Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 4: Nam Cung Hi tức giận




Lục Thiên Kiều chở đầy lễ vật tới hỏi vợ, lúc trở về cũng chất đầy quà bánh — đám linh thú chở rất nhiều hộp, bên trong nhét toàn là bánh Trung thu Tân Hùng tặng cho, đủ các loại bánh từ tròn vuông đến những loại không biết liệt vào hình dạng gì, chất cao như núi.

Tuy rằng Lục Thiên Kiều rất muốn nói số bánh Trung thu này có ăn từ sáng đến tối, ăn đến sang năm cũng không ăn hết, nhưng nhìn thấy Tân Hùng hai mắt rưng rưng, tràn ngập yêu thương thì lời từ chối khéo kia cũng mắc nghẹn ngang cổ họng, không thể nào phát ra được.

Nghe nói, có một ông cha vợ lạnh lùng cay nghiệt là bất hạnh cả một đời, nhưng có một ông cha vợ nhiệt tình thái quá hình như cũng không phải là hạnh phúc…

“Hôm nay con rể phải trở về, tiểu Mi làm gì mà còn không ra kia chứ?!”

Tân Hùng nhìn quanh bốn phía, vô cùng tức giận. Mọi người trong Tân Tà Trang đều tới tiễn biệt con rể yêu quý của ông, nhưng người nên tới nhất lại không tới, còn ra thể thống gì nữa đây? Lỡ như con rể tức giận, đòi ly hôn với con bé thì biết phải làm sao?

Đại sư tỷ khó khăn nhào ra từ trong đám người đang vây quanh, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, tiểu Mi nói tinh thần muội ấy không tốt, không thể tiễn khách. Hơn nữa, còn muốn con nhắn với tướng quân, nói … Nói muội ấy muốn đào hôn.”

“Nó đã gả cho người ta rồi, còn đào với hôn cái gì nữa?!”

Tân Hùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tức tốc chạy vào trong viện của con gái rượu, nhưng đập vào mắt là cảnh người không nhà trống, xấp ngân phiếu trong chiếc tủ nhỏ ở đầu giường không cánh mà bay, trên bàn trang điểm đặt một bức thư, trên đó là chữ viết dù có cố gắng đến mức nào cũng không thể công nhận là đẹp được của Tân Mi: 【 Con đi ra ngoài giải sầu, nhờ cha chuyển lời tới Lục Thiên Kiều, gái già con đây chết cũng không muốn lấy hắn!!! 】

Lá thư trong tay lãng đãng rơi xuống, Tân Hùng không tránh khỏi cảnh nước mắt rơi đầy mặt, có một đứa con gái như thế, thực sự là tai họa mà!

Trong lúc người người ở Tân Tà Trang náo loạn cả lên, Tân Mi đã cưỡi trên lưng Liệt Vân Hoa, dùng tay áo lau nước mắt cho nó.

Con ngựa này không biết gặp phải chuyện gì, vừa thấy nàng mở cửa chuồng ngựa ra đã khóc ròng rã. Phía sau nó, đám ngựa đực tuấn tú, đẹp đẽ nhìn nó như hổ rình mồi, ánh mắt của chúng vừa kính sợ vừa thô tục.

“Các ngươi ở chung với nhau không vui vẻ sao?” Tân Mi vắt khô ống tay áo ướt đẫm, lắc lắc đầu rồi lại tiếp tục lau nước mắt cho nó.

Liệt Vân Hoa nghe Tân Mi nói như vậy thì nước mắt càng tuôn như thác đổ. Đối Tân Mi, nó giống như … Nó chỉ có thể yên lặng rơi nước mắt mà thôi.

“Đi, chúng ta đi Sùng Linh cốc, tặng bánh Trung thu cho Hồ Tiên đại nhân.”

Nàng xách mấy hộp bánh Trung thu, nhân cơ hội này đi một vòng thăm hỏi mọi người, tiện đường ghé thăm Trương Đại Hổ, cũng để chỉ cho Lục Thiên Kiều thấy rõ, người đàn ông đầu tiên nàng vừa mắt không phải là hắn!

Liệt Vân Hoa sợ nàng đổi ý, lại đem nó nhốt chung với bầy ngựa đực thô tục trong cái chuồng chật hẹp, tối tăm kia, nên lúc này bốn vó tung bay, chạy còn nhanh hơn cả gió, chớp mắt đã nhảy lên mấy tầng mây. Nó vốn mang dòng máu cao quý, bởi vậy khi ngự gió đi còn nhanh hơn nhiều so với lúc Thu Nguyệt dốc hết toàn lực, bình thường phải mất ba bốn ngày mới đi hết quãng đường nhưng nó chỉ đi nửa ngày đã tới nơi.

