Yêu Đôi Môi Em

Chương 19: Nói chuyện




Lương Hưng Quốc vừa chạy trên đường vừa giơ điện thoại nói: “Tôi tra được Hoàng Thịnh An và Trầm Thành là hạng chung đường, quan hệ hai tên này không nhỏ. Hoàng Thịnh An ngày đầu vào nam đã kết bạn với Trầm Thành, mấy năm nay cơ bản cũng giúp nhau mua bán thuốc phiện. Có người trên đường tới sân bay nhìn thấy Trầm Thành, Lương Khuê vốn phải đi qua sân bay, tính đi Mỹ tìm cậu đúng không?”

Tai Tô Nham ù lợi hại, chết lặng gật đầu, giọng khàn khàn: “Thì ra là thế…” rất nhiều chuyện y mãi không hiểu đều đã được gỡ rối, mục tiêu đột nhiên sáng tỏ. Y không nghĩ tới, quan hệ giữa Trầm Thành và Hoàng Thịnh An lại không cạn!

Tô Nham cúp điện thoại, đứng một mình ở đầu đường thật lâu không động, người qua đường đều tò mò nhìn ngao Tây Tạng uy vũ bên chân y, Chiến Thần ngưng thần bất động, trầm tĩnh cạnh giữ một bên, không có bất kỳ người nào dám tới gần Tô Nham quanh hai thước.

“Nham Nham, tốt lắm, ta tìm được phương hướng đại khái rồi.”

Trong đầu truyền đến thanh âm có vẻ hơi mỏi mệt của người nọ.

Toàn thân Tô Nham chấn động: “Ở nơi nào?”

“Đi theo ta.”

Tô Nham gần như mê muội chạy về hướng mục tiêu, hơn nữa gọi điện thoại nói cho Lương Hưng Quốc.

Lương Hưng Quốc tuy không tin lực lượng của một mình Tô Nham lắm, nhưng vẫn nhắc nhở một số người chạy tới chung một hướng.

Tô Nham ngựa không dừng vó chạy tới, như y lường trước, theo thời gian chuyển dời, nơi đi tới càng ngày càng hoang vắng.

Hoàng Thịnh An còn đang ảo tưởng hình ảnh mỹ diệu sau khi Tô Nham đến, điện thoại đột ngột vang lên, cắt đứt mộng đẹp của hắn.

“Mau rút, có người tìm tới! Hoàng Thịnh An, mày coi thường bản lĩnh của Lương Hưng Quốc quá, hừ, mới mấy giờ đã bị theo dõi?”

Hoàng Thịnh An thần sắc đại biến, bất kể hắn nghĩ thế nào cũng không rõ vì sao tốc độ của Lương Hưng Quốc lại nhanh như vậy, hắn bắt cóc Lương Khuê, sớm đã có tâm lý chuẩn bị, cũng không phải ôm ý muốn may mắn. Hắn biết Lương Hưng Quốc sẽ điên cuồng điều tra, nhưng bất kể thế nào, tốc độ hẳn không nhanh như vậy.

“Biết rồi.”

Hoàng Thịnh An hung hăng nhíu mày, lập tức đạp một cái vào Lương Khuê, mặt lạnh nhe răng cười: “Nhờ cha mày ban tặng, trò hay đã không còn. Cũng được, mày có thể chết càng nhanh một chút, ha ha.”

Lông mày Lương Khuê, hung hăng nhướng lên.

Tốc độ của Tô Nham tăng nhanh, như kẻ điên thúc tài xế vượt cả đèn đỏ, tài xế cũng cắn răng, vì thù lao Tô Nham ra, cũng không quan tâm, nghe theo chỉ huy của Tô Nham thẳng tắp đi tới.

Cửa sổ xe mở rộng, tiếng gió mạnh bên ngoài rít gào cuốn vào, Tô Nham nghe hương vị trong gió, lẩm bẩm nói: “Bờ sông…”

Cảnh vật ngoài cửa sổ cấp tốc biến hóa, tiếng nói trong đầu nhắc nhở: “Đến, ngay bên này, cho Chiến Thần tìm xem.”

