Yêu Anh Đừng Nên Bỏ Rơi Anh

Chương 11: Vĩ thanh




Lúc Bánh Bảo thức dậy là chín giờ rưỡi sáng, sau đó nghĩ đến dù sao cũng không có việc gì làm, kì kèo ở trong chăn hết một tiếng, rời giường thì đã mười giờ rưỡi. Lúc rửa mặt có người gõ cửa, cô trực tiếp cho rằng là Thánh Kỵ Sĩ, độ hưng phấn :1000%

Lúc mở cửa phát hiện là Vương Bân… Độ hưng phấn: -1000%

“Làm gì thấy tôi là làm vẻ mặt này vậy?” Lái motor vô cùng bất mãn, nói thầm rồi đặt mấy chiếc túi lên bàn, sau đó quay đầu lại nhiều chuyện: “Ôi, mới vừa rồi có phải cô rằng tôi là anh Hán hay không?”

Ngay cả thắt lưng Bánh Bao cũng đã đỏ cả lên, lập tức hận không thể lấy giày nện vào gương mặt kia: “Cút!”

Thế nhưng anh ta vẫn bỡn cợt: “Anh Hán đã về thành phố L rồi, bảo tôi thường xuyên ghé thăm cô.”

Bánh Bao không hài lòng: “Ai cần anh thăm chứ!”

Lái motor cười bỉ ổi: “Tôi biết cô chỉ cần một mình anh Hán thăm thôi.” Bánh Bao đã vút cao lửa giận, nhưng anh ta cười bỉ ổi hơn, “Nhưng mà làm sao anh Hán lại thích cái kiểu bé con thiếu điện thiếu nước như cô chứ!”

Trong lúc bất chợt, lửa giận của Bánh Bao đã biến mất: “Anh ăn cơm chưa? Tôi đi mua thức ăn.”

“Hả?” Lái motor không phản ứng kịp với sự chuyển biến như vậy, lúc phục hồi lại tinh thần mới nhận ra mình đã đâm vào vết thương của cô nhóc: “Ặc, cô đừng để trong lòng, tuy rằng đây là sự thật…”

Lời còn chưa dứt, anh ta đã muốn tát mình một cái, Vương Bân mày nên câm miệng đi!!

Một giờ rưỡi chiều Bánh Bao mới bò vào game, Hồng Tụ Đường vẫn yên ắng như ngày thường, chỉ là bang chủ Mông Hồng Thiên Hạ và bang chủ phu nhân đã bất hòa. Bang chúng cũng không biết được nguyên nhân, chỉ là trên màn ảnh của Tiểu Lục vẫn còn dừng lại tin nhắn riêng màu tím:

[Bạn tốt] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Có phải em bị thần kinh rồi không? Tất cả mọi người cũng chỉ là chơi game thôi, người ta kết hôn hay không làm sao anh có thể miễn cưỡng được chứ?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ: Vậy ít nhất anh có thể nói với cô ta xem.

[Bạn tốt] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Lục Phì Hồng Sấu, sao em lại là loại phụ nữ như vậy?

Tại sao cô gái ban đầu từ cấp năm mươi mấy lại biến thành như vậy? Anh còn nhớ được lúc ở phó bản Thái Hư cấp 55, anh đánh được một cây kiếm cho cô mà cô đã hoan hô kích động. Anh còn nhớ ở phó bản cấp 59, cô vì Boss Mạnh Thiếu rơi ra một đai lưng Chính Dương mà ôm lấy anh, nói cô rất thích anh. Anh còn nhớ khi hai người cưỡi ngựa ngao du tại Yến Khâu, cô cưỡi con cừu chân ngắn đi theo phía sau anh, nói nguyện vọng lớn nhất của cô là có thể đi theo sau anh khắp đất hoang mù mịt này.

Không sai, đúng là lúc đó anh chỉ chọn bừa, nhưng anh tự nhận mình chưa từng lạnh nhạt với cô, là từ lúc nào cô lại trở nên không nói lý lẽ như vậy?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ: Loại phụ nữ nào? Em là loại phụ nữ nào?

[Bạn tốt] Thành Kỵ Sĩ nói với bạn: Cố tình gây sự!

[Bạn tốt] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ: Căn bản là anh tiếc cô ta!

[Bạn tốt] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Nếu như em kiên quyết cho rằng như vậy, cũng được thôi Tiểu Lục, đúng là anh tiếc cô ấy, đáp án này em hài lòng chưa?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ: Rốt cuộc anh thừa nhận rồi.

[Bạn tốt] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Đúng vậy, anh thừa nhận.

