Yên Hoa Tình Ôn Nhu Tâm

Chương 30: Nghỉ ngơi




Bốn người vừa mừng vừa sợ, đang định xuống dưới xem xét, đột nhiên trong đoàn đen kịt kia ẩn ẩn hiện ra một vật ra, dĩ nhiên là một đôi mắt lăng lệ ác liệt đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bốn người bọn hắn.

– Cái này...

Bốn người đều cả kinh toàn thân rét run, con mắt kia không có bất kỳ thần sắc này, lạnh như băng, giống như mấy năm qua vẫn một mực im im lặng lặng ở đằng kia, hoàn toàn không phải ánh mắt con người.

Ngay khi bốn người tâm thần đại chấn, hoảng sợ phát hiện bản thân mình đã đứng trong một đại điện đen kịt, chỉ có kim loại trên một ít cây cột lạnh như băng ở bốn phía là thỉnh thoảng còn chiết xạ ra một ít ánh sáng âm u.

– Đây..., đây rốt cuộc là ảo thuật hay là chân thực?

Lý Vân Tiêu trong lòng hoảng hốt, tình hình lúc này ngay cả hắn cũng không phân ra thật giả, cảm giác bốn phía giống như thật sự rõ ràng, cũng không phải hư ảo.

Vũ Trác cũng cả kinh nói:

– Nơi này có lẽ chính là chỗ hạch tâm, nơi cất giấu Thiên Tư rồi?

Trong âm thanh của hắn mang theo mừng rỡ và kích động, bắt đầu tìm kiếm bốn phía. Tuy rằng một mảnh đen kịt, nhưng thần thức và ánh mắt cũng không bị ngăn trở, hoàn toàn có thể điều tra.

Lý Vân Tiêu cũng quét qua đại điện một lần, không có bất kỳ phát hiện nào cả, duy nhất khiến cho hắn khác thường chính chất liệu cấu thành đại điện này không phải vàng không phải đá, không biết do thứ gì tạo thành, tựa hồ cực kỳ chắc chắn.

– Cái gì cũng không có, trống trơn sao? Sao có thể vậy được.

Vũ Trác sau khi cẩn thận quét qua, thần sắc thất lạc cả kinh kêu lên:

– Chẳng lẽ là người thành Hồng Nguyệt đã tới trước rồi?

Lý Vân Tiêu cũng tràn đầy hồ nghi, biệt viện Hoàn Quân kia đã truyền tống bọn hắn đến đây thì nhất định không phải vô duyên vô cớ, khẳng định có lý do, nhưng trước mắt ngoại trừ một tòa đại điện trống rỗng ra cũng không còn vật gì khác nữa.

Ngay khi bốn người thất lạc cực độ thì một đạo thanh âm lạnh nhạt lại truyền đến, nói:

– Người thành Hồng Nguyệt cũng chưa đi vào, các ngươi là nhóm đầu tiên.

– Ai?

Bốn người đều hoảng hốt, lập tức trở nên cảnh giác nhìn về chỗ phát ra thanh âm kia.

Chỉ trên đại điện, chẳng biết lúc nào đã nhiều hơn một cái bảo tọa, trên đó có một nam tử trung niên đang ngồi, trên mặt tươi cười nhìn bọn hắn.

Ba người Vũ Trác đều kinh hãi toàn thân lạnh như băng, bọn hắn lúc trước rõ ràng đã tìm qua từ chỗ nhỏ, căn bản không có bất luận dấu vết sinh linh nào, sao lại vô duyên vô cớ nhiều ra một người chứ?

Mà sắc mặt Lý Vân Tiêu lập tức trắng bệch, một cổ khí huyết không hiểu kích động trong người, người trước mắt này đúng là Mộ Dung Trúc

Hắn hiện giờ đã không còn kích động như lần đầu thấy Mộ Dung Trúc nữa, cảm xúc sau khi thoáng chấn động liền rất nhanh bình tĩnh lại, lộ vẻ trấn định trước nay chưa từng có, như một vũng nước đọng vậy, bình tĩnh đến đáng sợ

Vũ Trác liếm lấy bờ môi khô khốc, ngưng giọng nói:

– Ngươi là ai?

Mộ Dung Trúc an tường ngồi trên bảo tọa, bắt chéo chân, hai tay để trước người. Ánh mắt như nước một mực dò xét trên người Lý Vân Tiêu, thẳng đến khi Vũ Trác nói chuyện, lúc này mới chuyển qua nhìn ba người, cười nói:

– Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là … Ta muốn một mình nói chuyện với hắn, các ngươi lui ra đi.

Ba người Vũ Trác đều sững sờ, cổ quái nhìn Lý Vân Tiêu, nhưng vừa nhìn qua lại khiến tâm thần bọn họ chấn động, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trên người Lý Vân Tiêu giờ phút này không có bất kỳ khí tức nào cả, phảng phất như một người chết vậy, nếu không phải ánh mắt nhìn thấy thì, căn bản không biết chỗ đó có người rồi. Đó là một loại tĩnh đến cực hạn, khiến lòng bọn hắn sinh ra sợ hãi.

