Yêu Đến Tận Cùng

Chương 78: Ngoại Truyện 1: Phó! Minh! Dư! Có Phải Anh Sống Đủ Rồi Không?




Trong cục công an, cảnh sát tên Lí Túc là người chịu trách nhiệm vụ án này, cảnh sát chuyên ngành ma túy, có vẻ đã chú ý đến Mộ Hoa từ rất lâu.

Trong phòng thẩm vấn, hai người giằng co hai giờ, Mộ Hoa vẫn không mở miệng trả lời câu hỏi nào, mỗi câu hỏi đưa ra đều nói muốn chờ luật sư của mình đến, để cho luật sư nói chuyện với cảnh sát.

Bởi vì Mộ Hoa không phải là công dân Trung Quốc, cảnh sát cũng không có biện pháp nào để giam giữ ông ta, hơn nữa ông ta cũng rất hiểu rõ trình tự cảnh sát xử lý vụ án, giữ chặt miệng, chính là không để lộ bất kỳ tin tức gì.

Lí Túc bước ra khỏi phòng thẩm vấn, chào hỏi Từ Văn Tĩnh đang đứng chờ ở hành lang, đối với Lâm An Chính đi theo cô, làm bộ không nhìn thấy trực tiếp lựa chọn bỏ qua, thân thiện nói với Từ Văn Tĩnh tình hình tiến triển của vụ án.

“Quốc tịch của ông ta là nước Mĩ, chúng ta không có bất kỳ biện pháp nào giam giữ ông ta được, Lãnh Sự Quán nước Mĩ ở Trung Quốc đã gọi điện thoại cho cấp trên, cấp trên cũng gây áp lực cho cục cảnh sát bọn anh, yêu cầu lập tức thả người, nếu như 24h sau vẫn không có bất kỳ chứng cớ xác thực nào, chúng ta chỉ có thể thả người.”

Từ Văn Tĩnh mặc kệ mặt Lâm An Chính đầy vạch đen, sóng vai cùng Lí Túc đi về phòng làm việc, chuyên chú nghe lời Lí Túc nói, giúp đỡ anh ta phân tích vụ án:“Gia đình ông ta đâu, không có manh mối gì sao?”

“Không có, lần trước sau khi em bị phát hiện, ông ta hình như cũng đã bắt đầu cảnh giác, xì gà không tìm ra bất cứ vấn đề gì, thật là xem thường cái lão già này rồi, bình thường che giấu tốt như vậy. Hừ, ông ta lại là nhà tư sản ở Trung Quốc.”

Từ Văn Tĩnh cầm tài liệu Lí Túc đưa tới, mới vừa mở ra thì Lâm An Chính đã giật lấy, bị coi như là không khí mà bỏ qua từ nãy đến giờ, không muốn làm người ngoài cuộc, anh định lấy lại cảm giác tồn tại cho bản thân.

Thấy hai người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Lâm An Chính có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh bị anh che giấu, mở miệng nói năng hùng hồn:“Đây chắc là thuộc về tài liệu cơ mật phải không, hôm nay là ngày đầu tiên cảnh sát Lý phá án ư, tại sao có thể tùy tiện đem tin tức quan trọng như vậy tiết lộ cho người không phải là nhân viên nội bộ biết?”

Từ Văn Tĩnh nhìn Lâm An Chính một chút, xì một tiếng, mắng anh một câu:“Bệnh thần kinh”, động tác nhanh nhẹn nhân lúc anh chưa chuẩn bị kịp đoạt lấy tài liệu, đẩy Lí Túc vào phòng làm việc, hoàn toàn không đem Lâm An Chính để vào mắt.

Lâm An Chính lại một lần nữa hoa lệ lệ bị bỏ qua không cam lòng đi theo vào trong, cô nam quả nữ ở chung một phòng, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nha.

Trong phòng làm việc, Lí Túc ngồi trên ghế, máy vi tính trên bàn đã được khởi động, Từ Văn Tĩnh cúi người chống tay xuống mặt bàn, hai người nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, sôi nổi thảo luận những điểm đáng nghi và cách phá giải vụ án.

