[Đồng Nhân Tấm Cám] Yếm Lụa

Chương 6




GRACIE đi ngủ. Nơi đó dường như là nơi an toàn nhất nên trong suốt hai ngày liền cô không tắm, không thay đồ, thậm chí không trả lời điện thoại. Ngoài việc thỉnh thoảng ăn vài miếng salad cá tuna và dùng toa-lét, lần duy nhất cô rời giường là để đóng hộp cái bánh cưới cô vừa hoàn thành để người ta đem giao tối thứ Năm.

Nhưng đến sáng thứ Sáu thì tự cô không chịu nổi cô nữa. Than thân trách phận chẳng có gì thú vị và cô đã dùng hết giới hạn cho phép của cả 10 năm rồi, nên cô tắm rửa, ăn một bữa sáng thật ngon và chạy đến văn phòng thoáng mát của Bác sĩ Rhonda Fleming, chuyên gia giải phẫu răng hàm mặt.

Bác sĩ Fleming chuyên về nha cho thiếu nhi nên phòng chờ toàn những đứa trẻ đầy vẻ lo lắng với những bà mẹ đang lo trấn an con mình. Gracie phớt lờ họ, phớt lờ bức tranh biển cả và những bản sao bản tin thể thao Sports Illustrated dành cho thiếu nhi, cô đi thẳng đến quầy tiếp tân và xin gặp chị cô.

Hai phút sau, cô được đưa vào văn phòng nhỏ bé của Alexis nơi chị đang vật lộn với các giấy tờ của các công ty bảo hiểm và các giấy chứng nhận một bé Johnny nào đó thực sự cần niềng răng.

"Có gì không?" Alexis hỏi.

Gracie chăm chú nhìn chị cô để tìm ra các điểm giống và khác nhau. Cô và Alexis đã từng có lúc rất thân nhau. Vivian lúc đó còn nhỏ và có vẻ không được thông minh nên hai cô chị luôn luôn chơi với nhau, nhưng sau khi Gracie bỏ đi, mọi chuyện đã thay đổi. Bằng cách nào đó, cô đã trở thành người thừa.

"Em nói chuyện với Mẹ cách đây mấy ngày," Gracie nói, cố hết sức để không nhớ lại cô đã cảm thấy xấu hổ và tồi tệ như thế nào sau khi bà ghé qua.

"Mẹ rất giận với tấm hình trên tờ báo," Alexis nói. "Công nhận, Gracie nè, em thật là ngốc khi để bị bắt quả tang như thế."

Gracie cố hết sức để kềm cơn nóng giận và để không quên đi mục đích chính cô đến đây.

"Khoan nói chuyện đó đã. Điều em quan tâm bây giờ là Mẹ nói với em là chị lúc nào cũng rộn lên khi chuyện có liên quan đến Zeke, là nhiều năm rồi chị đã lo lắng rằng anh ấy ngoại tình trong khi sự thực thì anh ấy tôn thờ chị."

Cô nhìn vẻ mặt chị cô biến đổi liên tục, như Alexis không thể quyết định là chị nên nói gì.

"Em mệt mỏi lắm rồi," Gracie nói. "Chuyến quay lại đây tới giờ chỉ làm em ước em là một cô nhi. Chỉ cần nói cho em sự thật thôi."

Alesix mím môi lại. "Chị thấy có vài món đồ mua trên e-Bay và chị đã thấy anh ấy với Pam."

"Nhưng..."

"Có thể là có người phụ nữ khác. Anh ấy luôn luôn vắng nhà và -"

Gracie chụp tay chị cô. "Khỉ thật, Alexis, hãy thành thật với em đi. Có phải chị đang bày trò giận dỗi gì không?"

"Tất nhiên là không rồi."

Gracie chờ.

Chị cô giằng tay ra và khoanh tay trước ngực. "Được rồi. Có lẽ thỉnh thoảng chị phản ứng hơi quá, nhưng không phải lần này."

Gracie rên lên. "Tuyệt."

"Chị nói thật đó. Chị thực sự nghĩ là anh ấy có ai khác."

Gracie đứng dậy. "Sao cũng được. Em sẽ không giúp chị nữa đâu. Đừng nhờ em, thậm chí cũng đừng gợi ý luôn. Nếu chị có vấn đề với chồng chị thì hãy nói với anh ấy, và để em yên.”

Alexis sụt sịt. "Em là em của chị. Chị đã nghĩ em sẽ thông cảm hơn."

"Vậy thì chị đã lầm rồi."

***

Một trong những cái lợi khi làm chủ là chẳng ai dám giỡn mặt với anh, Riley biết anh có thể đi khắp ngân hàng mà không nghe thấy lời thì thầm nào liên quan đến anh. Anh biết sau lưng anh, các nhân viên của anh đã xôn xao cả ngày với tấm hình trên tờ báo, nhưng anh không quan tâm chuyện đó, miễn là họ đừng nói gì với anh, vậy là anh bằng lòng rồi.

