Editor: Cogau
Thủ
tục trình diện trước khi đi làm, chỉ còn chưa tới một tuần nữa là phải
chính thức đi làm rồi, Thành Hạ đang suy nghĩ không biết ở đâu, Hải Trí
không có chỗ ở, Thành Hạ định tìm thuê một phòng ở gần Công ty, khi nói
đến vấn đề này thì Giang Nam Đồng làm vẻ mặt bị vứt bỏ sâu kín nhìn cô:
”Em không muốn kết hôn với anh, em định bỏ Sao Mộc và Địa Cầu.”
Thành
Hạ bó tay tới nỗi hồn bay trên không trung một vòng rồi lại trở về chỗ
cũ: “Linh cảm thế nào mà anh lại đưa ra kết luận này vậy?”
“Hè
năm ngoái, mẹ vợ đã chấp thuận cho chúng ta Đăng ký rồi, anh sợ em ngại,
nên chờ tốt nghiệp xong rồi nói, nhưng... “ U oán liếc nhìn cô một
cái rồi lại tiếp tục nói: “Nhưng tốt nghiệp rồi em lại muốn ở một
mình, đây không phải là muốn bỏ Sao Mộc và Địa Cầu thì là cái gì? Không
phải là không muốn kết hôn với anh thì là cái gì? Aizz, anh đây già cả,
em ghét bỏ anh cũng phải thôi.”
Cả người Thành Hạ nổi da gà lên,
mở to mắt nhìn Giang Nam Đồng một lát: “Thầy Giang à, em không thể không
nói, có lúc ý nghĩ của anh rất sáng tạo đấy.”
“Cảm ơn đã khích lệ.” Giang Nam Đồng nói.
“Việc này quan hệ trọng đại, có thể cho ‘Bổn cung’ suy nghĩ hay không?” Thành Hạ hỏi, vẻ nghiêm trang.
Giang Nam Đồng liền đứng dậy chắp tay: “Kính xin ‘bệ hạ’ sớm ra quyết định!”
Thành Hạ liền vung tay lên: “’Ái khanh’ trở về ‘phủ’ chờ đợi đi.”
......
Sáng
hôm sau, Thành Hạ bị điện thoại di động rung lên ở trong chăn đánh
thức, sau khi tắt điện thoại di động nằm một phút đồng hồ thì bật dậy,
hôm nay còn có việc quan trọng muốn làm. Cô vốn tưởng rằng nơi đây bình
minh yên tĩnh, không ngờ Giang Nam Đồng đã ở trong bếp nấu cháo rồi,
thấy cô dậy sớm hơn bình thường cũng có chút kỳ quái, ôm lấy hôn một cái
rồi hỏi cô dậy sớm làm gì.
“Việc quan trọng, lát nữa đi.” Thành Hạ cười, chạy đi rửa mặt.
Ăn
xong, Giang Nam Đồng đi làm, buổi sáng có tiết, hỏi Thành Hạ có cần đưa
không thì cô vội vàng lắc đầu, tiễn Giang Nam Đồng đi xong Thành Hạ trở
về phòng mang tất cả quần áo ra chọn một bộ đẹp nhất mặc vào rồi chạy
tới trước gương ngắm nghía cẩn thận rồi mới đi ra ngoài.
Chín giờ
mười phút, tại đại sảnh Ủy ban nhân dân XX thành phố S. Tuy Ủy ban nhân
dân mới vừa mở cửa làm việc chưa bao lâu, mà đã có không ít cặp tình
nhân trẻ tuổi đợi trong đại sảnh, từng cặp từng cặp ngồi bàn luận xôn
xao, chỉ có một cô gái khoảng hơn 20tuổi gọi điện thoại.
“Ba Sao Mộc, đang lên lớp à, thật ngại đã làm phiền nha.”
......
“Em có việc gấp, nhờ anh giúp một chút được chứ?”
......
“Anh giúp em cùng nhau đi đăng ký nha?”
......
“Em
đang xếp hàng ở Ủy ban nhân dân XX, à, giấy tờ em đã mang hết rồi, của
anh em cũng mang theo rồi, anh xem, trước mười giờ anh có thể tới được
không vậy?”
......
“Nhanh lên một chút nha, đừng có tới trễ, nếu không em sẽ tùy tiện kéo một người đi đăng ký.”
......
Cúp
điện thoại, mọi người trong đại sảnh đều len lén nhìn cô, ánh mắt khác
nhau, nhưng cô bé đó thì chẳng chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, vẫn chăm chú ở
trong đại sảnh nhìn xem quy trình thủ tục người ta làm thế nào, nhàn nhã
giống như đi dạo ở chợ vậy.
