Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần

Chương 91




Nghe thấy những lời này, tất cả các lỗ chân lông trên toàn thân Hứa Nhạc nhất thời đồng loạt giãn nở ra. Tất cả những mồ hôi lạnh tươm ra trên người nãy giờ, trong một chớp mắt này, cơ hồ cũng đã hoàn toàn hóa thành sương mù mà bốc hơi đi mất hết, chỉ còn lại một cảm giác sảng khoái mạnh mẽ. Sở dĩ có được loại cảm thụ mãnh liệt như thế, chính là bởi vì tại thời khắc trầm mặc lúc này, chỉ bảy giây đồng hồ thôi, nhưng cũng đủ khiến cho hắn thập phần kinh hãi.

Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương không nơi nào không thể vươn tới này, bằng vào vô số thiết bị trôi nổi khắp nơi trong vũ trụ bao la, những vệ tinh, những hệ thống điện tử theo dõi bố trí trên mặt đất, cùng với vô số những con chip vi mạch mà Chính phủ Liên Bang sử dụng, đa tạo thành một mạng lưới inte vĩnh viễn không có chỗ hổng nào, cũng không có chút giây phút nào gián đoạn cả.

Sau khi trải qua giấc mộng màu đen trước đây, khi thanh tĩnh lại, mỗi lần mà Hứa Nhạc muốn thông qua hệ thống inte này cùng với sự tồn tại vĩ đại kia tiến hành chủ động liên hệ, cũng chưa lần nào phát sinh sự trì trệ hay ngắt khoảng gì. Đối phương giống như là một vị Thần vậy, chỉ cần có cầu tự động sẽ cung cấp ngay. Thời khắc nào đối phương cũng ở ngay bên cạnh hắn, lập tức phục vụ, cần mất một khoảng thời gian mới có thể liên lạc được với đối phương, từ trước đến giờ hắn chưa gặp qua lần nào

Chỉ là lúc này đang ở hiện trường của cuộc thao diễn quân sự vô cùng khẩn trương cùng với thảm thiết, cho nên Hứa Nhạc cũng không có đủ tinh lực để mà quan tâm đến sự chậm trễ bất thường này. Hơn nữa hắn cũng không có thời gian để mà tiến hành cảnh giác. Hắn chỉ là theo bản năng cảm thấy câu nói đầu tiên khi lão gia kia hôm nay mở miệng nói chuyện với hắn, mơ hồ có một cảm giác đặc biệt khác với bình thường mà thôi.

- Giúp tôi tìm một người, Sĩ quan Trung Tá Tây Môn Cẩn của Sư Đoàn Thiết Giáp 7.

Nhìn về phía mấy đường cong nhàn nhạt nằm trong võng mạc bên phải của mình, Hứa Nhạc nói nhanh. Máy tính Trung ương Liên Bang cũng không phải lúc nào cũng dùng bộ mặt lão quản gia già nua mà xuất hiện trong võng mạc của hắn. Có đôi khi cũng chỉ là một số đường cong tương đối đơn giản cùng với buồn tẻ. Không biết cái Máy tính Trung ương Liên Bang kia tính toán như thế nào mà đưa ra hình ảnh thể hiện như thế.

Lúc còn trong nhà ngục tối Tổ Hồ Ly, Hứa Nhạc đã từng cùng với cái máy tính khổng lồ kia trong Cục Hiến Chương trao đổi với nhau rất nhiều. Hắn đã quen thuộc hơn nữa gần như có thói quen với hình thức trao đỗi lẫn nhau trong đầu như thế này. Cho nên hắn cũng biết rõ ràng trình tự vận hành lạnh lùng máy móc của đối phương, nhưng hắn lúc nào cũng có cảm giác như đang cùng trò chuyện với một lão quản gia bình thường mà thôi.

- Chuyện này vi phạm Đệ Nhất Hiến Chương...

Còn chưa nghe hết lời nói của lão già, Hứa Nhạc đã thầm nghĩ ở trong lòng, cũng đâu phải lần đầu ngươi làm chuyện vi phạm Đệ Nhất Hiến Chương đâu. Tuy rằng ta cho tới ngày hôm nay cũng không thể nào hiểu nổi cái Máy vi tính Trung tâm này đến tột cùng là suy nghĩ như thế nào, đến lúc này lại giở trò này nữa chứ.

- Ông có biết lúc này tôi đang làm chuyện gì không?

Hứa Nhạc trong đầu rất nhanh nói với cái hình ảnh tạo thành từ những quang điểm này:

- Đây chỉ là một trò chơi mà thôi. Dù sao cũng không giống như lần trước, ở trong Cơ Kim Hội yêu cầu ông giúp tôi giết người.

Lão già kia trầm mặc trong một lúc, thanh âm già nua đột nhiên lại một lần nữa xảy ra biến hóa kỳ lạ, nói:

- Một khi đã là trò chơi... hay là để tôi một phen đem số liệu thao diễn quân sự sửa lại, đem toàn bộ số liệu binh lực quân sự giả lập của đối phương hoàn toàn chết đi, sau đó lại cấp thêm cho anh hai cái quân đoàn nữa, cùng nhau tiến công?

Hứa Nhạc ngồi trong khoang điều khiển robot thoáng kinh ngạc, giơ tay gỡ ra cặp kính điều khiển trên đầu xuống. Lúc này hắn mới chợt nhớ ra, một bộ phận quân đội tham gia vào trận thao diễn quân sự ở đây, toàn bộ đều là do cái Máy vi tính Trung ương của Cục Hiến Chương này giả lập mà ra, ngay cả số liệu chiến lực cũng do nó tiến hành phân tích ra và phối hợp tác chiến.

Nghe được lời đề nghị của lão già kia, hắn không khỏi có chút há hốc mồm, nói:

- Làm bừa thì cũng nên có chút chuyên nghiệp một chút đi chứ, nói thế nào thì cũng nên để lại cho người ta một con đường để sống có được không?