Người duy nhất có thể có can đảm để chất vấn anh đã không nói với anh lời nào suốt 2 ngày qua. Nhưng khi Diane xuất hiện trong văn phòng anh sáng đó, anh tự hỏi có phải vận may của anh đã hết.

"Tin tốt hay tin xấu" anh hỏi, chỉ vô xấp hồ sơ trên tay bà.

"Tôi không có tư cách để nhận xét," bà nói. "Zeke Bridges gửi cái này tới. Thị trưởng Yardley mời anh tham dự một buổi chất vấn."

"Thật ư? Hay đấy." Riley cầm lấy xấp hồ sơ và lật sơ qua nội dung bên trong. Anh đọc lướt bài viết của ông thị trưởng được đăng trên báo.

"Thị trưởng Yardley nghĩ chúng tôi cần thảo luận một số vấn đề, cùng với các quy tắc luân lý luôn được các công dân của chúng tôi quan tâm."

Sự tôn trọng. Tại sao điều đó luôn là tâm điểm của mọi thứ?

Anh nhìn người thư ký của mình, nhìn vẻ mặt nghiêm trang và dáng đứng cứng ngắc của bà.

"Nghĩ tôi có thể thắng không?" anh hỏi.

"Mọi người ở đây sẽ thích cậu hơn nếu cậu chịu bỏ tiền ủng hộ xây khu nhi mới cho bịnh viện."

Anh mỉm cười. "Bà vẫn chưa bỏ cuộc à?"

"Không đời nào khi chuyện quan trọng như vầy."

Anh giơ tay lên trước khi bà tiếp tục. "Thôi tha cho tôi bài giảng về các em bé đáng thương và việc chúng cần được cứu thế nào đi."

Bà đáp lại bằng một cái khịt mũi không bằng lòng. Chắc chắn là anh sẽ không thể thu phục được nhân tâm hay phiếu bầu của một bà Diane đầy lòng chính nghĩa.

"Cám ơn đã đem hồ sơ cho tôi," anh nói và để tập hồ sơ lên bàn.

Bà quay lưng định đi ra nhưng anh gọi bà lại.

"Tôi có một câu hỏi," anh bảo bà. "Tôi muốn bà thành thật với tôi."

Bà kiêu hãnh gật đầu. "Tôi luôn thành thật."

"Tốt. Bà có thích làm việc cho chú của tôi không?"

"Ông ấy là một ông chủ công bằng."

"Bà có quý ông ấy không?"

Mắt bà nheo lại. "Quý hay không không phải là bổn phận của tôi."

"Đồng ý, nhưng bà vẫn có cảm giác và ý kiến mà. Bà nghĩ gì về ông ấy?"

"Nghĩ là cậu giống ông ấy hơn cậu tưởng."

Đó là lần thứ hai có người nói như vậy với anh trong tuần vừa qua và Riley không thích nghe như thế cũng như lần trước vậy.

Gracie quay lại ngôi nhà thuê và thấy di động của cô ở trên bàn, cô đã để quên nó ở đó. Có một tin nhắn nên cô mở lên nghe.

"Chào Gracie. Tôi là Melissa Morgan ở Hội Di sản Los Lobos. Tôi cần nói chuyện với cô. Hãy gọi cho tôi."

Chị ta để số điện thoại lại nên Gracie miễn cưỡng viết nó ra rồi gọi lại cho chị ta. Melissa Morgan tỏ vẻ rất hào hứng trong tin nhắn và Gracie cảm thấy không tin tưởng chút nào.

Chị bắt máy ngay hồi chuông đầu tiên và Gracie xưng tên.

"Ồ, em thật dễ thương khi gọi lại cho chị," Melissa nói với giọng cao vút có thể làm nứt kính. "Chuyện là vầy. Tụi chị biết mẹ em và đã nghe về công việc kinh doanh bánh cưới của em và tụi chị nghĩ em thật là đáng yêu nếu em chịu làm bánh cho tụi chị. Thực tình ý tưởng này do mẹ em đề nghị. Tụi chị sắp có tiệc gây quỹ cho Hội Di Sản. Nguyên khu Strathern cũ đã được trùng tu trở lại nguyên trạng lộng lẫy xưa kia của nó. Em biết khu Stratherns, phải không? Vị chánh án và con gái ông ấy Jill, đương nhiên bây giờ là Jill Kendrick vì cô ấy đã lấy viên cảnh sát trưởng. Đám cưới của họ tuyệt lắm. Mà thôi, về chuyện cái bánh, tụi chị chỉ cần bánh đơn giản và phục vụ khoảng 300 khách. Em nghĩ coi sẽ cần bao nhiêu cái bánh chữ nhật nào?"

