Yêu Cậu Học Sinh Cá Biệt

Chương 1




Bởi vì hưng phấn nên ban đêm Hàn Vũ không ngủ được, nghĩ đến cuộc tỷ thí ba ngày sau, nàng rất tự tin mình có thể chiến thắng. Nhưng mà nếu thắng rồi, Vô Tình các kia có thể trở thành của nàng sao? Một chút thế lực nàng cũng không có, tiếp nhận Vô Tình các rồi thì làm thế nào để kinh doanh đây? Chưa từng làm ăn làn nào, nàng có thể gặp phải những khó khăn trong đó không? Bất quá, Hàn Vũ thật suy nghĩ sâu xa, Vô Tình các có thể đến tay nàng hay không còn là một vấn đề lớn mà.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đến gần, Hàn Vũ nhắm hai mắt lại, tinh thần lập tức tỉnh táo, người đến càng ngày càng gần, Hàn Vũ cảm giác được người đó đang tiến lại gần giường của nàng, nếu như nàng đột nhiên mở mắt ra có thể dọa đến hắn hay không? Hoảng, Hàn Vũ tưởng tượng thật nhiều, ai dọa đến ai còn chưa biết đâu.

Đột nhiên nàng mở to đôi mắt, bốn mắt nhìn nhau, đứng trước mặt nàng là một người mang nặt nạ, may mắn không phải là một mặt nạ khủng bố chỉ là một mặt nạ bạc, cùng với quần áo màu bạc. tóc màu bạc theo gió đêm lay động, phối hợp với ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, thật tuyệt mỹ.

Một tay hắn vịn bên giường, một tay đặt lên vết thương trước ngực.

Người đến chính là Cung chủ Tà cung Quân Tà Diễm, sư phụ bảo hắn chú ý đến một nử tử xa lạ, tuy rằng không biết lão có ý gì, nhưng mọi chuyện của sư phụ hắn đều nghe theo, Sư phụ là thân nhân duy nhất, cũng là cha mệ tái sinh của hắn.

Tà Yêu báo cáo gần đây phủ Hàn tướng quân đến một nữ tử xa lạ, rất nhanh đem những biểu hiện của nàng ở Vô Tình các bẩm báo với hắn, cho nên đêm nay Quân tà Diễm tự mình đi xem xét, nhưng trên đường lại gặp Độc Quân, hắn ra tay quá nặng. Độc Quân là sự đệ của sư phụ hắn, là sư thúc của hắn, tuy hiện giờ quan hệ của hai người đối nghịch, không tiện cùng Độc Quân dây dưa, vì nóng lòng muốn thoát thân nên bị Độc Quân chưởng một phát, may mắn là không có độc, nếu không còn không biết có đến được phủ Hàn tướng quân hay không, xú lão đầu này, cũng không biết cùng sư phụ phát sinh chuyện gì, sư phụ không cho hắn tiếp xúc với lão, lão lại động thủ với hắn, nếu không nể mặt mũi của sư phụ, Quân Tà Diễm đã giết chết lão từ sớm.

Quân tà Diễm nhìn Hàn Vũ, một khuôn mặt bình thường lại có một đôi mắt linh động có thể đem người hút vào trong đó, trong mắt dường như là cả một thế giới khác, làm cho người khác đụng không tới.

Cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy, ai đều không có mở miệng, cả hai cũng không hi vọng đánh vỡ không khí tốt đẹp này, đột nhiên Quân Tà Diễm ngã lên trên giường, Hàn Vũ sợ tới mức trở tay không kịp, không bắt được hắn nên cứ như vậy bị đặt ở phía dưới. Hàn Vũ đẩy Quân Tà Diễm ra nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì, cứ như vậy ngất đi, phải mất thật lớn sức lực nàng mới có thể đẩy hắn nằm xuống, vội vàng đứng dậy xem xét.

Nội tâm Hàn Vũ quay cuồng, tình huống gì thế này? Người này là ai vậy? Tại sao lại xuất hiện trong phòng nàng? Người trong phủ không phát hiện được sao? Là sát thủ sao? Nếu Quân Tà Diễm biết Hàn Vũ xem chính mình trở thành sát thủ cấp thấp không biết sẽ có biểu tình gì.

