Yên Hoa Dịch Lãm

Chương 20




Thủy Y Họa không nghĩ tới Tĩnh Tâm phòng căn bản không phải là thư phòng, mà là phòng ngủ của Ưng Dực vương Đoan Mộc Lôi Đình ! Thật sự là xấu hổ quá đi mất , đi loạn mà có thể loạn đến nơi này.

Người nọ chính đang tắm, tuy rằng hơi nước mù mịt , nhưng Thủy Y Họa cũng đại khái nhìn thấy nửa người trên của người nọ trồi lên trên mặt nước , thân hình màu đồng khẩn trương căng thẳng , ẩn chứa lực đạo mạnh mẽ . Chỉ là liếc mắt một cái như vậy , Thủy Y Họa liền nhanh chóng dời ánh mắt, trong đầu bỗng nhiên liền hiện lên thân hình trắng nõn của Cơ Mộc Ly, cùng với hình ảnh mồ hôi từ trên thân thể hắn trượt xuống , xinh đẹp mà lại tà mị.

Mấy ngày trong Vạn xà Bách Hoa cốc , Thủy Y Họa mở mắt hay nhắm mắt đều nhìn đến đó là hình ảnh thân thể Cơ Mộc Ly nằm ở trên người nàng , hiện tại nhìn đến người khác đều có chút ghét bỏ. Vẫn là vóc người Cơ Mộc Ly đẹp, cơ bắp vừa phải , làn da trắng mịn , làm cho người ta yêu thích không buông tay.

Người ở bên trong phát hiện có người rình coi, lập tức từ trong bồn tắm nhảy dựng lên, đồng thời đưa tay lấy áo choàng vắt ở trên bình phong kéo xuống , hỗn độn mặc vào trên người .

Thủy Y Họa nghe được ra người này tức giận , nói vậy lúc tắm rửa là không thích người ngoài hầu hạ ở bên người . Nàng muốn lập tức rời đi nơi này hay là nhân cơ hội này tiếp cận Ưng Dực vương. Nghĩ nghĩ, Thủy Y Họa vẫn cảm thấy không cần bứt dây động rừng.

Thủy Y Họa quay đầu bước đi, lại không nghĩ rằng trên người lại rơi cái chuông xuống mặt đất , phát ra một tiếng keng trong vắt . Đang muốn đi nhặt, ai đoán được cửa phòng đã bị người này đẩy ra, một chân to ở trần đạp ra, mơ hồ có thể thấy được gân xanh trên chân .

Thủy Y Họa chau mày, cấp tốc chạy đi. Trong lòng tiếc nuối cái chuông kia . Nó vốn là một đôi, nàng còn chuẩn bị đưa cho Cơ Mộc Ly một cái đâu. Nam tử từ trong phòng ngủ đi ra trên người khoác chiếc áo màu xanh nhạt , trước ngực lộ ra một mảng da thịt màu đồng , gương mặt sáng sủa , cả người thoạt nhìn trông thật cương nghị , mày kiếm nhíu lại , mang theo chút sắc bén .

Lúc này, hắn nhíu mày chăm chú đảo qua chung quanh, nhưng lại không có phát hiện người nào . Lúc hắn tắm rửa luôn luôn không thích hạ nhân hầu hạ, trong vòng mấy trượng chung quanh chưa từng có người hạ nhân nào vây quanh, liền ngay cả ám vệ cũng ẩn núp ít nhất ngoài ba trượng . Không nghĩ tới, lại có người dám đụng chạm đến uy nghiêm của hắn , dám can đảm tới gần nơi hắn tắm rửa .

Đoan Mộc Lôi Đình quát một tiếng, "Ám vệ ở đâu? Lăn ra đây cho bổn vương !"

Vừa dứt lời, có một bóng đen lập tức hiện thân quỳ lạy , "Thuộc hạ gặp qua Vương Gia."

