Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)

Chương 3: Bliss




“Ta không buông, có chết ta cũng không buông! Thật vất vả ta mới có thể lại được ôm lấy nàng một lần nữa cho dù là chém đứt hai tay của ta ta cũng không buông.”

“Ngươi buông ra!”

“Ta cứ không buông nàng có thể làm gì ta? Liễu Liễu, nàng đừng bướng bỉnh nữa. Đứa nhỏ của chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi còn nàng xem vẫn như một tiểu hài tử vậy nếu để Văn Hiên nhìn thấy thì thật ngượng a.”Namnhân kia vênh mặt nói một mạch mà không cảm thấy thẹn thùng.

Ngọn lửa trong lòng Cận Liễu Liễu đã sắp bùng lên.

Hơn hai năm nay bởi vì đã trở thành mẫu thân và đã trải qua rất nhiều chuyện nên nàng đã sớm không còn là tiểu cô nương đần độn làm việc gì cũng ngốc ngếch hồ đồ trước kia nữa rồi.

Mọi tác phong làm việc của nàng cũng vững vàng lên rất nhiều, bình thường nói chuyện hay làm việc cũng luôn suy nghĩ rồi mới hành động. Không vì lý do gì khác mà chỉ vì muốn làm tấm gương tốt cho Cận Văn Hiên.

Hơn nữa trong thôn bọn nhỏ đã muốn nói Văn Hiên là đứa nhỏ không có cha, làm mẫu thân hắn Cận Liễu Liễu quyết không thể để cho người ta xem thường.

Khi người khác khi dễ Cận Văn Hiên nàng cũng sẽ đứng ra kêu Cận Văn Hiên phản kháng lại. Vốn tưởng rằng mình đã tiến bộ không ít nhưng không nghĩ tới thời điểm gặp phải kẻ vô lại không phân rõ phải trái này nàng lại không thể kiềm chế được.

“Ngươi không buông phải không? Không buông ta liền kêu to lên. Không cần quản ngươi có phải mệnh quan triều đình hay không cứ để cho người ta đánh cho ngươi một trận sứt đầu mẻ trán rồi nói sau.”

Cái người có khuôn mặt tuấn tú vô luân như thiên nhân cười đến phi thường sáng lạn: “Liễu Liễu, ngươi còn không biết võ công của ta sao? Tùy tiện gọi đến vài người có ai có thể đụng đến ta sao?”

“Xem ra ngươi thật sự là không sợ hãi, cũng nhất định cho rằng ta không có biện pháp bắt ngươi.” Sắc mặt Cận Liễu Liễu càng ngày càng đen lại giống như trong người có một ngọn núi lửa sắp bạo phát.

“Liễu Liễu, là ta bị nàng bỏ rơi rất thảm a. Nàng làm cho ta hồn khiên mộng tha lâu như vậy hôm nay có thể được ôm nàng như thế này ta thực sợ rằng mình là đang nằm mộng. Chỉ sợ không cẩn thận tỉnh lại mới phát hiện nàng căn bản không ở trong vòng tay ta.”

Mặt Cận Liễu Liễu không chút thay đổi trong lòng càng thêm sôi trào ùng ục ùng ục, rối loạn đến nỗi khiến nàng không biết rốt cuộc mình suy nghĩ cái gì.

Nhưng có một thứ nàng rất rõ ràng, mặc kệ thế nào nếu cứ vậy mà từ biệt trong lòng nàng cũng thực không thoải mái.

“Ta không muốn nghe những lời ngươi nói, buông!”

“Ta sẽ không buông, nói gì ta cũng không buông.”

“A, phải không?” Cận Liễu Liễu hừ lạnh một tiếng trong lòng, bỗng nhiên lên tiếng kêu to: “Tuyền ca ca, có trộm a, Tuyền ca ca!”

Hiển nhiên nam tử đang ôm nàng không dự đoán được thật sự Cận Liễu Liễu sẽ ra chiêu này, hắn vội lấy tay che miệng Cận Liễu Liễu lại nhưng đã quá muộn.

Lê Tuyền chỉ mặc nội y đã cầm trường kiếm chạy ra khỏi phòng nương theo tiếng mà đến.

“Trộm đâu? Ở đâu? Ở đâu?” Lê Tuyền khẩn trương thật sợ Cận Liễu Liễu gặp chuyện chẳng lành.

