Yêu Anh Là Ước Nguyện Cả Đời Không Hối Tiếc

Chương 3




Mới đầu Đan Lăng cũng không muốn đưa ta đi, nhưng dưới sự dụ dỗ đe doạ của ta, cuối cùng hắn cũng đáp ứng, hơn nữa còn nói:

“Nếu sư huynh có hỏi, con phải nói giúp ta.”

Ta gật đầu đồng ý.

Đan Lăng phái người quay về báo cho Thẩm Hoành, nói ta nhất thời nổi hứng muốn đi huyện Dung Hòe ngắm cảnh, hắn đành có lòng tốt mang ta đến đó.

“Sao con lại quen người ở huyện Dung Hoè?” Đan Lăng hỏi ta.

Ta hỏi ngược lại: “Sao ta lại không thể quen người ở huyện Dung Hoè chứ?”

Đan Lăng bị ta hại sặc một cái, hắn nói: “Khi còn ở Nam triều con đã không thích giao tiếp với người ngoài, người con biết ta có thể đếm được trên mười đầu ngón tay, huống chi nơi này là Bắc triều, con cũng vừa mới nói con ở Bắc triều không biết nhiều người lắm, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài người.”

Ta và Đan Lăng chưa quen thân đến mức có thể kể hết bí mật cho nhau nghe.

Bây giờ ta cảm thấy ngực đau nhức, xem chừng nguyên nhân là vì Dịch Phong. Lúc trước Tư Mã Cẩn Du có nói sở dĩ ta vô tâm là bởi vì ta có một vía trên người Dịch Phong, mà mỗi lần ta thấy Dịch Phong thì cảm xúc trong lòng đều vô cùng khác lạ.

Nghĩ tới tin tức đã nghe được ở quán trà vài ngày trước, Dịch Phong đàn khúc “Phương phỉ tẫn” để cầu cứu ta, nói cách khác hắn đang gặp phiền toái.

Hiện giờ ngực ta rất đau, có lẽ Dịch Phong đang gặp cảnh bất trắc.

Ta liếc nhìn Đan Lăng, miễn cưỡng nói: “Vậy người cứ coi như ta nhất thời nổi hứng muốn đi xem huyện Dung Hòe là được.”



Huyện Dung Hòe cách đô thành không xa, đi được khoảng một canh giờ, xe ngựa liền dừng lại. Ta vén mành lên nhìn ra bên ngoài, trên cửa thành đồ sộ treo bảng xanh đề chữ vàng, trên đó viết ba chữ “Huyện Dung Hòe”.

Sau khi ta xuống xe ngựa, liền hỏi Đan Lăng: “Ở đây có một nơi tên là Trích Tinh Lâu phải không?”

Đan Lăng hơi kinh ngạc, “Con đúng là biết không ít.”

Ta chỉ cười không nói: “Người dẫn ta đi xem.”

Nếu suy đoán của ta chính xác, thì bây giờ Dịch Phong nhất định đang gặp nguy hiểm. Một mình ta thế đơn lực bạc[1], kéo thêm Đan Lăng, ta cũng có thêm vài phần chắc chắn cứu được Dịch Phong.

[1] Thế đơn lực bạc: không quyền thế, không có năng lực.

Ta còn chưa bước vào Trích Tinh Lâu, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc cách đó rất xa.

Đan Lăng nói: “Con không biết à? Trích Tinh Lâu là một quán rượu.”

“Đúng là ta không biết thật. Chúng ta vào ngồi một lát đi.”

Đan Lăng nhíu mày: “Đừng nói với ta con tới chỗ này chỉ vì muốn đến Trích Tinh Lâu uống rượu.”

“Dĩ nhiên không phải.”

Ta cười thầm rồi chọn một vị trí thật tốt có thể quan sát được cả Trích Tinh Lâu, vừa ngồi xuống đã có tiểu nhị đến gần, tươi cười nhiệt tình, hỏi:

“Hai vị khách quan muốn gọi rượu gì ạ?”

Ta ung dung đưa mắt nhìn trên dưới Trích Tinh Lâu một lượt, cũng không thấy bóng dáng Dịch Phong đâu.

Đan Lăng nói: “Không uống rượu, cho bình Mao Tiêm Tín Dương đi.”

Ta nói: “Đến quán rượu mà không uống rượu sao được chứ, có rượu trái cây không? Có thì đem tới một vò đi, thêm mấy đĩa điểm tâm nữa.”

“Nếu sư huynh biết ta dẫn con đi uống rượu, lúc về huynh ấy nhất định sẽ lột da ta mất.”

Ta tò mò hỏi: “Sao người sợ sư phụ vậy?”

Đan Lăng tức giận nói: “Huynh ấy chỉ dịu dàng với con thôi, chứ là Diêm La mặt sắt với người khác đấy.”

Thấy tiểu nhị muốn xoay người rời đi, ta gọi hắn lại, “Uống rượu không cũng buồn, các ngươi có người đánh đàn góp vui không?”