"Vừa rồi ai tới nơi này ?" Đoan Mộc Lôi Đình nhíu mày , lửa giận chưa tiêu.

"Bẩm vương gia, là một nha hoàn bậc một . Thuộc hạ xác định nàng không thể thương tổn đến Vương Gia, cho nên vẫn chưa hiện thân. Hơn nữa, thuộc hạ xem bộ dáng của nàng, hẳn là lạc đường mới đến nơi này."

"Nha hoàn bậc một mà lạc đường? Buồn cười! Quy củ đều cho chó ăn hay sao ?" Đoan Mộc Lôi Đình phát giận xong , hướng hắn phất phất tay, "Thôi, ngươi đi xuống trước đi, lúc này bổn vương đều có định đoạt."

Hắn cũng biết ám vệ chỉ âm thầm theo dõi và bảo vệ , xác định chủ tử không có nguy hiểm , ám vệ là không dễ dàng hiện thân. Nhưng là vừa nghĩ đến có một nha đầu dám can đảm rình coi hắn tắm rửa, trong lòng lại bốc hỏa .

Không phải Đoan Mộc Lôi Đình tự kỷ, thật sự là hắn có tư cách làm cho đám tỳ nữ xua như xua vịt , dung mạo của hắn vốn là hiếm thấy , một thân nam tử khí khái, lại là khí chất bất phàm, địa vị cao siêu, ai không nghĩ gả cho hắn vi phi, chẳng sợ chính là làm một nha hoàn ấm giường đều có thể nằm mơ cười tỉnh.

Lúc Đoan Mộc Lôi Đình vừa tròn mười ba tuổi , còn có nha hoàn học được trèo lên giường . Lúc đó hắn đối với tỳ nữ thân phận thô bỉ hoàn toàn không có hảo cảm, thậm chí bắt đầu chán ghét, từ đó trở đi, lúc hắn tắm rửa thay quần áo cũng không dùng đám hạ nhân thô bỉ đó , hành vi cổ quái này vẫn kéo dài liên tục đến hôm nay.

Đoan Mộc Toái Phong lại vô tâm lây dính nhi nữ tình trường, mà Đoan Mộc Lôi Đình là từ đầu liền khinh thường đám tỳ nữ chỉ biết trèo lên giường , cho nên đối với đám tiểu thư khuê tú cũng không có hảo cảm gì . Nếu như phụ hoàng muốn chọn chính phi cho hắn , hắn cũng sẽ không thể cự tuyệt. Chẳng qua , làm cho hắn buồn bực chính là hai năm qua rõ ràng đến tuổi nên cưới chính phi , phụ hoàng lại một câu nói đều không có đề cập.

Phụ hoàng đây là làm cho chính bọn họ mở miệng cầu chính phi sao? Như vậy thế lực phía sau chính phi , hắn nên lựa chọn ai mới có thể vừa đúng.

Đoan Mộc Lôi Đình suy nghĩ một lát, ánh mắt lại quét đến một cái chuông nhỏ nằm trên đất , cái chuông này chỉ lớn bằng ngón cái , thiết kế vô cùng tinh xảo , liền ngay cả Ưng Dực vương nhìn quen châu báu trang sức cũng nhịn không được nhặt lên, tinh tế đánh giá cái chuông này .

Lúc nhìn đến phía trong cái chuông có khắc chữ , hai mắt Đoan Mộc Lôi Đình nhíu lại .

"Ly ? Chẳng lẽ là của nha hoàn vừa rồi rình coi làm rơi ? Tên của nàng có một chữ Ly ?" Đoan Mộc Lôi Đình thì thào lẩm bẩm, bàn tay to cầm chuông nhỏ nắm chặt , mắt thấy chuông nhỏ sẽ bị hắn bóp biến hình , hắn lại bỗng nhiên thu tay.

"A, nha đầu ti tiện này thật to gan lớn mật , quả thực không biết sống chết. Vừa vặn bổn vương rảnh rỗi vô sự, không bằng bắt ngươi giết gà dọa khỉ." Đoan Mộc Lôi Đình cười lạnh một tiếng, quát lớn : "Người tới!"