Cũng chính là bởi vì loại khiếp sợ này, cho nên hắn mới bỏ qua cái cơ hội để ý đến sự dị thường của cái lão già kia hôm nay. Rất rõ ràng, cái Máy vi tính Trung ương trong lòng đất sâu thẳm kia hôm nay chẳng biết đang ở theo trình tự xử lý nào, mà ngữ khí nói chuyện lại trở nên vô cùng nghịch ngợm.

oOo

Cặp mắt của Hứa Nhạc lúc này giống như là nhìn thấy quỷ vậy, cái mà hắn nhìn thấy vốn là thứ mà người bình thường không thể nào nhìn thấy được, giống như là một cái ra-da toàn năng không cái gì không thể nhìn, không cái gì không thể biết vậy. Nhưng mà điều tốt nhất chính là hắn có thể thông qua bản thân mình, hay nói chính xác hơn là thông qua con chip vi mạch sau gáy hắn mà cùng với Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương liên kết với toàn bộ vũ trụ mà thôi.

Đây chính là bí mật lớn nhất của hắn. Hiện tại hắn đang ở trong bóng tối, âm thầm quan sát cảnh Cận Vệ Doanh của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đang bắt đầu tiến vào khoảnh khắc thắng lợi của cuộc thao diễn quân sự lần này, cho nên hắn quyết định đã đến lúc lợi dụng cái năng lực tránh né này, cùng với sự vĩ đại của cái tồn tại khiến trái tim người khác phải lạnh giá kia. Hắn yêu cầu cái tồn tại vĩ đại bên kia đầu giấc mộng màu đen kia, đem những hình ảnh quang điểm đơn giản mà nhẵn nhụi, mô phỏng thành một cái bản đồ ba chiều, truyền đến vào bên trong của đại não của hắn, sau đó hiển thị lên trên võng mạc của mình.

Nếu như hắn đồng ý, và cái lão già kia cũng đồng ý, thì hắn thậm chí có thể đi rình xem vị Đệ nhất Phu nhân trong Dinh thự tổng Thống tắm cũng được. Lúc này chỉ muốn tìm ra một gã Trung Tá Tây Môn Cẩn đang ở trong một khu rừng rậm rạp mà vô cùng yên tĩnh, đây cũng không phải là việc gì quá mức khó khăn cả.

Tìm được Tây Môn Cẩn, liền tìm được Bộ Chỉ Huy của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 rồi.

Đem tất cả các thiết bị dò xét của con robot MX hoàn toàn tắt đi, Hứa Nhạc chỉ đành giương mắt nhìn vào những hình ảnh xuất hiện trên màn hình trước mặt mình, thao tác con robot MX chạy nhảy, ở trong núi rừng thao tác phạm vi nhỏ, theo bản đồ ba chiều ở trong mắt của mình, dần dần tiến gần sát về phía mục tiêu cần tìm. Hai mắt của hắn càng ngày càng sáng lên, giống như là ánh mắt sáng rực lóe lên trong đêm của một con sói đang chuẩn bị săn đêm vậy.

Con robot MX sau khi tiến vào trạng thái che chắn tín hiệu, liền biến thành một tảng đá nằm yên trong đêm tối. Bất luận là lượng nhiệt năng tỏa ra bên ngoài không gian, hay là sóng điện tử phát ra ngoài khi tiến hành vận chuyển, cũng đều được thông qua thiết kế tinh vi, khống chế trong một phạm vi vô cùng nhỏ, không khiến bất cứ thiết bị theo dõi nào có thể nắm bắt được, vấn đề là con robot MX ở dưới trạng thái như thế này, tồn tại một loại khuyết điểm vô cùng lớn, chính là không có bất cứ thiết bị giám sát nào cả, như vậy liền chỉ có thể ẩn núp, cũng không thể nào tiến hành đột kích được.

Nhưng mà con robot MX do Hứa Nhạc điều khiển, lại có thể kiếm được phương pháp khác hoàn toàn bù đắp lại.

Vào lúc 6h15p sáng, phía đường chân trời dần dần lộ ra một chút ánh sáng. Bốn phía lại vẫn như cũ là một mảnh tối đen. Bên trong núi rừng vẫn chưa có thanh âm chim hót, dế kêu, chỉ có ở Hoàng Sơn Lĩnh cách đó xa xa vẫn còn không ngừng truyền đến từng trận quang mang sáng rọi. Xem ra đám bộ đội của Chu Ngọc cùng với các quân nhân sĩ quan tại Sở Chỉ Huy vẫn còn đang tiếp tục kiên trì chưa chịu buông xuôi.

Sau khi nắm bắt được vị trí đại khái của Bộ Chỉ Huy Sư Đoàn Thiết Giáp 7, dùng thêm thời gian hơn mười phút nữa, Hứa Nhạc điều khiển con robot MX màu đen, tựa như là một u Linh bình thường, nương theo sự yểm trợ của bóng đêm, bằng vào kỹ thuật và kỹ năng thao tác vô cùng cao siêu, đã lặng yên không một tiếng động vượt qua hơn hai tầng phòng ngự, sắp sửa đến được doanh địa của đối phương.

Dọc theo đường tiến lên, tuy rằng thân thể nặng nề của con robot MX vẫn như cũ không thể nào tránh khỏi việc giẫm sụp mấy hốc đá, tạo thành một ít động tĩnh, dọa cho mấy con chim bay lên, thế nhưng con robot MX đang trong trạng thái che chắn điện tử tự động, cho nên vẫn như cũ thành công giấu diếm được các thiết bị điện tử được Sư Đoàn Thiết Giáp 7 bố phòng nghiêm mật khắp nơi.

Con robot MX màu đen lúc này đã đi tới được đỉnh của ngọn núi Lam Trì, phía trước là một con đường dốc khá thẳng đứng, bên dưới chính là doanh địa Sở Chỉ Huy của Cận Vệ Doanh Sư Đoàn Thiết Giáp 7 trong trận quân diễn lần này. Ở trong bóng đêm từ trên cao nhìn xuống, bên trong doanh địa cũng chỉ có mấy ngọn đèn leo loét, căn bản không thể nào nhìn ra được bên trong đến tột cùng cất giấu bao nhiêu hỏa lực.