Chỉ thấy ở phía sau đống củi một cái đèn lồng nhỏ đang đặt dươi đất lửa, ánh lửa lập lòe chiếu sáng hai bóng người.

Một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng ngồi xếp bằng dưới đất, trong lòng gắt gao ôm chặt Cận Liễu Liễu.

Phản ứng của Lê Tuyền cơ hồ giống hệt Cận Liễu Liễu lúc trước, kích động chân tay luống cuống: “Này! Này! Này!”

“Ha ha, Lê trại chủ đã lâu không gặp, ngươi vẫn phong độ như trước a, ha ha.”

Không nghĩ tới nam tử bị Cận Liễu Liễu gọi là “trộm” lại to gan lớn mật như vậy, chẳng những không chút bối rối ngược lại cười hì hì nói chuyện tiếp đón Lê Tuyền.

Lê Tuyền sửng sốt trong chốc lát rồi ôm quyền vái chào: “Cổ huynh… Cổ đại nhân khỏe.”

Rồi nhìn về phía Cận Liễu Liễu thấy hai chân nàng đang không ngừng đá loạn hắn mới nhớ tới vì sao mình chạy đến đây, vì thế vội hỏi: “có chuyện gì xảy ra vậy?”

Cổ Vưu Chấn cười tươi hơn hoa: “Không có việc gì đâu chúng ta đang đùa giỡn thôi.”

Đang nói chuyện Cận lão cha nằm trong phòng nghe thấy Cận Liễu Liễu kêu ầm ĩ bừng tỉnh gọi: “Thế nào? Bị trộm cái gì đó? Bắt được không? Có cần ta kêu A Bảo đi qua hỗ trợ ngươi hay không?”

Cận Liễu Liễu không dám để cho cha mình biết chuyện Cổ Vưu Chấn tới đây, lập tức nói nói: “Cha, là ta nhìn lầm chỉ là một con mèo hoang thôi, không có việc gì đâu, không có việc gì đâu .”

“Không có việc gì là tốt rồi, cũng muộn lắm rồi ngươi nhanh nhanh dọn dẹp cho xong rồi trở về phòng ngủ đi. Nếu lát nữa Văn Hiên tỉnh tìm không thấy nương lại khóc. Khụ khụ.”

“Ta đã biết, phụ thân! Người nhanh ngủ đi, ta đi lấy cho người chút nước ấm!”

Lại nghe thanh âm Cận gia tẩu tử truyền tới: “Không có việc gì đâu, không phải có ta ở đây sao! Liễu Liễu a, bên ngoài lạnh lắm ngươi và Tuyền tử đều vào nhà đi a!”

“Vâng, ta dọn dẹp xong chỗ này rồi sẽ vào!”

Lại nghe tiếng Cận lão cha ho khan rồi có thể nghe thấy thanh âm Cận gia tẩu tử đứng lên rót trà, đấm lưng cho hắn qua một hồi lâu mới an tĩnh lại.

Bên này ba người đồng loạt thở ra một hơi, Cận Liễu Liễu còn sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh.

Nàng thở hổn hển mấy hơi, nói với Lê Tuyền: “Tuyền ca ca, xin ngươi hãy giúp ta giữ bí mật a, nếu để cha ta biết nhất định sẽ đánh gãy chân ta.”

Vốn Lê Tuyền đang hồ nghi trong lòng nghe xong lời này còn tưởng rằng lúc này Cận Liễu Liễu đang tư hội với Cổ Vưu Chấn, trong lòng không khỏi lạnh lẽo đi vài phần.

“Ngươi yên tâm đi ta nhất định sẽ không nói .”

Bên này Cổ Vưu Chấn vẫn không muốn buông tay ra, nhưng không chịu được Cận Liễu Liễu cứ vặn vẹo liên tục lại ngại Lê Tuyền đang ở đây đành phải buông tay ra để cho Cận Liễu Liễu đứng lên.

“Cổ đại nhân, đi thong thả.” Sau khi đã hết kinh hoảng trên mặt Cận Liễu Liễu khôi phục sự đạm mạc.

Lê Tuyền không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chỉ đứng một bên bình tĩnh nhìn hai người.