Chín giờ bốn mươi phút, một anh
chàng đẹp trai cao lớn lịch sự sải bước vào đại sảnh Ủy ban nhân dân, đi
nhanh đến bên cô bé đang ngó dáo dác xem vợ chồng son người ta chụp
hình, vỗ nhẹ bả vai cô một cái: “Mẹ Địa Cầu, anh không trễ chứ?”
Nhìn
đồng hồ đeo tay: “Ừ, ngại quá, làm chậm trễ buổi lên lớp của anh, chắc
sẽ bị trừ lương chứ? Thật ngại.” Nhưng giọng lại đắc ý chẳng có chút áy
náy nào cả.
“Không sao, trừ lương là cái gì chứ, đình chỉ công
tác cũng không vấn đề gì, đi thôi, mẹ nó, chúng ta đi xếp hàng.” Tay cầm
chặt tay cô, thật ra thì hơi run run.
“Ba Sao Mộc, anh hồi hộp à?” Mẹ Địa Cầu hỏi anh.
“Ừ, hồi hộp.” Ba Sao Mộc rất thành thực.
Đối thoại của hai người càng làm mọi người trong đại sảnh thêm chú ý, bàn tán xôn xao hơn.
Quá trình bắt đầu.
Điền biểu mẫu.
Sau khi xem giấy tờ của cô, bà dì ngẩng đầu nhìn cô: “Cô bé còn trẻ như vậy mà đã kết hôn đúng là rất ít!”
“Vâng, con kết hôn sớm, tương lai có lẽ con còn phải sinh đẻ sớm, cho Nhà nước thêm phiền toái rồi.” Thành Hạ nói, da mặt dày.
“Phải
làm bà xã cai quản gia đình sao? Cô bé đúng là tốt số, lấy được ông
chồng tốt mà không cần ra sức làm việc.” Bà dì nói, vẻ như hâm mộ.
“A, không, anh ấy làm thầy giáo...” Thành Hạ nói.
Bà dì nhìn về phía Giang Nam Đồng, nghi ngờ quan sát hồi lâu: “Giảng viên Đại học rất tốt, từ chức không làm thật đáng tiếc.”
Giang Nam Đồng rất thành khẩn gật đầu: “Vâng, không làm, ở nhà giữ con ạ.”
Bà
dì nhìn họ hồi lâu như nhìn kẻ tâm thần, đưa mẫu biểu đã điền xong cho
họ, đi ra ngoài còn nghe bà dì nói với những người bên cạnh: “Thật đáng
tiếc, một chàng trai có tương lai như vậy...”
Chụp hình.
Ngày
vui như thế này dĩ nhiên phải cười tươi như hoa mới dễ nhìn, nhưng với
hình này thì Thành Hạ luôn muốn chụp hình nghệ thuật...
Thật
vất vả đến quá trình tuyên thệ, hai người mỗi người đều đặt tay lên trái
tim cười hướng về phía Camera, Thành Hạ cảm thấy, thì ra kết hôn chính
là lưu bằng chứng lại, giống như cách chụp ảnh cho phạm nhân vậy.
Khi bị hỏi: “Có thề cả đời này hiếu thuận với cha mẹ hai bên không?” Thành Hạ khẽ cười, lúc này còn nói không muốn sao?
Lại tốn mấy trăm nghìn mua bìa đựng hình, túi..., cuối cùng cũng hoàn thành.
Hai người đi ra, Thành Hạ cười híp mắt: “Anh Giang, em hi vọng anh nhớ một chuyện nhé.”
“Chuyện gì?” Giang Nam Đồng giơ đồ đang xách lên.
“Anh
là do em bỏ ra mấy trăm ngàn mua về, sau này sẽ là người của em, về sau
phải nghe lời, nếu không, đóng cửa thả mèo đấy.” Tiếp tục cười.
“Cho nên hôm qua em trấn lột hết cả tiền mặt, ví của anh phải không?” Giang Nam Đồng nhướng mày.
“Ừ
á..., cái này gọi là ‘Binh Bất Yếm Trá’*! Ha ha, mặc kệ, dù sao thì anh
là do em mua về.” Thành Hạ rất hả hê, ngồi vào trong xe vui mừng lắm,
thình lình Giang Nam Đồng chợt bu lại.
*Binh bất yếm trá: Ý nói việc
dùng binh không thể không sử dụng một số thủ đoạn để lừa địch, mang lại
lợi thế cho quân mình, giành chiến thắng.
“Bà xã.”
“Cái gì?”
“Không phải chúng ta nên về nhà trước để làm chút chuyện đứng đắn sao?” Giang Nam Đồng hỏi.
“Anh... chiều anh còn có lớp đấy!” Thành Hạ có chút căng thẳng, cà lăm.