Cô ta đột nhiên không biết nên nói gì, náo loạn đến tình trạng này thì sao? Ly hôn ư? Dĩ nhiên có thể ly hôn, thế nhưng bản thân đau khổ tranh giành là muốn kết quả này sao? Thật ra thì cô cũng rất nhiều phụ nữ, từng bước từng bước áp đặt cái mình cho là sự thật lên anh. Nhưng chưa nghĩ đến, đến cuối cùng tất cả phỏng đoán trở thành sự thật thì làm sao?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ: Vậy chúng ta ly hôn đi.

Không phải là ân ái đã hết, những quang cảnh đất hoang kia, chúng ta đưa lưng về phía hoàng hôn, ký ức vọng về, mà nay chỉ còn lại đau thương.

Ly hôn, chỉ là vì sĩ diện của phụ nữ. Đáng giá sao? Không rảnh đi tính toán.

[Bạn tốt] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Nói thật sao?

Bọn họ nói game online chỉ là một cuộc đời ảo, cho nên coi như là ảo cũng là một cuộc đời. Cô đánh rớt răng cửa cũng phải nuốt vào trong bụng:

[Bạn tốt] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ: ừ.

[Bạn tốt] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Như em muốn.

Tin tức này vừa gửi, cô đột nhiên cảm thấy rất bất lực. Có nhiều thứ lúc ở trong tay bạn thì bạn thấy nó toàn là khuyết điểm, chỉ khi thật sự mất đi bạn mới có thể nhớ đến đủ mặt tốt của nó.

Nhưng mà, cô sẽ không rút lại, dù đau lòng dù khó chịu cũng phải kiên trì đến cùng, chỉ vì thể diện lúc ban đầu và….. quật cường. Cô đột nhiên rất hối hận, cô nghĩ nếu như sau này mình thật sự gặp được một người đàn ông, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói chia tay với anh ta. Có vài lời một khi nói ra khỏi miệng sẽ rất khó rút lại.

Cô chỉ trả lời lại anh một câu:

[Bạn tốt] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ: Thánh Kỵ Sĩ, cuối cùng cô ấy cũng sẽ giống như em thôi.

Giống như lời tiên đoán, càng giống như nguyền rủa, đã trở thành một cái gai trong lòng bang chủ đại nhân.

Anh vẫn không phát tin lên Thiên Hạ nói chính thức ly hôn, cho nên cô ta cũng không nói. Trong lòng ôm lấy hi vọng nho nhỏ, có thể…. anh cũng có chút luyến tiếc phải không? Tuy nhiên, nó cũng không thể kéo được sĩ diện cô xuống để đi nói chuyện lại với anh. Vì vậy hai người cứ thế bắt đầu chiến tranh lạnh kéo dài.

Thù Tiểu Mộc vẫn mở nick nhỏ làm trang bị tại khu kỹ năng Cửu Lê, Vương Bân nhìn thật lâu sau lưng cô: “Chậc, cô vẫn ngốc nghếch, không thấy phiền à? Thay vì như vậy chi bằng rời máy đi!”

Bánh Bao không để ý đến anh, anh đột nhiên nhiều chuyện: “Ôi, có phải là bởi vì anh Hán cũng chơi cho nên không nở bỏ đi không?”

Bánh Bao vẫn cảm thấy rất ghét người này, bây giờ còn đáng ghét hơn nữa.

“Đừng để ý đến tôi mà, làm mấy cái này mãi có gì vui đâu, hay tôi kể cho cô nghe về chuyện trước kia của anh Hán nhé?”

Rốt cuộc Bánh Bao có hứng thú: “Chuyện gì?”

“Khoan đã…” Lái motor đẩy Bánh Bao ra khỏi máy vi tính, bản thân anh ta ngồi xuống, đóng lại trò chơi của Bánh Bao. Lục soát sạch sẽ ổ đĩa D, ổ đĩa E, ổ đĩa F, ổ đĩa G. Cuối cùng tìm được một file phim trong ổ đĩa G, sau đó hăng hái mở lên, bên trong có một file chứa đầy các đoạn phim.

“Khiếp! Sao lại nhiều quá vậy!” Anh ta cào tóc, tiện tay mở ra một cái. Sau đó liền thấy được một người đàn ông trần trụi nằm trên người một người phụ nữ trần trụi, đang tiến hành vật động vĩ đại thần thánh truyền thừa sinh mệnh, tiếp nối chủng tộc. Tiếng nhạc tỳ bà đàn nhị và nhạc nền cổ trang trong Thiên Hạ cũng mất theo game bị đóng lại, chỉ còn dư lại cả phòng như tiếng heo bị chọc tiết.

Trước máy tính hai người đồng thời rơi lệ đầy mặt, nhanh chóng tắt đi đoạn phim. Còn dư lại mấy file MOV, MPEG, AVI, ASP, WMV, lái xe máy cũng không có cam đảm bấm vào nữa.