Hứa Nhạc ngồi trong con robot MX thoáng cau mày, cẩn thận quan sát địa hình cùng với hệ thống bố phòng bên trong doanh địa của đối phương. Hắn biết lúc này đã chấm dứt thời điểm ẩn nấp của mình rồi. Nếu như hắn tiến gần thêm chút nữa, đó cũng không phải là phạm vi mà hệ thống che chắn điện tử có tác dụng nữa. Thân thể của con robot MX màu đen vừa nổi bật vừa to lớn bắt mắt như thế, đối phương trực tiếp có thể sử dụng mắt thường mà phát hiện ra.

Những lời nói lúc trước của lào già kia trên cơ bản chỉ là một lời nói chơi, khiến người khác chê cười mà thôi. Cái Máy vi tính Trung ương kia nếu thật sự một phen đem tất cả binh lực giả lập của phe màu lam tiêu diệt đi hết, sau đó điều thêm hai cái Quân đoàn bộ đội gia nhập vào bên phía màu đỏ, như vậy cuộc thao diễn quân sự hôm nay làm sao có thể tiếp tục được nữa cơ chứ?

Tìm được Bộ Chỉ Huy của đối phương, chuyện này có thể dựa vào lão già kia mà làm, nhưng mà chân chính muốn đột phá được Bộ Chỉ Huy của đối phương, lấy được thắng lợi trong kỳ thao diễn quân sự lần này, như vậy thì Hứa Nhạc nhất định phải tự mình thực hiện rồi.

oOo

- Còn chưa tìm ra được à?

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư đứng trong đại sảnh chỉ huy của trận thao diễn quân sự, gương mặt già nua mà trầm trọng, không một chút khách khí răn dạy đám nhân viên tham mưu đứng đầy xung quanh mình. Con robot MX kia đã mất tích biết bao lâu rồi, cuộc chiến đấu thảm liệt kéo dài từ Độc Cô Lĩnh đến Hoàng Sơn Lĩnh cũng đã tới hồi kết cuộc, thế nhưng đại sảnh chỉ huy lúc này vẫn còn chưa nắm bắt được hình ảnh của con robot MX kia, loại khả năng nắm bắt chiến lực giống như thế này, đương nhiên là không thể khiến cho ông ta vừa lòng được.

- Tìm được rồi!

Một gã nhân viên tham mưu quân sự đột nhiên xách theo một cái máy tính xách tay từ phía sau chạy tới, hưng phấn nói:

- Vừa rồi đã tìm ra được, nhưng mà do hình ảnh số liệu chưa thể xác định được, cho nên những hình ảnh vệ tinh mới vô tình bỏ qua mất.

- Còn không mau phóng lên trên màn hình lớn.

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư dùng một thanh âm cố làm ra vẻ bình tĩnh mà nói.

Hơn ba mươi màn hình tinh thể lỏng trên tường của đại sảnh chỉ huy nhất thời thay đổi hình ảnh, hơn bảy màn hình trong số đó đồng loạt xuất hiện một hình ảnh vận động được khoanh tròn trên màn hình. Bố cục trên màn hình vô cùng tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của một con robot màu đen đang không ngừng phóng chạy trong khu rừng rậm rạp ở phía sau khu căn cứ. Tốc độ di chuyển của nó phải nói là cực nhanh...

- Phải là Hứa Nhạc không?

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư thoáng cau mày lại, quay đầu hỏi Trâu Bộ Trưởng đang ngồi bên cạnh.

Cặp mày của Trâu Ứng Tinh lúc này cũng đã nhăn lại, khẽ mở miệng.

- Chắc vậy.

- Hắn muốn chạy đi đâu vậy? Ngay cả giảm chút tốc độ cũng không có...

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư có chút đoán không ra được ý đồ của con robot MX màu đen kia là gì:

- Chẳng lẽ hắn biết được Bộ Chỉ Huy của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 nằm ở chỗ nào sao?

Trâu Ứng Tinh lắc lắc đầu:

- Bộ Chỉ Huy của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 nằm trong trạng thái che chắn toàn bộ, ngay cả tín hiệu của vệ tinh công cộng cũng không biết được nó nằm ở đâu, làm sao hắn có thể tìm ra được?

Trong lúc hai vị đại lão Quân đội kia hạ giọng bàn luận, trong khu đại sảnh chỉ huy quân diễn dần dần trở nên im lặng lại. Tất cả các tướng lãnh cao cấp cùng với đám nhân viên tham mưu phụ trách trận thao diễn quân sự lần này cũng đều bị thân ảnh của con robot MX nằm trên các màn hình hình ảnh trên kia thu hút hết tầm mắt.

Những hình ảnh quay chụp thông qua hệ thống vệ tinh quân dụng vô cùng tinh vi, cho nên hình ảnh rất rõ ràng. Hơn nữa bởi vì nguyên nhân góc độ lấy ánh sáng, cho nên con robot MX màu đen đang không ngừng di chuyển tốc độ nhanh trên lưng chừng núi kia được bao phủ bởi một tầng quang mang nhàn nhạt để dễ quan sát. Đối mặt với bề mặt ngọn núi vô cùng lởm chởm kia, thế nhưng con robot MX màu đen này vẫn di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh chóng. Bất luận là nhảy qua những khúc cây lớn trên đường hay là rẽ quẹo, cũng đều không lần nào có chút ý tứ giảm tốc độ cả. Hơn nữa nhìn những hình ảnh chấn động mỗi lần con robot đặt chân xuống mặt đất, chỉ sợ là thanh âm phát ra cũng không quá lớn...

Chẳng lẽ đây chính là năng lực thực tế của con robot MX? Cho dù con robot MX có năng lực mạnh mẽ cao cấp đến thế nào đi nữa, có thể phóng chạy trên đường núi ghập gềnh như thế, hơn nữa dưới tốc độ cao mà lại không phát ra quá nhiều âm thanh, tất cả chỉ có thể nói là thủ pháp điều khiển của người phi công là vô cùng siêu tuyệt. Con robot MX màu đen dưới sự điều khiển của gã phi công kia, động tác vô cùng đơn giản, tốc độ rất nhanh, lộ ra một cỗ mỹ cảm kỳ diệu khó có lời nào có thể nói được. Hơn nữa nó còn vượt xa ấn tượng của những gã phi công vương bài bình thường trong Quân đội Liên Bang lưu lại trong ký ức của mọi người.

