Yêu Đương Đoan Chính

Chương 47




Đêm khuya.

Rừ rừ-- di động Cố Tiếu An vang lên chuông báo tin nhắn, là một số lạ. Hắn vừa tạm ngừng xem nhật kí lưu trên máy tính để đi súc miệng đi ngủ, tiện tay mở tin nhắn ra xem.

Anh có khỏe không?

Cố Tiếu An không vui hơi nheo mắt lại, nhìn Dung Trạm trầm ngủ kế bên, nhẹ nhàng vén chăn lên đi ra khỏi phòng ngủ.

"Là ai cho phép Tô Trác vào đoàn phim?"

Thư kí Giang đang say giấc thì bị tiếng chuông đánh thức, vừa đưa lên tai nghe liền bị tiếng quát phẫn nộ của Cố Tiếu An làm cho ù ù cạc cạc, ánh mắt mông lung chần chừ mở miệng, "Đoàn nào ạ?"

"Dung Trạm." Cố Tiếu An cười lạnh, tên thư kí làm việc quá qua loa cẩu thả, hắn có nên thay người khác luôn không?

Nghe cái tên này như sấm dội bên tai, thư kí Giang hết hồn mà tỉnh ngủ hẳn. Có người đưa Tô Trác vào đoàn phim chung với Dung Trạm? Sao hắn lại không nghe nói gì hết? Đạo diễn với chế tác đều điên hết rồi hay sao? Lại đi để người yêu cũ với người yêu hiện tại của Cố thiếu ở chung với nhau, mà lại còn là bộ phim tự mình sản xuất nữa.

Triệu Viễn cũng không phải ở làng giải trí mới ngày một ngày hai, sao lại không biết mối quan hệ trước đây giữa Cố thiếu với Tô Trác? Mẹ nó, tự dưng lại đưa phiền phức đến cho ông.

"Cố tổng, ngài đợi một chút để tôi đi hỏi lại, có khả năng đạo diễn bên đó nhầm lẫn gì..."

Cố Tiếu An ngắt điện thoại, ngồi trên ghế ngoài ban công hút thuốc. Nếu không có chống lưng làm sao Tô Trác có thể vào được đoàn phim, lẽ nào là do Cố Thành Trạch sắp xếp?

Qủa nhiên, chuông điện thoại lại reo, bên trong phát ra âm thanh không mấy chắc chắn của thư kí Giang, "Cố tổng, đạo diễn nói, có người lấy gia đình ông ta uy hiếp, cho nên ông ta mới..."

"Người của Thuận An Đường làm?" Hắn nhướn mày hỏi.

"Ông ta nói không biết."

Cố Tiếu An trầm mặc một lúc, nói "Tôi biết rồi, cứ vậy trước đã."

"Còn Tô Trác..." Thư kí Giang ngập ngừng.

"Đợi tôi về công ti rồi nói tiếp." Hắn cúp máy, lại lâm vào trầm mặc.

Hắn có dự cảm sự việc lần này chắc chắn có liên quan với Thịnh An, nhưng lại không có chứng cứ. Ngón tay lướt nhanh trên màn hình, hắn bấm điện thoại gọi cho Tôn Uy.

Tôn Uy lúc này đang trên giường mây mưa, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên khiến động tác của hai người dừng lại. Hắn cầm di động lên, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình thì ngay tức khắc đứng dậy. Cô gái xinh đẹp dưới thân vẫn ôm eo hắn không buông.

Hắn quát một tiếng "Cút.", đẩy cô ta ra bước vào phòng vệ sinh, lướt nhận cuộc gọi, "An ca."

Cố Tiếu An phân phó, "Tập hợp người của cậu, điều tra mối quan hệ giữa Thịnh An và Thuận An Đường, nội trong vòng ba ngày phải đưa cho tôi tất cả mọi thông tin."

"Vâng." Tôn Uy đáp.

Cố Tiếu An nhẹ chân nhẹ tay trở về giường ngủ, Dung Trạm lật người lại, chui vào trong lòng hắn, đầu còn vô ý thức cọ cọ. Trái tim hắn nhất thời ngứa ngáy.

Vừa rồi hắn thực sự rất muốn gọi điện thoại cho Tô Trác, kêu hắn cút xa xa một chút, đừng tới làm phiền hắn nữa. Nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Hắn muốn biết rốt cuộc sau lưng Tô Trác trừ Cố Thành Trạch còn có kẻ nào nữa? Ngoài Thân Tư ra, Cố Thành Trạch và Thuận An Đường còn có quan hệ gì?

......

<Người qua đường> đã đi đến những cảnh quay cuối cùng, trong thời gian này Tô Trác cũng không có đi khiêu khích Dung Trạm nữa, cũng không có nhắc tới Cố Tiếu An. Nhưng tất cả mọi người trong đoàn phim đều ngầm hiểu việc này có bao nhiêu lúng túng, một người là tiền nhiệm của Cố thiếu, một người thì là tân nhiệm đang đắc sủng.

Mà trong phim nay hai người cũng diễn vai đối thủ của nhau, lúc nào cũng có cảm giác nhe nanh múa vuốt trực chờ lao vào cắn xé nhau.

