Yêu Đương Đoan Chính

Chương 36




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Ở cái thế giới này, mười lăm tháng tám hàng năm, Trung Thu vẫn là một trong những ngày lễ trọng yếu nhất.

Tết Trung Thu ngụ ý đoàn viên, đối với Lý Dịch mà nói, lại là một đoạn thời gian tương đối mẫn cảm, rất dễ dàng gợi lên những ký ức không nên nhớ.

Bất quá, hắn bây giờ đã hiểu được nên che dấu những tâm tình đó vào trong lòng, sẽ không dễ dàng bị người nhìn ra.

Ngày mai chính là ngày Trung Thu Tiểu Hoàn chờ mong đã lâu, đối với tâm tư đơn thuần của thiếu nữ, mỗi một ngày lễ, cũng sẽ bắt đầu chờ đợi thật lâu trước đó, sau khi được Lý Dịch dạy tính toán, tiểu nha hoàn đã biết bẻ ngón tay tính thời gian.

Hôm nay bọn người Lão Phương cũng không có đi bán mứt quả, ngày lễ vui mừng, dù sao cũng phải một nghỉ thư giãn một tí.

Thời điểm trước kia, điều kiện trong nhà kham khổ, mỗi khi đến ngày lễ, ăn xong một bữa cháo loãng được thả thêm một nắm gạo đã xem như giàu có.

Bây giờ, mỗi ngày thu bó lớn ngân tệ, đều ăn cơm đắp thịt, một chút áp lực tâm lý cũng không có.

Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, tình trạng trong nhà tốt, truy cầu tự nhiên đề cao, bọn người Lão Phương hôm qua đi bán về đã mua xong rượu thịt các loại, chuẩn bị chúc mừng Trung Thu.

Lý Dịch nhìn đồ vật bọn hắn hôm qua đưa tới, thế mà còn nhìn thấy Bánh Trung Thu, nói là Bánh Trung Thu, thực ra cũng là bánh mì thêm nhân, cầm lấy một cái nếm thử, Lý Dịch nhất thời có chút hoài niệm mùi vị của bánh trung thu năm nhân ở hậu thế.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-

Đi cùng Tiểu Hoàn trên đường cái rộng lớn trong Phủ Thành Khánh An, tiểu nha hoàn nháy nháy mắt to hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây, cảm thấy hết thảy trong mắt đều rất hiếm lạ, trong nội tâm Lý Dịch vẫn đang suy nghĩ việc khác.

Mấy ngày nay hắn dùng hết các loại phương pháp, cải tiến trang bị chưng cất rượu, cũng cải tiến rất lớn cách điều chế nước hoa, sau đó không lâu thì có thể chính thức sản xuất.

Nước hoa không giống với băng đường hồ lô, Lý Dịch định sẽ dùng nó kiếm tiền ở đẳng cấp cao, dù sao, chưng cất rượu rất tốn công, mà vài hũ rượu mới có thể chế tạo ra một bình nước hoa nhỏ, nếu giá cả quá tiện nghi, không có bán mấy bình thì Lý Dịch đã lỗ chết.

Mà điều này lại mang đến một vấn đề mới.

Đã quyết định nước hoa ngay từ đầu sẽ lấy một loại hình tượng cao cấp xuất hiện, tự nhiên không thể giống như bán mứt quả, Lý Dịch tưởng tượng đến cảnh Lão Phương cầm hai bình nước hoa trong tay rao hàng trên đường, tùy tiện kéo một người qua đường nào đó, thần thần bí bí nói một câu:

- Huynh đài, cần Như Ý Lộ không?

Tình cảnh này nghĩ như thế cũng có cảm giác như đang bán nha phiến hoặc xuân dược.

Hiển nhiên, quán ven đường còn lâu mới có thể thỏa mãn yêu cầu bức cách, nếu muốn sinh ý nước hoa lâu dài, về sau chắc còn phải tăng thêm liệt tửu nước hoa và xà phòng, ắt không thể thiếu một cửa hàng của chính mình trong Phủ Thành.

Bất quá, muốn thuê một cửa hàng trong khu vực phồn hoa của Khánh An Phủ Thành, độ khó khăn không khác gì mở tiệm ở thành phố, chỉ tiền thuê một năm thôi đã có giá trên trời đối với một ít người.

Lý Dịch hỏi thăm một chút, cho dù cửa hàng không phải ở địa phương phồn hoa nhất Phủ Thành, tiền thuê hàng năm cũng phải bảy tám mươi lượng, tiếp nhận cửa hàng xong còn phải sang sửa, ít hơn một trăm lạng bạc thì không thể.

Điều này là một việc vô cùng xấu hổ đối với Lý Dịch trước mắt.

Toàn bộ thân gia của hắn cũng chỉ có một trăm lạng bạc ròng mà thôi, nếu như mướn cửa hàng, cả tiền mua tài liệu ủ rượu và chế tác nước hoa cũng không có, nhưng nếu không thuê không cửa hàng, làm sao bán nước hoa đây?