Gã phi công này là ai? Trong toàn bộ đại sảnh chỉ huy thao diễn quân sự là một mảnh im lặng. Ánh mắt của tất cả mọi người đều không thể rời khỏi những màn hình trên tường, nhìn vào con robot MX nằm trong vầng sáng trắng, không ngừng phóng đi điên cuồng trên con đường núi rậm rạp.

Đỗ Thiếu Khanh từ đầu đến giờ mãi vẫn im lặng ngồi trên ghế sopha ở phía bên phải của đại sảnh chỉ huy. Trong thời điểm toàn bộ con robot MX màu đen khiến cho toàn bộ đại sảnh cũng phải tán thưởng trong im lặng, hắn lại trở nên thản nhiên bình tĩnh lãnh khốc dị thường, trong lòng cũng không có bất cứ gợn sóng nào cả.

Trong lúc Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư cùng với Trâu Bộ Trưởng nghĩ đến thân phận của gã phi công kia, ông ta đã xác nhận kẻ ở trong con robot màu đen đó nhất định chỉ có thể là Hứa Nhạc - gã gia hỏa đã được Quân Thần Liên Bang tán thưởng. Nếu như một kẻ như vậy không có được trình độ siêu đẳng hơn người bình thường, như vậy ngược lại sẽ khiến cho hắn có chút thất vọng.

Tay phải của ông ta thoáng nắm chặt lại cặp găng tay bằng da dê màu đen, lạnh lùng nhìn con robot màu đen đang giống như một con báo phóng chạy trên màn hình, tựa hồ như hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của trọng lực mặt đất vậy. Trong cặp mắt màu đen thâm u hiện lên một tia thú vị nhàn nhạt. Phóng chạy như điên như vậy, chẳng lẽ có thể tìm được nơi đóng quân của bộ đội ta trong khu rừng rậm rạp hay sao?

Tuy rằng lần này phụ trách điều khiển chỉ huy cuộc thao diễn quân sự lâm thời này chính là Tây Môn Cẩn, thế nhưng Đỗ Thiếu Khanh vẫn suy nghĩ trong lòng, đây chính là bộ đội của ta, mà bộ đội của ta, tuyệt đối không ai có thể chiến thắng nổi.

Trên màn hình tinh thể trên tường, chỉ có thể nhìn thấy một con robot MX màu đen đang dùng một tốc độ cao nhất mà phóng đi. Toàn bộ quá trình chạy trốn này, dưới hoàn cảnh trầm mặc của khu rừng rộng lớn, hình ảnh này hiển nhiên có chút buồn tẻ. Nhưng mà thật kỳ diệu chính là - mặc dù không phải hai vị đại lão của Quân đội Liên Bang lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào thân ảnh của con robot MX màu đen, nhưng cũng không có người nào đem những hình ảnh trên màn hình kia đổi sang chỗ khác. Đối với mọi người trong đại sảnh này mà nói, con robot MX màu đen giống như đang chạy loạn này, chính là nhân tố quyết định thắng bại của lần thao diễn quân sự lâm thời này.

Tất cả các quân nhân sĩ quan đang ở trong đại sảnh chỉ huy theo dõi cuộc chiến trên màn hình lần này, cũng có rất nhiều lý do để mà khẩn trương. Bọn họ cũng sinh ra những nghi hoặc vô cùng, con robot màu đen này giống như một con rắn không đầu, không ngừng chạy như điên khắp nơi, chẳng lẽ đang ẩn chứa những hàm ý không ai hiểu nổi hay sao chứ?

Thế nhưng con robot MX màu đen trên màn hình cuối cùng cũng dừng lại, cũng chính là một lần dừng lại cuối cùng...

Con robot MX màu đen lúc này đang đứng trên đỉnh của một ngọn núi, sau đó lặng lẽ không một tiếng động chợt ngồi xổm xuống đất, tựa hồ như đang chuẩn bị làm gì đó.

Bên dưới sơn cốc mơ hồ có một trại quân doanh.

- Nơi này là nơi nào vậy?

Trâu Bộ Trưởng có chút nghi hoặc, hỏi. Tuy rằng đại sảnh chỉ huy thao diễn quân sự đối với bố trí binh lực cùng với những số liệu tổn thất của song phương trong cuộc quân diễn lần này là hoàn toàn hiểu rõ, thế nhưng mà lúc này ánh mắt của mọi người đã nhìn chằm chằm vào con robot MX màu đen kia phóng như điên vậy, khiến cho cũng có chút hồ đồ.

- Lam Trì Sơn... Khu vực số 2.

Gã nhân viên tham mưu quân sự phụ trách thông báo tin tức kia mang theo máy tính xách tay của hắn đứng thẳng người lên, thanh âm có chút run rẩy, mang theo cảm xúc không thể nào tin tưởng nói.

- Hử?

Trâu Ứng Tinh nhíu mày, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái.

Gã nhân viên tham mưu quân sự khẽ liếm nhẹ đôi môi có chút khô rát của hắn, thanh âm có chút không tin nổi:

- Dưới núi... Là Bộ Chỉ Huy của phe màu lam.

Con robot này chạy như điên trong khu rừng rậm rạp, cũng chưa bao giờ giảm tốc độ lấy một lần, cuối cùng không ngờ có thể đụng đến được Bộ Chỉ Huy của phe màu lam? Lúc này tự nhiên cũng không có ai tin tưởng được rằng gã phi công này là mèo mù vớ phải chuột chết, con ruồi bọ mò đến toalet, hoàn toàn dựa vào vận khí mà đi. Mọi người vô cùng khiếp sợ, không hiểu nổi, một con robot đã tiến vào trạng thái che chắn điện tử tự động, không thể nhận ra được bất cứ tín hiệu nào nữa, như thế nào có thể tìm ra được Bộ Chỉ Huy của phe màu lam cơ chứ?