Tiểu nhị nở nụ cười hiểu rõ, “Vị khách quan này nhất định là tới tìm Minh Viễn công tử nhà chúng tôi rồi, nếu muốn nghe Minh Viễn công tử đàn thì không những phải vào trong sương phòng, mà còn phải tốn thêm chút bạc nữa.”

Ta nói: “Vậy vào sương phòng đi.”

Đan Lăng giữ chặt ta, mắt sáng rực, “Con tới nơi này vì đàn ông? Người con muốn tìm là hắn?”

Ta chỉ biết nếu ngay từ đầu ta nói rõ với Đan Lăng là muốn đi tìm Dịch Phong, hắn nhất định sẽ không giúp ta. Chỉ là chuyện đã tới nước này, người cũng đã tới đây, hắn cũng không thể trói ta về, liền thoải mái thừa nhận, “Phải.”

Đan Lăng tức giận đến mắt sắp trợn ra ngoài.

“Sao ta lại không biết con giảo hoạt gian trá vậy chứ.”

Ta nói: “Quá khen quá khen.”



Đan Lăng cuối cùng cũng bất đắc dĩ vào sương phòng với ta, ta cũng được gặp Dịch Phong như ý muốn.

Đã lâu không thấy Dịch Phong, Dịch Phong thay đổi không ít, cũng không phải tướng mạo thay đổi, mà do hắn cực kỳ tiều tụy, người cũng gầy đến không tưởng tượng nổi, dường như chỉ cần không để ý thì hắn sẽ bị gió thổi bay mất.

Ngực của ta lại bắt đầu nhói đau, còn có một loại cảm xúc khó hiểu đang điên cuồng phát sinh trong lòng, thế nên cả người đều rất khó chịu.

Ta hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.

Ngực dễ chịu hơn một chút.

Ta chớp mi cười với Dịch Phong, “Đã lâu không gặp.”

Dịch Phong mấp máy môi nói: “Đúng vậy, Quận chúa.” Hơi ngừng lại, hắn mỉm cười nói: “Tôi quên mất, bây giờ người không phải Quận chúa, mà là Thái tử phi.”

Ta nhận thấy từ sau khi ta bước vào hắn vẫn mang vẻ mặt không chút biểu cảm, đành đắn đo chọn từ, nói:

“Dịch Phong ngươi...”

Không ngờ hắn lại ngắt lời ta, “Thái tử phi, lâu không gặp, tôi đàn cho người nghe nhé. Cũng không biết người đã quên chưa, năm đó tôi sáng tác khúc này, người vừa tròn mười bốn tuổi, đúng lúc hoa đào rơi nên tôi liền đặt tên khúc này là ‘Phương phỉ tẫn’.”

Ta hơi ngẩn ra.

Dịch Phong gẩy nhẹ dây đàn, tiếng đàn tính tang vang lên, đã lâu rồi ta chưa nghe Dịch Phong đàn, lúc này nghe được, nếu so với tiếng đàn ngày trước thì đúng là có thêm vài phần tang thương thống khổ, nghe mà thấy hơi khó chịu.

Nhưng ta cũng không hoàn toàn đặt hết tâm tư vào khúc nhạc này, chỉ bình tĩnh ngồi đánh giá sương phòng này. Theo như ẩn ý trong lời nói của Dịch Phong ban nãy, nếu suy đoán của ta chính xác thì có nghĩa bây giờ hắn đang gặp nguy hiểm.

Hay trong phòng này còn giấu người khác?

Ta đảo mắt bốn phía, phàm là những chỗ có thể giấu người đều nhìn qua một lượt, nhưng chẳng phát hiện được dấu vết gì.

Ta nhìn Dịch Phong.

Đúng lúc Dịch Phong cũng đang nhìn ta.

Trong thoáng chốc, trong mắt hắn hiện lên cảm xúc phức tạp, khi ta còn chưa nhìn rõ, Đan Lăng đã ho một tiếng, hắn hạ giọng nói với ta:

“Sư điệt, con ngàn vạn lần phải nhớ, hồng hạnh xuất tường[2] là không thể chấp nhận được.”

[2] Hồng hạnh xuất tường: ám chỉ người phụ nữ ngoại tình.

Khóe miệng ta hơi run run. Ta nhìn Dịch Phong lần nữa, lần này hắn cúi đầu, mười ngón tay tung bay trên ngũ huyền cầm, đàn ra âm điệu rất chói tai. Ta không khỏi nhíu mày.

Nhưng vào lúc này, dây đàn bị đứt, chợt có một mùi thơm lạ bay ra.

Đan Lăng ngồi bên cạnh ta ngã “phịch” xuống đất, ta kinh ngạc nhìn Dịch Phong. Hắn áy náy nói với ta:

“Tôi cũng bị bức đến bất đắc dĩ.”

“Ngươi...”

Lời còn chưa nói xong, ngực lại nhói đau, ngay sau đó trước mắt rơi vào một mảnh tối tăm.



Khi ta tỉnh lại, còn chưa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng lộc cộc của xe ngựa. Nhớ tới cảnh tượng trước khi té xỉu, tim ta không khỏi bình bịch nhảy dựng lên. Dịch Phong nói hắn bị bức đến bất đắc dĩ.