Bọn người Lão Phương đương nhiên sẽ không cân nhắc đến những vấn đề này, nếu như Lý Dịch không nói, sợ rằng đám người kia sẽ rao bán y mứt quả, dù sao trong mắt bọn hắn, hai thứ này đều là bảo bối có thể kiếm tiền, không có cái gì khác biệt.

Chuyện tiền bạc nhất thời không gấp, sau khi trở về lại nghĩ biện pháp giải quyết.

Tiểu nha hoàn ôm chặt hai thớt vải để may bộ quần áo mới cô gia mua cho, hai mắt phát sáng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng.

Trước kia trong nhà làm gì có dư tiền mà mua vải, phần lớn đồ Tiểu Hoàn mặc đều do Liễu Như Ý mặc xong nhượng lại.

Dáng người Liễu Như Nghi cao gầy, Tiểu Hoàn mặc không vừa y phục của nàng, Liễu Như Ý cao hơn Tiểu Hoàn một chút, nhưng cũng không kém nhiều lắm, hơi sửa lại y phục nàng một chút thì Tiểu Hoàn có thể mặc.

Trừ những nhà giàu có, phần lớn gia đình phổ thông cũng đều như thế này, thay phiên nhau mặc một bộ y phục, Lý Dịch thấy quần áo Tiểu Hoàn mặc đều có miếng vá, hôm nay mới đặc biệt dẫn nàng đi ra ngoài mua.

Lúc này vẫn không có hiệu may, muốn làm y phục, hoặc mua vài thớt vải về nhà tự làm hoặc tìm chuyên gia may vá đặt làm, đương nhiên, cái sau sẽ có giá hơi cao, nhà cùng khổ bình thường dùng y phục đều chọn phương thức thứ nhất.

Biết được những chuyện này, Lý Dịch hơi có chút động tâm.

Nếu mở một nhà may ở chỗ này có thể kiếm lời hay không?

Đương nhiên, trước mắt hắn cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút, trên tay còn rất nhiều chuyện phải làm, căn bản không có tinh lực chiếu cố càng nhiều chuyện hơn.

Đến buổi trưa, cùng Tiểu Hoàn tùy tiện tìm một quán ven đường ăn một chút gì đó, khoan hãy nói, đồ ăn ven đường nhìn cũng không quá ngon, nhưng vị đạo rất không tệ, giá cả mười phần tiện nghi.

Hiện tại không thể so với hậu thế, ăn ở quán ven đường ăn không cần lo lắng đồ ăn xuất từ cống ngầm, ăn tuyệt đối yên tâm, không biết có phải vì người đẹp, Lý Dịch phát hiện chủ quán kia cho đồ ăn vào chén của hắn và Tiểu Hoàn nhiều hơn mấy vị khách nhân bên cạnh.

Trong lòng hắn có chút vui mừng, cho tới bây giờ vẫn không ngờ đến một ngày hắn cũng có thể dựa vào khuôn mặt đẹp trai của mình chiếm tiện nghi.

Sau khi ăn cơm xong, lại đi dạo trên đường một hồi, mua một ít gì đó, bởi vì tới gần tết Trung Thu, người trên đường nhiều hơn ngày bình thường rất nhiều.

Không thể không nói, chất lượng mỹ nữ thời cổ thực không tồi, ở cái thời này không có kỹ thuật trang điểm Vịt Hóa Thiên Nga như trong TikTok hắn thường xem, cũng không có phẩm thuật thẩm mỹ, mỹ nữ đều là tự nhiên, đồ trang sức trang nhã làm nền, Lý Dịch thấy trên đường đi không ít, nếu ở hậu thế, không cần thay đổi y phục thì có thể đóng vai nữ chính trong một bộ phim cổ trang rồi.

Đương nhiên, tiểu nha hoàn nhà mình cũng coi như một tiểu mỹ nhân, tuy tuổi còn nhỏ một chút, khuôn mặt cũng có hơi vẻ trẻ sơ sinh, nhưng chờ thêm mấy năm nẩy nở, khẳng định sẽ trở thành một mỹ nhân bại hoại.

Sức chống cự đối với mỹ nữ của Lý Dịch hiện tại mạnh hơn kiếp trước rất rất nhiều.

Ba vị đại tiểu mỹ nữ trong nhà cả ngày ở trước mắt lắc qua lắc lại, để sức miễn dịch của Lý Dịch đối với mỹ nữ được đề cao, dù trên đường gặp gỡ nữ nhân xinh đẹp, cũng chỉ dùng ánh mắt thưởng thức nhìn một chút.

Khi đi ngang qua một chỗ trên đường, nhìn thấy có một đám người đang chụm lại một nơi ồn ào không biết đang làm gì, Lý Dịch không có tâm tư xem náo nhiệt, ngược lại là Tiểu Hoàn hiếu kỳ nhìn về hướng kia một chút, nhưng thấy Lý Dịch trực tiếp đi qua, vội vàng thu tầm mắt, bước nhanh theo sau.

- Sẵn sàng xuất ra một trăm lạng bạc ròng.

- Cái này…cũng có chút quá mức hào phóng rồi...

...

...

Lúc đi qua đám người, hai đạo âm thanh truyền vào trong lỗ tai để Lý Dịch cước bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.