Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 19: Ám hương các (2)




Đám tiểu yêu quái trong hoàng lăng chẳng hề cảm giác được nguy cơ đang kéo tới, cả đám dắt díu nhau trốn trong hầm mộ trong lòng đất mấy ngày, vừa phải chịu đựng bầu không khí ngột ngạt lại cộng thêm hiểm họa trong dự đoán chẳng thấy đâu, thế là cả đám lại kéo nhau trồi lên mặt đất, tiếp tục nhao nhao, ầm ĩ, cãi nhau ỏm tỏi cả ngày.

Lúc Tân Mi trở lại hoàng lăng, đã gần hoàng hôn, từ xa xa nhìn thấy khói bếp cuộn lên cao từ gian bếp, có lẽ là Tư Lan đang làm bánh bao bánh ngọt cho mọi người, loáng thoáng giọng cười đùa lanh lảnh của Đào Quả Quả và em trai, và đương nhiên không thể thiếu tiếng rống giận dữ của Triệu quan nhân — bất luận bên ngoài náo loạn đến long trời lở đất như thế nào thì bên trong hoàng lăng vẫn hỗn loạn y như cũ.

“Lục Thiên Kiều, chàng muốn qua đó nhìn một chút không?”

Tân Mi quay đầu lại nhìn, cười tít mắt hỏi hắn.

Vị tướng quân đại nhân này thường ngày làm chuyện gì cũng cực kỳ dứt khoát, nhưng vừa gặp nàng thì thay đổi không ngờ, cứ dính chặt lấy nàng, khi bắt đầu thì nói là đưa nàng đến vách đá, đi đến đó thì ôm nàng lên Liệt Vân Hoa, nói là đưa tiếp năm dặm đường nữa. Sau đó thì năm dặm rồi lại năm dặm nữa, cuối cùng biến thành đích thân hắn đưa nàng trở về hoàng lăng.

Lục Thiên Kiều lắc đầu: “Không cần đâu. Em đi đi, ta đã thấy hết rồi.”

Gặp lại nhau đương nhiên rất vui mừng, nhưng tính lại thời gian thì chỉ sợ sẽ không kịp.

Tân Mi đưa Thu Nguyệt vào lá bùa, vừa bước xuống sườn dốc được vài bước thì quay đầu lại, Lục Thiên Kiều vẫn lẳng lặng đứng trên sườn núi, ánh hoàng hôn bao trùm khắp thân người hắn.

Nàng vẫy vẫy tay, cao giọng kêu lên: “Tháng sau chàng trở về, em sẽ làm đậu hủ tướng quân cho chàng!”

Hắn khẽ gật đầu, ngước mắt nhìn nàng chạy nhanh như thỏ xuống triền núi, vọt nhanh như chớp vào hoàng lăng, không lâu sau, lập tức vang lên tiếng kêu kinh hãi của Tư Lan, tiếng gào rống của Triệu quan nhân, cuối cùng biến thành tiếng cười không ngớt, lan rộng trong làn khói bếp mờ ảo.

Đậu hũ tướng quân … Hắn cúi đầu, không kìm chế được, khóe môi khẽ cong lên, kéo Liệt Vân Hoa quay trở về con đường cũ, lại nhìn thấy nó cũng có vẻ rất lưu luyến không muốn bước đi, liền nhỏ giọng hỏi: “… Ngươi không nỡ xa Thu Nguyệt à?”

Nhắc tới mới nói, từ khi Liệt Vân Hoa biến thành tín vật trao đổi tình yêu đưa qua tay Tân Mi thì sau đó tính tình của nó thay đổi quay ngoắt 180 độ. Trước kia lúc nào cũng tự cao tự đại vì dòng máu cao quý đang chảy cuồn cuộn trong người, ngoại trừ hắn thì lúc nào cũng xa cách với xung quanh, nói đến Thu Nguyệt thì trong mắt nó, Thu Nguyệt chính là một con bồ nông vừa xấu xí vừa lôi thôi lại vô dụng. Không biết Tân Mi đã làm cho nó bị kích động như thế nào mà sau khi nàng được gả tới đây, nó dính như keo như sơn với Thu Nguyệt, cả ngày tia ánh mắt sùng bái lẫn cung kính nhìn đối phương, chỉ hận đối phương không phải là ngựa, nếu không để lấy lòng đối phương bảo nó hôn mông chắc nó cũng làm luôn. (*)

* Còn có nghĩa là vuốt mông ngựa, ý chỉ sự nịnh nọt thái quá.

“Tháng sau sẽ còn gặp lại mà.”

Lục Thiên Kiều vỗ vỗ đầu Liệt Vân Hoa đầy thương cảm, nhảy một bước vọt lên lưng nó, một người một ngựa lặng yên biến mất bên ngoài Vân Vụ trận.