“Ọt ọt”

Chỉ nghe thấy tiếng nuốt nuốt nước miếng, Vũ Trác cố nén bất an trong lòng nói với Mộ Dung Trúc:

– Lui? Chúng ta thiên tân vạn khổ đi tới nơi này, ngươi nói lui chúng ta liền lui sao? Ít nhất phải nói cho chúng ta biết ngươi là ai, có Thiên Tư hay không? Nếu có thì ở nơi nào?

Mộ Dung Trúc cười nhạt một tiếng, đáp lại:

– Các ngươi cảm thấy đại điện này như thế nào?

Vũ Trác sững sờ, quét qua đại điện, nói:

– Âm lãnh u ám, rất không thích.

Khóe miệng Mộ Dung Trúc có chút cong lên, lạnh nhạt nói:

– Đã không thích, vậy sao còn nói nhảm nhiều thế? Nếu còn không lui, nơi này chính là phần mộ của các ngươi rồi.

Ba người Vũ Trác cả kinh, vội vàng vận chuyển nguyên khí, đề phòng.

Tuy rằng thấy không rõ sâu cạn Mộ Dung Trúc, nhưng trong lòng ba người chẳng biết tại sao lại sinh ra một cổ khiếp đảm khó có thể chống lại. Sau khi Mộ Dung Trúc nói xong câu kia, trong lòng càng dâng lên nguy hiểm cực độ không hiểu, thậm chí là tuyệt vọng.

Ba người đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Lý Vân Tiêu một mực tĩnh như nước đọng đột nhiên mở miệng, nói:

– Ba người các ngươi thối lui đi, nếu hắn ra tay sẽ trực tiếp miểu sát các ngươi đấy.

Trong lòng ba người Vũ Trác chấn động, cho dù Lý Vân Tiêu không nói những lời này, bọn hắn cũng cảm giác sẽ có kết quả này.

Vũ Trác vội vàng ôm quyền nói:

– Vân thiểu xin bảo trọng, cáo từ

Thiên Tư tuy rằng trọng yếu, nhưng có trọng yếu hơn cũng không bằng tánh mạng, ba người liền vội chạy ra ngoài như bay.

Lần này, trên đại điện khôi phục một mảnh tĩnh thê lãnh sâu kín, chỉ còn lại Lý Vân Tiêu và Mộ Dung Trúc, bọn họ nhìn nhau, bốn tia ánh mắt sáng ngời như sao, lăng lệ ác liệt.

Thật lâu, Mộ Dung Trúc cuối cùng mở miệng, nói:

– Nguyệt Đồng, ngươi rốt cuộc đã tới.

– Nguyệt Đồng?

Thần sắc lạnh như băng của Lý Vân Tiêu đột nhiên tan ra, nở nụ cười.

– Cười? Ngươi đang cười?

Lông mày Mộ Dung Trúc có chút nhướng lên, nói:

– Không biết có chỗ nào buồn cười, nói ra để ta cũng cao hứng một chút, đã rất lâu không có chuyện gì buồn cười rồi.

Lý Vân Tiêu vui vẻ không giảm, lại cười có chút thống khổ, nói:

– Bởi vì ngươi không phải Mộ Dung Trúc, cho nên ta cao hứng, nhưng cũng đau lòng, ngươi rốt cuộc là ai?

Mộ Dung Trúc nói:

– Ngươi nói Mộ Dung Trúc chính là cỗ thân thể này sao, cỗ thân thể này ta coi như cũng thỏa mãn, có thể dùng được một hồi.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu càng ngày càng lạnh, lạnh giọng nói:

– Ngươi rốt cuộc là ai?

Gương mặt quen thuộc, nhưng thần sắc lạ lẫm này khiến một cổ giận dữ vọt thẳng vào linh đài hắn, huyết dịch trong cơ thể cũng bốc lên kịch liệt.

Trên đại điện, lập tức tràn ngập khắc nghiệt chi khí, băng hàn thấu xương.

Mộ Dung Trúc thần sắc không thay đổi, xùy cười nói:

– Ta là ai, chẳng lẽ ngươi còn không rõ? Vậy ngươi có biết, chủ nrhân cỗ thân thể này năm đó chính là vì ngươi mà chết đấy!

– Cái gì?

Lời Mộ Dung Trúc nói như một đạo lôi đình đánh vào đỉnh đầu Lý Vân Tiêu khiến hắn hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau, thân hình có chút đứng không vững, hắn ngăn chận cảm xúc nhấc lên như sóng cả trong lòng, kinh sợ nói:

– Ngươi nói bậy bạ gì đó, Mộ Dung đại ca là thành Hồng Nguyệt hại chết, ta tận mắt nhìn thấy.

– Thành Hồng Nguyệt? Ha ha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.