Yêu Anh, Thật Đau Lòng!

Quyển 2 - Chương 4: Đàm phán ổn thỏa




- Chuyển nợ thành cổ phần à?

Lục Thúc Cung cười lành lạnh:

- Tôi thấy đề án này không được thông qua đâu, nếu đầu tư Nam Cảng thấy khó xử, An Thái sẵn lòng mua lấy hết nợ của các vị ở tổng cty XD.

Lúc này mà thực hiện kế hoạch chuyển nợ sang cổ phần, đầu tư Nam Cảng sẽ gánh chịu nguy hiểm cực cao, dù sao cổ phiếu 00601 đã lên tới mức bất hợp lý, Liễu Trí không biết đáp lại thế nào, nhìn phản ứng của Lâm Tuyền.

- Kiến nghị của An Thái thật khó từ chối.

Lâm Tuyền ngồi thẳng dậy:

- Liên hợp Tĩnh Hải có thể bỏ ra nhiều hơn An Thái 1 đồng.

- Liên hợp Tĩnh Hải có được số tiền này sao?

- Nếu chỉ là khoản nợ của Đầu tư Nam Cảng thì chúng tôi cố gắng cũng miễn cưỡng có thể.

Lâm Tuyền chẳng sợ ánh mắt dồn ép của Lục Thúc Cung:

- Còn An Thái nếu không muốn mất trắng ở địa ốc Tĩnh Hải thì mau từ bỏ đi.

Nếu Đầu tư Nam Cảng đem khoản nợ trong tay chuyển cổ phần, thì bất kỳ phía nào có được số cổ phần này, cộng thêm cổ phần vốn có, sẽ chiếm vị trí khống chế cổ phần.

- Hừ, tôi muốn xem xem, Liên hợp Tĩnh Hải có cái thực lực này không?

Lục Thúc Cung chẳng hề tỏ ra yếu thế.

- Dù sao cũng không thua các vị đâu, trong thời gian gần sẽ đấu giá khoản nợ 1.8 tỷ này, mong An Thái đừng vắng mặt.

Khẩu khí của Lâm Tuyền nghiễm nhiên thay Đầu tư Nam Cảng định đoạt chuyện đấu giá khoản nợ 1.8 tỷ, khiến Lục Thúc Cung không thể nói gì, đành nuốt cục tức vào bụng. Cuộc họp HĐQT đầu tiên không hình thành được bất kỳ quyết định nào đã kết thúc.

Đi rời đi, Trần Lập lén làm động tác gọi điện thoại, rồi đi cùng với Lục Thúc Cung. Liễu Trí tới bên cạnh Lâm Tuyền nói:

- Các anh thực sự có ý mua khoản nợ 1.8 tỷ này, tôi sẽ lập tức đi báo tin mừng cho chị Cố.

Trước năm 2007, Đầu tư Nam Cảng chẳng được một xu lợi tức nào từ khoản nợ 1.8 tỷ này, giờ đem bán đi được đúng là tin không thể tốt hơn.

- Cô đừng có làm bộ dạng mượn gió bẻ măng ấy.

Lâm Tuyền cười:

- Nói không chừng An Thái sẽ ra giá cao hơn chúng tôi.

- Anh chắc chắn An Thái sẽ mua khoản nợ này?

- Không biết, quyết định ở việc rốt cuộc bọn họ đầu tư vào thị trường địa ốc Tĩnh Hải bao nhiêu.

Lâm Tuyền ngẩng đầu nhìn mọi người:

- Nếu chúng ta bỏ 100 triệu kéo cổ phiếu 00601 lên 10 đồng, không biết An Thái có bán cổ phiếu ra để áp giá không nhỉ?

Trương Tiểu Bân đáp:

- Sợ bọn họ không dám, chúng ta chỉ cần mua thêm một ít là có cổ phần quá bán, bọn họ không dám mạo hiểm đâu.