Chẳng qua người có thể bức Dịch Phong đến bất đắc dĩ có bao nhiêu người chứ.

Sợ rằng cũng chỉ có người kia.

Nghĩ đến đây, lòng ta bình tĩnh không ít. Bởi vì ta biết một chuyện, ta rơi vào tay Tư Mã Cẩn Du sẽ không phải lo đến tính mạng. Tư Mã Cẩn Du quá cố chấp với Tạ Uyển, hắn sẽ không để ta chết.

Ta mở mắt ra, quả thật như ta dự đoán, đập vào mắt chính là Tư Mã Cẩn Du đã lâu không gặp.

Thoạt nhìn khí sắc của hắn cũng không tệ, cũng không khốn cùng chán nản như trong tưởng tượng của ta, dung mạo vẫn tuấn mỹ vô song như trước, trên người mặc cẩm bào bằng gấm màu đỏ sậm thêu tùng hạc, quả nhiên phong thái hơn người.

Hắn thấy ta tỉnh lại, khóe môi chậm rãi nhếch lên, giọng trầm thấp gọi ta một tiếng.

“Tỉnh rồi à?”

Ta nháy mắt mấy cái, “Ta đoán được là ngươi.”

Tư Mã Cẩn Du khẽ cười một tiếng, hai ngón tay nắm cằm ta, “Nàng đúng là được hắn nuôi tốt, sắc mặt hồng nhuận, hình như có thêm chút thịt.” Hắn nhéo hai má ta một hồi, “Quả nhiên nhiều thịt hơn, trước kia không có cảm giác này.”

Ta nhăn mày.

“Sao vậy? Ta chạm vào nàng, nàng không thích à?”

Ta hiểu câu nói “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”. Vả lại, với tính cách của Tư Mã Cẩn Du thì chỉ có thể thuận theo ý hắn, chứ không thể làm trái lại. Nên ta không dám rên một tiếng, cũng không nhăn mày, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Tư Mã Cẩn Du thả tay ra.

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tiếp đó hắn lại ôm ta, nói: “Thẩm Hoành tính kế ngôi vị Hoàng đế của ta, ta cũng không thèm để ý. Dù sao kiếp này ta đến vì nàng, chỉ cần có nàng, cái khác ta đều có thể không cần.”

Dừng một chút, Tư Mã Cẩn Du nhìn sâu vào mắt ta, “A Uyển có ngoan không? Có để hắn đụng vào không?”

Ta không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Lỡ ta nói đã để Thẩm Hoành đụng vào, Tư Mã Cẩn Du sẽ trong cơn tức giận mà bá vương ngạnh thượng cung ta ở trong xe ngựa thì sao bây giờ?

Ta nuốt nuốt nước miếng, tránh vấn đề này, hỏi: “Bây giờ chúng ta đang đi đâu?”

“Trước đây nàng hay nói muốn xây một ngôi nhà nhỏ trên núi, trước cửa trồng một cây đào, hiện giờ ta đã tìm được một ngọn núi rất đẹp, trên núi có sơn trang, ta đã trả giá cao để mua lại, trong trang có một vườn đào, nàng thấy nhất định sẽ thích. Sau này chúng ta sẽ vui vẻ sống chung một chỗ, ai cũng không thể chia cắt đôi ta. Nhưng trước đó, nàng phải thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc nàng có ngoan ngoãn không, hử?”

Ta biết không tránh khỏi vấn đề này.

Đành nói: “Có thì sao? Không có thì sao?”

Đáy mắt Tư Mã Cẩn Du lóe lên một tia tàn ác, có lẽ do ta hơi co rúm lại, nên hắn lại khẽ cười một tiếng, “Nếu có, ta sẽ khiến Thẩm Hoành phải hối hận suốt đời này. Nếu không có, ta cũng sẽ khiến Thẩm Hoành phải chịu thống khổ. Còn nàng, bây giờ ta đã tìm được một cách tốt. Kiếp này nàng sẽ chỉ một lòng một dạ theo ta.”

Một lòng một dạ với hắn?

Thẩm Hoành cũng không thể khiến ta một lòng một dạ huống chi Tư Mã Cẩn Du?

Ta buột miệng hỏi: “Cách gì?”

Tư Mã Cẩn Du cười nhẹ nhàng bâng quơ, “Sau này nàng sẽ biết.”

Bỗng nhiên, ngực lại bắt đầu nhói đau, ta khẽ dùng sức ấn xuống, chất vấn hắn: “Có phải ngực ta đau do ngươi làm hay không?”

“Phải.” Hắn thừa nhận: “Ta đã nghiêm túc suy nghĩ, thay vì để nàng vô tâm theo Thẩm Hoành, còn không bằng để nàng có tâm theo ta.”

Ta cả kinh, “Ngươi biết cách?”

Tư Mã Cẩn Du cười lạnh một tiếng.

“Ta vẫn luôn biết, chẳng qua khi đó còn chưa tới mức này thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.