Gracie cảm thấy ngực cô nghẹn lại trong sự đồng cảm: chị ta đã nói không ngừng nghỉ mà, rồi thực tế những gì chị ta vừa nói bắt đầu ngấm. Không, không, không. Cô không muốn làm việc này.

"Chị muốn bánh chữ nhật?" cô hỏi, hi vọng giọng cô không có vẻ hốt hoảng như cô đang cảm thấy. "Chị biết tôi làm bánh cưới mà, phải không?"

"Ừ biết mà. Mẹ em nói vậy đó. Nhưng một cái bánh tròn nhỏ cho được mấy người ăn hả em?"

Một cái bánh tròn nhỏ? Gracie muốn đập đầu vào tường cho đến khi cô đã bị chấn thương đủ để bị mất trí. Có tuyệt không nếu cô quên hẳn sự tồn tại của cái thị trấn này? Bởi vì cô đâu thể nói không.

"Tôi có thể làm một cái gì đẹp hơn cái bánh chữ nhật mà vẫn phục vụ đủ 300 khách," cô nói. "Sao chị không chờ tôi phác họa cho chị vài mẫu."

"Ồ, em không cần phải làm thế," Melissa nói. "Chỉ cần cái gì đơn giản mà ngon được rồi." Một thoáng ngập ngừng. "Em có muốn tụi chị trả tiền cho cái bánh không? Mẹ em nói là em không cần và tụi chị không muốn bất lịch sự hay gì đó nhưng ngân sách của tụi chị khá giới hạn."

Tất nhiên rồi, Gracie nghĩ, nhìn lên bức tường. Mẹ cô có thể thất vọng với cách xử sự của cô nhưng bà không ngại tình nguyện cống hiến thời gian và sức lực của cô. "Đừng lo. Coi như em đóng góp thôi."

Cô sẽ cần ghi chú cẩn thận các nguyên liệu sẽ dùng, và quan trọng hơn nữa là thời gian cô sẽ dành cho việc làm mấy cái bánh đó để được giảm bớt khi khai thuế.

"Coi em dễ thương chưa kìa. Buổi tiệc sẽ diễn ra vào ngày Chủ Nhật 5 tháng Sáu. Ồ, chỉ vài ngày trước ngày bầu cử." Melissa cười. "Chị biết chuyện này đã xảy ra lâu rồi và mẹ em không thích mọi người nói đến nhưng chị phải nói em biết là chị đã học với Riley ở trung học. Tụi chị đứa nào cũng khoái mấy trò em đã làm. Em đúng là biết cách đấu tranh dành người mình yêu mà.”

Gracie mừng là cô không phải gượng gạo mỉm cười trên điện thoại. Cô đã tính nói là thực tế cô chưa bao giờ dành được người cô yêu cả và có lẽ cô đã làm anh ấy sợ hẳn chuyện tình cảm rồi.

Thay vào đó cô chỉ ậm ừ cho lịch sự rồi nhanh chóng cúp máy.

"Chắc mình phải tự tử quá," cô thì thầm khi thả cái di động vô bóp. Nhưng thay vì với lấy một con dao sắc, cô lại kiểm tra lịch làm bánh của cô và tìm xem làm sao cô có thể chen thêm một cái bánh cho 300 người vô ngay giữa mùa cưới bận rộn này. Dù Melissa chỉ muốn một cái bánh chữ nhật, Gracie không thể làm thế. Cô sẽ nghĩ một kiểu đơn giản nhưng dễ thương mà có thể...

Ai đó vừa gõ cửa nhà cô. Gracie liếc ra và định không mở cửa, nhưng với vận may hiện giờ của cô, chắc người ngoài đó không chịu bỏ đi đâu.

Cô chuẩn bị tinh thần để đón một đợt công kích mới từ một thành viên trong nhà hoặc một đứa bé dễ thương nào đó nhờ cô làm bánh cho viện mồ côi của trấn, rồi kéo cửa ra.

Nó còn tệ hơn cô nghĩ.

14 năm trước nàng Gracie nhỏ bé, mới lớn, chỉ có một mục tiêu: đó là làm cho Riley chú ý đến cô. Cô không thích khi thấy anh hẹn hò với tùm lum người nhưng cô tự an ủi là ít nhất chẳng ai thực sự khiến anh quan tâm. Mãi đến Pam. Khi anh bắt đầu hẹn hò với cô nàng trưởng nhóm cổ động xinh đẹp tóc vàng đó, anh đã ngưng hẹn hò lung tung. Gracie đã đau khổ và đã hình thành ngay chiến dịch chia lìa đôi tình nhân trẻ.

Hiển nhiên, đám cưới của họ đã chứng minh chiến dịch của cô thành công thế nào. Vụ li dị của họ vài tháng sau đó đã quá trễ và không có ý nghĩa gì.

Kể từ khi đó cô đã làm mọi cách để bỏ quá khứ lại sau lưng, vì vậy bây giờ phải đối mặt với quá khứ khiến cô không vui chút nào.