“Ngày
hôm nay thì lên lớp làm gì nữa, trên đường tới anh đã gọi điện thoại
cho viện trưởng xin phép nghỉ rồi, nghỉ tới khi nào em chính thức đi làm
thì thôi.” Giang Nam Đồng cũng cười tít mắt.
Cười ngất! Người này làm việc thật nhanh nha!
Nhưng
thật ra thì cô vẫn hơi lo lắng... Nghĩ đến cảnh hai người thân mật,
không mảnh vải che thân... Ôi... Mặt chợt đỏ lên, còn không tự
giác nuốt một ngụm nước bọt.
“Em sai rồi, em nên để đến thứ hai tuần sau...” Thành Hạ nói.
Xa chạy nhanh về phía nhà ba mẹ Giang Nam Đồng, Thành Hạ mới thoáng thả lỏng.
Vào
nhà, ba mẹ Giang Nam Đồng thấy hai người họ xuất hiện vào giờ này có
phần lạ lùng, nhưng thấy trong tay Giang Nam Đồng xách theo cái túi có
chữ Hỷ đỏ thẫm thì lập tức hiểu ra, liền kéo tay Thành Hạ thân thiết gọi
“Con dâu ngoan.”
Ba Giang Nam Đồng thì không có phản ứng gì lớn,
chỉ bắt tay một cái với Giang Nam Đồng và Thành Hạ rồi nói một câu:
”Con¬grat¬ula¬tions!” Sau đó xoay người trở về phòng, Thành Hạ nhìn
Giang Nam Đồng, lông mày hơi nhíu lại, không phải là ba anh không thích
cô đấy chứ?
Chưa đầy một phút, ba Giang Nam Đồng lại đi ra, cầm
trong tay một sổ danh bạ bình tĩnh ngồi lại trên ghế sa lon nhấc điện
thoại lên bắt đầu bấm số, Thành Hạ chăm chú nhìn, số điện thoại này...
hình như có mã quốc gia. Chờ điện thoại được nối, ông ấy còn nói với mẹ
Giang Nam Đồng: “Đợi lát nữa xem lại, gọi điện thoại trước đã.”
Điện thoại thông, BLABLA tiếng Anh, Thành Hạ nghe hiểu được, giọng Mỹ chuẩn.
Cuộc điện thoại thứ hai thông, lại BLABLA tiếng Anh, Thành Hạ nghe cũng hiểu được, là phát âm kiểu Anh.
Cuộc
điện thoại thứ ba thông thì Thành Hạ nghe không hiểu rồi... Chỉ có
mơ hồ mà chăm chú nhìn ông ấy tiếp tục BLABLA... mà thôi.
Thần
linh ơi, ông ấy cũng quá lợi hại đi? Thiên tài ngôn ngữ! Theo như cô
mới vừa thống kê thì ít nhất họ đã dùng bốn loại ngoại ngữ, hơn nữa còn
đang tiếp tục...
Mồ hôi đầy người!
Giang Nam Đồng kéo cô ngồi xuống, rồi nói thầm bên tai cô: “Không có gì sùng bái cả, cũng chỉ là phương tiện trao đổi mà thôi.”
“Nếu làm phiên dịch, không phải kiếm bội tiền sao?” Thành Hạ cũng nói thầm.
“Có lý, rất có lý, họ nên phát huy chút sức lực còn lại...” Giang Nam Đồng gật đầu.
Đợi
hơn nửa tiếng, cuối cùng điện thoại cũng gọi xong, mẹ Giang Nam Đồng
lại ngồi gần rồi kéo tay Thành Hạ: “Con dâu ngoan, mẹ tra ngày cho các
con làm hôn lễ, chiều chúng ta sẽ đi chọn áo cưới, mua quần áo đồ trang
sức nhé.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu, dù sao cũng đăng ký
rồi!” Thành Hạ nói, tha cho cô đi, cô không muốn phiền phức như vậy đâu,
như con khỉ bị trông coi cả ngày ấy.
“Mẹ, trước hết mẹ đừng gây
sức ép, tuần sau là Hạ Hạ bắt đầu đi làm rồi, mới đi làm áp lực lớn, mấy
ngày nay để cho cô ấy nghỉ ngơi thoải mái một chút, chờ ổn định rồi xem
lại thời gian làm đám cưới cũng chưa muộn mà.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ vội vàng gật đầu tán thành, để cho cô coi thì thời gian nghỉ đăng ký kết hôn là có thể, nhưng hôn lễ thì không kịp làm.
“Vậy
ngày mai các con đi chụp ảnh cưới cũng được chứ? Việc này không tốn
nhiều thời gian đâu, một ngày là xong rồi.” Mẹ Giang Nam Đồng nói.
“Việc
này chúng con sẽ tự sắp xếp, rồi sẽ mang hình về cho mẹ là được mà, con
với Hạ Hạ ăn cơm trưa xong sẽ về luôn ạ.” Giang Nam Đồng nói.
