Yêu Chiều Vô Hạn Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi

Chương 15: Đen ăn đen (3)




Hoàng Kim Cự Sư cường đại nhất hoàng thất Thích Quốc, cứ như vậy bị Hắc thú từng chút từng chút nuốt vào trong bụng. Trong đại điện hỗn độn, chỉ còn lại Hắc thú thỏa mãn đứng nơi đó, cảm thấy mỹ mãn liếm liếm móng vuốt sắc bén lợi hại của mình.

Hắc thú lắc lắc cái đuôi, đi bước một hướng tới Quân Vô Tà, phát ra tiếng kêu khiến mọi người muốn bổ nhào.

"Miêu ô ~"

"Chưa từng ăn no giống như hôm nay!"

"..........." Hắc thú một khi mở miệng, mọi người mới vừa rồi bị sự sợ hãi bao phủ ở trong lòng nháy mắt tan thành mây khói.

Cự thú màu đen, ngay cả Hoàng Kim Cự Sư đều có thể dễ dàng nuốt vào, tiếng kêu cư nhiên như vậy...... Đáng yêu?

Trái tim của một đám hán tử nguyên bản bị khí phách uy phong của Hắc thú giam hãm, nháy mắt vỡ thành trò bụi.

"Có cảm giác gì?" Quân Vô Tà cũng không biết, thân hình và thanh âm của Hắc thú cực kỳ tương phản lẫn nhau, đã phá vỡ trái tim của mọi người. Nàng giơ tay xoa xoa đầu Hắc thú, nhìn từ trên xuống dưới thân hình Hắc thú.

"Miêu?"

"Cũng không có gì! Chỉ là có cảm giác rất no, rất thỏa mãn...... Ta có thể đi ngủ một hồi được không?"

Hắc thú ăn no thì cảm thấy mình như sắp không đứng lên nổi.

Quân Vô Tà khẽ gật đầu, Hắc thú ở quanh thân nàng vòng một vòng, cũng giống như khi xuất hiện, hóa thành một đạo hắc ảnh, ở trước mắt mọi người, biến mất vô tung vô ảnh.

Mặc Thiển Uyên nuốt nuốt nước miếng, sau khi chứng kiến hình ảnh Hắc thú cắn nuốt Hoàng Kim Cự Sư, hắn đột nhiên cảm thấy, trước đây từng bị Hắc thú đạp lên dưới chân, cũng không phải là sự tình quá mất mặt.

Ít nhất, hắn không bị ăn!

Hắc thú biến mất, làm mọi người trong đại điện hỗn loạn khôi phục lại sự bình tĩnh.

Mặc Huyền Phỉ phát ra một tiếng hét thảm, té khỏi xe lăn, cả người run rẩy nằm liệt trên sàn nhà lạnh lẽo, đôi tay gắt gao nắm cổ áo của mình, hắn đau khiến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng từ trên người lăn xuống, vốn là quần áo nhiễm máu, hiện giờ càng thêm vẻ hỗn độn!

Tự cổ chí kim, bọn họ cũng chưa từng nghe nói, có thể đem cướp đoạt Giới Linh từ trên người chủ nhân, nhưng vừa rồi, Giới Linh của Mặc Huyền Phỉ lại bị Hắc thú của Quân Vô Tà ăn một chút cũng không dư thừa, đây không phải có nghĩa là, Mặc Huyền Phỉ đã mất đi Giới Linh?

Ánh mắt mọi người trong đại điện theo bản năng nhìn hướng về phía trên tay Mặc Huyền Phỉ mang theo chiếc nhẫn nhìn lại. Chiếc nhẫn nguyên bản vàng óng, hiện giờ đã trở nên loang lổ rỉ sét, cũ nát bất kham, dưới tình trạng Mặc Huyền Phỉ không ngừng run rẩy, vết rách giống như mạng nhện nhanh chóng trải rộng ở trên toàn bộ chiếc nhẫn.

Xoạch một thanh âm vang lên, chiếc nhẫn do Giới Linh biến ảo hoàn toàn vỡ thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống trên đá cẩm thạch.

Chiếc nhẫn Giới Linh...... Nát?

Loại tình huống này, chưa ai từng gặp qua!

Giới Linh từ sau nghi thức thức tỉnh lúc mọi người 14 tuổi, liền sẽ vẫn luôn đi theo bên người chủ nhân, cho đến khi chủ nhân già đi, Giới Linh mới có thể tiêu tán, chiếc nhẫn trên đầu ngón tay, cũng sẽ theo Giới Linh tiêu tán mà hoàn toàn biến mất, cũng không hề xuất hiện tình huống tan vỡ.

Mọi người đều cho rằng, Giới Linh cho dù bị thương nặng cũng chỉ trở nên thập phần suy yếu, nhưng sẽ không chết đi, chỉ cần chủ nhân nó còn sống, Giới Linh sẽ không chết, chỉ biết là sẽ ngủ say bất tỉnh.

Chính là hết thảy phát sinh trước mắt, lại hoàn toàn đảo lộn nhận thức của bọn họ.

Giới Linh sẽ không chết, nhưng chúng nó lại sẽ bị ăn luôn!!!

Sau khi bị ăn, cũng giống với tử vong, chiếc nhẫn sẽ vỡ vụn, mà chủ nhân tắc.....

Nhìn Mặc Huyền Phỉ không ngừng run rẩy đau đớn như muốn chết trên mặt đất, tất cả mọi người ở đây đều giật mình một cái, bọn họ một chút cũng không nghĩ muốn nếm thử tư vị bị người phá huỷ Giới Linh, ngay cả nhìn, cũng đã sống không bằng chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.