Không tới một khắc , mười mấy thị vệ động tác lưu loát xuất hiện trước mặt Đoan Mộc Lôi Đình , nếu không có biết vị gia này vừa rồi đang tắm thay quần áo thì thời gian bọn họ xuất hiện còn nhanh hơn vài lần.

"Gia có chuyện gì phân phó?" Thị vệ đầu lĩnh vội hỏi.

"Lập tức triệu tập tất cả nha hoàn trong phủ tới , bổn vương muốn nhìn, là nha hoàn nào to gan dám rình coi bổn vương tắm rửa !"

Vừa nói xong, bọn thị vệ đồng loạt ngẩn ra, sau đó cực lực nhẫn nhịn cắn chặt miệng , mặt nghẹn đến mức đỏ bừng. Bọn họ vội chạy tới còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện đại sự gì , hóa ra là sắc đẹp của Vương Gia nhà bọn họ bị nha hoàn mơ ước rồi.

"Vâng, thuộc hạ sẽ đi ngay!" Thị vệ đầu lĩnh lớn tiếng đáp, không cần một khắc liền tìm được Lâm ma ma chuyên môn phụ trách quản lý nha hoàn , Lâm ma ma vội vàng cầm danh sách thẩm tra , điểm danh không xót một ai sau đó mới dẫn đến trước mặt chính chủ .

Bởi vì nha hoàn bậc ba là đẳng cấp thấp nhất trong nhóm nha hoàn , bọn họ làm những việc như giặt quần áo , chải lông ngựa hoặc những việc nặng nhọc và bẩn khác , hơn nữa các nàng là tuyệt đối không có khả năng tới gần tẩm điện của Vương Gia , Lâm ma ma sợ những người thô kệch đó sẽ va chạm Vương Gia, cho nên chỉ gọi đền những nha hoàn nhất đẳng và nha hoàn hai bậc .

"Tất cả nha hoàn trong phủ đều đến đây?" Đoan Mộc Lôi Đình ngồi ở trên ghế đệm , ánh mắt lạnh lùng liếc thống lĩnh thị vệ cùng với Lâm ma ma .

Lâm ma ma vội vàng ưỡn nghiêm mặt cười trả lời: "Còn có nha hoàn bậc ba làm việc nặng , lão nô sợ các nàng làm bẩn mắt Vương Gia , cho nên cũng không có tính cả những người này."

"Đều gọi tới đi, thừa dịp hôm nay, bổn vương có mấy lời phải nói với đám nha hoàn đê tiện không biết tôn ti này , đỡ phải lại bẩn mắt bổn vương ."

Cho dù ánh mắt hắn đảo qua những người này mang theo miệt thị và khinh thường ,nhưng vẫn có chút nha hoàn bị cái nhìn này làm cho đỏ mặt , rồi sau đó cúi đầu càng sâu . Lại nhìn một cái, vẫn cảm thấy Vương gia nhà bọn họ hương vị nam nhân mười phần, nhìn xem mày kiếm mắt sáng , ánh mắt sắc bén có thần , còn có gương mặt tuấn mỹ , cho dù là ngồi ngay ngắn hay là tùy ý tựa vào ghế dựa , giơ tay nhấc chân đều phát ra đầy hơi thở nam tính , làm cho người ta cảm thấy lỗ tai nóng rát .

Vì thế, Lâm ma ma rất nghe lời gọi tới toàn bộ nha hoàn thô sử .

Đoan Mộc Lôi Đình nhìn lướt qua , suýt chút thì nhổ hết cơm đêm qua ăn ra .

Mấy người này bộ dạng cũng quá xấu rồi ! Dùng dưa vẹo táo nứt để hình dung đều là xem trọng các nàng. Còn có, trong đó hai người trên thân thế nào còn tản ra mùi hôi thối nồng nặc .