"Chao ôi" Gracie. Chào!" Pam Whitefield mỉm cười niềm nở. "Trông cô tuyệt quá. Chào mừng trở lại Los Lobos. Cô thế nào rồi?"

Giọng nói hồ hởi, vui vẻ của Pam khiến Gracie muốn quay ra phía sau để xem ai đang đứng sau cô, vì không đời nào Pam có thể nhiệt tình với cô như thế.

"À, Pam. Chào."

"Tôi vô được không?" Pam hỏi, nhẹ lướt qua cô và bước vào căn phòng khách nhỏ bé. "Cô sao rồi? Ồ, tôi đã đọc được bài viết trên báo People và tôi rất mừng cho cô. Cô nổi tiếng rồi. Tuyệt quá phải không?"

"Tôi cũng thấy vui."

Gracie suốt ngày ở trong bếp và cô mặc đồ khá bình thường - quần kaki, áo thung, giày thoải mái. Pam hơn cô 4 tuổi nhưng trông chẳng có gì là vậy. Chiếc quần đặt may thanh lịch ôm sát lấy người cô ấy khiến Pam nhỏ bé như cây bút chì. Chiếc áo lụa ôm chặt lấy vòng eo nhỏ và bộ ngực khá đẫy đà của Pam.

Gracie phù hợp với tiêu chuẩn tóc vàng mắt xanh của Ca-li, nhưng so sánh với mái tóc óng ả của Pam với gương mặt trang điểm hoàn hảo, trông cô có vẻ quê mùa đáng chán. Mái tóc vàng ngắn của Pam đung đưa với vẻ duyên dáng của một ngôi sao điện ảnh. Chẳng chỗ nào có nếp nhăn - trên mặt cũng như trên quần áo, và giày của Pam chắc chắn là hàng hiệu. Nếu Pam là mẫu người lý tưởng thì Gracie sẽ rơi vào hàng đáng bị báo động.

Vì 2 ngày qua cô đã dành cho việc thương thân nên cô quyết định cách tốt nhất để không bị như vậy nữa là khiến Pam rời khỏi đây ngay.

"Tại sao chị ghé qua vậy?" cô hỏi với một nụ cười, cố không nghĩ là có một khả năng rất nhỏ là người đàn bà này đang ngoại tình với anh rể của cô. Gracie vẫn không hoàn toàn tin Alexis nhưng cô không thể bỏ qua chuyện Zeke đã nói dối việc anh ta đã đi đâu và biến mất hoài mà không có lời giải thích nào cả.

"Tôi có lời đề nghị với cô. Tôi biết cô có lẽ có hàng tá bánh phải nướng. Tôi biết cô mới quay lại đây vài tuần và tôi nghĩ..." Pam siết nhẹ cái túi Coach và nhún vai. "Chuyện dài lắm."

Nó là lời gợi ý cô nên mời Pam ngồi và lo nước uống. Gracie cưỡng lại lâu hết mức có thể rồi mời Pam ra so-fa, vô bếp lấy một miếng bánh và một vài lon so-da không đường.

"Vài tuần nữa tôi sẽ mở một nhà nghỉ," Pam nói. "Tôi đã cho trang trí lại và sắp xong rồi. Tôi đã bắt đầu với cái bếp và bây giờ nó đã được sửa xong. Mà tôi thì chưa cần dùng nó. Vì vậy tôi đã nghĩ nếu cô muốn ra coi thử, thì hay biết mấy."

Gracie nhìn Pam không chớp. "Sao tôi lại phải quan tâm đến chuyện cái bếp của chị?"

Pam, nãy giờ chỉ loay hoay nghịch với mấy miếng vụn bánh chứ không ăn miếng nào, phì cười. "Ồ, tôi thật ngớ ngẩn, chưa nói đến trọng tâm của lời đề nghị của tôi. Tôi muốn cho cô thuê cái bếp, nó có hai lò nướng lớn và bàn bếp rất rộng. Vì cô có nhiều bánh cần làm nên tôi nghĩ cô sẽ thấy thích. Tôi sẽ không mở cửa đến sau khi đám cưới của em cô diễn ra nên cô có thể dùng nó lúc nào cũng được."

Ý nghĩ đầu tiên của Gracie là hỏi sao Pam biết về cái đám cưới lúc-hủy-lúc-không của Vivian nhưng rồi cô nhớ ra đây là Los Lobos, nơi mà ai cũng biết từng chi tiết nhỏ về người khác.

Ý nghĩ thứ hai của cô là cảm giác ghen tị ới các dụng cụ làm bánh mới và lớn trong khi cái cô đang xài thì không đủ nóng và không bao giờ nóng đến phần bên trái của bánh trừ khi cô phải canh 10 phút để xoay cái khuôn.

"Chị muốn cho thuê bao nhiêu tiền?" cô hỏi.