Cổ Vưu Chấn cũng đứng lên thoải mái vỗ vỗ áo choàng bị dơ: “Liễu Liễu, nàng đừng nóng giận lần tới ta lại đến, chúng ta còn rất nhiều chuyện để nói không phải sao?”

“Ta với ngươi đã sớm không chuyện gì để nói rồi. Tuy rằng ngươi là quan, ta là dân, ta không tranh được với ngươi nhưng ta cũng không tin trên đời này không có công lý .”

Cổ Vưu Chấn biết hôm nay nhiều lời vô ích đành phải cười nhẹ: “Ta đi trước lần khác ta lại đến, Liễu Liễu, nàng nhất định phải chờ ta nha. Lê trại chủ, sau này còn gặp lại .”

Cận Liễu Liễu không nói lời nào như là không có chuyện gì xảy ra bình thản đi khóa cửa nhà bếp cầm đèn lồng trở về nhà chính, Lê Tuyền yên lặng đi theo nàng.

“Tuyền ca ca, ta đi ngủ đây thời gian cũng không còn sớm nữa ngươi cũng nhanh nghỉ ngơi đi.”

“Ân, được.” Lê Tuyền cười cười, trở lại phòng như là đang nói chuyện hàng ngày.

Cận Liễu Liễu trở lại phòng mình xoay người nhìn Cận Văn Hiên nằm đang trên giường say ngủ, như bình thường ôm lấy hắn cho hắn đi tiểu rồi lại dỗ hắn ngủ.

Sau đó nàng liền ngồi một mình bên giường nhìn khuôn mặt đang ngủ của Cận Văn Hiên yên lặng không nhúc nhích.

Hơn hai năm, hơn hai năm!

Nàng vẫn nghĩ rằng mình đã quên người kia nhưng vào thời điểm khi hắn thật sự xuất hiện xúc động trong lòng lại vô cùng lớn.

Loại cảm xúc kịch liệt bài sơn đảo hải cơ hồ có thể bao phủ cả người nàng.

Nhưng nàng không thể như vậy, không thể như vậy .

Nàng không thể quên tội lỗi mình đã gây ra, nàng không thể lừa mình dối người nói rằng có thể che dấu được tất cả sai lầm của mình.

Nàng vĩnh viễn đều nhớ rõ lúc trước khi ở trước linh cửu (quan tài) Hàn Thượng tâm nàng đã bứt rứt như thế nào, vỗ về cái bụng còn chưa lộ ra lừa gạt che giấu tất cả mọi người.

Nàng không tính là thánh nhân quân tử nhưng mà cái chuyện trong lòng kia không quên được, chính là không quên được.

Nàng cũng biết mình không có lý do gì để hận Cổ Vưu Chấn.

Việc này xảy ra đương nhiên không thể trách hắn, lại nói tiếp nếu không phải ngày đó chính Cận Liễu Liễu cầm giữ không được, tùy hứng làm bậy một hồi cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện đến như vậy.

Nhưng nàng có thể làm sao bây giờ?

Nàng hận bản thân hận không được.

Nàng không có cách nào nhìn thẳng vào mắt Cổ Vưu Chấn được, nàng biết bản thân không kìm chế được, nàng biết hết.

Nhưng mà cảm giác bứt rứt không yên của nàng, trách nhiệm của nàng tại cái thời điểm kia lại bị che lấp hết.

Nàng đem hết thảy sai lầm đều giận chó đánh mèo đổ lên người Cổ Vưu Chấn nàng biết mình không nên như vậy .

Rõ ràng là bản thân mình phạm lỗi tại sao lại lôi kéo người khác vào vô cớ đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn chứ?

Nhưng mà nàng hận, rất hận!

Hơn hai năm, hơn hai năm!

Nàng khó khăn lắm mới có được mấy ngày an ổn thoải mái, cũng khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi nỗi thống khổ hàng đêm.

Nhưng người kia lại dễ dàng đánh tan vỏ bọc bình tĩnh của nàng!

Hắn chỉ dùng một khuôn mặt tươi cười, dùng một câu “Nàng nhớ ta sao” liền dễ dàng phá vỡ hơn hai năm duy trì bình tĩnh của nàng chỉ trong chốc lát đã vỡ tan!

Nàng có thể không hận sao?

Hơn nữa lại còn nói với nàng hai năm nay hắn vẫn đều đứng phía xa nhìn nàng!