Ngày dần trôi qua đêm lại tới, vạn vật chìm trong bóng đêm tĩnh mịch, những trận gió lớn thổi những đám mây đen bay tới, che khuất mặt trăng, chưa đầy một khắc sau những bông tuyết trắng xóa, li ti đã bắt đầu rơi xuống. Bông tuyết bay vào cửa kính xe vốn bền chắc không một kẽ hở, hơi lạnh xộc thẳng vào khiến Tân Hùng hắt xì hơi mấy cái liền, ông nhịn không nổi nhìn qua người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi đối diện mang nét trẻ trung giả tạo hỏi: “Này cậu… Còn chưa đến phủ của con rể ta sao?”

Hai ngày trước, người thanh niên trẻ tuổi ăn nói lỗ mãng này đột nhiên đưa tới mấy hộp bánh bao, bánh ngọt, nói là của Tân Mi gửi cho ông. Cũng trùng hợp ngay lúc bước qua năm mới, trong Tân Tà Trang cũng chẳng có chuyện gấp gì, các đồ đệ cũng dần dần tự đảm đương được mọi chuyện, Tân Hùng liền nghĩ đến chuyện đi thăm con gái rượu của mình. Người thanh niên trẻ tuổi này lại nói mình là thuộc hạ của Lục Thiên Kiều, có thể dẫn đường giúp ông, thế là cả hai hẹn gặp nhau vào ngày hôm sau ở cổng Tân Tà Trang, vừa mới ra khỏi cổng ông đã bị chấn động bởi chiếc xe kéo màu vàng lộng lẫy, xa hoa của y.

Dùng chim thiên đường để kéo xe, đúng là phung phí của trời mà! Người mắc bệnh nghề nghiệp như Tân Hùng cảm thấy đau lòng ngàn vạn lần đối với hành vi này.

Tên đại sư ngồi cạnh cửa sổ, bàn tay trái mang bao tay tơ lụa màu đen thường hay vuốt ve cánh tay phải, nhưng mà cánh tay này hơi kỳ lạ, cứng đơ cứng ngắc như khúc gỗ, chẳng thấy cử động gì cả. Y nhìn Tân Hùng cười thân thiết: “Ông chủ Tân đừng gấp, sẽ tới ngay thôi mà.”

Chiếc xe kéo từ từ đáp xuống, cuối cùng dừng trong một vùng sương mù dày đặc phủ đầy tuyết trắng bên trong. Tên đại sự có lòng tốt chỉ sang một hướng khác : “Ông chủ Tân cứ đi vào bên trong đi, có lẽ ông chỉ cần đi một đoạn thì con gái cưng của ông sẽ phát hiện ra thôi.”

Tân Hùng mờ mịt nhìn ra khoảng không tối đen, rét đậm ở bên ngoài rồi lại quay đầu nhìn y hỏi: “Ngươi, ngươi không đưa ta vào trong à?”

Dẫu sao ông cũng là người đứng đầu một trang, nên đương nhiên có thể nhìn ra màn sương mù dày đặc trước mắt rõ ràng là có bố trí trận pháp, chứ không phải là sương mù tự nhiên. Nếu không có người dẫn đường thì ông có vào đó 8 năm , 10 năm cũng không tìm thấy đường ra.

Tên đại sư nhẹ nhàng kéo ông xuống xe, nhưng rất lễ phép đẩy ông vào, vừa đẩy vừa cười cười nói: “Tại hạ rất muốn đưa ông chủ Tân vào đó nhưng không được, thứ nhất là vì tại hạ không phá được Vân Vụ trận, thứ hai … Nếu ngài không đi ngay thì sẽ gặp nguy hiểm.”

Nguy hiểm?

Tân Hùng chưa kịp hỏi đã nghe một tiếng “Ầm” thật lớn, chiếc xe kéo nằm ở phía sau vài bước bị người nào đó đánh tan nát thành từng mảnh. Tân Hùng hoảng sợ há hốc miệng, chợt cảm thấy cánh tay của mình bị ai đó kéo mạnh, sau đó cả người bay thẳng vào bên trong màn sương mù dày đặc như cưỡi mây lướt gió, lại nghe thấy giọng của con rể yêu dấu vang lên bên tai: “Đi vào trước!”

Hai chân ông bất giác chạm xuống mặt đất, nhào về phía trước mấy bước theo quán tính, đến lúc đứng vững vàng, ngoái đầu lại nhìn thì chỉ thấy ngoài màn sương mù dày đặc, mờ mịt thì không thấy một bóng người!

Tên đại sư vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, nhìn chiếc xe kéo tan tành xác pháo khẽ nói: “Đúng là bản lĩnh cao cường…”

Trên chiếc xe kéo có đặt phép thuật của Hồ tộc, nước lửa không thể xâm phạm, đao thương cũng chẳng chém tới, trên đời này người có thể cắt qua chiếc xe này, rồi đập nó tan tành xác pháo như vậy chỉ có bộ tộc Chiến quỷ.