Tô Nham xuống xe, Chiến Thần gần như không chút dừng lại xông mạnh về hướng nơi nào đó, Tô Nham ra sức chạy theo phía sau. Lương Khuê cứ như ngay tại trước mắt, y cách chân tướng cũng càng ngày càng gần, y sẽ trông thấy ai? Trông thấy cảnh tượng thế nào?

Y chỉ biết hiện tại y muốn giết người!

Cái gì lý trí, cái gì pháp luật đều bị ném bỏ, phẫn nộ ứ đọng lại suốt hai đời đụng vào nhau, muốn báo thù! Muốn giết người! Muốn dùng con dao lạnh như băng, đem tất cả thống khổ trả lại hết cho những thằng khốn kia! Làm cho chúng cũng nếm thử mùi vị tử vong, làm người nhà chúng cũng thể nghiệm thống khổ mất đi một chút.

Tô Nham còn đang ra sức đuổi theo bước chân Chiến Thần, hồng vụ trong không gian kia lại táo bạo quay cuồng, muốn nói với Tô Nham cái gì đó, nhưng bây giờ lại nói không nên lời. Tô Nham phẫn nộ giờ phút này còn có lòng tràn đầy hy vọng…

Chiến Thần quẹo vào một tòa nhà cũ nát, thẳng lên gác lầu, Tô Nham đi vào theo, cầu thang kim loại phát ra tiếng kẽo kẹt, Tô Nham nghe được tiếng ồn ào truyền ra từ trên lầu.

Chiến Thần gầm to một tiếng, thân ảnh triệt để biến mất khỏi tầm mắt Tô Nham.

Chân Tô Nham đột nhiên nhũn ra, chật vật ngã trên bậc thang nửa ngày không đứng lên.

Tiếng kêu của Chiến Thần không ngừng truyền xuống, còn có vô số tiếng gào thảm thiết của con người.

Tô Nham gian nan bò lên, cắn răng đi đến phía trước.

Y tới gần gian phòng kia, nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Cửa ra vào có vết máu đỏ thẫm chảy ra, Tô Nham đẩy cánh cửa sắt hơi khép ra.

Trong phòng rất nhiều người bị ngao Tây Tạng cắn nằm lê lết, nhưng ngao Tây Tạng không thấy, mà Lương Khuê y muốn tìm cũng không ở!

Tô Nham há hốc mồm, nhào qua nhấc người lên ép hỏi: “Lương Khuê ở đâu? Không nói tao giết mày!” Y móc ra dao gâm mang theo bên người, hung dữ kề vào cổ người này.

“Hắn…Ở… Trong nước… Bị vứt … Xuống…”

Dao gâm của Tô Nham loảng xoảng loảng xoảng rơi trên mặt đất.

Tô Nham bổ nhào vào cạnh cửa sổ mở rộng, trên đó có vết máu rõ ràng, đây là cửa sổ lầu bốn, ngoài cửa sổ chính là sóng nước cuồn cuộn…

“Chiến Thần đuổi theo hung thủ , mày cũng đừng nhảy xuống sông.”

Tô Nham kinh ngạc nhìn nước sông, gió bờ sông thổi qua mặt y, còn lạnh hơn cả băng tuyết trời đông.

Nắm tay siết chặt của Tô Nham buông lỏng, y trở lại phòng, nhìn những người bị thương kia.

“Là thằng nào ra tay?”

“Đại ca của tụi tao… Hoàng Thịnh An…”

Tô Nham cười khẽ, cười rực rỡ hơn bất cứ thứ gì.

“Vẫn chưa từng tặng quà cho ngươi nhỉ.”

Y nói ra lời mà người ngoài không cách nào hiểu nổi.

Nhưng có một người có thể hiểu là đủ rồi.

Thù hận cùng tình yêu của con người rất giống nhau, khi đến tình trạng điên cuồng, người bình thường sẽ không cách nào thấu hiểu. Lúc này những chuyện bọn họ làm, không thể giải thích theo lẽ thường.