Sau giờ Ngọ một khắc, Liệt Vân Hoa nhẹ nhàng đứng trước ngưỡng cửa của Sùng Linh cốc, Tân Mi nhảy từ trên lưng ngựa xuống, hơi giương mắt, cảm thấy rất vui vẻ — đệ tử canh gác cửa vẫn là Trương Đại Hổ!

“Đại Hổ ca.” Nàng cười tít mắt chạy qua, cho đến nay trong mắt nàng, Trương Đại Hổ vẫn mang vẻ đẹp vuông vắn, nhìn mãi không chán.

“Cô chủ Tân.” Trương Đại Hổ đỏ mặt hành lễ.

“Tặng huynh một hộp bánh Trung thu.”

Nàng không do dự tặng cho y một hộp bánh Trung thu, lại tặng thêm cho y một nụ cười ngọt ngào nhất, rồi dẫn Liệt Vân Hoa vào trong cốc.

Trương Đại Hổ vội vàng ngăn lại: “Cô chủ Tân, cốc chủ hôm nay … À, hôm nay không tiện tiếp khách.”

Cha nàng đã từng nói, người trong môn phái tu tiên thường có một vài việc bí ẩn không muốn để cho người ngoài biết, Tân Mi cũng hiểu điều này nên gật đầu, đưa hai hộp bánh Trung thu cho y: “Vậy làm phiền huynh đưa mấy hộp bánh Trung thu này cho Hồ Tiên đại nhân, nhắn dùm là của ta kính tặng đại nhân.”

Trương Đại Hổ nhận lấy, đang tính hỏi chuyện thì chợt nghe thấy từ trong cửa lớn vang lên một tiếng chim hót du dương, sau đó cánh cổng chính ngày thường vẫn đóng chặt kín mở rộng ra, một chiếc xe thật dài bằng vàng rực rỡ, lộng lẫy được ba bốn con chim thiên đường (*) kéo đi, từ từ chạy ra. Chiếc xe chạy trên vách đá tỏa ra ánh sáng rực rỡ như nước chảy, gợn sóng lăn tăn, cuối cùng hóa thành những dòng chữ cổ xưa tan biến trong gió.

* Chim thiên đường hay còn gọi là chim seo cờ, chim cực lạc, chim mặt trời … được coi là “Diva” của thế giới chim muông, những con chim này có bộ lông dài thướt tha, sặc sỡ… Truyền rằng, chim Thiên Đường (Birds Of Paradise) là một con chim thần, sống ở trên Thiên Đường, ăn mật hoa, uống giọt sương. Khi múa sẽ vang lên tiếng nhạc mê hồn.

Gió thổi tấm màn trúc màu trắng che trước cửa xe lên, Tân Mi chỉ nhìn thấy thấp thoáng người ngồi bên trong là một chàng trai trẻ mặc áo đen, trong chớp mắt, chiếc xe kéo đã bay xa.

“Thật là phô trương nhưng lộng lẫy quá đi mất, là vị tiên nhân lợi hại nào vậy?”

Tân Mi nhìn ánh vàng sáng chói đong đưa ở xa xa, không khỏi cảm thấy rung động.

Trương Đại Hổ lắc đầu: “Đó là đại sư của Hồ tộc, nghe nói người của Hồ tộc có mang dòng máu của Thần tộc…”

“Tiểu Mi, con tới thăm ta sao không nói trước để ta đón tiếp?”

Giọng nói mềm mại, đáng yêu của Chân Hồng Sinh chặn lời của Trương Đại Hổ lại, Tân Mi xoay người, nhìn thấy Hồ tiên đại nhân hôm nay mặc trường bào trắng đen xen kẽ, mái tóc dài đen mượt không buồn buộc lại, xõa xuống hai vai, nhìn có vẻ đặc biệt… Ôi, đặc biệt xinh đẹp như hoa.

“Hồ tiên đại nhân, lâu quá không gặp.” Nàng cười tít mắt thi lễ với lão, cầm hai hộp bánh Trung thu trong tay Trương Đại Hổ đưa qua: “Đây là bánh Trung thu do Tân Tà Trang của con tự tay làm, tặng đại nhân ăn cho nóng.”

Hai mắt Chân Hồng Sinh chợt sáng ngời lên: “Ôi, ôi! Bánh Trung thu này năm trước cha con đã tặng cho ta một lần, bánh nhân đậu đỏ ngon tuyệt cú mèo luôn. Nào, vào đây, vào trong nói chuyện với ta.”

Lão chẳng kiêng dè gì nắm lấy tay nàng, dáng vẻ vô cùng thân thiết lôi nàng vào cốc.