Rốt cục thì, cũng đã đóng máy rồi.

Dung Trạm cuối cùng cũng thở phào một hơi. Thời điểm này khí trời cũng đang dần dần ấm lên, khiến người ta cảm nhận được khí tiết ấm áp hài hòa của mùa xuân.

Cố Tiếu An mặc một chiếc áo gió màu hạt dẻ, trên cổ quàng khăn. Hắn tay ôm một bó hoa hồng sâm banh từ trong chiếc xe sang trọng của mình bước ra, bên môi treo lên một nụ cười ôn nhu khiến người ta có cảm giác như được tắm trong gió xuân.

Tất cả mọi người đồng loạt choáng váng. Thực lòng mà nói, Cố tổng đây mới đích thực là kẻ chiến thắng nhân sinh a.

Thân thế có, tài lực có, có một khuôn mặt tuấn mĩ luôn mang nụ cười bình thản quyến rũ, chiều cao lí tưởng gần mét chín, thể hình ưu mĩ, cả người toát ra khí chất quý tộc vô song...chỉ tiếc lại là cong.

Thế nhưng, điều làm mọi người hiếu kì là, hoa kia hắn tính tặng ai. Bởi vì ở đây trừ Dung Trạm ra còn có người yêu trước kia của hắn - Tô Trác.

Qủa thực còn khốc liệt hơn mấy trận tranh đoạt hay thấy trên ti vi nữa.

Cố Tiếu An làm như không nhìn thấy ánh nhìn bát quái phức tạp của mọi người, hắn bước vào studio, thấy Dung Trạm đang ngồi trên ghế uống nước, còn Tô Trác đang ngồi một góc khác để nhân viên tẩy trang.

"Hi." Tô Trác mở miệng, vươn tay ra chào hỏi Cố Tiếu An.

Coi như không nhìn thấy, Cố Tiếu An bước qua cậu ta tiến về phía Dung Trạm, chìa bó hoa ra trước mặt y.

Bàn tay Tô Trác cứng ngắc giữa không trung, bầu không khí lúc này cực kì xấu hổ. Tô Trác ho khan hai tiếng, cười cười thu tay về.

Phòng hóa trang áp suất hạ thấp đỉnh điểm, những nhân viên khác vì không chịu nổi sự lúng túng này nên đã gấp rút kéo nhau chuồn êm, chớp mắt trong phòng chỉ còn ba người lưu lại.

Dung Trạm hơi bất ngờ nhìn Cố Tiếu An, dư quang lướt qua nhìn Tô Trác đang chỉnh chỉnh tóc bên kia, khẽ hỏi "Sao anh lại tới?"

Cố Tiếu An dịu dàng gật đầu "Hôm nay em đóng máy, bữa tối anh đã đặt sẵn rồi."

"Nhà hàng Tây Lucius Island, vị trí sát tầng thượng, phong cảnh không tồi." Tô Trác đột nhiên lên tiếng, sau đó quay lại, nhìn Cố Tiếu An không chớp mắt, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Cố Tiếu An cười lạnh, "Ha. Nhà hàng Lucis đã đóng cửa từ năm ngoái rồi." Nói rồi liền kéo tay Dung Trạm rời đi, lưu lại Tô Trác đầy mặt thất vọng.

Suốt cả đường đi Dung Trạm vẫn luôn nghĩ về những lời của Tô Trác, trong lòng không khỏi có chút chua chua. Không cần nghĩ cũng biết ngày trước hai người trên tầng thượng nhà hàng kia đã phát sinh chuyện gì. Y không phải bất mãn với Cố Tiếu An, cũng không có cách nào đi chất vấn hắn về quá khứ, chỉ là, đối mặt với chuyện như vậy trong lòng vẫn thật khó chịu.

Trong lúc đợi đèn đỏ, Cố Tiếu An quay đầu lại nhìn Dung Trạm dù khó chịu cũng không chịu nói một tiếng nào phía sau, trong lòng có chút bất mãn. Nếu như y nguyện ý nói ra mình không vui bởi sự xuất hiện của Tô Trác, hắn có thể bình tĩnh giải thích tất cả, thậm chí còn có thể ôm y trong lòng làm một nụ hôn sâu ướt át, để y biết rằng tình cảm mà hắn dành cho y là không thể thay đổi.

Nhưng tên nhóc Dung Trạm này chính là một tên ngốc thực sự, không muốn nói ra suy nghĩ của mình, cũng không muốn thể hiện ra cho người khác nhìn thấy, khiến hắn không biết nên mở miệng giải thích thế nào mới tốt. Cố Tiếu An quay đầu lại, hỏi "Đang nghĩ gì thế?""

Dung Trạm hồi thần lại lắc lắc đầu. Lại cúi xuống nhìn bó hoa hồng sâm banh trên tay. Bên cạnh lại truyền tới tiếng thở dài khe khẽ, "Kì thực em không cần phải để ý Tô Trác."

Dung Trạm theo phản xạ trả lời, "Em không để ý." nói xong lại thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết phải sửa lại thế nào, dứt khoát không nói nữa, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Cố Tiếu An phiền não. Lúc nghe y nói không để ý, trong lòng hắn có chút khó chịu, bầu không khí chợt trở nên cứng ngắc.

