Yêu Chiều Vô Hạn Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi

Chương 20: Đội dị năng giả.




Trong một canh giờ này, Mặc Huyền Phỉ chịu đủ sự tra tấn của ngân châm, nháy mắt ngân châm được lấy ra, hắn rốt cuộc thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng hai chân như cũ vẫn chết lặng, lại làm đáy mắt hắn tràn ngập khiếp sợ.

Hắn giãy giụa muốn đứng lên, nhưng hai chân chết lặng hoàn toàn không nghe theo ý hắn, hắn chỉ có thể quỳ gối nơi đó, ngửa đầu nhìn mọi người.

"Mang xe lăn đã chuẩn bị cho Nhị hoàng tử tới đây." Quân Vô Tà cười nói.

Một gã thị vệ Thụy Lân Quân, lập tức đem xe lăn mà Quân Vô Tà sớm đã chuẩn bị nâng tới bên trong đại điện.

Mặc Huyền Phỉ trừng mắt nhìn xe lăn kia, xe lăn kia hắn đã quá quen mắt, không phải năm đó sau khi Quân Khanh bị liệt, hoàng đế đã đưa cho Quân Khanh hay sao?

"Đỡ Nhị hoàng tử ngồi lên đi." Quân Vô Tà nói.

Hai gã binh lính Thụy Lân Quân lập tức duỗi tay ra kéo Mặc Huyền Phỉ, Mặc Huyền Phỉ giống như đã chịu kích thích rất lớn, điên cuồng vung cánh tay ra, không cho Thụy Lân Quân chạm vào hắn.

"Quân Vô Tà! Ngươi rốt cuộc là có ý gì! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Ta không cần ngồi xe lăn! Ta không cần!!" Bất luận Mặc Huyền Phỉ có giãy giụa kịch liệt bao nhiêu, Thụy Lân Quân lĩnh mệnh vẫn mạnh mẽ đem hắn từ trên mặt đất kéo lên ngồi trên xe lăn, hai chân hắn mang theo máu, sau khi bị kéo tới trên xe lăn rồi, để lại một vết máu chói mắt.

"Nếu là phế nhân, liền phải nhận mệnh." Quân Vô Tà cười càng thêm sáng lạn, nhưng lời này của nàng rơi vào trong tai hoàng đế vẫn luôn ẩn nhẫn một bên, lại làm cho hoàng đế toàn thân giật mình một cái.

Nếu là phế nhân, liền phải nhận mệnh......

Lời này, hắn đã từng nói qua......

Hoàng đế trừng mắt nhìn bóng dáng Quân Vô Tà, cả người giống như ngâm mình ở trong nước đá, mỗi một lỗ chân lông đều đang gào rống vì sợ hãi.

Trơ mắt nhìn chính nhi tử của mình cùng Bạch Vân Tiên bị Quân Vô Tà mang ra đùa bỡn, hắn đã bị dọa phá gan, hắn không phải không nghĩ cách trốn đi, mà là căn bản hắn trốn cũng không thoát.

Bên ngoài đại điện tất cả đều là binh lính Thụy Lân Quân, hắn trốn không thoát! Trốn không thoát!

Mặc Huyền Phỉ bị cưỡng chế ngồi ở trên xe lăn nên phản ứng rất dữ tợn giống như một kẻ điên, nhưng bất luận hắn không tình nguyện như thế nào đi nữa, hai gã binh lính Thụy Lân Quân đứng một phải một trái bên xe lăn, tay vẫn thủ sẵn nơi bờ vai của hắn, ấn hắn xuống ở trên xe lăn, không thể nhúc nhích nửa phần.

Hoàng tử cao quý, không còn sót lại chút gì.

Mặc Thiển Uyên lẳng lặng nhìn, hắn đã từng chứng kiến thủ đoạn âm ngoan ác độc của Quân Vô Tà, hiện giờ là đang chứng kiến đến bản lĩnh tra tấn người của nàng.

Một đao giết Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên thật ra rất đơn giản, nhưng nàng cố tình không làm như vậy. Nàng đem tất cả tự hào của hai người này hết thảy làm trò nghiền nát từng chút một trên mặt bọn họ, đưa tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của bọn họ xé rách không chút lưu tình, chỉ để lại cho bọn họ tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Một người linh hồn bị phá hủy hoàn toàn, cho dù là thần tiên hạ phàm, cứu được người bọn họ, cũng không thể cứu được tâm.

"Quân Vô Tà! Ta muốn giết ngươi! Ngươi tiện nhân này!" Mặc Huyền Phỉ giống như một con thú bị bao vây, ngồi ở trên xe lăn gào thét, đôi mắt hắn trở nên điên cuồng, đột nhiên chiếc nhẫn lóng lánh của hắn bắn ra một làn ánh sáng lóa mắt, một tiếng "sư" đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ đại điện.

Thần sắc của Mặc Thiển Uyên căng thẳng, tiếng "" kia hắn rất quen thuộc. Năm đó Mặc Huyền Phỉ 14 tuổi, ngày Giới Linh thức tỉnh, đã chấn kinh toàn bộ hoàng thất!

Ngay sau khi ánh sáng rút đi, một con hùng sư ánh vàng rực rỡ xuất hiện ở bên trong đại điện, toàn thân giống như tỏa ra một tầng sáng ánh mặt trời loá hết cả mắt!

Hoàng Kim Cự Sư!

Trong suốt các thế hệ thành viên của hoàng thất Thích Quốc, đây là Giới Linh thức tỉnh mang hình thú mạnh nhất!

Mặc Huyền Phỉ ngay lúc này triệu hồi ra Hoàng Kim Cự Sư, chính là đang tính toán cùng Quân Vô Tà đồng quy vu tận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.