- An Thái cũng có thể dễ dàng kéo giá cổ phiếu lên trên 10 đồng, bất kể là ai mua khoản nợ này đổi sang cổ phần, sẽ phải chịu mức giá cao thôi.

- Xem ra tôi chuẩn bị muốn dời ổ rồi.

Thiệu Binh thở dài:

- Tổng giám đốc căn bản không định tranh với An Thái.

- Vì sao phải tranh, bọn họ muốn quyền khống chế tổng cty XD sao, cho bọn họ đấy, sao tôi phải tranh?

Lâm Tuyền giang tay ra:

- Sao anh chắc chắn An Thái sẽ tranh?

Liễu Trí thắc mắc:

- Câu hỏi phải là, vì sao họ không tranh, quan hệ giữa hai công ty chúng ta, không phải họ không biết, cổ phần nằm trong tay Đầu tư Nam Cảng hay Liên hợp Tĩnh Hải có khác gì nhau? Cho dù trong quá trình đấu giá đột nhiên An Thái rút lui, Liên hợp Tĩnh Hải mua được khoản nợ này thì chỉ cần không đổi ra cổ phần thì có mất gì đâu?

Tới giờ cơm tối, Lâm Tuyền nhận được điện thoại của Trần Lập.

- Tiểu Mạn sắp sinh rồi, cậu không ở nhà còn tới đây tham gia vào vũng nước đục làm gì?

- Thẩm Thị đột nhiên quyết định tham gia vào thị trường địa ốc Tĩnh Hải, em ở nhà chẳng phải bị tò mò hành hạ chết à?

Trần Lập nói đùa:

- Ba Nhất Mạn gửi lời hỏi anh, có muốn công khai chuyện di chúc không. Còn tài sản phân chia ra sao thì bác ấy hi vọng hai bên ngồi lại đàm phán.

- Cậu tưởng tôi chủ động gây sự à?

- Không không, anh đừng hiểu lầm.

Trần Lập sợ Lâm Tuyền hiểu lầm thật, vội nghiêm túc nói:

- Em tin anh chưa bao giờ thèm số tài sản của Thẩm gia, lão gia tử cũng luôn nhớ tới anh. Bọn em không hiểu sao chuyện tới mức này, cho nên giấu diếm ông, nhưng sợ không giấu được lâu nữa đâu.

Nhớ tới dáng vẻ Lục Tinh Viên, vẻ mặt Lâm Tuyền trầm xuống:

- Cậu biết gì về vụ án nhà khách Tây Viên?

- Sao anh lại biết vụ án đó?

Trần Lập ngạc nhiên hỏi ngược lại:

- Xem ra cậu không biết mấy.

Lâm Tuyền nắm chặt điện thoại:

- Ngày hôm đó tôi cũng ở trong nhà khách Tây Viên, Trương Thiêm thừa nhận mình cưỡng bức người bị hại khiến cô gái nhảy lầu tự sát, nhưng Trương Thiêm đi cùng Thẩm Nhạc, cậu nghĩ khả năng này lớn cỡ nào, bên Thẩm Thị có cần phải nhảy dựng lên vì một tên Trương Thiêm nhỏ bé không?

- Cái gì ...

Trần Lập mất hồi lâu không nói được gì:

- Anh nói thật chứ, anh tận mắt nhìn thấy?

- Cậu nghĩ thế nào?

- E là thật rồi, nếu không vì sao bà ấy lại chủ động gây hấn với anh được.

- Không có chứng cứ trực tiếp, sơ thẩm kết thúc như thế.

Lâm Tuyền kiềm chế tình cảm nói:

- Bà ta không từ thủ đoạn che giấu vụ án, tất nhiên sợ tôi không từ thủ đoạn vạch trần chân tướng, bà ta dùng 10 triệu bịt miệng Trương Thiêm thì cũng lo tôi dùng 100 triệu cạy miệng Trương Thiêm. Huống hồ ngoài Trương Thiêm còn có một nhân chứng nữa là phó trị trưởng Xuân Giang Tạ Cung Hòa, Liên hợp Tĩnh Hải đủ thực lực đưa một phó thị trưởng vào tù, ông ta không giữ nổi thân làm gì có chuyện giữ bí mật cho người khác.