Nói cho nàng hắn hao tổn tâm cơ đạt đến địa vị cao chỉ là vì có thể bảo hộ nàng không bị người khác bắt nạt!

Đùa giỡn cái gì!

Đùa giỡn cái gì!

Cận Liễu Liễu “Phanh” một quyền đánh lên đùi mình.

Nàng rất hận a!

Hận bản thân cư nhiên đến bây giờ còn có thể dao động không thôi vì Cổ Vưu Chấn, hận bản thân cư nhiên đến nước này còn không có thể bình tĩnh trở lại. Tự vấn lương tâm suy nghĩ đến Hàn Thượng trên trời có linh thiêng. Nếu hắn dưới suối vàng biết được nhất định sẽ chỉ vào mặt Cận Liễu Liễu mà mắng những lời khó nghe nhất!

Nguyên lai nàng quả thật có thể bỏ mặc hết thảy nhưng hiện tại nàng là một mẫu thân nếu trong lòng nàng có quỷ nàng làm sao có thể ngẩng cao đầu mà dạy dỗ đứa nhỏ của mình thành tài?

Cận Liễu Liễu dùng sức hít sâu vài cái đầu óc đang hỗn loạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.

Nếu Cổ Vưu Chấn lại đến dây dưa thì làm sao bây giờ?

Trong lòng Cận Liễu Liễu trảm đinh tiệt thiết (chắc như đinh đóng cột) đưa ra đáp án: tuyệt đối không thể lơi lỏng ý chí!

Nàng là một quả phụ trước kia đã vậy, hiện tại vẫn vậy, tương lai cũng sẽ như thế.

Nghĩ như vậy dường như có thể thở dài nhẹ nhõm, nhưng ở một nơi sâu kín dưới đáy lòng lại giống như bị thiếu mất cái gì đó.

“Đốc đốc.” Tiếng đập cửa rất nhẹ bỗng nhiên vang lên.

“Tuyền ca ca?” Cận Liễu Liễu biết cha mẹ đã sớm ngủ, hiện tại có thể đến gõ cửa phòng nàng hẳn là chỉ có Lê Tuyền.

“Là ta. Liễu Liễu, ngươi ngủ chưa?”

Cận Liễu Liễu khinh thủ khinh cước đi mở cửa ra mời Lê Tuyền vào lại khinh thủ khinh cước đóng cửa lại: “Vẫn chưa ngủ đâu.”(nhẹ tay nhẹ chân)

“Ta cũng vậy, không ngủ được. Sẽ không làm phiền ngươi chứ.” Lê Tuyền cười nói.

” Không, ta còn đang chuẩn bị kim chỉ một chút. Sắp đến sinh nhật Văn Hiên ta muốn may cho hắn một cái áo mới.”

“Ngươi nha, đã trễ thế này cũng không phải không kịp đâu? Vẫn nên quý sức khỏe của bản thân hơn.”

Lê Tuyền đi đến bên giường, nhìn nhìn Cận Văn Hiên ngủ tứ chi dang rộng ra, nói: “Tiểu tử này càng ngày càng giống hắn cha.”

Cận Liễu Liễu không nói gì chỉ liếc nhìn Lê Tuyền.

Lê Tuyền xoa thái dương, cười nói: “Nga, ta đến là muốn xin lỗi ngươi. Lúc ấy ta không nên nói với ngươi những lời đó.”

Trải qua chuyện vừa rồi với Cổ Vưu Chấn, Cận Liễu Liễu đã sớm vứt những lời Lê Tuyền nói khi uống rượu trong nhà chính lên chín tầng mây, hiện tại ngay khi hắn nhắc tới mặt nàng lại đỏ lên.

Đêm nay thật đúng là một đêm lắm chuyện a.

“Tuyền ca ca, không có việc gì đâu. Ngươi không cần tới muộn như vây còn muốn xin lỗi cái gì đó.”

“Không, ta nhất định phải xin lỗi ngươi. Là ta… tự mình hiểu sai ý còn vọng tưởng muốn chiếu cố hai mẫu tử các ngươi. Ta nên sớm hiểu được Cổ đại nhân hắn… vẫn còn lui tới với ngươi, ta nhất định sẽ không nói ra những lời như vậy.” Trên mặt Lê Tuyền tràn đầy nét cười khổ.