Giống như nhìn ra nghi vấn của hắn, Lâm ma ma vội vàng giải thích nói: "Vương Gia, hai người này là nha hoàn bậc ba chuyên môn phụ trách chải lông ngựa , vừa rồi lão nô kêu các nàng , các nàng đi rất gấp, chưa kịp rửa mặt chải đầu ."

Đoan Mộc Lôi Đình nhịn cảm giác muốn ói nhìn thống lĩnh thị vệ quát: "Vương thị vệ, nhanh đi đem A Phúc của bổn vương mang đến."

Nói đến A Phúc, đây là một con chó , khứu giác linh mẫn, chỉ cần ngửi qua thứ gì của ngươi , thả ngươi trốn trong vòng trăm dặm, A Phúc đều có thể đánh hơi tìm được ngươi ..

A Phúc thần khí hiện ra như thật ngồi xổm xuống trước mặt Đoan Mộc Lôi Đình , đuôi chó lấy lòng đong đưa qua lại vài cái, chờ nhiệm vụ mới và phần thưởng mới . Chủ nhân nó luôn luôn hào phóng, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, đều có thể ăn vào một bữa đại tiệc .

"Hiện tại cho các ngươi một cơ hội cuối cùng , chuông nhỏ này là của ai, chủ động đứng ra, bằng không nếu sau khi bổn vương tra được, các ngươi sẽ biết tay !" Ánh mắt Đoan Mộc Lôi Đình ghét bỏ đảo qua một đám nha hoàn cao thấp mập ốm , cao giọng nhắc nhở.

Nhóm nha hoàn xôn xao một lát, cuối cùng vẫn yên lặng . Hiển nhiên, không có người thừa nhận chuông nhỏ này là của mình làm rơi .

Đoan Mộc Lôi Đình mấp máy miệng, đã có chút tức giận, hừ lạnh một tiếng , liền đem chuông nhỏ này để ở trước mặt A Phúc , đợi đến A Phúc ngửi đủ, mới lại sai người nhặt lên. Đây chính là chứng cứ mà tỳ nữ đê tiện rình coi hắn để lại , bây giờ còn không thể tiêu hủy, tuy rằng Đoan Mộc Lôi Đình nhìn chuông nhỏ này thật không vừa mắt, chỉ hận không thể đem đồ chơi nhỏ bóp nát.

"A Phúc, đi thôi, tìm nha hoàn này cho ta , tìm được bổn vương thưởng cho ngươi hai miếng thịt béo." Đoan Mộc Lôi Đình sờ sờ đầu A Phúc , rất hào phóng tung ra mồi nhử .

A Phúc lập tức vui vẻ nhảy đến nhóm nha hoàn , ngửi ngửi bên trái rồi lại ngửi ngửi bên phải , cuối cùng rốt cục chạy tới trước mặt một nha hoàn bậc một mặc váy màu xanh , nhìn nàng sủa hai tiếng , sau đó lại quay đầu nhìn Đoan Mộc Lôi Đình sủa ba tiếng.

Ánh mắt Đoan Mộc Lôi Đình lạnh lùng dừng ở trên người tỳ nữ này , một mặt chán ghét hỏi: "Là ngươi rình coi bổn vương tắm rửa?"

Tỳ nữ này hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ trên mặt đất, ủy khuất khóc nói: "Vương Gia minh giám, nô tì nào dám làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này , mà cái chuông này càng không phải của nô tì !"

"A Phúc chưa từng có nhận lầm , trên chuông đồng này có hương bị của ngươi, mặc kệ là đậm hay nhạt ." Đoan Mộc Lôi Đình lạnh lẽo liếc nàng.

Trên thực tế trong lòng hắn cũng đoán không phải người này, bởi vì khoảng các của A Phúc cùng nàng gần như vậy , nếu như chuông đồng này là của nàng thì A Phúc đã sớm đoán được , cũng không cần ngửi lâu như vậy, chỉ có thể thuyết minh tỳ nữ này có tiếp xúc với xú nha đầu rình coi hắn tắm rửa , làm cho ám mùi vào quần áo .

