Yêu Đôi Môi Em

Chương 90: Ngoại truyện cuối




Sau khi nó và hắn kết hôn được hai năm. Cả hai đã có một cậu nhóc rất dễ thương tên là Hoàng Gia Phúc hay còn gọi là Andy. Hắn thì tiếp quản công ty của ba mình, trở thành tổng giám đốc của công ty. Còn nó thì trở thành một nhà thiết kế kiêm người mẫu nổi tiếng của công ty hắn. Cậu nhóc Andy bây giờ đã được 1 tuổi rồi. Ban ngày cậu bé sang chơi với bà nội. Chiều thì về lại nhà. Hắn là giám đốc của công ty nên công việc của nó cũng không nhiều. Hắn không muốn nó phải nhọc tâm vì công việc. Thường thì buổi chiều nó ở nhà làm việc và chăm con, lâu lâu mới đến công ty. Tuy bận rộn nhưng hắn cũng giành khá nhiều thời gian cho vợ và con của mình. Đúng 5h chiều hắn đã có mặt ở nhà rồi. Lâu lâu có việc gì quan trọng thì về trễ hơn nhưng khi mọi việc kết thúc hắn lại ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Và hôm nay cũng thế. Hôm nay hắn có một cuộc hội thảo quan trọng nên đến 9h mới về nhà. “Cạch” Cánh cửa mở ra.

- Anh về rồi à? Hội thảo tốt đẹp chứ?

- Ừm._Hắn hôn nhẹ nó một cái rồi bỏ ra_ Con ngủ rồi sao?

- Vẫn chưa. Nó đang ở trên phòng với vú

- pa…pa…pa_tiếng trẻ con bập bẹ vang lên

- Ồ, con trai! Con đây rồi. Con chưa ngủ sao?

- pa…pa…ngựa…ngựa

- Con muốn chơi ngựa sao? Được, ba chơi với con

- Anh mệt lắm rồi. Đi nghỉ đi, bữa sau hẳn chơi_Nó ngăn lại. Hắn làm việc cật lực cả ngày rồi bây giờ lại phải chiều theo ý con trai nữa thì sẽ mệt lắm. Nhưng hắn có nề hà gì

- Không sao đâu! Anh chơi với con tí thôi!

- Tùy anh thôi! Em biết đâu thể ngăn cản được tình thương con trỗi dậy trong anh

- Hì,_Hắn cúi người xuống làm ngựa cho nhóc Andy cưỡi. Hai cha con chơi với nhau rất vui

- Để em dọn cơm cho anh

- Anh ăn rồi

- Không được. Ăn ngoài không đảm bảo dinh dưỡng đâu

- Ừm

Hắn và nhóc Andy chơi không biết bao nhiêu trò chơi. Hết cưỡi ngựa rồi đến máy bay. Nhìn hai cha con, nó lại nhớ đến gia đình nó trước kia. Nó cũng đã có một gia đình như thế. Bây giờ nó lại có thêm một gia đình tương tự. Nó sẽ yêu thương, quý trọng và bảo vệ gia đình này

- Vú à, đưa Andy đi ngủ giúp con với ạ

- Vâng, cô chủ

Bà vú tới bế Andy đi nhưng cậu nhóc cứ la khóc không chịu, cứ đòi ba mãi

- pa…pa…pa!

- Ngủ ngon con trai_Hắn cười vẫy tay chào tạm biệt cậu con trai rồi quay lưng sang nó. Tội cho cậu nhóc Andy, kêu ba thảm thiết nhưng chỉ nhận được một cái vẫy tay từ hắn thôi. Còn hắn thì đã vọt đến bên nó từ thuở nào rồi

- Anh ăn đi!

- Trông ngon nhỉ? Đúng là ăn con vợ yêu vẫn là nhất!

- Chỉ giỏi nịnh bợ thôi!_nó véo chóp mũi của hắn cưng nựng. Đang ăn bỗng dưng hắn lại ngừng

- Vợ yêu à!

- Hửm?

- Chúng ta sinh đứa nữa nha!

- Dạ?

- Layla đã mang thai đứa thứ hai rồi kìa. Nó khoe mà anh tức kinh khủng. Đường đường là một bang chủ như anh lại đi thua nó. Không! không thể được_Hắn lắc đầu ngoầy ngoậy. Anh này đã có vợ có con rồi mà cứ như con nít ấy

- Sao lại đi ăn thua với Alan làm chi? Anh có còn con nít đâu

- Không biết! Anh phải có thêm đứa nữa. Mà còn là con gái đấy!

- Hì, bó tay cho anh! Thật ra thì…em đang mang thai. Được 2 tháng rồi

- Sao? Thật không?_Hắn đứng bật dậy rồi chạy đến bên nó

- Thật!

- Hura, Sao em không nói với anh?_Hắn vui mừng nhảy cẫng lên

- Em chỉ mới đi khám hôm nay thôi! Tính tí đi ngủ mới nói nhưng anh đã đề cập đến thì em nói luôn

- A, Andy có em rồi, vui quá đi_Hắn ôm lấy nó reo mừng rồi cúi người ghé tai vào bụng nó

- Anh làm gì vậy?

- Nghe con nói chuyện

- Mới hai tháng thì nghe được gì chứ?_Nó phì cười vì cái tính trẻ con của ông chồng mình

- Không nghe được sao? Nhưng không sao…Anh sắp có con nữa rồi. Em nhớ phải đi đứng và ăn uống đủ chất đấy. Còn nữa…_Hắn dặn nó không biết bao nhiêu điều. Lần nó mang thai Andy, hắn cũng vậy. Hắn cứ lo thái quá lên rồi cứ coi nó như bệnh nhân vậy. Nhưng nó lại thấy hạnh phúc vì điều đó. Được chồng mình yêu thương và lo lắng thì ai không thấy hạnh phúc chứ. Thật sự giờ phút này nó đang rất hạnh phúc và mai này nó sẽ còn hạnh phúc nữa. Nó rất may mắn khi có một ông chồng hết lòng yêu thương nó và nó rất may mắn khi có những đứa con dễ thương như bé Andy.

Mỗi người đều có một nửa của mình. Hãy sống thật với chính mình và chờ đợi nửa còn lại đó xuất hiện. con người ai cũng có quyền được hạnh phúc nhưng có bao nhiêu người biết giữ lấy cái hạnh phúc khó giữ đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.