Điện thoại của Lâm An Chính để trong túi quần rung liên tục, anh định mặc kệ nó tự reo rồi sẽ tắt, nhưng người gọi điện thoại không thức thời chút nào, tiếp tục gọi hết lần này đến lần khác.

“Em hôm nay nghỉ phép mà đại ca, anh có thể yên tĩnh một lúc được không.”

Điện thoại là trưởng phòng nhân sự gọi đến, gọi nửa giờ điện thoại rốt cuộc cũng bắt máy, đối phương có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, sợ Lâm An chính ngắt điện thoại, vội vàng nói ra tính nghiêm trọng của vấn đề:“ tập đoàn Trì Vũ có kẻ khả nghi giao dịch phi pháp, thành phố A cũng hỗn loạn rồi, cậu phải kết thúc nghỉ phép sớm thôi.”

“ Tập đoàn Trì Vũ? Anh chắc là tập đoàn Trì Vũ sao?”

“Đúng, chính là tập đoàn Trì Vũ của nhà họ Lâm, cậu nhanh chóng quay lại đi, cấp trên cũng nổi giận rồi.”

Lâm An Chính từ nhỏ đã rất ít khi lộ diện trong tầm mắt của công chúng, mặc kệ là ở công ty hay trên truyền thông, mọi người cũng chỉ biết nhà họ Lâm còn có nhị thiếu gia, trừ thỉnh thoảng bị phát tán hình chụp được bóng lưng, cho dù nhiều phóng viên thật vất vả mới có thể gặp chính diện, cũng chưa từng có cơ hội cùng quần chúng nhân dân tiếp xúc, cho nên đừng nói đồng nghiệp chung phòng làm việc, ngay cả cấp trên, cũng không biết anh là nhị thiếu gia của tập đoàn Trì Vũ!

Lâm An Chính không biết công ty đang tốt đẹp làm sao lại xảy ra chuyện, liếc nhìn hai người vẫn còn đang cúi đầu thảo luận, bất đắc dĩ chỉ có thể đi về phòng làm việc trước tìm hiểu tình huống một chút.

Lí Túc nhìn bóng dáng biến mất ở cửa, ngửa người tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay bắt chéo sau ót, nhàn nhã đem chân vắt lên trên mặt bàn, nhìn Văn Tĩnh từ khi người đàn ông kia đi lòng dạ bắt đầu không yên, mở miệng trêu ghẹo:“Cảnh sát Từ, người đã đi rồi, em cũng không cần phải giả bộ nữa, anh nhìn mệt mỏi lắm nha.”

Từ Văn Tĩnh bị trêu chọc, không những không tức giận, ngược lại đứng thẳng người, nghiêm túc chăm chú nhìn Lí Túc.

Lí Túc bị cô nhìn chăm chú mà sợ hãi, khoa trương đầy ghế trượt về phía sau đưa hai tay lên trước ngực làm động tác bảo vệ, vẻ mặt quái dị nhìn Từ Văn Tĩnh, sắc mặt giống như ăn phải một đống -.- nhăn nhó: “Cái đó … cảnh sát Từ, anh tuy là thích phụ nữ, anh cũng biết rõ em rất ưu tú, nhưng nhất định sẽ có người đàn ông ưu tú hơn anh thích em, anh đây thuộc loại tương đối ưu tú em để lại cho những người phụ nữ khác đi, em thấy có được không?”

“Anh cứ nằm mơ đi, cách làm của anh thật sự có hiệu quả sao? Đến lúc đó không dùng được chưa tính, em còn bị ba mẹ đánh chết.”

“Làm sao có thể, em cứ chờ xem đi, đến lúc đó ba mẹ em chắc chắn phải mời anh uống 300 ly, cũng không nhìn xem anh là ai, dầu gì cũng coi như “từng đi qua vạn bụi hoa” là người từng trải nha.”

