Yêu Chiều Vô Hạn Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi

Chương 27: Làm Lành?




Quân Vô Tà nheo nheo mắt, nghĩ nếu như không gặp phải cục diện như vậy, chỉ có hai lựa chọn, một là từ bỏ trả thù đối với Bạch Vân Tiên, hai là không cho Khuynh Vân Tông biết hết thảy chân tướng.

Buông tha Bạch Vân Tiên?

Điểm này, Quân Vô Tà quyết không thể làm được.

Người dám tính kế đến trên người gia gia nàng, đều phải chết!

"Tiểu thúc, ngươi yên tâm, ta đều đã có tính toán." Quân Vô Tà trong lòng đã có tính toán.

Quân Khanh nhìn nhìn Quân Vô Tà, ý đồ từ trên mặt nàng, tìm ra một tia manh mối, nhưng thật đáng tiếc, khuôn mặt Quân Vô Tà như đóng băng, căn bản không có bất cứ manh mối gì khiến người có thể đoán ra.

Nha đầu này tâm tư quá sâu, nếu như nàng không muốn nói ra, ai cũng đều đoán không được.

"Chính ngươi hãy cẩn thận, bất quá ngươi hãy nhớ kỹ, nếu như gặp nguy hiểm, có Quân gia cùng Thụy Lân Quân cho ngươi tựa lưng!"

"Vâng."

Rất nhanh, những gì Quân Vô Tà tung ra trong dư luận, đã mang đến hiệu quả.

Đó là nửa đêm, hai mươi gia đình quỳ gối ngay trước đại môn Lân Vương phủ, với ngọn đuốc trong tay và khóc sướt mướt.

Long Kỳ ra cửa hỏi thăm và biết được rằng 20 gia đình này đều là thân nhân của những binh lính Ngự lâm quân. Hôm nay sau khi biết được sự tình toàn thành trúng độc, lập tức đến lấy giải dược từ tay Thụy Lân Quân. Sau đó tụ tập với người nhà của những binh lính Ngự lâm quân khác, cùng đến doanh trại của Ngự lâm quân, đem giải dược đưa qua.

Chính là những người khác đều đưa được giải dược, còn bọn họ lại ngay cả thân nhân của mình mặt cũng chưa nhìn thấy. Một đám người hoảng sợ, ở trước đại môn Ngự lâm quân nơi đó lại khóc lại nháo, nhưng bị người đuổi ra ngoài. Tưởng tượng ra sự lợi hại của độc này, bọn họ lập tức liền tới Lân Vương phủ, cầu xin Thái tử Mặc Thiển Uyên đứng ra làm chủ.

Khi Long Kỳ đem những người này đến trước mặt Mặc Thiển Uyên, Quân Vô Tà cũng đã nhận được tin tức, ở một bên ngồi xuống. Nhìn những người này một phen nước mắt một phen nước mũi lo lắng cho người nhà, nàng kín đáo bắn cho Mặc Thiển Uyên một ánh mắt đầy ý vị.

Lúc đầu 50 người tử vong, không thể nào tra ra lai lịch, lúc này Ngự lâm quân, lại đột nhiên thiếu hơn hai mươi người, đây chẳng phải là quá trùng hợp hay sao?

Trong lòng đã có kết luận, Quân Vô Tà bất động thanh sắc xem diễn.

Mặc Thiển Uyên nhận được ám chỉ của Quân Vô Tà, lập tức bày tỏ mối quan tâm đồng tình với bọn họ, vỗ ngực cam đoan, sẽ đảm bảo giải quyết những vấn đề bọn họ đang lo lắng. Ngay sau đó mang theo một đội Thụy Lân Quân, trực tiếp tiến đến trước đại môn Ngự lâm quân.

Ngự lâm quân sớm đã bị Thụy Lân Quân dọa phá gan, nơi nào còn dám phản kháng, chỉ có thể khóc không ra nước mắt đem một đội sát thần như vậy nghênh đón vào cửa.

Mặc Thiển Uyên mang theo một đám bá tánh khóc sướt mướt vào trong một toà đại doanh của Ngự lâm quân, ngồi xuống gác chân lên một cái bàn, bức thống lĩnh Ngự lâm đem những binh lính Ngự lâm quân có tên trong danh sách giao ra.

Một đêm kiểm tra, Ngự lâm quân trong mấy ngày gần đây, bỗng nhiên có 50 người biến mất không thể hiểu được, thống lĩnh kia càng là nghẹn đỏ mặt, cũng không thể nói ra những người đó đã đi nơi nào.

Trong lúc nhất thời, những bá tánh theo tới lại náo loạn cả lên.

Nào có sự trùng hợp như vậy? Trước đó không lâu mới xuất hiện 50 người nổ tan trong thành, Ngự lâm quân cư nhiên lại thiếu 50 người không thể hiểu được?

Trời còn chưa sáng, tin tức này, đã truyền khắp toàn bộ hoàng thành!

Tất cả mọi người đã đoán được, 50 người nổ mạnh ngày ấy, chính là 50 binh lính Ngự lâm quân đã mất tích kia!

Độc này thế nhưng là từ Ngự lâm quân chảy ra?

Toàn bộ hoàng thành lại lần nữa bị nghị luận cãi nhau ngất trời, Ngự lâm quân ngay cả đại môn cũng không dám ra, chỉ có thể trốn tránh trong quân doanh.

Cùng thời gian này, trong Lân Vương phủ, Quân Vô Tà đang đùa nghịch với hoa sen mới nở trong Ngọc Dịch Quỳnh Tương, Mặc Thiển Uyên gõ cửa tông vào, vẻ mặt vội vàng cùng vui sướng.

"Sự thành!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.