? Nghe nói lần đầu rất đau mà”. Hắn ngẩng đầu hỏi tôi: “Đồng Đồng, có thật là em nằm trên không?”.

“Hả?”, chiếc khăn trên tay chợt trở nên trơn tuột, tôi vội vàng nắm chặt lại: “Đương nhiên là tôi nằm trên rồi, anh ngủ như lợn thì nằm trên kiểu gì? Anh không đau là vì tôi đã rất dịu dàng. Dịu dàng, anh có hiểu không hả?”, tôi véo má hắn một cái thật mạnh, cười hì hì: “Tôi thương anh lắm mà”.

Có lẽ tại tôi tự dưng nhiệt tình sôi nổi quá đáng, Vĩnh Kỳ ngẩn người ra nhìn, sau đó rùng mình một cái, lập tức cúi đầu. Tôi thở phào, cũng coi như qua được một ải rồi.

“Này, phải rửa bên dưới nữa”.

Thói quen khó bỏ, tôi vô thức đập vào đầu Vĩnh Kỳ một cái: “Kêu cái gì mà kêu?”. Trải qua một buổi chiều sóng gió, bây giờ khi đối diện với người anh em ngoại cỡ của hắn, tôi không còn cảm giác xấu hổ như lúc đầu nữa rồi.

Vĩnh Kỳ rên lên một tiếng, xị mặt kêu khổ: “Vừa nói là thương anh, bây giờ đã đánh ngay được”.

“Hì hì, xin lỗi nhé”. Tôi mỉm cười lấy lòng: “Phản xạ tự nhiên thôi”. Liếc xuống dưới, hắn đang có phản ứng!

Tôi kinh hoàng ngẩng lên nhìn hắn.

“Anh thích em mà, thấy em đương nhiên sẽ phấn khích”. Vĩnh Kỳ bình thản như không nhìn lại tôi.

“Phấn khích cái đầu anh ấy!” Tôi bạo dạn dùng ngón tay búng đỉnh đầu đang ngẩng cao của hắn, ra lệnh: “Trờ về trạng thái nguyên thủy ngay!”.

Không chạm vào còn đỡ, chạm xong nó lại càng vươn cao hơn. Vĩnh Kỳ “Ừ” một tiếng, khe khẽ thở dốc.

Cảm xúc rạo rực lập tức ngập tràn căn phòng.

“Đồng Đồng…” Vĩnh Kỳ khẽ nói: “Anh đã là người của em rồi, em phải giúp anh giải quyết”.

Tôi nhảy dựng lên: “Cái gì? Giúp anh giải quyết?”.

“Đương nhiên”. Hắn nói rành rọt từng chữ: “Chiều nay anh đã giúp em rồi, bây giờ đến lượt em giúp anh. Cái này gọi là có qua có lại”.

“Qua lại cái đầu anh ấy!” Đừng nói là hắn hoàn toàn chẳng giúp tôi gì cả, mà cho dù hắn có giúp tối đi chăng nữa thì tôi cũng tuyệt đối không tự nguyện hiến thân giúp hắn. Tôi quên mất phải “thương” hắn, giơ tay gõ như đánh trống lên trán hắn, chỉ hận không thể làm hắn bất tỉnh ngay được: “Tôi là số 1, nghe rõ không hả? Tôi thích làm thì làm, không thích thì không làm!”, tôi hét to vào tai hắn, làm hắn suýt nữa điếc lun.

Hôm nay Vĩnh Kỳ xui tận mạng, hai tay bị mất tự do, đành để mặc tôi hành hạ. Hắn nhắm mắt lại, mặt xị một đống, rầu rĩ nói: “Em không phải người yêu tốt, chỉ biết lo cho mình, chẳng quan tâm gì đến anh cả”.