“Không phải, không phải như thế. Tuyền ca ca, ngươi hiểu lầm rồi. Ta cũng đã hơn hai năm không có gặp người kia, đêm nay ta cũng bị hoảng sợ.”

Lê Tuyền khó hiểu: “Nhưng là… Ngươi không phải kêu ta gạt đại thúc, không để cho bọn họ biết sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thời điểm ta tìm được ngươi đã cảm thấy có chút kỳ quái, hiện tại lại không hiểu ra sao. Liễu Liễu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi không thể nói cho ta nghe mọi chuyện sao? Nếu là Cổ đại nhân từ bỏ mẫu tử các ngươi ta cũng có thể lý giải được một chút. Nhưng dựa vào tình hình đêm nay hắn căn bản chính là vẫn còn tình cũ khó quên với ngươi. Nếu như thế, về sau ngươi và đứa nhỏ đã có người chiếu cố là chuyện không thể tốt hơn. Nhưng vì sao nhìn ngươi lại có vẻ rất khó xử, còn muốn gạt người trong nhà? Liễu Liễu, ta thật sự không rõ. Ta cũng chờ lâu như vậy, ta muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, trong lòng ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì! Ta là kẻ thô lậu, ta đoán không ra, cũng nhìn không rõ. Ta đã chờ rất lâu rồi, nhưng đến bây giờ ta không nhịn nổi nữa. Ta biết là ta không có quyền hỏi chuyện gì nhưng ta chỉ muốn hỏi ngươi: Liễu Liễu, rốt cuộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tuyền ca ca, ngươi đừng hỏi ta không muốn nói.” Cận Liễu Liễu cúi đầu.

Trong phòng chợt yên lặng.

Hai tay Lê Tuyền cứ nắm chặt rồi lại buông ra, buông lỏng ra lại nắm chặt lại, cứ liên tục như thế.

Hắn nhìn Cận Liễu Liễu đang cúi đầu, gãi gãi gáy, cười nói: “Cũng phải, ta nghĩ thế nào mà dám hỏi ngươi a, cũng phải. Ha ha, Liễu Liễu, là ta không đúng. Về sau ta sẽ không hỏi nữa.”

Cận Liễu Liễu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, phát hiện tuy rằng hắn cười thực vui vẻ, nhưng trong ánh mắt lại không lấn át được sự thống khổ.

Một sự áy náy và khó chịu nảy lên trong đầu nàng.

Lâu như vậy Lê Tuyền đã giống như thân nhân của nàng. Có được một người tri kỷ chiếu cố và làm bạn với mình như vậy chỉ sợ anh em ruột thịt cũng không bằng.

Lê Tuyền cười hướng đi ra cửa, nói: “Ta trở về ngủ tiếp đây, trời cũng sắp sáng rồi, ngươi cũng mau lên giường nhắm mắt một chút. Cho dù không ngủ được thì nhắm mắt cũng tốt bằng không ban ngày sẽ không tỉnh táo được.”

“Tuyền ca ca, chờ một chút!”

“Ân?”

“Tuyền ca ca, ngươi ngồi đi, ta kể cho ngươi nghe mọi chuyện.”

Lê Tuyền có chút bối rối: “Liễu Liễu, ngươi đừng như vậy. Là ta không tốt, ta không nên ép ngươi. Ngươi không muốn nói khẳng định là chuyện đó khiến ngươi phải khổ sở. Thật sự về sau ta tuyệt đối sẽ không hỏi lại, thật sự!”

Cận Liễu Liễu nở nụ cười nhẹ: “Ngươi ngồi đi, không phải ngươi bức ta là tự ta muốn nói. Lâu như vậy rồi nếu có thể nói ra ta sẽ không phải khó chịu như vậy nữa.”

Lê Tuyền khẩn trương ngồi xuống bên cạnh bàn, hai tay run rẩy đặt trên đùi trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

“Chắc ngươi vẫn không hiểu vì sao phụ thân Văn Hiên không phải Lục điện hạ mà là Cổ Vưu Chấn đi. Kỳ thật rất đơn giản thời điểm Lục điện hạ đi Tây Bắc, ta ra tường. Ta gặp được một cơ hội quyến rũ Cổ Vưu Chấn. Ta muốn trả thù Lục điện hạ đoạt ta về, cũng muốn trả thù kẻ dễ dàng dâng ta cho người khác – Cổ Vưu Chấn.Ta đã cho ta bản thân làm rất tốt, thật đắc ý, còn vô cùng cao hứng ở trong vương phủ uống trà nói chuyện phiếm ngắm hoa.”