Không biết vì sao nhưng thật ra mặt nạ này cũng rất đẹp. Muốn nhìn hắn lớn lên trông như thế nào vvif vậy Hàn Vũ vươn tay ra muốn tháo mặt nạ này xuống nhưng vừa chạm tới đã bị bắt được.

"Ngươi muốn làm gì?" Hắn thô bạo hỏi.

"Không làm gì hết"

"Vậy ngươi chạm vào mặt nạ của ta làm cái gì, chẳng lẻ ngươi muốn tháo nó xuống sao?" 20 năm qua không có bất kỳ ai chạm vào mặt nạ của hắn. Hàn khí trên người Quân Tà Diễm tản mát ra thật kinh người, đem Hàn Vũ đông lạnh thấu xương.

"Ta lấy xuống được sao? Không phải nó vẫn ở trên người ngươi đó thôi?" Nàng trả lời vô sỉ.

Hoảng, nói xong hắn đem mặt nạ tháo xuống, hắn tốt như vậy sao? Sớm biết sẽ không tháo được mà.

Này, đây là nam hay nữ? Chẳng lẻ không khí ở cổ đại không bị ô nhiễm nên chuyên môn tạo ra mỹ nữ, soái ca sao?

Khuôn mặt xuất hiện trước mặt Hàn Vũ làm cho con ngươi của nàng muốn rớt ra ngoài luôn, một đôi mắt xếch, hàng lông mi ngay cả nữ nhân cũng phải ganh tỵ, mũi cao thẳng mê người, môi khẽ nhếch tản ra mùi thơm ngát khi nói chuyện, đương nhiên trừ bỏ thưởng thức ra thì chẳng có gì khác, nhưng sự vật đẹp như thế ai mà chẳng thích chứ.

Gió nhẹ thổi tới mặt Tà Diễm, hắn mới giật mình, tại sao lại tháo ra mặt nạ của mình đây? Lúc này Tà Diễm cũng không biết mình đang làm cái gì, tại sao lại thất lễ như vậy, vội đem mặt nạ mang trở lại.

Vừa nhìn thấy mặt hắn, Hàn Vũ lập tức vươn tay sờ soạng trên người hắn ( Cái này có phải là chị ấy ăn đậu hũ của anh ấy không ta?)

"Ngươi...ngươi lại làm gì thế?"

"Đầu năm nay xem mặt đã không còn đáng tin được nữa, ta sờ ngươi, đương nhiên là muốn xác định xem ngươi là nam hay nữ?"

"Ngươi..." Nếu nàng nói là nam hay nữ? Là đực, cái? Đực, cái? Lúc này Quân Tà Diễm vô cùng tức giận, càng tức giận chính là nữ nhân này đã nhìn thấy dung mạo của hắn thế nhưng hắn lại không ra tay giết người diệt khẩu.

"Nếu là nam nhân thì sao?" Quân Tà Diễm thật sự muốn nổi điên, trong lòng luôn suy nghĩ đến lời nói của nàng, chính mình như thế nào có thể nói ra.

"Hoảng, nam nhân thì có thể ở lại, nếu là nữ nhân thì mời ra ngoài" Ha ha ha, Hàn Vũ nghẹn cười đã muốn nội thương.

"Ta hỏi ngươi hơn nửa đêm mang mặt nạ đi ra ngoài dọa người làm cái gì, sao lại chạy đến phòng ta? Chẳng lẻ ngươi là hái hoa tặc? Nhưng mà khuôn mặt này cũng không giống! Ta xem ngươi đã bị thương rồi, chẳng lẻ thời điễm đang đùa giỡn với người ta bị trượng phu họ phát hiện đánh sao?" Hàn Vũ phát huy sức tưởng tượng của nàng.

Quân Tà Diễm còn chưa có phục hồi lại tinh thần sau chuyện hồi nãy, hắn không nghĩ tới mình lại phát sinh sai lầm như thế, nếu như bị thuộc hạ biết được, về sau cung không cần dùng đến mặt nạ để ra ngoài gặp người, chính mình nói mình là nam cho rồi.