“Hả, dám phê bình tôi?” Tôi gõ phát cuối cùng lên trán hắn, mở vòi nước xả từ đầu đến chân hắn một lượt, coi như công trình tắm rửa đến đây kết thúc: “Tắm xong rồi, anh lập tức lên giường đi ngủ cho tôi”.

Hắn ngoan ngoãn đứng dậy, để tôi quấn khăn tắm lên người.

Vĩnh Kỳ mặt mũi thất vọng, sau khi được tôi “tận tình khuyên bảo”, dường như hắn đã thôi hẳn ý nghĩ xa xỉ nhờ tôi giải quyết hộ.

“Đồng Đồng, chúng ta ngủ chung một giường nhé”.

“Không”.

“Không ngủ cùng nhau, nửa đêm anh muốn đi vệ sinh thì làm thế nào?” Hắn cho tôi xem bàn tay bị trói sau lưng của mình, bướng bỉnh nói: “Em không ngủ chung với anh, đêm nay anh tè dầm ra giường. Hừ, đằng nào ngày mai em cũng là người giặt ga”.

Tôi tức điên.

Không ngờ trên đời lại có người mặt dày như hắn, đã thế còn được vinh danh là Bạch mã hoàng tử của trường mới kinh chứ. Tôi thật muốn bọn Uông Ly Ly nghe được câu nói vừa rồi của hắn.

Có điều dựa vào sự mê muội ngu ngốc của bọn họ, nói không chừng còn gào thét ầm ĩ: “Vĩnh Kỳ thật cá tính”.

“Anh…”, tôi nghiến răng nghiến lợi nửa ngày trời, nhìn dáng vẻ ung dung thản nhiên của hắn, thật chỉ muốn lao đến cắn hắn vài miếng cho bõ tức.

“Anh đã là người của em rồi”. Hắn trưng biểu cảm hờn trách.

“…” Tôi chửi thầm một tiếng, nuốt cơn giận vào bụng: “… Được rồi, chúng ta ngủ chung một giường”.

Nắm lấy dây thừng trên tay Vĩnh Kỳ, lôi hắn vào phòng. Cầm một đầu dây thừng buộc chặt vào thành giường. Nằm dài ra giường.

“Nằm im ngủ đi”. Tôi cảnh cáo hắn: “Anh mà dám tè dầm… tôi… hừ hừ… tôi cho anh thành hoạn quan”.

“Đồng Đồng”. Vừa tắt đèn, Vĩnh Kỳ đã lên tiếng.

“Gì nữa?”

“Hôn chúc ngủ ngon”.

“Anh phiền quá đấy!” Tôi ôm hắn hôn đại một cái.

Ừm, mùi vị không tệ, thơm tho sạch sẽ. Cũng dễ hiểu, do tôi đích thân tắm cho hắn mà, đương nhiên là phải sạch rồi. Không kìm được lại hôn thêm cái nữa.

“Ngủ đi”. Sau khi hôn hai cái, đến lúc nói câu này, âm thanh của tôi dịu dàng hơn rất nhiều.

“Đồng Đồng…”

“Lại gì nữa?”

“Em phải ôm anh”.

“Phiền chết đi được!” Không thể nuông chiều hắn mãi được, tôi cố ý quay mặt vào tường.

Sau lưng vang lên giọng nói khe khẽ của Vĩnh Kỳ: “Anh đã là người của em rồi…”, giọng điệu rụt rè, nghe như sắp khóc đến nơi vậy.

Tôi bất mãn càu nhàu một câu: “Thật đáng ghét”, xoay người, ôm lấy hắn.

Mùi vị thơm mát sảng khoái của hắn chậm rãi tiến vào mũi tôi. Da hắn trơn láng mịn màng, sờ vào vô cùng thoải mái. Cơ thể không quá cứng, cũng không quá mềm như gấu bông, ôm rất dễ chịu, còn ấm áp nữa.

Tôi cứ ôm hắn như thế, bất giác cảm thấy, Vĩnh Kỳ làm gối ôm thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.