Lúc Lương Hưng Quốc chạy đến thành phố D, nghe được tin con mình bị vứt xuống sông, lúc ấy ông cũng không còn là Lương Hưng Quốc bình thường nữa. Trước kia lần cuối ông đánh người là hai mươi năm trước, khi đó con ông còn nhỏ, ba ngày không đánh sẽ lật ngói nhà! Ông cũng không lưu tình, hai ba ngày lại chăm sóc thằng con một trận, thường xuyên đánh cho nó oa oa gào to, ai khuyên cũng không được. Về sau nhóc con kia cũng dần lớn lên, ông cũng bớt lo, hai tay liền rảnh rỗi. Sau đó ông từng bước thăng chức, lên đến địa vị cao càng chú ý mỗi tiếng nói cử động, đại khái tuổi cũng lớn, tính tình nóng nảy gì cũng thu lại.

Chuyện có thể buộc ông ra đấm, sớm đã không còn .

Nhưng giờ ông muốn đánh một trận, ông giết người cũng không sợ. Địa vị gì, vinh hoa phú quý gì, pháp luật gì toàn bộ đều con mẹ nó mây khói, ông đã năm mươi tuổi! Chỉ có thằng con duy nhất! Sống đến ngần này lại tuổi già tuyệt hậu!

Thằng con trai duy nhất ông nuôi hai mươi năm, lại chết!

“Tôi muốn Hoàng gia các người chôn cùng!”

“Tư lệnh dừng tay! Xin tỉnh táo lại!”

Lương Hưng Quốc điên cuồng hành hung Hoàng Ái Quốc, lúc ông chạy đến Thành phố D liền thông báo cho Hoàng Ái Quốc, kết quả người Hoàng gia hầu như đều theo tới, bọn họ biết sự tình lần này quá nghiêm trọng, nếu Hoàng Thịnh An thật sự bắt cóc Lương Khuê, Hoàng gia bọn họ liền xong đời. Đừng nói vấn đề pháp luật cùng thể diện, chỉ sự trả thù của Lương gia liền chịu không nổi. Dù Lương gia cố kỵ pháp luật, nhưng cậu của Lương Khuê hai nhà hắc bạch đại phú hào kia cũng sẽ không băn khoăn. Tựa như Lương Hưng Quốc nói, nếu con tôi chết, tôi một lão già còn muốn những hư ảo kia làm gì?

Tuổi của Hoàng Ái Quốc cũng xấp xỉ Lương Hưng Quốc, cũng là bán một ông già gần năm mươi, vì chuyện của con tâm sức lao lực quá độ, trong giây phút nghe thấy tin của Lương Khuê, càng tuyệt vọng.

Ông tùy ý để Lương Hưng Quốc hành hung mình, cũng không đánh trả, ông không có khí lực đánh trả, càng không có mặt mũi đánh trả nữa rồi. Đều là cha, đều chỉ có một thằng con duy nhất, ông hiểu rất rõ tâm tình của Lương Hưng Quốc.

Các phụ tá đi theo Lương Hưng Quốc tới cố gắng lôi kéo Lương Hưng Quốc đang phẫn nộ, những nữ quyến Hoàng gia khóc lóc cầu xin tha thứ, dì cùng bà ngoại Hoàng Thịnh An trực tiếp khóc thét quỳ xuống. Trước kia bọn họ cảm thấy Hoàng Thịnh An dù không đúng thế nào cũng là con nít, dù phạm sai lầm thế nào luôn có cơ hội vãn hồi. Bọn họ cũng hận Lương gia lúc trước quá không nói tình cảm. Nhưng hiện tại họ biết hết thảy đều xong rồi, nói cái gì đều là nói suông. Lương gia có lỗi với Hoàng gia là chuyện của Lương gia, nhưng hiện tại, Lương gia tuyệt hậu. Nếu đó là người ngoài làm, có lẽ họ còn có thể sau lưng thầm khen một tiếng làm tốt lắm, Lương gia tuyệt hậu đáng đời. Đáng tiếc, hung thủ là người của họ Hoàng.

Hai con ngươi Lương Hưng Quốc đỏ rực, tức sùi bọt mép, bị lôi kéo lại, ông vẫn điên cuồng dùng chân hung hăng cho Hoàng Ái Quốc mấy đá.

Ông chỉ hận mình không đeo súng theo!