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư thoáng có chút ngoài ý muốn ừ nhẹ một tiếng, sau đó thoáng yên tĩnh ngồi trở lại ghế sopha, lông mi thoáng có chút hoa râm khẽ nhướng lên một chút, hiển nhiên là cực kỳ hài lòng. Trâu Bộ Trưởng vẫn như cũ là vẻ mặt vô cùng trầm ổn, lại cầm tách trà mà từ đầu đến giờ ông ta chưa từng uống hớp nào lên, chậm rãi hớp vài hớp nhỏ.

Trong đại sảnh chỉ huy lúc này cũng không thể bảo trì sự im lặng nữa, thỉnh thoảng có người thở nhẹ một tiếng, thể hiện tình tự ngạc nhiên của mình.

Đỗ Thiếu Khanh nhìn lên quầng sáng thầm kinh ngạc. Ngay cả hắn cũng không biết Tây Môn Cẩn lần này đem Bộ Chỉ Huy đặt ở nơi nào, cho nên từ đầu đến giờ ông ta vẫn mãi duy trì sự bình tĩnh, thế nhưng ai lại ngờ nổi tên gia hỏa kia lại làm bằng cách nào đó tìm ra được!

Biểu tình giá lạnh của hắn lại trở nên âm trầm thêm một chút nữa, từ trong hai tròng mắt toát ra một mảnh u ám. Một gã Thiếu Tá của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đứng bên cạnh ông ta chợt cúi đầu nói khẽ vào tai hắn mấy câu gì đó, sau đó cung kính đem cặp kính râm đưa lên.

Đỗ Thiếu Khanh nhận lấy cặp kính râm, thế nhưng cũng không có đeo lên, mà lại lạnh lùng đặt xuống bàn bên cạnh tách trà. Trên mặt gã sĩ quan Thiếu Tá kia lại hiện lên một chút do dự, nghĩ muốn khuyên nhủ mấy câu gì đó, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của vị Sư Đoàn Trưởng, nên chung quy vẫn không dám nói ra.

- Tìm được Bộ Chỉ Huy, không có nghĩa là ngươi có được thực lực có thể phá doanh. Năng lực bố trí phòng ngự của Tây Môn Cẩn, ngay cả ta cũng đặc biệt thưởng thức, ngươi chỉ có một con robot MX, ta thật sự muốn nhìn xem ngươi làm cách nào có thể phá doanh, giành được thắng lợi.

Đỗ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào con robot màu đen tạm ngừng lại trên đỉnh núi hiển thị trên màn hình tinh thể lỏng, từ sâu trong hốc mắt của ông ta hiện lên một tia tàn khốc.

Liền vào lúc này, trong đại sảnh chỉ huy trận thao diễn quân sự chợt vang lên một trận thở nhẹ. Cũng không phải là con robot màu đen kia lại làm ra những hành vi gì khiến cho mọi người sợ hãi mà kinh thán, mà là lúc này ánh mặt trời đầu tiên trên tinh cầu SI rốt cuộc cũng đã phá tan đường chân trời, nhẹ nhàng phóng thẳng xuống mặt đất.

Con robot MX màu đen đang ngồi xổm im lặng trên đỉnh núi Lam Trì Sơn kia, vừa lúc nghênh đón ánh dương quang đầu tiên của ngày mới. Trong ánh nắng sớm chói chang, con robot màu đen giống như đang tận tình tắm rửa, tràn ngập mỹ cảm không nói nên lời.

Một màn này, rất đẹp.

oOo

Đỗ Thiếu Khanh sau khi lấy thành tích thủ khoa mà tốt nghiệp Học Viện Quân Sự I, được Quân đội Liên Bang điều đến Quân Khu III. Bản thân ông ta cũng không hề để ý đến lời điều động vào Bộ Tư Lệnh Quân Khu mà mạnh mẽ yêu cầu được điều đến Sư Đoàn Thiết Giáp 7, vào lúc đó chỉ là một đơn vị quân đội hữu danh vô thực. Ở trong Sư Đoàn Thiết Giáp 1, vị trí đầu tiên mà ông ta đảm nhiệm chính là Doanh Trưởng của một Doanh độc lập, mà Sư Đoàn Thiết Giáp 7 có thể quật khởi trở lại, cũng chính là do doanh độc lập đó ở trong một kỳ thao diễn quân sự nào đó, đạt được thành tích thắng lợi thạch phá kinh thiên làm khởi đầu.

Sau khi Đỗ Thiếu Khanh từ một Doanh trưởng thăng lên làm Sư Đoàn Trưởng, chi bộ đội độc lập được ông ta suất lĩnh đầu tiên cũng đã được cải biên thành Cận Vệ Doanh chuyên trách bảo vệ xung quanh Tổng Bộ Sư Đoàn của Sư Đoàn Thiết Giáp 7.

Cái mà Hứa Nhạc điều khiển con robot MX màu đen này đang đối mặt, chính là một chi quân đội mang đầy truyền thống vinh quang cùng với sức chiến đấu cường đại đó, Doanh đội Thiết Giáp tổng Trang vượt biên chế!

Chương 35: Phá doanh (Trung - B) (4+5)

Trong cuộc thao diễn quân sự lâm thời rạng sáng hôm nay, mặc cho Chu Ngọc cùng với đám quân nhân sĩ quan đã anh dũng cố gắng đến thế nào, Tiểu Đội 7 tấn công mãnh liệt như thế nào, vẫn như cũ bị Cận Vệ Doanh đánh cho thất bại thê thảm. Mà Hứa Nhạc cùng chỉ có mỗi một con robot MX mà thôi, lại phải đối mặt với cả một doanh trại Cận Vệ Doanh cực kỳ bình tĩnh, hơn nữa lại còn khẳng định phòng thủ cực kỳ nghiêm mật...

Nắng sớm đã chiếu rọi lên đỉnh núi Lam Kỳ Sơn, chiếu rọi lên trên con robot MX màu đen đang ngồi xổm giống như một pho tượng vậy.