“Được rồi, nếu mà sai lầm, một mạng đổi một mạng, em tuyệt sẽ không xuống tay lưu tình!”

Từ Văn Tĩnh giơ tay làm động tác cắt cổ, bước chân hơi nặng nề đi ra ngoài.

Vào khoảng mười giờ tối, Mộ Hoa được luật sư của ông ta dẫn đi, mà Lí Túc và Từ Văn Tĩnh bị cục trưởng cố ý gọi vào phòng làm việc phê bình một trận từ đầu đến chân, đoán chừng là bị cấp trên cảnh cáo, nhịn cơn tức thật lâu rốt cuộc cũng được phát tiết, một ít tình cảm và thể diện cũng không giữ lại cho hai người họ!

Mà bên kia ở ngoài hành lang của bệnh viện, chật ních các phóng viên báo đài truyền thông, bởi vì có tin tức tiết lộ, đạo diễn Mộ Hoa ở bệnh viện này, cho nên tất cả mọi người vội vàng tới dò xét.

Rèm cửa sổ phòng bệnh Vip kéo lên một chút, từ toà nhà đối diện có thể nhìn thấy rõ ràng việc xảy ra trong phòng. Mộ Hoa mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt hơi tái nhợt, đầu tóc tán loạn cùng đôi môi khô khốc, thoạt nhìn chính xác là do bệnh nặng mà nhập viện.

Nhờ sự nâng đỡ của người trợ lí, gian nan từ trên giường bệnh đứng lên, run run rẩy rẩy đi tới cạnh cửa sổ, đóng cửa sổ còn hơi mở lại, trong lúc đó còn nắm tay che miệng ho mạnh mấy cái, mỗi lần ho là cong lưng xuống, giống như đang trải qua khổ sở thật lớn.

Hai người đứng cạnh cửa sổ nói một lát, Mộ Hoa để cho trợ lí đỡ ông trở lại bên giường, uống thuốc nằm xuống. Phụ tá đi tới kéo rèm che lại, lơ đãng liếc mắt nhìn phía đối diện một chút, rèm cửa sổ”roẹt” một tiếng che lại căn phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, phần lớn tin tức trên báo Internet là về chuyện đạo diễn Mộ Hoa nằm viện, vẫn kèm theo hình ảnh ông ta mặc quần áo bệnh nhân gầy yếu, vốn đã lâm vào thế yếu có nguy cơ bị chìm ngập trong tin tức tiêu cực, trong nháy mắt liền thay đổi ấn tượng của mọi người, hơn nữa còn vì mình lấy được rất nhiều đồng tình, trên web Microblogging phía dưới tin tức rất nhiều người nhắn lại cho ông ta, chúc ông ta sớm ngày bình phục, tin tưởng ủng hộ vân vân...!

Bên ngoài công ty tin tức tiêu cực gây ầm ĩ, Doãn Vị ở nhà cấp bách đi vòng quanh, Lâm An Bắc lại không có chuyện gì, mỗi ngày ở trong nhà mặc áo mỏng manh lười biếng xem ti vi, hoặc là trêu chọc Doãn Vị vui vẻ!

Lâm An Bắc lại nằm vùi trên sô pha chuyên chú xem phim trên ti vi, gần đây anh đổi sở thích, thế nhưng không thèm xem kênh tin tức tài chính, ngày ngày cùng với Doãn Vị xem phim truyền hình, thỉnh thoảng còn nói hai ba câu đánh giá nội dung bộ phim.

Doãn Vị ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, Lâm An Bắc nằm trên ghế sa lon, đầu gối trên chân cô, bởi vì anh tay dài chân dài, chỉ có thể hơi co người, Doãn Vị không nhìn thấy được mặt anh, cũng không biết anh đang ngủ hay nhìn tivi.

Đẩy bả vai một cái anh không nhúc nhích:“Hôm nay anh cũng không đi ra ngoài sao?”

“Ừ.”

“Không đi thư phòng họp?”

“Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.