Cho dù phải chịu hình phạt giết người, thì có làm sao?

“Tư lệnh! Con ngài còn chưa mò lên được, có lẽ căn bản chưa chết! Ngài phải tỉnh táo, tranh thủ phái thêm người đi vớt! Hiện tại cố gắng còn cứu kịp! Nhưng Hoàng Thịnh An hung thủ kia còn chưa tìm được, sao ngài có thể vào tù sớm hơn hắn chứ? Cho dù muốn báo thù cũng phải chờ.”

Lương Hưng Quốc hung hăng thở dốc, trong đôi mắt như tro tàn rốt cục hiển hiện một chút hỏa quang hy vọng.

Trợ thủ thấy thế thầm buông lỏng một hơi, rèn sắt khi còn nóng kéo Lương Hưng Quốc lên xe, chạy đến bờ sông vớt.

Đây là một bờ sông rất lạc hậu, nhà cửa cư dân phụ cận cũ nát không chịu nổi, đại bộ phận đã là nhà hoang sắp sập. Bờ sông cũng hơi dốc đứng, xe căn bản không vào được.

Lương Hưng Quốc đuổi tới bên cạnh bờ sông, chỗ đó đã sớm có cảnh sát đang vớt.

Lương Hưng Quốc mặt không biểu tình đi qua, tìm kiếm một phen, nhưng không thấy thân ảnh Tô Nham.

Có cảnh sát tới nói: “Cậu trai tên Tô Nham kia nhảy xuống sông tìm rồi …”

Lương Hưng Quốc khẽ run lên, lại không nói lời nào.

Đang giữa hè, nước sông không đến mức rét lạnh, nhưng sông chứ không phải hồ, lại càng không giống bể bơi. Kỹ năng bơi tốt, không có nghĩa là có thể rong ruổi trong nước. Bằng vào sức một mình muốn vớt người lên, khó càng thêm khó.

Lương Hưng Quốc trống rỗng nhìn đội tàu vớt trên mặt sông, đột nhiên sinh lòng tuyệt vọng cứ như đời này đã đến cuối. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau khổ của nhân gian. Ông thà họ Hoàng trực tiếp trả thù ông, hắn đến tuổi này còn sợ chết cái gì nữa. Nhưng con ông chỉ mới hai mươi tuổi, phong nhã hào hoa, thậm chí vẫn còn con nít, nhân sinh của nó vừa mới bắt đầu, không thể bị tàn nhẫn cướp đoạt như thế được.

“Có người lên bờ!”

Tiếng reo vui sướng làm tỉnh lại thần chí của Lương Hưng Quốc, ông vội vàng chạy đến mép nước, nhìn thấy bơi lên là Tô Nham, trong lòng thở phào. Lúc nghe Tô Nham nhảy xuống sông, ông cứ cho rằng người trẻ tuổi kia đi tự tử…

Khi thấy Tô Nham còn kéo lên một người, Lương Hưng Quốc càng kích động hơn.

Người chung quanh đều nhào tới, nhanh chóng kéo Tô Nham lên bờ, Tô Nham cẩn thận để Lương Khuê lên mặt đất, khàn giọng nói: “Cậu ta còn có thể cứu… Mau đưa vào bệnh viện.” nói xong câu đó, Tô Nham gần như hư thoát, cả người vô lực nằm, mí mắt nặng nề khép lại.

Tiếng nói trong đầu kia thở dài: “Yên tâm, hắn là người có phúc khí, không chết được.”

Tô Nham nghe vậy muốn cười một cái, nhưng thật sự quá mệt mỏi buồn ngủ.

Khi y tỉnh lại lần nữa, đang nằm trên giường bệnh viện, chăm sóc y là cha cùng mẹ kế.

Tô Nham nhất thời trong lòng ngũ vị tạp thành, trầm mặc bò dậy.

Ông Tô cùng mẹ kế vội vàng ân cần hỏi y thế nào, lo lắng trong mắt hai người không phải làm bộ .

Tô Nham lẳng lặng nghe hai người lải nhải, lại nghĩ tới bộ dáng thê thảm của Lương Khuê, hai mắt không khỏi cay cay.