Trong một nhà hàng phương Tây cao cấp trong nội thành, hai nam nhân ngồi đối diện nhau. Một người ôn văn nho nhã, đạm nhiên hài hòa. Một người lại lạnh lùng kiêu ngạo, thanh lãnh như gió đông. Hai người đối lập về khí chất tạo nên sự tương phản hoàn toàn, nhưng thật sự khiến trái tim mọi người loạn nhịp chính là, hai người đều sở hữa nhan sắc khiến người ta hổ thẹn. Một trong hai người lại còn là minh tinh đang nổi tiếng - Dung Trạm. Chỉ là, bầu không khí lúc này...có chút lạnh.

Dung Trạm một tay cầm dao, một tay cầm dĩa, ưu nhã cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ, chậm rãi cẩn thận như đang làm một động tác đầy nghệ thuật. Ánh mắt không phút nào rơi trên người Cố Tiếu An ngồi đối diện.

Cố Tiếu An nhấp một ngụm rượu vang, vẫn như cũ nhìn Dung Trạm chăm chú không rời. Mặt Dung Trạm không cảm xúc, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự cố chấp và không vui của người đối diện.

Từ khi biết đế tính cách ngạo kiều này của Dung Trạm, số lần thở dài của hắn liền tăng lên thấy rõ. Rõ ràng hắn mới là vị thiếu gia khiến người ta vừa nghe tên đã kinh hồn táng đảm, sao đến lượt Dung Trạm bao nhiêu oai phong uy vũ đều trôi đi đâu hết?

"Khụ khụ, thịt bò bị em cắt hỏng hết rồi." Cố Tiếu An không tự nhiên mà ho khan hai tiếng, ý đồ tìm một đề tài để phá vỡ bầu không khí nặng nề. Hắn không cách nào chịu được thái độ không nóng không lạnh của Dung Trạm, thật không an tâm chút nào.

Dung Trạm ngẩng đầu nhìn Cố Tiếu An, lại cúi đầu nhìn đĩa thịt bò trước mặt, nét mặt biến thành kinh ngạc, trong lòng có chút túng quẫn. Thịt bò không phải bị y cắt hỏng mà là bị y đâm nát hết rồi.

Y đặt dao dĩa xuống dùng khăn lau miệng, nâng ly lên uống một hớp nước ấm.

"Cố thiếu xem ra thật rảnh rỗi." Một giọng nam cười nhạo truyền tới.

Dung Trạm chậm rãi quay đầu, lại bất ngờ nhìn thấy một nam nhân có bộ dạng khá giống mình. Đôi mắt người đàn ông này hơi xếch lên, là mắt anh đào tiêu chuẩn. Đột nhiên Dung Trạm cảm thấy dạ dày ẩn ẩn đau, lát sau mồ hôi đã ra đầy trán.

Qúa giống, thực sự rất giống y, trông như anh em song sinh vậy.

"Phong nhị thiếu cũng rất rảnh rỗi." Cố Tiếu An phản kích. Ánh mắt hắn quét qua hướng Phong Tu Kiệt, ngồi đối diện hắn là một cô gái xinh đẹp, hai người ngồi cùng nhau quả thực rất xứng đôi.

Phong Tu Kiệt liếc nhìn cô gái một cái, lộ ra một nụ cười tà "Đưa bạn đi ăn." ánh mắt hắn lại quét qua phía Dung Trạm "Đây chẳng phải Dung ảnh đế sao? Tôi là Phong Tu Kiệt, hân hạnh."

Dung Trạm không mở miệng, lúc này Cố Tiếu An mới phát hiện sắc mặt y trắng bất thường, trên trán toát mồ hôi lạnh, khẽ cắn môi.

Cố Tiếu An thân thiết hỏi "Em sao vậy?"

Phong Tu Kiệt cũng chú ý thấy Dung Trạm không đúng lắm, hắn liền hỏi "Dung tiên sinh hình như dạ dày không thoải mái?"

Cố Tiếu An ngay lập tức đứng dậy, đẩy Phong Tu Kiệt ra, nâng Dung Trạm lên đi khỏi. Dung Trạm mới đi được vài bước liền thấy khó chịu, y vùng khỏi tay hắn, bịp miệng chạy vội vào nhà vệ sinh.

Ôm mép bồn cầu, Dung Trạm nôn khan mấy tiếng, y lấy tay móc họng muốn nôn hết những thứ đã ăn lúc nãy ra. Một bàn tay đặt sau lưng y khẽ vỗ vỗ, muốn làm giảm khó chịu của y.

Ngay khắc chạm vào tấm lưng của y, Cố Tiếu An hơi sững sờ, bởi vì lưng y cứng ngắc. Hắn nhớ lại đời trước khi Dung Trạm ở trong lòng mình dần mất đi độ ấm, trong lòng hắn nhói đau.

"Đã khá hơn chưa?" hắn cúi xuống hỏi y, lại thấy y rơi nước mắt.

Trái tim hắn run lên, từ phái sau ôm chặt lấy Dung Trạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.