Nha hoàn này nghe vậy, lại hoảng lại vội, cuối cùng hai vừa nhắm mắt, một bộ dáng chẳng còn gì để sợ , "Không dối gạt Vương Gia, nô tì trên đường bị người đánh ngất xỉu, lúc hôn mê mơ hồ nhận thấy được có người thay quần áo của nô tì, chẳng qua sau khi tỉnh lại, quần áo lại mặc ngay ngắn chỉnh tề ở trên người nô tì ."

Nếu không phải vì danh dự bản thân , nàng sẽ không nói đâu. Nhưng là hiện tại, bảo mệnh quan trọng hơn, Ưng Dực vương chán ghét nhất là nha hoàn không an phận , điểm này nàng vẫn tương đối rõ ràng.

Sau khi nghe xong, Đoan Mộc Lôi Đình nhắm mắt dưỡng thần một lát, không biết nghĩ đến gì, khóe miệng nhưng lại từ từ cong lên.

Một lúc sau , hắn lẩm bẩm: "Thật sự là một nha hoàn to gan , vì rình coi bổn vương tắm rửa , thế nhưng có thể làm ra việc lấy trộm quần áo không biết liêm sỉ như vậy..."

Đoan Mộc Lôi Đình chính đang tự mắng từ từ mở mắt ra , lúc này, A Phúc bỗng nhiên quay đầu về một hướng khác sủa như điên

"Thế nào, phát hiện hung phạm rồi hả ?" Đoan Mộc Lôi Đình vỗ vỗ đầu A Phúc .

A Phúc lập tức hướng hắn sủa hai tiếng, giống như là trả lời câu hỏi của hắn .

Đoan Mộc Lôi Đình thản nhiên đảo qua một đám nha hoàn, phất phất tay "Tất cả giải tán đi, bổn vương còn nhiều việc không có thời gian cùng các ngươi ."

Vì thế, đám nha hoàn bị triệu tập chỉ vì một câu nói lại giải tán , nên làm gì thì lại tiếp tục làm . Quả nhiên, Vương Gia mỗi lần lạnh mặt bộ dáng mặc dù dọa người, cuối cùng vẫn sẽ không làm gì cả . Mặc dù như thế, nhưng lần nào các nàng vẫn là sẽ bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, chủ yếu là Vương Gia khí thế quá lớn.

Đoan Mộc Lôi Đình giải tán hạ nhân, một người nắm A Phúc đi về phía trước.

A Phúc phát huy công năng của bản thân , đi một đường, ngửi một đường, cuối cùng đem Đoan Mộc Lôi Đình đưa tới lan viên U Hương . Những người có tiền có quyền trong phủ đều có trồng rất nhiều loại hoa trong phủ , càng đừng nói tới Ưng Dực vương phủ . Hoa lan, Cúc Hoa, hoa mẫu đơn đều có.

A Phúc bước chân dần dần chậm lại, cuối cùng một đôi mắt chó dừng ở trên người nữ tử đang đứng ở trong vườn lan .

Nàng kia mặc quần áo nha hoàn bậc hai , đang ngồi tại chỗ kia , đang cố gắng trồng một gốc cây hoa lan nửa sống nửa chết , hai tay nữ tử tinh tế đẹp mắt, chẳng qua lúc này dính rất nhiều bùn đất , chặn lại màu da trắng nõn như ngọc .

Nàng giống như không hề ghét bỏ bùn đất dính trên tay mình , đem gốc hoa lan trồng cẩn thận rồi mới đứng lên khóe miệng chậm rãi cong lên , cực kì đẹp mắt.

Đoan Mộc Lôi Đình hơi hơi híp mắt, cảm thấy ánh mặt trời từ sau lưng nàng chiếu lại, rất chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.