Y sửa lại tâm tình, bình tĩnh nói: “Tôi thăm Lương Khuê.”

“Đúng vậy a, đích thực mau mau đến xem, con yên tâm, cậu ấy được cứu, Bác sĩ nói cậu ta không nguy hiểm đến tánh mạng.”

Hai vợ chồng cùng Tô Nham đi đến phòng bệnh Lương Khuê, vợ chồng và thân thích Lương gia đều đứng ở đó, Lương Khuê còn đang ngủ.

Tô Nham nhìn gương mặt say ngủ bình an của Lương Khuê, tảng đá lớn trong lòng rốt cục buông.

Lúc y tìm được Lương Khuê trong nước, nước chung quanh gần như bị nhuộm đỏ, giây phút đó, y thật sự cho rằng Lương Khuê đã chết.

“Chó đẻ họ Hoàng! Đâm nó một dao còn ném xuống sông, tôi không giết nó tôi không họ Lương! Tôi mất hết địa vị tận diệt gia sản cũng không để nó sống khá giả!” Lương Hưng Quốc vẫn tức giận như trước, dù con trai đã thoát khỏi nguy hiểm, ông vẫn cứ nuốt không trôi cục tức này.

Hốc mắt Trác Vân Chi sưng như quả hạch đào, hiển nhiên đã khóc một trận nức nở, gần đây bà bảo dưỡng vô cùng tốt, lần này lại tiều tụy đi rất nhiều. Lúc này nghe lời chồng nói, bà cũng không lên tiếng, liền sững sờ nhìn Lương Khuê đang ngủ.

Cậu cả Lương Khuê nhíu mày nói: “Em rể đừng làm bậy, bao nhiêu người chằm chằm vào vị trí của chú, chỉ sợ tìm không thấy chuyện rắc rối của chú, chú cũng đừng tự mình chui vào. Nhưng thù nhất định phải báo, việc này chú đừng quản, tôi đi làm, chú cùng Vân Chi cái gì cũng đừng nhúng tay, cố gắng ở bên cạnh con là đủ rồi.”

Lương Hưng Quốc nghe vậy trầm mặc, một lúc lâu sau mỏi mệt gật đầu.

“Các em cũng đừng quá bận lòng, nghỉ ngơi thật tốt, đừng mệt quá sinh bệnh. Chúng anh đi trước, có việc gì thì gọi điện. Mấy cụ có thể gạt tiếp, miễn cho bọn họ chịu kích thích.”

“Tôi tiễn mọi người.” Lương Hưng Quốc đứng dậy.

Các cậu cũng không cự tuyệt, mấy người đàn ông đi ra ngoài, lúc lướt qua Tô Nham, cậu út Lương Khuê đột nhiên dừng lại nhìn y.

“…” Tô Nham khẽ nhíu mày.

Cậu út nói: “Ngao Tây Tạng là cậu nuôi ?”

Tô Nham sững sờ, đang muốn nói chuyện, Lương Hưng Quốc nói: “Cậu nói Mèo Con nhà chúng tôi? Đúng vậy, là Tô Nham đưa tới, ngao Tây Tạng nuôi rất khá, hiện tại luôn bồi hai lão.”

Cậu út lắc đầu: “Tôi là nói con ngao Tây Tạng cắn chết người kia, không phải Mèo Con nhà anh.”

Tô Nham hiểu ông nói chính là Chiến Thần, trấn định vô cùng nói: “Tôi chỉ nuôi Mèo Con.”

Đôi mắt cậu út hơi lóe qua, nhìn bộ dáng tỉnh táo của Tô Nham muốn nói lại thôi, có thể làm một người đi hành hung, đây cũng không phải là quan hệ bình thường… bạn bè, huynh đệ, nếu không phải lợi ích hấp dẫn, ai sẽ vì ngươi đi giết người còn một hơi giết mấy tên. Ông sớm cảm thấy cháu trai mình cùng Tô Nham có chút kỳ quái, hôm nay xem như xác định quan hệ của hai người. Nghĩ thông suốt điểm này ông không khỏi thầm than, tại sao con một của hai em gái mình đều cùng sở thích đó… Đây là di truyền chó má gì thế này…