"Sao cô không ghé qua coi thử, nếu cô thích, thì chúng ta sẽ có thể thương lượng về hợp đồng.”

Nụ cười của Pam chứa vừa đủ lượng "tự nhiên" như muốn Gracie tin vào chị ta. Gracie không tin ai mà thậm chí một miếng bánh của cô cũng không chịu ăn. Ừ, phải, nó chứa nhiều ca-lo-ri (gây mập) nhưng ăn thử một miếng có sao đâu. Tuy nhiên, cái lò nướng mới cùng với cơ hội để ý Pam thực sự cám dỗ cô.

"Tôi sẽ đi coi thử," cô nói. "Giờ nào thì tiện cho chị?"

***

"Tao tin phải có một lời giải thích nào đó," Jill nói khi ngồi vào một bàn ở tiệm đồ Mễ Bill's.

"Cho hầu hết mọi việc, trừ chuyện tại sao vớ chân luôn biến mất khỏi máy sấy quần áo," Gracie nói.

"Thật ra tao đang nói về vụ này."

Bạn cô rút ra một tờ báo đặt lên bàn.

"Ồ, chuyện đó," Gracie nói. "Tao đang tự hỏi sao mày chẳng nói gì từ khi nó được đăng."

"Tao nghĩ mày có lẽ đang bận túi bụi với những người muốn chúc mừng mày." Jill nhướng mày. "Làm ơn nói là mày đã không ở tại nhà trọ với Riley Whitefield.”

"Tụi tao thực tình chẳng ở đâu cả ngoài cái bãi đậu xe của họ. Mày có thể thấy từ tấm hình là tụi tao thực sự đang ở bên ngoài mà."

"Mày biết tao muốn nói gì."

"Chuyện phức tạp lắm." Giống như cuộc đời cô vậy.

"Tao chẳng có hẹn khách nào từ giờ đến 3 giờ chiều," Jill nói, ngả người ra ghế. "Tao đã kêu Tina hủy hẹn rồi."

"May cho tao thật." Gracie nhanh chóng kể cho Jill nghe chuyện họ đã cố gắng theo dõi Pam nhưng thất bại.

"Vậy mày theo dõi Pam và một tên có máy hình theo dõi mày," Jill nói sau khi đã gọi đồ ăn xong. "Ai thuê hắn?"

"Biết đâu. Tao muốn nói là Pam làm vì tao chưa bao giờ thích chị ta hết nhưng tại sao chị ta lại phải làm thế? Ông thị trưởng ư, có lẽ. Nếu ông ta muốn làm Riley mất uy tín trong cuộc bầu cử bằng cách khuấy động quá khứ. Nhưng sao ông thị trưởng có thể biết nơi nào tụi tao sẽ đến hoặc tụi tao đang làm gì để đáng chụp hình chứ? Thật là khó hiểu. Chuyện càng phức tạp hơn vì Pam đã đến tìm tao."

Jill ngừng nhặt miếng khoai tây chiên lên. "Mày đùa hả?"

"Không. Chị ta muốn cho tao thuê cái bếp trong nhà nghỉ chị ta mới xây hay sửa lại gì đó. Tao chẳng nhớ rõ. Trưa nay tao sẽ đi gặp chị ta. Chị ta nói là bếp có các thiết bị chuyên dụng và tao có thể thuê nó trong khi tao còn ở đây."

"Thế mày có muốn không?"

"Muốn dính líu tới chị ta? Không hề. Muốn dùng cái bếp của chị ta? Chắc rồi. Tao gần như không thể cho cái khuôn lớn nhất của tao vào cái lò nướng hiện giờ đang dùng. Nhiệt độ thì không đều, có khi nóng quá. Đương nhiên là tao bị hấp dẫn rồi, nhưng đây là Pam, tao không thích và không tin chị ta. Có phải chị ta đang gài bẫy tao không? Có phải chị ta đã gài bẫy Riley?"

"Mày biết ông bà mình có câu: giữ bạn ở gần và giữ kẻ thù gần hơn."

"Có lý. Nhưng tao không chắc tao có thể làm việc cạnh chị ta. Chị ta làm tao thấy ghê ghê."

"Mày có thể cho chị ta ăn thả ga để chị ta mập phì. Vậy sẽ vui lắm."

"Ha. Chị ta ngồi trong nhà tao với miếng bánh trước mặt mà không buồn ăn một miếng. Quả là không bình thường mà."

"Đồng ý. Mày định làm gì?"

"Coi cái bếp để xem tao có thể bị mua chuộc không. Tao nghi là có."

Jill nhìn cô. "Có chuyện khác nữa. Chuyện gì mà mày không chịu kể tao nghe?"

"Không có gì. Tao..." Gracie lắc đầu. "Ngoại trừ chuyện được gặp mày thì tao rất tiếc đã quay lại đây. Có quá nhiều chuyện gia đình."

"Chẳng hạn như?"