Bộ Chỉ Huy của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 khẳng định là có nghĩ đến chuyện con robot MX có thể tiến vào trạng thái che chắn toàn diện, còn có thể sẽ vô tình phát hiện ra tổng bộ Doanh trại của mình nữa. Nhưng mà sĩ quan chỉ huy của bọn họ lần này chính là Tây Môn Cẩn. Đúng như theo lời của Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh kia khen ngợi vậy, Tây Môn Cẩn tuyệt đối là một người cực kỳ cẩn thận và nghiêm túc. Mặc dù hiện tại chỉ là một cuộc thao diễn quân sự bình thường, hơn nữa lại là một cuộc thao diễn quân sự hiện đại hóa với trình độ cực kỳ cao, chiến đấu nửa thực tế nửa giả lập, thế nhưng hắn ta vẫn an bài người tiến hành canh gác nghiêm cẩn khắp bốn phía doanh trại.

Kẻ đầu tiên phát hiện ra tung tích của con robot MX màu đen, chính là một gã binh lính đang canh phòng ở phía sườn núi phía Tây. Không hề được báo trước, thanh âm cảnh báo chói tai nhất thời vang lên khắp nơi trong sơn cốc. Hệ thống rada tinh vi trong bán kính một dặm bắt đầu điên cuồng quét động, ý đồ xác định vị trí mà kẻ địch tiến hành đột kích.

Thời gian rạng sáng, chính là thời điểm tốt nhất để tiến hành đánh lén, khẳng định không thích hợp đối với Sư Đoàn Thiết Giáp 7. Bọn họ vốn là ngay thời gian rạng sáng mới bắt đầu tiến hàng diễn tập, tất cả các quân nhân sĩ quan cùng với binh lính của Cận Vệ Doanh vẫn duy trì được ý nghĩ cùng với tinh thần vô cùng thanh tĩnh đề phòng khắp nơi.

Ngay sau khi phát hiện ra thân ảnh của con robot MX, chỉ dùng thời gian ba giây đông hồ, hệ thống pháo kích tự động lắp đặt bốn phía xung quanh Tổng bộ Doanh trại nhất thời dưới sự điều khiển của hệ thống điện tử, nhắm thẳng lên đỉnh núi của Lam Trì Sơn, cùng với thanh âm gầm rú kịch liệt, không một chút do dự phun đạn không ngừng!

Ngay lập tức trong lúc đó, thanh âm nổ vang không ngừng vang lên. Cả sơn cốc cũng bắt đầu chấn động mãnh liệt. Cũng không ai biết rõ ràng Tây Môn Cẩn đến tột cùng bố trí bao nhiêu hệ thống pháo kích tự động xung quanh Tổng bộ Doanh trại. Loại thiết bị báo kích tự động này vốn đơn giản, hơn nữa bố trí thêm một số thiết bị di động, nên tính cơ động rất cao. Thông thường ở trong sườn núi có lực sát thương vô cùng lớn, chỉ khi nào dùng cho những mục tiêu đang tiến nhanh trên mặt đất, mới tiến hành dùng tới, từ phía dưới mặt đất bắn thẳng lên trên sườn núi, lại có thể phát huy ra uy lực vô cùng mạnh. Chẳng lẽ Sư Đoàn Thiết Giáp 7 ngay từ đầu đã nghĩ đến chuyện có thể có robot đến tiến hành đột kích doanh trại? Hay là nói đây chỉ là một sự tình cờ?

Hứa Nhạc cũng không nghĩ đến nhiều như vậy. Ngay tại thời khắc bắt đầu xuất hiện trên đỉnh núi, hắn đã bắt đầu tiến nhập vào trạng thái chiến đấu rồi, bị đối phương dùng mắt thường phát hiện cũng là chuyện đương nhiên mà thôi, cho nên hắn cũng không có cái gì kinh hoảng cả. Cho nên bên phía Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đến tột cùng là bố trí lực lượng phòng ngự bốn phía doanh bộ như thế nào, cũng không phải là chuyện mà hắn quan tâm đến. Hắn là loại người đơn giản mà trực tiếp. Một búa bổ ra một cái tương lai, một đao bổ ra một đạo ánh sáng... Lúc này trong tay hắn lại có một con robot MX, lực lượng trong cơ thể lại mênh mông dâng trào như thế, ngoại trừ chuyện từ trên cao lao xuống, hắn cũng không có chuẩn bị bất cứ phương án chiến đấu thứ hai nào khác!

Đúng là bởi vì loại quyết tuyệt như thế này, cho nên con robot MX màu đen mới từ trên đỉnh ngọn núi lao thẳng xuống phía dưới. Không phải đánh lén, lúc này cũng đã biến thành đánh lén. Ba giây đồng hồ sau, tất cả những mảnh đạn dược do hệ thống pháo kích tự động bắn lên tới sườn núi, thế nhưng toàn bộ lại bắn về phía trên của con robot MX màu đen mà thôi, bởi vậy có thể thấy được tốc độ của con robot MX trên mặt đất đến tột cùng là nhanh đến thế nào.

Hứa Nhạc ngồi trong khoang điều khiển của con robot giương mắt nhìn vào màn hình nhỏ trong võng mạc mắt phải của mình, theo dõi hình ảnh bên trong doanh trại cùng với số lượng binh lính và những số hiệu công dân của những người trên đó. Cảm nhận được những chấn động kịch liệt từ bên ngoài truyền đến, tâm tình cũng trở nên bình tình trước giờ chưa từng có. Khi hắn tiến vào trong con robot, sẽ liền tiến vào trạng thái tinh thần vô cùng kỳ diệu như thế. Tựa hồ như là ở trong con robot mới là một thế giới vô cùng chân thật vậy. Mà bên ngoài lại hoàn toàn ngăn cách với nơi này, cái truyền đến cũng chỉ là một loạt các số liệu mô hình không ngừng thay đổi.

Tay trái của hắn mãnh liệt thôi động cần điều khiển, tay phải rất nhanh nhập vào vô số chỉ lệnh khác nhau. Hệ thống cảm ứng ý nghĩ cũng toàn lực phát huy. Hệ thống dụng cụ vô cùng tinh vi, đem mỗi một động tác rất nhỏ trên thân thể của hắn phóng đại, chỉnh lý lên, sau đó trung thực truyền thẳng vào trong con robot MX màu đen, điều khiển nó trầm mặc mà điên cuồng lao thẳng xuống bên dưới ngọn núi!