“Về
thì về thôi, biết các con có chuyện đứng đắn phải làm mà. Mẹ sẽ đi
chuẩn bị đồ ăn.” Rồi đứng lên kéo ông chồng: “Ông à, đi, đi mua đồ, hôm
nay phải ăn phong phú một chút.”
Thuận tay cầm cái chìa khóa xe
của Giang Nam Đồng: “Lái xe của con đi, còn phải mở cửa gara nữa rất
phiền phức, hai đứa lên lầu xem gì đó đi, xem cái gì hữu ích một chút
ấy.”
Mặt của Thành Hạ đỏ hết cả lên, vì cô biết đĩa CD trong túi đó có kiến thức gì.
Trong phòng im ắng chỉ còn hai người họ, dường như có thể nghe được cả tiếng trái tim đập thình thịch.
“Chị Giang.”
“Hả? Có chuyện gì vậy? Anh khát à? Để em đi lấy nước!” Thành Hạ nói xong định đứng dậy.
“Đừng vội, anh không khát, anh có việc muốn nói với chị Giang em trước.” Anh Giang nói.
“Hai ngày nữa nói không được sao? Anh xem, lần đầu tiên em kết hôn cũng chưa có kinh nghiệm, em...”
“Bà
Giang à, anh cũng là lần đầu tiên kết hôn, cho nên anh mới cảm thấy
chuyện này chúng ta phải nghiên cứu kỹ.” Giang Nam Đồng nén cười nhìn
Thành Hạ kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, con ngươi thì liếc qua liếc
lại nhưng không dám nhìn thẳng vào anh.
“Có gì cần nghiên cứu, không phải là có giáo trình rồi cứ học theo chứ sao.” Thành Hạ nói thầm.
“Vậy chiều nay chúng ta về nhà nghiên cứu một chút, được chứ?” Rốt cuộc Giang Nam Đồng không nhịn được cười.
Khụ khụ!
Hai
người đang nói chuyện thì cửa bị mở ra, Hà Tùng đi vào, nhìn thấy Giang
Nam Đồng vừa định vui mừng thì lại nhìn thấy cái túi có chữ hỷ đỏ thẫm
nên nụ cười cứng lại.
“Hai người đã...?” Hà Tùng nhìn chiếc túi này.
“À,
vừa hay em còn chưa chính thức đi làm, thừa dịp có thời gian nên đi
đăng ký trước, nếu không lại phải xin nghỉ thì rất phiền.” Thành Hạ nói
xong thì cũng ngồi xuống bên cạnh Giang Nam Đồng, tìm tay của anh sau đó
nhéo mạnh một cái.
“Chúc mừng. Khi nào thì mời uống rượu mừng vậy?” Hà Tùng hỏi.
Uống rượu mừng cái gì chứ, đến lúc đó bà chị mặt buồn bã nhìn chồng của em, em còn vui vẻ được sao? Rõ là...
“A,
bọn em định du lịch kết hôn, không mời tiệc rượu.” Thành Hạ nói xong
thì quay đầu nhìn Giang Nam Đồng: “Có phải không, Giang Nam Đồng?”
“Ừ, đúng, về chúng ta xem lại xem nên đi đâu, không phải em nói là muốn đi Maldives sao?” Giang Nam Đồng nói.
Em chỉ nói là xem hình ảnh trên internet thôi mà...
“Không muốn đi, chúng ta đi Ấn Độ đi, đi xem lăng mộ Thái Cơ.” Thành Hạ thuận miệng nói.
“Được.” Giang Nam Đồng gật đầu.
Lúc về, chỉ cần xem trên internet một chút thôi.
“Ha ha, hai người nói chuyện trước đi, tôi đi thay quần áo.” Hà Tùng lên lầu đi về phòng.
Chờ
Hà Tùng xuống lầu lần nữa thì ba mẹ Giang Nam Đồng đã xách mấy bịch đồ
ăn về, mấy người đều vội đi xuống bếp giúp đỡ, sau hơn một tiếng mới bắt
đầu ăn cơm.
Mẹ Giang Nam Đồng vốn rất quý Thành Hạ, tới nỗi quả
thật không cách nào dùng ngôn ngữ thể hiện, hơn nữa sau khi Thành Hạ gọi
một tiếng “Mẹ” còn thiếu nước đút cho cô ăn từng miếng mà thôi. Tóm
lại, không khí rất hòa hợp.
Ăn cơm xong lại ăn trái cây, mẹ Giang
Nam Đồng nói muốn ngủ trưa nên đuổi họ về, còn nói mấy ngày nay đừng có
'bận rộn' quá mức. Ý tứ trong lời nói cực kì lộ liễu, lúc Thành Hạ chui
vào trong xe mặt vẫn còn đỏ.