Anh Hán, anh đói khát đến mức độ này sao?

Một lúc lâu sau, Bánh Bao rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần lại: “Trước kia… anh ấy đóng phim cấp ba sao?”

Lái xe máy chảy mồ hôi ướt cả lưng, có điều toàn bộ là mồ hôi lạnh: “Không, không, không. Chuyện này cô ngàn lần đừng nói với anh Hán.”

Bánh Bao cũng học xấu: “Anh không nói hết cho tôi biết thì tôi sẽ nói với sư phụ anh ép tôi phải coi phim với anh.”

“Đừng mà…. Lần đấu đoạn phim chiến đấu rõ ràng để ở đây mà…” Lái motor lệ rơi đầy mặt lần nữa.

Sau đó, lái motor nước miếng văng tung tóe nói ra sự tích huy hoàng của bang chủ đại nhân. Dĩ nhiên anh ta thừa dịp Bánh Bao không chú ý, đã lén đóng lại kho phim trong ổ G đi, không hề đề cập đến.

Cho nên Bánh Bao biết được trận đấu trăm người hỗn chiến tại giải đá giao hữu đại học L. Bang chủ đại nhân thủ môn huy chương vàng dẫn dắt một đám học sinh khoa kỹ thuật tổ chức cuộc vận động tập thể hình quy mô to, một tay bóp chặt cổ trung phong, tiền phong của đối phương, mạnh mẽ quật ngã trên sân banh. Vết tích chiến đấu huy hoàng kia nhiều năm sau vẫn còn lưu truyền rộng rãi ở thành phố L. Khụ, dĩ nhiên cũng không quên nhắc đến bị trường học ghi vào học bạ, suýt nữa thì đuổi học.

“Anh ấy, Con Vịt và Chân Phạm quen biết nhau khi đó, ba người đánh rất mạnh mẽ, đánh đến thích nhau.”

Bánh Bao rất tò mò: “Làm sao anh biết?”

Vương Bân sờ sờ mũi: “Cuối cùng ba người họ đánh một mình tôi, cảm thấy tôi rất chịu đòn, cho nên cũng thích tôi.”

Bánh Bao thốt ra: “Hóa ra anh là M à!” (SM: S là người ngược đãi, M là người bị ngược đãi)

“Không phải anh vì bị anh ấy đánh một trận cho nên nghe lời anh ấy như vậy chứ?”

Cho nên lái motor không nói gì nữa, anh không nói cho cô biết, sau khi tốt nghiệp, anh bị một đám bạn chó rủ rê hít xì ke, khi cha mẹ từ anh, là người này tìm được anh trong đám bạn chó, không nói lời nào đã quyền cước tới tấp đánh anh một trận. Sau đó lôi anh mặt mũi sưng vù đến sở cai nghiện.

Anh nghe lời người này đúng là vì anh ta đánh mình một trận, nhưng không phải là lần ở đại học L.

Cho nên, cõi đời này có một số việc rất kỳ lạ, ngày ngày vỗ vai ta kêu là anh em chưa chắc là bạn của ta. Mà có đôi khi người đánh ta một trận cũng không nhất định là kẻ địch của ta.

Anh ta chưa từng kêu anh một tiếng anh em, chưa từng nói quan hệ của hai người thân thiết thế nào. Nhưng quả đấm đò khiến ký ức đã bao năm của anh vẫn còn như mới, khiến cho anh vô cùng kính sợ anh ta.

Xế chiều hôm đó, lúc lái motor báo cáo hết tất cả mọi chuyện của Bánh Bao bên này với bang chủ đại nhân, đương nhiên cũng không quên nhắc đến kho phim kia. Cách điện thoại cũng có thể nghe được tiếng nghiến răng của bang chủ đại nhân, sau đó là tiếng ghế ngã xuống đấy, cuối cùng loáng thoáng nghe thấy một câu: “Bà nội nó, Tây Môn, ông bóp chết cậu!”

Sau đó một người đàn ông xưng là lão Ngũ đến, nhanh chóng hoàn toàn xóa hết tất cả phim trong máy tính. Sau đó anh ta lặp đi lặp lại giải thích đây chẳng qua tài liệu của người lớn trên internet, thật không phải là bang chủ đại nhân giấu riêng. Cũng lấy nhân cách ra đảm bảo bang chủ đại nhân thật ra rất thuần khiết, tuyệt đối sẽ không xem mấy thứ bát nháo này.

Bánh Bao đỏ mặt che miệng cười trộm, cô cảm giác mình đã hiểu được câu lạy ông tôi ở bụi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.