Yêu Chiều Vô Hạn Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi

Chương 22: Lịch Sử Đen Tối Của Nam Chính (1)




Càng làm cho hoàng đế nôn ra máu chính là, Quân Vô Tà một bên từ đầu chí cuối đều như một lão thần đứng nơi đó, đừng nói là hành lễ, ngay cả một tiếng tôn xưng cũng không thèm kêu, hoàn toàn đem hoàng đế hắn coi như không khí.

Hoàng đế nghĩ không ra, rốt cuộc đã rẽ sai đường nơi nào, Thái tử đã sắp bị phế bỏ, cư nhiên đột nhiên khởi tử hồi sinh không nói, lại còn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lấy lại được danh tiếng trong lòng bá tánh. Hết thảy này dường như thật khó có thể lý giải, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ tất cả đều bắt đầu kể từ khi Quân Vô Tà cùng Mặc Thiển Uyên gần nhau thì phát sinh!

Một đại tiểu thư phế vật của vương phủ, một Thái tử thân mang kịch độc lại vô năng......

Hai người này trước kia bản thân hắn có thể tuỳ ý xử lý, sau khi liên thủ, lại mang đến cho hắn tai ương ngập đầu. 

Bức vua thoái vị đều bức tới trên đại điện rồi!

Hoàng đế muốn chửi ầm lên, lại biết nay đã khác xưa.

"Đứng lên đi, ngươi một lòng vì nước, trẫm sao có thể trách ngươi." Cắn răng nuốt máu, hoàng đế nghẹn khuất.

"Nhi thần không hiểu y thuật hay độc dược, cho nên cố ý thỉnh Vô Tà lại đây, lần này có thể giải độc cho bá tánh, hoàn toàn là Vô Tà ra tay." Bên ngoài, Quân Vô Tà đã đẩy hắn lên cao trong lòng bá tánh, nhưng tới trong cung này rồi, Mặc Thiển Uyên cũng sẽ không nhận lấy hết công lao.

Hoàng đế nghe vậy, ánh mắt chợt lóe.

Nhưng Bạch Vân Tiên ở một bên, không kiềm chế được bực bội, cười lạnh nói: "Chỉ bằng nàng?" Độc kia không ai có thể rõ ràng hơn nàng, Quân Vô Tà là thứ gì, như thế nào có thể giải?

Đôi mắt lạnh lẽo của Quân Vô Tà dừng ở trên người Bạch Vân Tiên, ánh mắt nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm Bạch Vân Tiên cảm thấy toàn thân mình như bị kim châm.

"Khổ ai, băng tiêu, mạn đồ nhã......" Quân Vô Tà thong thả ung dung từ trong miệng thoát ra một chuỗi tên thảo dược, có hơn chục loại, ngoài ba loại thông dụng trong đó mọi người đều biết đến, còn lại những loại khác, những người trên đại điện thậm chí nghe cũng chưa từng nghe qua.

Mọi người có ánh mắt nghi hoặc, nhưng sắc mặt Bạch Vân Tiên lại theo tên những thảo dược mà Quân Vô Tà nói ra, dần dần trắng bệch!

Nàng làm sao biết được!

Nàng làm sao biết được!

Bạch Vân Tiên khó tin lắng nghe Quân Vô Tà, Quân Vô Tà đã liệt kê tất cả dược liệu của độc mà nàng đã phối chế, một cái không thiếu, một cái không thừa!

Phối phương của độc này, chỉ Khuynh Vân Tông mới có, Quân Vô Tà là từ đâu mà biết đến!

Quân Vô Tà không nhanh không chậm đem một chuỗi thảo dược kia nói ra, khóe mắt hơi giơ lên, lạnh lùng đảo qua khuôn mặt trắng bệnh của Bạch Vân Tiên, "Trò của tiểu hài tử, không cần phải lấy ra làm mất mặt xấu hổ."

Bạch Vân Tiên sắc mặt hoàn toàn đen, cả người nàng run rẩy trừng mắt Quân Vô Tà.

Trò của tiểu hài tử!

Mặc Huyền Phỉ thấy tình huống không đúng, lập tức đem Bạch Vân Tiên kéo vào trong lòng ngực, mà sau khi cặp mắt hắn nhìn thấy cặp mắt tràn ngập sát ý của Quân Vô Tà, trong lòng lập tức cả kinh.

Ánh mắt này, hắn cả đời này đều quên không được!

Đêm hôm đó, tàn sát ngoài hoàng cung, Quân Vô Tà cũng đã mang theo ánh mắt như vậy đứng trong vũng máu, giống như ác quỷ Tu La bò ra từ địa ngục tới lấy mạng.

Chỉ liếc mắt một cái, Mặc Huyền Phỉ thiếu chút nữa thì ngã ngồi trên mặt đất, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Vân Tiên, hắn đành phải cắn răng đối đầu cùng Quân Vô Tà.

"Quân Vô Tà, ngươi đây là đang nói cái gì, Vân Tiên là khách quý của Thích Quốc, sao có thể vô lễ như thế." Cần phải bảo vệ Bạch Vân Tiên! Mới có thể chờ được cứu viện của Khuynh Vân Tông.

Quân Vô Tà nhìn Mặc Huyền Phỉ xuất đầu vì Bạch Vân Tiên, khóe miệng đột nhiên giơ lên.

Cười kia, lại làm mọi người trong đại điện lông tơ đều dựng đứng lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.