Nói tới đây Cận Liễu Liễu tự giễu nở nụ cười nhạt: “Nhưng là không lâu sau Lục điện hạ liền đã xảy ra chuyện. Khi ta tới Tây Bắc hắn cứ đi như vậy. Trước khi đi cư nhiên còn xin lỗi ta, nói không nên chia rẽ ta và Cổ Vưu Chấn. Cũng chính vào thời gian đó ta phát hiện mình có bầu. Chuyện này thật buồn cười a, lúc trước ta cư nhiên còn tưởng rằng mình làm rất cao minh, rất đắc ý. Cho đến lúc đó ta mới phát hiện làm chuyện như vậy cho dù toàn bộ người trong thiên hạ không biết, thì ta lại không thể lừa được chính mình! Ta cảm thấy mình thực ti bỉ, cho tới tận bây giờ ta vẫn không thể tha thứ cho bản thân…”

“Liễu Liễu, đừng nói nữa, ta hiểu, đừng nói nữa.” Lê Tuyền đứng lên đi qua ôm lấy đôi vai gầy yếu của Cận Liễu Liễu.

“Liễu Liễu, ngươi thật sự rất giỏi, thật sự. Đừng tự trách mình như vậy, dựa vào hoàn cảnh lúc đó của mà nói, ta có thể lý giải được mọi hành động của ngươi. Một nữ nhân như ngươi ngậm đắng nuốt cay sinh ra đứa nhỏ còn chăm sóc cho cả gia đình. Không phải thế là đủ rồi sao? Sau này không cần luôn canh cánh trong lòng như vậy nữa.Trên đời này ai không từng phạm sai lầm? Chúng ta cũng không phải thánh nhân, ai cũng từng có lần phạm sai lầm. Dù sao tất cả đã trôi qua, chúng ta chỉ cần sống thật tốt cho tương lai là được.”

Cận Liễu Liễu thở dài một hơi: “Ta hiểu, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi sau khi biết chuyện vẫn đứng về phía ta. Ta vẫn không muốn nói cho ngươi là sợ ngươi sẽ xem thường ta. Với ta mà nói cái nhìn của ngươi là rất trọng yếu.”

“Hài tử ngốc này, Tuyền ca ca làm sao có thể coi thường ngươi chứ? Hơn nữa ta là một đầu lĩnh sơn tặc, ngươi không xem thường ta đã là tốt lắm rồi.”

Cận Liễu Liễu che miệng nở nụ cười rồi lại nói: “Tuyền ca ca, ta lo lắng Cổ Vưu Chấn lại tiếp tục đến đây dây dưa.”

“Chuyện này để ta nghĩ xem. Nếu không cứ như vậy đi, về sau ngươi ra ra vào vào, cứ đi cùng đại nương, ta thấy hắn không tìm được cơ hội cũng sẽ vô kế khả thi .”(không có cách nào)

“Ân, cách này không tồi, ta ở cùng một chỗ với nương cho dù da mặt hắn có dày thế nào cũng không dám đi ra .”

Vì thế hai người đi nghỉ ngơi, Cận Liễu Liễu cố gắng cẩn thận mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với Cận gia tẩu tử tuyệt không bao giờ ở một mình bất kỳ lúc nào.

Nếu Cận Văn Hiên muốn đi Hắc Phong trại chơi nàng cũng nhất định sẽ tìm một người đưa thư cho Lê Tuyền để Lê Tuyền tới đón hai mẫu tử bọn họ.

Cứ cẩn thận như vậy cũng được hơn một tháng bình an vô sự, nhưng Cận Liễu Liễu vẫn không dám lơi lỏng.

Mắt thấy sắp đến sinh nhật hai tuổi của Cận Văn Hiên, người trong nhà cũng bắt đầu chuẩn bị tiệc rượu muốn mời Lê Tuyền và mấy người thân thiết trong thôn đến uống rượu.

