[Đồng Nhân Tấm Cám] Yếm Lụa

Chương 17




Riley thức dậy trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, trên chiếc giường trống trơn. Anh đưa tay vuốt mặt nệm nhàu nát và nghĩ Gracie chắc phải ở đâu đó trong nhà và rồi cô cũng sẽ quay lại đây. Và anh sẽ túm lấy cô, kéo cô xuống nằm cạnh anh để làm chuyện anh muốn với cô. Lần nữa.

Anh nhắm mắt lại và mỉm cười với ý nghĩ đó. Anh thích có cô trong giường của anh. Anh thích cử chỉ, điệu bộ của cô, mùi hương của cô, và cách cô giúp anh cảm nhận cuộc sống. Cô tốt cho anh, và anh không thể nói vậy về nhiều người anh đã quen.

"Anh đang cười gì vậy?"

Anh mở mắt và thấy cô bước lại gần. Cô mặc một chiếc áo thung dài, và từ cách bầu ngực cô nhấp nhô với từng bước đi, chẳng mặc thêm gì nhiều.

"Em."

"Vậy hả?" cô ngồi xuống cạnh anh và vén tóc khỏi trán anh. "Anh đang nghĩ về tối qua hả? Anh như một con thú vậy."

"Em cũng đâu có vừa." Anh quay đầu liếc bả vai trái. "Anh nghĩ em đã cắn anh."

Cô mỉm cười. "Em biết em đã cắn anh."

"Em để lại dấu nè."

"Than vãn hả?"

"Ừ, nếu em không làm vậy nữa."

Cô khúc khích rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh.

"Anh đã vi phạm luật 3 L rồi, sớm muộn cảnh sát 3 L sẽ đến bắt anh đó. Tin may là anh không cần phải lo là anh bị làm ba trong lúc ở tù." Cô giơ một que nhựa trắng lên. "Em không có thai."

Anh đã quên mất đã đến lúc cô phải thử thai.

Anh với cái que thử nhưng cô đưa ra khỏi tầm với của anh. "Em đã tiểu lên nó. Anh không muốn đụng nó đâu."

"Có lý." Anh nhìn cô chăm chú. "Em chắc không?"

"Chắc. Không phải chỉ vì que thử này." Cô quơ quơ cái que. "Nhưng em bắt đầu có dấu hiệu, em sẽ có kinh trong vài ngày nữa thôi. Em đoán em bị trễ vì quá lo lắng gần đây. Chuyện vậy thường xảy ra."

"Em không sao chứ?"

Mắt cô mở lớn. "Em ổn. Vui lên nào. Đây là điều mình muốn mà, phải không?"

"Tất nhiên." Một em bé ngoài dự tính không nằm trong kế hoạch 5 năm của anh.

"Sau lần đó mình đã luôn dùng biện pháp ngừa, nên không cần lo đâu." Cô đứng lên thảy cái que nhựa vào thùng rác. "Em đã pha cà phê. Em có trứng trong tủ lạnh nếu anh muốn thì em đánh lên rồi chiên cho anh."

Anh ngồi dậy rồi chụp tay cô bóp nhẹ. "Anh chỉ ăn bánh thôi."

Cô cười phá lên. "Đúng là mẫu người lý tưởng của em. Muốn tắm trước không?"

"Cám ơn em."

Riley rời nhà Gracie 30 phút sau đó và lái về nhà thay quần áo trước khi ghé ngân hàng. Anh đã hứa sẽ gọi cô sau để cả hai suy tính kế hoạch về Pam. Anh cũng cần họp với Zeke về cuộc vận động tranh cử và chủ trì nhiều việc khác nữa.

Nhưng tất cả những gì anh nghĩ tới là Gracie và sự thật là cô không có thai. Là điều tốt mà, anh bảo mình. Vậy tại sao anh không thấy vui mừng? Phải chăng anh đã muốn cô có thai?

Không đời nào, anh tư nói với mình. Lúc đó thì sao? Anh sẽ phải cưới cô và làm chồng, làm cha. Đâu có cái nào nằm trong kế hoạch của anh. Anh không phải là người thích ở một chỗ và Gracie...