"Tao thấy kỳ cục, như là tao không hợp vậy." Cô với lấy lon soda không đường. "Tao biết là chuyện dễ hiểu thôi, tao đã bỏ đi từ lâu và Vivian với Alexis đã lớn lên cùng nhau mà không có tao. Tụi tao có kinh nghiệm sống khác nhau, ký ức khác nhau. Đúng là tao vẫn là chị em của họ nhưng về mặt tình cảm tao không nghĩ tao là thành viên thực sự của gia đình."

Jill có vẻ không vui. "Tao không nghĩ chuyện là vậy đâu. Họ quan tâm mày và mày quan tâm họ mà."

"Đúng. Dù tao đang mất dần kiên nhẫn với cả hai người họ. Một lúc nào đó, trong khi tao không để ý, Alexis đã biến thành vua đòi hỏi và Vivian có vẻ đang theo gót chân chị ấy."

Gracie kể Jill nghe về vụ hủy rồi không hủy đám cưới. "Vivian cãi nhau với Tom mỗi 15 giây một lần, rõ ràng Alexis đã cuồng lên, không phải theo nghĩa tốt, về Zeke và chuyện anh ta đang làm gì kể từ khi họ lấy nhau. Mẹ tao thì dường như còn bình thường nhưng bà đã đến gặp tao và đọc cho tao nghe bản tuyên ngôn sau khi thấy tấm hình trên tờ báo."

Gracie không muốn kể chi tiết mẹ cô đã nói gì - tự cô vẫn còn đang đau với mấy lời đó.

"Cuộc đời của tao đã trở nên đầy phức tạp."

"Nghe có vẻ thế." Jill chồm người tới. "Tao có thể giúp gì không?"

"Mày đang giúp rồi đó. Có mày để tâm sự thật là đỡ. Và bây giờ tao chính thức thấy chán với vai trò làm đề tài trò chuyện rồi. Mày thì sao rồi?"

"Emily đang đếm từng ngày đến lúc được nghỉ hè. Tao nghĩ còn 34 ngày nữa nhưng tao phải coi lịch trong bếp mới chắc được. Tụi tao lên đủ mọi kế hoạch cho mùa hè, kể cả chuyến du lịch đến Florida để thăm ba tao. Ông và Em rất hợp nhau. Tao chẳng biết con bé thích cái nào hơn - chuyến thăm người ông ưa thích và duy nhất của nó hay cơ hội được đi Disney World.”

"Chà, khó chọn đó."

Jill cầm ly trà lạnh của cô lên rồi lại để xuống. Cô vẽ nguệch ngoạc trên tấm lót ly bằng giấy có màu sắc rực rỡ.

"Gì đây?" Gracie mỉm cười hỏi. "Mày có một bí mật mà mày đang rất muốn khai ra. Tao có thể thấy rõ mà. Coi nào. Mày có thể tin tao mà."

Jill gật đầu. "Tao biết. Không phải là, chỉ là..." Cô cắn môi rồi đỏ bừng mặt. "Mac với tao nghĩ là tụi tao nên thử để có em bé."

Gracie phì cười. "Thật ư! Tuyệt thật. Mày có định lúc nào chưa?"

"Tụi tao tính là bắt đầu từ tháng này. Tao phấn khởi lắm nhưng cũng bị hơi hồi hộp một chút."

"Mày sẽ là một bà mẹ tuyệt vời. Mày đã rất tốt với Emily mà."

"Tao thương nó lắm," Jill thú thật. "Nhưng đến thời điểm tao được gặp nó thì nó đã qua giai đoạn con nít rồi. Tao không chắc tao biết cách chăm con nít ra sao nữa?"

"Cũng như các bà mới làm mẹ thôi. Với thật nhiều yêu thương, kiên nhẫn và lo lắng."

"Có lý. Mac đang hi vọng có con trai."

"Đúng là điển hình."

"Tao thì sao cũng được. Nên tao vừa phấn khởi vừa hồi hộp, quả là một cảm giác thú vị."

Gracie nâng ly lên. "Chúc mừng mày."

Jill mỉm cười. "Tao chưa bầu mà."

"Tao biết, nhưng mày sẽ bầu thôi. Chà, cuối cùng tao có thể thành một bà dì rồi."

***

Bữa trưa với Jill đã thực sự giúp Gracie phấn chấn tinh thần. Thậm chí cuộc viếng thăm đến nhà nghỉ của Pam và một cuộc thương lượng nhanh chóng cũng không làm cô mất vui được. Cô nghĩ đến việc quay lại ngôi nhà cô thuê nhưng cô còn một việc cần phải làm, dù sự thực thì cô thà chịu bị đau răng hơn đi làm việc đó.

Nhưng chuyện không thể trì hoãn lâu được nên cô đành lái đến trung tâm thị trấn và đậu xe ở lề đường. Sau khi khóa xe, cô đi bộ đến First Avenue, ngang qua tòa nhà ngân hàng. Cô ngắm nhìn tòa nhà được chăm sóc cẩn thận, để ý thấy lối vào nhưng thận trọng phớt lờ nó.