Cận Liễu Liễu bận bù đầu (nguyên văn là “bận sứt đầu mẻ trán” nhá), nhưng thấy mấy ngày nay Cận Văn Hiên lại phá lệ vui vẻ làm ầm ĩ luôn thích kéo mấy đứa nhỏ nhà bên cạnh chơi đùa khắp nơi làm hại Cận Liễu Liễu không thể nghỉ ngơi luôn phải theo sát hắn.

Đến ngày sinh nhật, buổi trưa Cận gia tẩu tử và Cận Liễu Liễu xuống bếp làm một bàn rượu thịt lớn tiếp đón Lê Tuyền mọi người ngồi xuống.

Ngày hôm trước Cận Liễu Liễu đã mang Cận Văn Hiên lên trên trấn chơi đùa thỏa thích một ngày nên lúc này còn rất thích thú cầm cái chong chóng mới mua không chịu buông tay.

Cận Liễu Liễu bế Cận Văn Hiên đã thay một bộ đồ hoàn toàn mới đi ra một nhóm người vui tươi hớn hở cùng chơi với hắn, trong phòng phi thường náo nhiệt, đến cả Cận lão cha cũng cười không ngớt.

Mọi người đang rất vui vẻ bỗng nhiên con thứ hai của Ngô gia ở đầu thôn chạy đến vội vàng như bị lửa đốt mông, nói: “Nhà các ngươi! Nhà các ngươi! Nhà các ngươi!”

Cận Liễu Liễu đã sớm đứng lên: “Nhị tiểu tử, có chuyện gì vậy? Không phải Văn Hiên nhà chúng ta lại làm gì chứ.”

Đứa nhỏ kia thở dốc mấy hơi, lắc đầu lia lịa: “Không phải, không phải! Ai! Các ngươi cùng ra xem đi! Mau ra xem thế nào!”

Cận Văn Hiên đã sớm không nhịn được đôi chân ngắn hoạt động chạy vội đi ra ngoài, Cận Liễu Liễu sợ hắn bị ngã vội cùng A Bảo đuổi theo.

Này không được hoàn hảo, vừa ra tới, cừ thật nha!

Chỉ thấy tất cả người trong thôn đều ùa ra đường, trên đường lớn bụi đất bay mù mịt, dường như có người cưỡi ngựa đến .

“Có chuyện gì vậy?” A Bảo tò mò hỏi.

Nhị tiểu tử nói: “Đến nhà các ngươi a!”

“Ôi chao? Ta… Nhà chúng ta? Chúng ta… Không làm cái gì nha?” A bảo có chút lắp bắp nói.

Cận Liễu Liễu cũng hiểu được có chuyện kỳ quái, nhưng đám người cưỡi ngựa đến càng lúc càng gần, nàng tập trung nhìn thiếu chút nữa thì tức giận đến hộc máu.

Chỉ thấy bụi đất bay mù mịt bao phủ một đám người, rất nhiều người cao to cưỡi ngựa ăn mặc bất phàm.

Mà người đi trước cưỡi một con tuấn mã đen thùi, mặc một bộ hoa phục thiên thanh, đầu đội quan (mũ) ngọc bích, thắt lưng đeo một thanh thanh phong kiếm, khuôn mặt tuấn mỹ không giống người, đang cười tươi như hoa, khiến cho nhóm đại cô nương, con dâu nhỏ trong thôn mê đến thần hồn điên đảo.

Người trong cái thôn này chưa từng gặp qua nhân vật tuấn mỹ và phô trương như vậy trách không được cả thôn đều đặc biệt đến xem náo nhiệt !

Cận Liễu Liễu giận đến cả người đều ở phát run, răng nanh gắt gao cắn cùng một chỗ.

Thật tốt!

Thật tốt!

Cổ Vưu Chấn ngươi quả thực làm thật là khéo a!

Đoàn người cưỡi ngựa không nhanh không chậm đi tới trước cửa Cận gia, lần này ngay cả Cận lão cha cũng đi ra xem tận nơi.

Cổ Vưu Chấn tiêu sái nhảy xuống lưng ngựa, đi một mạch đến trước mặt Cận lão cha hai tay vái chào, tất cung tất kính khom mình hành lễ: “Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân.”

Mọi người ồ lên, tất cả nhóm thôn dân đến xem náo nhiệt đều phát ra một tiếng than sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.