Sau đó, bên cạnh chợt có tiếng ngựa hí vang, một con ngựa uy phong lẫm liệt, cả người đỏ rực như lửa ngự gió phóng tới, đánh thẳng về phía mấy con chim thiên đường đang vỗ cánh tán loạn kia, những tia sáng màu đỏ rực rỡ phát sáng lan ra đến tận chân trời, có lẽ là không thể quay về ngay được.

Tên đại sư cười khổ hỏi: “Ngươi biết ta nhất định sẽ tới nên canh ở ngoài hoàng lăng đợi ta?”

Không có người trả lời câu hỏi của y, cây roi dài màu đen múa lượn trong màn sương mù dày đặc lại phủ đầy tuyết trắng phóng tới trước mặt mà không hề nhìn thấy bóng dáng người nào. Tên đại sư nhắm mắt lại, bàn tay giấu trong ống tay áo dài, ngã phịch xuống ngồi xếp bằng trên mặt đất, một quầng sáng vàng bao bọc quanh người y, cây roi dài cũng quấn lấy thân thể y, nhưng kéo không nhúc nhích, nhấc cũng không lên, chỉ có thể quấn chặt từng vòng trói kín từ đầu đến chân.

Sắc mặt tên đại sư tái nhợt, miễn cưỡng cười nói: “Tướng quân, ta có lòng tốt đưa cha vợ của ngươi tới đây, còn đưa vào hoàng lăng nữa.”

Rõ ràng là ta có ý tốt đưa con tin về mà.

Vẫn không hề có câu trả lời như trước, cây roi dài tiếp tục siết chặt hơn nữa, chặt đến nỗi ngay cả đá tảng cũng có thể bị bóp nát.

Vẻ mặt tên đại sư dỏm hơi đau khổ.

Y ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt thâm sâu của tên chiến quỷ đối diện, hình như nói một câu gì đó, ngay sau đó, quầng sáng vàng bao trùm khắp người y mở tung ra, cây roi dài rung lên, cả người y giống như miếng đậu hũ, bị xoắn lại vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, rơi ào ào trong đống tuyết, khắp nơi là máu tươi tràn ngập.

Một lúc lâu sau, Lục Thiên Kiều đi từ trong rừng ra, đến gần thi thể không còn hình hài nguyên vẹn kia, ngồi xuống nhìn ra ngoài một hồi, bỗng nghiêng đầu nhìn về phía Vân Vụ trận lắng tai nghe một hồi, rồi kiên quyết đứng dậy, biến vào trận thế trong nháy mắt.

Lúc đó, Tân Hùng đang bị vây khốn trong Vân Vụ trận, luống cuống tay chân, chửi ầm lên, vốn mang theo niềm vui chan chứa đến thăm con gái cưng và con rể quý, bây giờ chẳng gặp được đứa nào lại còn bị vây trong cái chốn tối tăm, ma quỷ này chịu đói, chịu rét.

Ông gào lên: “Tên nhóc con thối tha kia, ta biết ngay ngươi không phải là thứ tốt lành gì rồi mà! Dùng chim thiên đường kéo xe là loại người khốn nạn nhất!”

Đang lúc chửi mắng vô cùng hăng say, chợt thấy cánh tay bị ai đó giữ chặt, Tân Hùng thét lên một tiếng muốn bể cổ họng, chỉ thấy cả người bắt đầu bay bổng trên mây, tuyết trắng và sương mù đập thẳng vào mặt, phía trước chỉ thấy cảnh tượng mờ mịt. Nhưng chỉ trong chốc lát, phía trước trở nên hết sức rõ ràng, một con đường rộng thênh thang phủ đầy tuyết trắng xuất hiện ngay trước mắt.

“Đi thẳng về phía trước.”

Người kéo ông đi nhỏ giọng dặn dò, giọng nói kia nghe thế nào cũng giống hệt giọng con rể yêu dấu của ông.

Tân Hùng vui mừng như điên xoay người lại nhưng thấy bên cạnh trống trơn, chỉ có những bông tuyết bay bay xoay tròn trong gió, giọng nói giống hệt con rể ông đã biến mất.

Đêm dài mênh mông, tuyết càng rơi xuống càng lớn, nhanh chóng vùi lấp thi thể tan nát của tên đại sư dỏm. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chợt có tiếng bước chân nho nhỏ vang lên trên tuyết, hai bóng người đen thui chạy thẳng về phía thi thể của tên đại sư. Lúc nhìn thấy thi thể nát bấy, thê thảm không còn hình dạng, xung quanh máu tươi văng tung tóe đầy đất, ai cũng khiếp sợ, không dám ngồi xuống khám nghiệm thử nữa, một người trong số họ nói: “Đại sư, tên đó đi rồi.”