Trong vòng 5 phút kế tiếp, cô đi ngang qua trước ngân hàng thêm 3 lần, cố tập trung can đảm để đi vào trong. Cô đã đến đây một lần trước đây nhưng lần này thì khác. Khi cô vừa xong chuyện thuyết phục bản thân cô là cô có thể báo tin qua điện thoại thì một phụ nữ ăn mặc nghiêm trang trong một bộ com-lê vải thô bước ra khỏi ngân hàng và đi thẳng về phía cô.

“Gracie Landon?”

Gracie khựng lại. Ôi làm ơn, ôi làm ơn không phải là một người nào đó muốn nói chuyện về cô, về quá khứ của cô hay về tấm hình trên báo.

"Tôi là thư ký của ông Whitefield. Ông ấy nhờ tôi đến hộ tống cô vào văn phòng của ông ấy."

Gracie co người lại khi nhìn lên tòa nhà 3 tầng vuông vắn. "Để tôi đoán coi: văn phòng của anh ấy đối diện hướng này và anh ấy đã thấy tôi thơ thẩn ở đây."

"Đúng vậy."

Cô thở dài. Đời cô là thế đấy.

Cô theo thư ký của Riley vô ngân hàng, vào thang máy đến tầng trên cùng, nơi cô được chỉ vô một văn phòng thật lớn chễm chệ một bức tranh khổng lồ của một quý ông lớn tuổi đang mặc một bộ com-lê cứng ngắc.

Gracie nghĩ nó an toàn cho cô để tập trung vào bức tranh đó hơn là vào người đàn ông đang ngồi sau cái bàn trước mặt cô. Cô chỉ.

"Chú của anh?" cô hỏi.

"Ừ. Mọi người nói là tôi trông rất giống ông ấy."

"Vậy không hay rồi." Cô bỏ cuộc vai trò thưởng lãm nghệ thuật của mình và nhìn Riley. "Tôi biết anh đang nghĩ gì."

"Tôi không tin điều đó."

"Không phải tôi đang bám đuôi anh hay gì gì đó giống vậy. Tôi chỉ hồi hộp về việc gặp anh nên tôi đang cố cân nhắc."

"Cô đã quyết định sao?"

"Quyết định là tốt hơn tôi nên gọi cho anh."

"Nhưng cô đã ở đây rồi."

"Tôi biết." Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế da trước bàn của anh và để bóp lên lòng cô. Cô tìm khắp trong bóp đến khi thấy lọ thuốc kháng axit nhỏ cô để trong đó, rồi mở nó ra cho 2 viên vô miệng và nhai.

Anh trông thật tuyệt, cô tiếc nuối nghĩ. Cô không biết có phải do bộ com-le thanh lịch, sự tương phản giữa mái tóc đen và chiếc áo sơ-mi trắng hay cái cà-vạt đầy quyền lực nhưng anh trông rất có uy quyền.

"Cô hay dùng mấy viên này," anh nói, chỉ vào cái lọ nhỏ trong tay cô.

"Bao tử tôi nhạy cảm. Nó phản ứng khi tôi bị lo lắng."

"Cô đã đi khám bác sĩ chưa?"

Cô bỏ lọ thuốc lại vô bóp. "Anh đùa hả? Bác sĩ nào cũng muốn làm mấy cái xét nghiệm kinh khủng. Với lại, nếu thật có gì không khỏe, tôi không muốn biết đâu."

"Nhưng vậy thì cô không thể chữa được."

"Hay là tôi lại phát hiện ra mình có mấy chứng bịnh ghê gớm, biến dạng?"

"Sao bịnh bao tử có thể bị biến dạng được?"

"Tôi biết đâu, nhưng nếu nó có thể thì nó sẽ xảy ra với tôi." Cô để bóp xuống sàn. "Coi nào, đây không phải là lý do tôi ghé qua. Tôi có thể nói về lý do đó không?"

Anh ngả người ra ghế. "Cứ tự nhiên."

"Được." Dù biết là cô đã có được sự tập trung của anh, cô không chắc cô phải làm gì với sự tập trung đó. "Tôi chỉ..." Cô hít một hơi thật sâu. "Tôi đã nghĩ..."

Anh đẩy một xấp giấy về phía cô. "Viết ra có dễ hơn không?"

"Không. Thôi được. Tôi có vài điều muốn nói. Thứ nhất, về chị tôi. Tôi phát hiện ra chị có thói quen làm to chuyện, đặc biệt khi chuyện có liên quan đến Zeke. Tôi không chắc có chuyện gì đang diễn ra với anh ta."

"Chắc chắn là có."

Cô đã nghĩ Riley sẽ bị bực bội hay lên án cô đã bịa ra mọi chuyện chứ không nghĩ anh sẽ không đồng ý với cô. "Sao anh nghĩ thế?"