Con robot MX màu đen từ trên đỉnh núi, men theo đường dốc không ngừng lao xuống, đó cũng không phải là cảm giác nhẹ nhàng gì. Thân thể bằng hợp kim nặng nề của con robot mỗi lần đặt chân xuống một nơi nào đó trên vách núi, cũng đều giẫm mạnh lên vài khối mảnh vụn to lớn, tựa hồ như là cả tòa núi cũng vì vậy mà bị rung động mãnh liệt.

Lực phản chấn mãnh liệt lại được các trang bị liên kết cùng với các khớp nối hiệu suất cao hấp thu hết, sau đó biến thành lực tiến nhanh về phía trước, vì vậy mỗi một lần con robot màu đen đạp mạnh lên mặt đất, tốc độ của nó trên sườn dốc lại còn tăng nhanh thêm vài phần.

Dưới chân con robot, núi đá vỡ toang. Con robot màu đen dưới nắng sớm lại biến thành một luồng khí đen cực nhanh. Con robot MX màu đen này dưới sự tấn công mãnh liệt của hệ thống pháo kích tự động, tốc độ càng ngày càng nhanh, thế nhưng lại sắp không nhìn thấy được động tác di động của nó nữa.

oOo

- Hắn đang muốn làm gì chứ?

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư đang đứng trong đại sảnh chỉ huy thoáng cau mày hỏi.

- Tăng tốc?

Cặp mày của Trâu Ứng Tinh cũng thoáng nhăn lại cực nhanh, có chút không khẳng định mà nói.

- Tiếp tục tăng tốc nữa sẽ bị ngã chết.

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư trầm mặc thầm nghĩ. Lúc này với độ dốc của sườn núi Lam Trì Sơn, con robot MX màu đen nếu tiếp tục tăng tốc nữa căn bản không cần hệ thống lửa đạn dày dặc của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 tiếp tục công kích, bản thân nó sẽ lập tức té chết thành từng mảnh vụn. Chẳng qua hắn tin tưởng rằng tên thanh niên mà Lão Sư Đoàn Trưởng này cũng sẽ giống như là lúc trước vậy, cấp cho mình một sự kinh hỉ khác nữa. Cho nên ông ta cũng không đem những lời này một phen nói ra.

oOo

Tây Môn Cẩn cũng sẽ không nghĩ rằng con robot MX màu đen đang trên sườn dốc lao nhanh xuống trong hệ thống giám sát kia sẽ bị ngã chết, bởi vì sau khi tiếp nhận yêu cần bị đột doanh, hắn vẫn như trước có sự bình tĩnh tuyệt đối của quân nhân sĩ quan chỉ huy bình thường. Đối phương thiên tân vạn khổ mới chạy đến được doanh địa của mình như vậy, khẳng định cũng không phải là muốn chạy đến để tự sát. Cho nên hắn quyết định tiễn đối phương một đoạn đường.

Trận thao diễn quân sự hôm nay, vốn là chiến trận được định sẵn là nằm trong vùng núi Độc Cô Lĩnh, tuy rằng đám quân nhân sĩ quan học viên kia cũng đã chống cự quyết liệt, cường hãn, thảm liệt ngoài sự dự kiến của hắn, cũng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó giải quyết. Nhưng chung quy hắn vẫn là thắng. Chỉ cần sau đó đem con robot màu đen có lẽ là rất giỏi, hoặc là rất ngu xuẩn này hoàn toàn phá hủy đi, như vậy thì Sư Đoàn Thiết Giáp 7 liền có thể nghênh đón theo một lần thắng lợi nữa rồi.

Tây Môn Cẩn bình tĩnh đưa ra một mệnh lệnh, sau đó bưng lên tách cà phê lên uống một ngụm, sau đó bình thản thao tác cái máy tính xách tay điện tử chuyên dành cho công tác tham mưu đặt bên người. Hắn đã từng cẩn thận nghiên cứu qua tất cả các tham số kỹ thuật của con robot MX, cho nên đối với tốc độ di động cùng với lực chiến đấu cận chiến của con robot MX kiểu mới này, hắn vô cùng rõ ràng. Cho nên hắn vô cùng kiên định rằng, dưới sự công kích của hệ thống pháo kích tự động toàn phương vị mà hắn đã dày công bố trí bốn phía xung quanh này, con robot MX màu đen kia tất nhiên cuối cùng cũng sẽ bị đánh trúng.

Tầng công kích pháo lưu dày đặc đầu tiên của hệ thống pháo kích tự động, ngay cả lớp vỏ ngoài của con robot màu đen cũng không hề đụng đến được. Nó giống như là thả ra một vòng pháo hoa rực sáng, trợ uy cho công kích lẫy lừng của con robot màu đen kia, tình trạng cực kỳ buồn cười. Nhưng mà Hứa Nhạc ngồi trong khoang điều khiển của con robot MX lại trở nên vô cùng bình tĩnh. Sư Đoàn Thiết Giáp 7 từ trước đến giờ đã giành được 37 lần thắng lợi trong các cuộc thao diễn quân sự, cũng sẽ không bởi vì bị một con robot đánh lén mà rối loạn trận tuyến cho được. Tuy rằng lần chỉ huy đợt này cũng không phải là do vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng lãnh khốc vô tình giống như hàn băng ngàn năm kia đích thân ra tay.

Đúng vào lúc này, hệ thống rada cùng với hệ thống quan sát scc vừa mới được mở lại, đột nhiên lại bộc phát ra thanh âm cảnh báo chói tai. Hứa Nhạc cảm nhận được sự chấn động kịch liệt, liền giương mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, hai mắt nheo chặt lại.

Hắn nhìn thấy trên màn hình thể hiện những số liệu đại biểu cho lực sát thương mà con robot MX đang gánh phải, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền phức. Hứa Nhạc thật sự rất muốn biết rõ, Tây Môn Cẩn chẳng lẽ đoán ra được mình sẽ từ trên phiến sườn núi này lao xuống hay sao? Bằng không Tổng bộ Doanh trại của đối phương như thế nào lại có thể trong khoảng thời gian ngắn như thế, có thể đem hệ thống pháo kích tự động, tiến hành một lần định vị toàn diện khắp nơi như thế?