Một lát sau, một giọng nói lỗ mãng khẽ vang lên, có phần hơi rụt rè : “… Đi thật rồi sao?”

Hai người gật đầu thật mạnh.

Thi thể bị vùi lấp trong đống tuyết bỗng nhiên khẽ động đậy, sau đó chỉ nghe một tiếng “rắc”, sau đó tảng đá lớn bị đánh tan nát thành mảnh vụn, bên dưới tảng đá là cái hang do tên đại sư dỏm đào, y đang ngồi trong hang thở ngắn than dài: “Suýt chút nữa thì chết thật rồi … May mắn là hồ ly biết đào hang…”

Thực vui mừng vì y là hồ ly, không phải thỏ trắng hay sói xám, nếu không thì hôm nay cái mạng nhỏ của y chắc chắn tiêu tùng ở đây.

“Lệ Triều Ương còn bị ngài phong ấn, ngài còn sợ gì tên tướng quân kia chứ? Hắn vẫn chưa thành Chiến quỷ hoàn mỹ nữa kia mà?”

Trong lòng tên đại sư dỏm vẫn đầy sợ hãi lắc đầu: “Lệ Triều Ương là do bị ta đánh lén nên không đề phòng, đòn sát thủ chỉ có thể dùng một lần. Nếu dùng lần thứ hai mà người đó có chuẩn bị, thì sẽ không linh nghiệm.”

Tên tướng quân này nhìn có vẻ đầu gỗ ngốc nghếch, không ngờ hắn lại nhạy bén đến thế, đoán được cách y đối phó với Lệ Triều Ương, lần này tấn công y không hề thò mặt ra, trốn tránh trong rừng, chỉ phóng cây roi dài ra, y có thể dùng thuật pháp trên cao dưới thấp, chỗ nào trên người cũng được nhưng không nhìn thấy người thì y cũng bó tay chịu thua.

“Tiếp theo nên xử lý thế nào? Nghe các trưởng lão trong tộc nói là quyết định tiếp tục dùng phương pháp ám sát này đối phó bộ tộc Chiến quỷ. Ngài sẽ trở về lĩnh mệnh sao?”

Tên đại sư dỏm giễu cợt: “Ám sát chỉ có thể dùng một lần, dùng lại lần thứ hai thì đúng là đần độn. Ta không đi.”

“Vậy ngài sẽ làm sao? Sau này cũng không thể xuất hiện trước mặt bộ tộc Chiến quỷ, nếu không sẽ bị truy giết đến cùng? Tự nhiên ngài trở thành bà tám nhiều chuyện đưa người đến hoàng lăng làm gì?”

Y ngẫm nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời u ám, tối tăm, bỗng nhiên khẽ cười: “Không đưa tới đây, thì sao có thể đơn độc gặp mặt chiến quỷ tướng quân được chứ … Chúng ta nên đi về phía nam — Các trưởng lão trong tộc sớm muộn gì cũng sẽ bị ép dời bộ tộc tới đó. Ta đi trước kiếm chỗ an cư lập nghiệp cho chắc.”

“… Ngài quyết định bỏ chạy trối chết, thoát thân trước?”

“Bỏ chạy trối chết cái gì, khó nghe quá đi, ta là người mang trái tim nóng bỏng, yêu thích hòa bình, căm ghét chiến tranh. Lần này khiêu khích bộ tộc Chiến quỷ, đương nhiên không có kết quả tốt, ta đi trước để chờ các trưởng lão bị đánh cho tè ra quần, trở về khóc lóc, kể lể mọi ấm ức với ta, nhân đó cũng bội phục tài năng tiên đoán của ta nữa chứ.”

Mặc cho y khuyên giải rất nhiều lần, các trưởng lão cũng đều bỏ ngoài tai, buộc y phải đối phó với Lệ Triều Ương. Y cũng đành nghe lời đối phó. Theo lý thuyết, người bình thường trúng phải lời nguyền pháp thuật của y đều phải chết, nhưng Chiến quỷ hoàn mỹ có thực sự chết hay không, hành vi này có chọc giận bộ tộc Chiến quỷ rước lấy đại họa sát tộc hay không thì y cũng chẳng buồn bận tâm nữa.

“… Ngài thực sự muốn bỏ chạy trối chết, thoát thân trước chứ còn gì nữa?”

“Các ngươi xem ta là loại người đó sao?”

Tên đại sư dỏm phóng lên từ cái hang kia, hiên ngang lẫm liệt vỗ vỗ y phục, không nói thêm lời nào cất bước bỏ chạy ngay —

Đúng là chạy trối chết chứ còn sao nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.