"Anh ta đã kể tôi nghe. Khi tôi chất vấn anh ta về chuyện anh ta đang làm gì, anh ta thừa nhận đang có việc riêng nhưng việc đó không liên quan gì đến cuộc hôn nhân của anh ta và nó không phi pháp. Anh ta nói không có người phụ nữ nào khác hết."

"Ồ. Phải." Cô đã quên vụ đó. "Nhưng chuyện không-ngoại-tình có nghĩa là chúng ta không phải theo dõi anh ta nữa phải không? Còn nếu anh muốn làm thì cũng được. Tôi thì không muốn. Tôi hi vọng anh ta không ngủ với Pam. Chuyện đó... thấy ghê. Và nói tới Pam, hôm nay chị ta đến gặp tôi và đề nghị cho tôi thuê cái bếp mới trong nhà nghỉ của chị ta và dù tôi thực không muốn liên quan đến chuyện này chút nào nữa, tôi nghĩ tôi có thể dùng cái bếp cùng lúc có thể để mắt đến chị ta. Từ xa. Đại khái thế."

Riley đứng dậy và bước vòng qua cái bàn. Anh có thể không hiểu được phân nửa những gì Gracie đã nói nhưng anh nhận ra sự tổn thương tinh thần khi thấy nó. Ai đó, ở nơi nào đó, đã làm cô buồn.

Anh ngồi mấp mé cạnh bàn, gần với ghế của cô. "Nói cho tôi nghe về Pam."

"Chị ta biết tôi nướng bánh nên chị ta đề nghị cho thuê lò nướng. Tôi đã đi coi. Nó rất tuyệt. Nên chúng tôi đã đồng ý vụ thuê và tôi sẽ nướng bánh ở đó. Tôi có thể canh chừng chị ta luôn."

"Được rồi. Cũng là một kế hoạch. Ai đã làm cô mất vui?"

Cô nhìn anh. Nỗi đau làm mắt cô tối sầm, những vết hằn quanh miệng cô hiện rõ.

"Không ai hết. Tôi không sao."

“Gracie, đừng có lấy vải thưa che mắt thánh. Có chuyện đã xảy ra."

Cô nuốt nước bọt. "Tôi chỉ..." Cô thở dài. "Mẹ tôi đến tìm tôi cách đây mấy bữa. Bà không vui vì tấm hình trên tờ báo và bài viết khơi lại quá khứ của chúng ta. Bà nói nó sẽ khiến mọi người lại bàn tán và nói là khi còn ở tuổi mới lớn, tôi bám đuôi anh đã là quá tệ rồi, nhưng đến tuổi này thì nó quả là lố bịch."

Cô gục đầu xuống nhìn sàn nhà. "Tôi đã nghĩ là tốt nhất chúng ta đừng đi điều tra cùng nhau nữa. Anh biết đó. Để mọi người khỏi bàn tán. Tôi có thể đương đầu với mọi việc nhưng làm người lố bịch thì không. Quay trở lại đây, lịch làm bánh của tôi, chị em tôi và nhiều chuyện khác..."

Cô xìu xuống như cái hộp nhạc cũ. Riley đã cố hết sức để tránh có cảm xúc - đặc biệt khi liên quan đến Gracie, nhưng anh không thể phớt lờ những chuyện cô đang phải trải qua lúc này, cũng như anh đã không thể cán qua người cô khi cô lăn đùng ra trước xe anh 14 năm trước đây.

Anh cúi xuống nắm lấy tay cô, rồi kéo cô đứng dậy. Trước khi cô có thể nói gì, anh kéo cô lại gần và vòng tay ôm cô.

"Người thân hay làm khổ mình," anh thì thầm vào tóc cô. "Hãy coi chuyện chú tôi đã gây cho tôi đó."

Cô rùng mình, rồi gục đầu vào vai anh. "Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ thế và bây giờ thì tôi không muốn nghĩ về nó, nhưng có lẽ anh nói đúng."

"Tất nhiên là tôi nói đúng."

Cô cười khẽ.

Dù rất muốn ôm cô, anh thả cô ra và đưa tay ôm lấy mặt cô.

"Cô không có lố bịch," anh nói. "Không ai nghĩ cô như vậy hết. Nếu mẹ cô nói cô thế thì bà đã sai rồi. Tôi không biết bà ấy đang lo chuyện gì nhưng đó cô không cần để ý chuyện đó. Hiểu không?"

Cô gật mà không nói gì. Anh có linh tính xấu là cô sắp bật khóc, anh đã cố mạnh mẽ, nhưng giống như bất cứ gã đàn ông nào trên địa cầu, anh sẽ làm mọi cách để người phụ nữ không rơi lệ. Nên anh làm việc duy nhất anh có thể nghĩ tới để làm cô phân tâm.

Anh hôn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.