Chậm rãi bình tĩnh lại nghe Hàn Vũ nói như thế, thiếu chút nữa đã muốn ngất lại lần nữa.

Quân Tà Diễm phát hiện mình đang nằm trên giường Hàn Vũ, mơ hồ còn truyền đến mùi hương thơm ngát của nữ tử, tuy trên giang hồ Quân Tà Vũ là cung chủ đệ nhất tà phái, ai nghe đến đều sợ mất mặt thế nhưng cũng chưa từng tiếp xúc đến chuyện nam nữ, hiện giờ lại cùng Hàn Vũ nằm trên cùng một giường bất giác sắc mặt dần đỏ ửng lên, thời khắc này thật đáng giá để kỷ niệm a.

"Tại sao lại không nói, ngươi có biết vừa rồi ngươi té xỉu, khó khăn lắm ta mới chuyển được ngươi lên giường, hơn nữa ngươi hôn mê lâu như vậy ta cũng không có bỏ đi, sợ ngươi tỉnh lại sốt ruột vì không thấy ta" Hàn Vũ nói dối không chớp mắt lấy một cái.

"Ngươi muốn như thế nào?" Quân Tà Diễm biết vừa rồi hắn hôn mê rất ngắn mà dường như là trực tiếp ngã xuống giường, nữ nhân này thật đúng là.....

"Cái gọi là được người giúp việc nhỏ, trả ơn người việc lớn, đạo lý này ngươi biết không?" Hàn Vũ tiếp tục dụ dỗ.

"Biết, vậy thì sao?" Ngữ khí nói chuyện của Quân Tà Diễm bắt đầu không tốt, nhưng hình như đối với nàng cũng không có một chút đe dọa nào.

"Có thể nói ta vừa rồi mới cứu ngươi, đúng không? Nếu nằm trên mặt đất mà bị cảm lạnh thì phải làm sao? Rồi sau đó bởi vì cảm lạnh mà sẽ gặp phải rất nhiều bệnh không có thuốc chữa, mạng nhỏ của ngươi đã không còn. Như vậy ta có ân cứu mạng ngươi cho nên về sau an toàn của ta sẽ do ngươi phụ trách, ngươi thấy sao?" Hàn Vũ muốn có một chút quan hệ với hắn, không muốn chỉ gặp một lần như vậy, tuy biết là mình vô lý nhưng đây là biện pháp duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra.

Quân Tà Diễm cảm thấy buồn cười nhìn nàng, thật là yêu cầu vô lý, nếu hiện giờ là người khác đưa ra yêu cầu như vậy chắc chắn đã sớm đến gặp Diêm vương báo danh rồi, nhưng hắn lại không nghĩ từ chối nàng.

"Bên cạnh ta có hai loại người, thứ nhất là có quan hệ với ta nhưng lại không cần ta bao hộ, bởi vì bọn họ đều mạnh. Loại thứ hai là người nhìn thấy mặt ta nhưng cũng không cần ta bảo vệ, bởi vì họ đã sớm đến Địa phủ báo danh, ngươi..."

"Ta sẽ là loại thứ ba" Hàn Vũ nhìn hắn, cũng không sợ hắn giết người diệt khẩu, bởi vì nàng biết hắn sẽ không làm như vậy, cái Hàn Vũ sợ chính là về sau sẽ không còn nhìn thấy hắn nữa.

Quân Tà Diễm nở nụ cười, Hàn Vũ liền bị mê hoặc giống như có ma lực vậy. Quân Tà Diễm cười quá mức chói mắt, nhìn hắn như thế làm cho Hàn Vũ có cảm giác muốn cúng bái hắn, điều này làm cho nàng rất tự ti tại sao chính mình lại quá mức nhỏ bé.

"Loại thứ ba?" Quân Tà Diễm cũng không nghĩ còn có loại người nào khác ở bên cạnh hắn

"Tốt, ngươi đã cứu mạng ta, như vậy từ nay về sau mạng của ngươi chính là của ta"

Gì, Hàn Vũ trợn tròn mắt, đây là logic gì? Hàn Vũ cứu hắn đáng ra mạng hắn là của nàng mới đúng chứ? Tình huống gì thế này?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.