Lâm Tuyền cười lớn, bất kỳ ai nghe thấy cũng sởn gai ốc.

Trần Lập đầu kia điện thoại không rét mà run, Lục Băng Thiến chủ động ra tay, không cố kỵ chuyện di chúc nữa rồi, chỉ muốn Lâm Tuyền mất đi năng lực vạch trần chân tướng. Lâm Tuyền đã nghĩ tới khả năng này mà thị trường địa ốc Tĩnh Hải tỏ ra không có chút đề phòng nào, chẳng lẽ đây là một cái bẫy?

- Đừng để ông cụ biết chân tướng đấy.

Lâm Tuyền dặn dò:

- Cậu biết tôi không thèm gì tài sản của Thẩm gia, đừng bao giờ nói với tôi chuyện di chúc nữa.

- Vâng.

Trần Lập nhận lời, rồi hỏi:

- Nếu tối nay em rời Tĩnh Hải, anh có mắng em là đồ khôn lỏi không?

- Cậu cứ thoải mái đi, nghe nói Tiểu Mạn ra sức tác hợp Hoàng Vĩ và Lý Ngọc, Hoàng Vĩ tuyên bố ầm lên đòi làm cha nuôi của đứa bé sắp chào đời, tôi không tranh với cậu ta nữa, hỏi thăm Tiểu Mạn hộ tôi.

Trần Lập vừa dấp máy thì chuông điện thoại lại reo vang, là giọng của Lục Thúc Cung:

- Cơm tối xong rồi, Tiểu Lưu gọi điện thoại cho cậu mấy lần, sao điện thoại trong phòng đều bận?

- À, tôi có người bạn ở Tĩnh Hải, nên nói chuyện một chút.

Trần Lập giải thích, giọng hơi run lên, mang phẫn nộ khó kìm nén, tới khi tâm tình ổn định lại một chút mới xuống lầu ăn cơm.

Trên bàn trừ thư ký của Lục Thúc Cung ra thì không còn ai khác, Trần Lập do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói:

- Tôi nghĩ nên phái người khác tới Tĩnh Hải thì hơn, tôi không thích hợp làm tổng giám đốc tổng cty XD.

- Cậu vừa mới được chọn đã muốn đổi người là vì sao?

Lục Thúc Cung nhíu mày lại:

- Nhất Mạn sắp sinh rồi, ở đây tôi đứng ngồi không yên.

- Là vì nguyên nhân này sao?

Lục Thúc Cung nhướng mày nhìn Trần Lập, không thấy vẻ mặt hắn thay đổi gì, gật đầu:

- Được, vậy đợi bên kia phải người tới thì cậu có thể về.

- Tôi sẽ về ngay tối nay.

- Gấp vậy sao?

Lục Thúc Cung dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn hắn:

- Dù sao không có chuyện gì, cậu muốn về thì về đì.

Ăn cơm xong, Trần Lập lên xe ngay, gọi điện cho Lục Nhất Mạn:

- Em làm gì đấy, không phải chơi trộm game trên máy vi tính chứ.

- Đâu có, em đang đọc sách.

Giọng Lục Nhất Mạn có chút uể oải:

- Mẹ em ở bên cạnh này, em nào dám.

- Ừ thế thì tốt, anh về ngay giờ đây.

- Hả, vì sao? Mới đi một ngày mà, thôi để mai hẵng về, đừng vất vả quá.

- Không ở lại đây được nữa, anh cũng không ở lại địa ốc Thẩm Thị nữa, về là anh tìm việc khác.

- Vì sao?

Lục Nhất Mạn ngạc nhiên vô cùng:

- Về anh sẽ giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.