Cậu út không nói thêm nữa, quay đầu rời khỏi phòng bệnh. Trong phòng chỉ còn lại Lương mụ mụ cùng gia đình Tô Nham. Tô Nham đi qua sững sờ nhìn bộ dáng Lương Khuê, hai vết sẹo phỏng rõ ràng trên mặt hắn đã được bôi thuốc, đột ngột tiến vào tầm mắt, là hai mắt Lương Khuê, cho dù hắn nhắm mắt, cũng có thể nhìn ra khóe mắt cùng hai mí mắt đều đỏ đến không bình thường, sưng vù biến chất.

Tô Nham trong lòng co rút đau đớn không thôi, nhất thời lại không lời nào để nói. Tựa như Lương mụ mụ, câm lặng ngồi bên cạnh.

Lương Hưng Quốc tiễn bước mấy cậu, lại mua vài thứ trở lại .

Lương Khuê ngủ thật lâu trùng hợp tỉnh lại, hai vợ chồng vui mừng đến hỏng mất .

Chỉ là Lương Khuê không nói vài lời liền đau đến nhe răng nhếch miệng, thuốc tê đã hết tác dụng, ngực bị đâm đau đến toàn thân run rẩy. Lương Khuê cắn chặt hàm răng chịu đựng.

Tô Nham im lặng nắm lấy tay Lương Khuê, mới phát hiện trong lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi đau đến chảy ra. Nơi Lương Khuê bị đâm là chỗ hiểm trên ngực, quả thực cả thở nhẹ cái thôi cũng đã lao lực.

Lương mụ mụ thấy thế đau lòng đến rơi nước mắt, lại không có cách nào.

Lương Hưng Quốc trầm giọng nói: “Cha đi hỏi coi bác sĩ có thể cho chút thuốc giảm đau không.”

Lương Khuê gian nan nói: “Đừng… Quên đi. Nhịn một chút là tốt rồi… Cũng không phải chưa từng chịu qua.”

Lương Hưng Quốc sững sờ, thở dài ngồi xuống.

“Mọi người đi về nghỉ ngơi đi…” Lương Khuê khô khốc nói. Hắn tuy ngủ mê một ngày, nhưng nhìn ra được ba mẹ thức cả đêm, đã phi thường tiều tụy.

“Nói dối cái gì, con còn chưa khỏe, mẹ chăm sóc con.”

“Mẹ… Coi chừng biến già đó nghen…” Lương Khuê suy yếu mỉm cười.

Lương mụ mụ nín khóc mỉm cười, tâm tình tối tăm một ngày một đêm, đột nhiên sáng sủa rất nhiều.

Lương Hưng Quốc cũng cười nói: “Vân Chi em trở về ngủ một giấc, đừng để bị bệnh, anh cùng Tô Nham trông coi trước.”

Lương mụ mụ thấy không lay chuyển được, chống thân thể cứng ngắc trở về nhà.

Tô Nham canh giữ bên giường một tấc không rời, gọi bác sĩ, lấy thuốc, mua đồ vân vân, Lương Hưng Quốc đều tự mình chạy. Lương Hưng Quốc vừa đi ra, Tô Nham sẽ cầm chén nước để sát vào Lương Khuê, Lương Khuê thấy thế, suy yếu lắc đầu, hắn không muốn uống nước, uống nước rất khó chịu.

Tô Nham lại hoàn toàn không hỏi ý kiến hắn, trực tiếp uống một hớp, miệng đối miệng tự đút cho Lương Khuê, Lương Khuê kinh ngạc trợn mắt to, nhẹ nhàng cười cười. Mà uống nước xong lại nhân cơ hội hôn Tô Nham.

Tô Nham cố chấp đút hết sạch một ly nước, Lương Khuê nghĩ thầm uống nước như vậy thật sự cũng không khó chịu, hơn nữa nước hôm nay đặc biệt ngọt, uống thoải mái.

“Ngủ đi.” Tô Nham lau khô khóe miệng của hắn, nhẹ nhàng nói.

Lương Khuê gật đầu, cầm lấy bàn tay ấm áp của Tô Nham tiến vào mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.