Hay là nói rằng bình thường Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cũng sớm đã được huấn luyện với tiêu chuẩn khủng bố đến như vậy? Hơn trăm đầu đạn điên cuồng không ngừng gào thét mà đến. Hứa Nhạc cũng không có thời gian để mà tự hỏi nữa. Dưới loại tốc độ công kích khủng khiếp như vậy, đã gần như che phủ toàn bộ diện tích của Sư Đoàn Thiết Giáp 7. Hơn nữa hệ thống pháo kích tự động kia, lại hoàn toàn tinh chuẩn khống chế ở trước mặt cùng với sau lưng mình thành một khu vực hình trứng. Thật sự là đáng sợ!

Con robot MX mặc dù có thể cứng rắn đón đỡ được đạn công kích, nhưng mà cũng không thể chống đỡ được nhiều lắm. Hơn nữa một khi bị hệ thống kiểm soát tổn hại phân định là bị thương tổn quá mức nghiêm trọng, có thể trực tiếp bị phân định là thất bại.

Lúc này nhiệm vụ duy nhất mà Hứa Nhạc cần phải làm, chính là một phen điều khiển con robot MX thoát ra khỏi đám lửa đạn dày đặc tấn công từ dưới Tổng bộ Doanh trại. Nhưng cái này tựa hồ như là một nhiệm vụ không thể nào làm được. Mặc dù tính cơ động của con robot MX có cường đại đến thế nào đi chăng nữa, ở dưới tình huống phức tạp hỏa lực bao trùm khắp nơi như thế, cho dù là những gã phi công cường thịnh nhất trong Quân đội Liên Bang cũng khó mà có thể bình tĩnh tâm thần cho được.

oOo

Trong đại sảnh chỉ huy của trận thao diễn quân sự hoàn toàn là một mảnh trầm mặc. Đại đa số đám quân nhân cao cấp trong này tâm tình vô cùng phức tạp nhìn lên màn hình lớn trên tường. Trong phạm vi hai trăm thước từ chỗ Bộ Chỉ Huy phe màu lam dưới chân núi lên trên cũng đã bị hệ thống pháo kích tự động bắn thành một mảnh hỗn độn. Tuy rằng cũng không có sử dụng đạn dược thật để mà công kích, thế nhưng do bắn ra với tốc độ vô cùng cao, nên cũng đánh ra vô số mảnh vụn rơi khắp nơi trên vách đá xuống, chấn ra bụi mù mịt đầy trời.

Các quân nhân cao cấp đang theo dõi tình hình của cuộc thao diễn quân sự lần này, lúc trước còn bởi vì thủ đoạn thần không hay quỷ không biết của con robot MX, mãnh liệt đánh sâu vào mà sinh ra tán thưởng. Lúc này bọn họ lại nhìn thấy được sự ứng đối bình tĩnh mà vững chắc như sắt thép của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, cùng với những tính toán tinh chuẩn của hệ thống vi tính, trong lòng nhịn không được sinh ra sự thán phục mãnh liệt.

Ở trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, có thể làm ra sự ứng đối thích hợp nhất như vậy, đối diện với khí thế của địch nhân trong thời điểm toàn thịnh, lại cùng một lần công kích đơn giản nhất, là liền đem lần công kích lừng lẫy lần này hoàn toàn bóp chết từ trong nôi.

- Báo cáo tình tình tỗn hại của con robot kia.

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư hỏi một cách khá dồn dập.

Các quân nhân sĩ quan trong đại sảnh chỉ huy thoáng có chút kinh ngạc, thầm nghĩ dưới tình trạng hỏa lực bao phủ dày đặc như thế này, chẳng lẽ Tổng Tư Lệnh còn cho rừng con robot MX kia có thể bảo tồn được lực chiến đấu nữa hay sao? Phải biết rằng loạt công kích mãnh liệt kia của Cận Vệ Doanh Sư Đoàn Thiết Giáp 7 nhìn qua cực kỳ đơn giản, nhưng mà trên thực tế thời gian công kích cùng với phạm vi bao trùm của hỏa lực công kích đã hoàn mỹ đến không thể nào nói nên lời.

Những gã nhân viên tham mưu nghe được lời nói của Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư thoáng có chút ngẩn người một chút, sau đó mới đem những số liệu có chút loạn xạ mà máy tính truyền về đọc ra một lần. Khi mà mọi người ở trong đại sảnh chỉ huy nghe được số liệu tỷ lệ thương tổn của con robot truyền về, không khỏi cảm thấy gã nhân viên tham mưu này có chút loạn rồi, số liệu thương tổn của con robot sao lại ngay cả 1% thương tổn cũng không có đạt tới?

Khuôn mặt của Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư dần dần sinh ra một tia tình tự vô cùng quái dị. Ông ta giương mắt nhìn về những hình ảnh được gã nhân viên tham mưu trong lúc khiếp sợ mà phóng đại lên. Trên hình ảnh chính là con robot MX mày đen đang xuyên thẳng vào trong bụi mù, trong làn lửa đạn dày đặc, cả người run rẩy... Vô số những mảnh đạn có tốc độ cao vô cùng không ngừng lướt sát người nó mà bay qua.

Đối diện với trạng thái cực độ nguy hiểm khó mà có thể gặp được như thế, con robot MX màu đen tùy thời cũng có thể bị đánh trúng. Nhưng mà hắn lại có thể bằng vào những động tác vặn vẹo thân thể không thể nào tin nổi, giống như một đạo hắc quang không ngừng lách qua, giống như là một cây dương liễu mềm dẻo không ngừng lắc lư trong gió bão vậy, tùy ý để mặc cho mưa to gió lớn tấn công mãnh liệt, thế nhưng lại vẫn luôn có thể kiên cường sống sót.

Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư bỗng nhiên đứng bật dậy, dùng một ánh mắt nóng bỏng mà cực kỳ phức tạp, có chút cuồng nhiệt mà sầu não nhìn thẳng lên thân ảnh của con robot màu đen đang không ngừng run rẩy trên màn hình. Ông ta không kềm được, đột nhiên nhớ lại chuyện năm xưa, nhớ tới vị lão nhân đã từng mang theo mình vào sinh ra tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.