Trong Sùng Linh cốc khói sương lơ đãng quấn quanh, khác hẳn sự sáng trong, quang đãng ngày xưa, cứ đi khoảng mười bước sẽ nhìn thấy một cái lư hương đặt trên mặt đất, bên trong đốt trầm hương vô cùng dịu nhẹ, làm tinh thần người ta phấn chấn, khiến cho mọi buồn bực trong lòng lắng xuống.

Thấy nàng nhìn chằm chằm lư hương kia, Chân Hồng Sinh cười nói: “Hôm nay có một vị khách quý tới chơi, xông hương là tập tục của bọn họ.”

“Là Hồ tộc ạ?” Hình như nàng đã từng nghe nói qua cái tên này.

“Đúng vậy, bọn họ không chỉ có huyết thống cao quý, mà còn am hiểu nghệ thuật ủ rượu, lần này họ đến mang theo mười vò rượu ngon. Con đã tới đây thì ở lại vài ngày đi, ta sẽ gọi Mi Sơn tới, chúng ta sẽ cùng thưởng thức, bình phẩm rượu ngon.”

Chân Hồng Sinh dẫn nàng vào ngồi bên trong cái đình nhỏ, xung quanh nở đầy hoa tươi, bà quản gia già thân quen nhanh chóng bưng lên hai chén trà. Chân Hồng Sinh ngồi bên cạnh, không uống trà, cũng không nói chuyện, chỉ cầm tay nàng nghiên cứu vô cùng chăm chú, vừa nhìn vừa nắn nắn bàn tay nàng.

Tân Mi bị lão sờ nắn đến độ sợ run cả người, đành phải hỏi lão: “Hồ tiên đại nhân, tay con có vấn đề gì sao?”

Lần trước nàng tới, lão cũng ra sức nghiền ngẫm bàn tay nàng, chẳng lẽ trong tay nàng giấu bảo bối gì sao?

Chân Hồng Sinh rời mắt khỏi bàn tay nàng, lại nhìn nàng nở một nụ cười đầy mê hoặc: “Không có gì. Tiểu Mi à … Con và Chiến quỷ tướng quân cưới nhau lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa động phòng hoa chúc?”

Tân Mi rung động : “Sao ngài biết?!”

Lão vuốt ve con cáo bạc đang quấn quanh cổ, lại cười quyến rũ hơn nữa: “Ta là Hồ Tiên đại nhân, đương nhiên phải biết rõ mọi chuyện rồi. Xem ra, hắn đối với con chẳng tốt chút nào cả, không bằng con đá hắn đi, kiếm chồng khác ngon hơn nhé? Ta sẽ tặng Trương Đại Hổ cho con, con có thích không?”

Tân Mi khó xử nhìn lão, ôi thần tiên già , thực sự là lẩm cẩm mà, lúc trước người nói kiên quyết không tặng đệ tử của bổn môn cho nàng cũng là lão, bây giờ người tới phá hoại nhân duyên của nàng cũng là lão. Không hiểu nổi bọn họ nghĩ gì nữa.

“Nếu không thì chọn Mi Sơn nhé? Y rất thích con.”

Nàng quả thực không biết phải làm sao, đành phải nói: “Mi Sơn đại nhân còn già hơn cả ông cố nội của con nữa!” (về tuổi tác, không phải dung mạo)

… Trời, may mắn là hôm nay Mi Sơn không có ở đây, nếu không Sùng Linh cốc sẽ bị nhấn chìm trong nước mắt của y mất.

Chân Hồng Sinh nâng chén trà lên, chậm rãi hớp một ngụm, qua làn khói nóng mờ mịt, ánh mắt lão nhìn về phía xa xăm. Sống kiếp tu tiên, kéo dài vô cùng vô tận, đối với chuyện nhân quả của thế gian này, trước giờ lão không hỏi, cũng không nhúng tay, coi chuyện đó bình thường như mây như khói hợp rồi tan, tan rồi hợp.

Người tu tiên không nên cố chấp, cho nên, có rất nhiều chuyện lão chỉ bước đến gần rồi dừng lại.

“Hồ tiên đại nhân, đây là bánh nhân đậu đỏ.”

Tân Mi cắt một cái bánh Trung thu, cười tươi tắn đặt vào trong lòng bàn tay lão.

Chân Hồng Sinh khẽ cười, áng chừng miếng bánh Trung thu nhân đậu trong tay, đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ, thơm tho và ngọt ngào quá đỗi, hương vị này khiến tâm trạng người ta tốt hơn rất nhiều.

“Tiểu Mi,” lão hắng giọng, nghiêm túc nói: “Con phải sống thật tốt, đói thì phải ăn cơm, khát thì phải uống nước, mệt nhọc thì cứ đi ngủ, khi nào gặp nguy hiểm thì cứ việc bỏ chạy — “

Lão nhướn mày lặp lại: “Nhớ là phải trốn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.