Ừ, thì phải, có lẽ Gracie là mẫu phụ nữ mà nếu anh có muốn ổn định cuộc sống thì cô sẽ giúp anh làm được điều đó. Nhưng anh đâu có muốn quan hệ dài lâu. Không phải sở thích của anh. Anh không quan tâm.

Nhưng anh quan tâm đến cô. Anh không muốn chuyện xấu xảy ra với cô, và anh nhất quyết phải làm cho cuộc sống cô tốt đẹp. Anh thích được ở bên cô.

Thú vị đấy, nhưng không quan trọng, anh tự nhắc mình. Khi cuộc bầu cử qua đi, thắng hay thua, anh cũng sẽ bỏ đi. Không gì thay đổi hết.

"Tụi mình sẽ có một buổi trò chuyện thân mật," Alexis nói. "Hãy hứa là em sẽ tới đi."

Gracie không chắc cô muốn có buổi đoàn tụ gia đình, nhưng cô muốn gặp mẹ cô. Từ hôm nói rõ về chuyện trong quá khứ, mẹ con cô đã chẳng có dịp ở cùng nhau.

"Được thôi," cô nói. "Mấy giờ?"

"Vivian hôm nay nghỉ nửa ngày, Mẹ với chị sẽ ăn trưa lâu hơn thường lệ, vậy buổi trưa được không? Mỗi người mang một món. Em có bánh không?"

"Tất nhiên rồi. Em sẽ mang bánh qua. Em cũng có salad cá ngừ nữa."

"Thôi cám ơn."

Gracie phì cười rồi thở dài. "Đám cưới của Vivian lại tiếp tục chứ?"

Alexis lưỡng lự. "Nói thật thì chị cũng không biết và chị không chắc là chị muốn biết. Nếu mình phải tới rồi lại lui thêm lần nữa, chắc chị sẽ giết nó quá."

Gracie có thể hiểu được. "Tom thì sao? Nó nói chuyện với Tom chưa?"

"Chị cũng không biết vụ đó luôn. Chị nghĩ mình sẽ sớm biết thôi. Hẹn gặp em mấy tiếng nữa."

“Em sẽ tới."

Gracie cúp máy rồi lang thang vô bếp. Nói một cách ích kỷ thì cô không ngại đám cưới của em cô lại tiếp tục chỉ vì cô muốn có bánh để làm. Lúc này cái duy nhất cô có trên lịch làm bánh là cái bánh cô hứa làm miễn phí cho hội Di sản. Dù cô đã hứa sẽ làm cái gì đó hơn là một cái bánh chữ nhật bình thường họ đã yêu cầu, thì sự kiện hôm đó của hội chẳng phải là nơi hợp lý để làm một cái bánh thật hoành tráng.

Mà cô cũng chẳng có bản thiết kế của cô nữa. Cô để nó ở chỗ Pam với mấy cái khay bánh thật tốt. Lúc nào đó cô sẽ phải quay lại lấy chúng, nhưng không phải hôm nay. Lúc này cô muốn sáng tạo lại mẫu bánh đó và lên kế hoạch làm việc. Ít ra giờ cô không phải lo là phải chen nó với lịch làm các bánh khác.

Khoảng gần 12 giờ, Gracie lái tới nhà mẹ cô. Về một mặt nào đó thì cô cảm thấy đỡ hơn trong nhiều chuyện. Từng bước một các vấn đề của cô đã dần được giải quyết. Cô không có thai và cô không còn trục trặc với mẹ cô. Bây giờ cô chỉ cần có lại việc kinh doanh bánh cưới của cô thì coi như mọi việc gần hoàn hảo rồi.

Cô đậu sau xe của Alexis. Chị cô chờ cô lấy hộp bánh hồng từ ghế hành khách ra rồi bước ra khỏi xe.

"Sao rồi?" Alexis hỏi, trông vui vẻ và hạnh phúc.

"Tốt thôi. Còn chị?"

"Tuyệt vời. Zeke với chị mấy đêm liền đã nói chuyện với nhau." Chị mỉm cười. "Và làm mấy chuyện khác nữa. Riley có nói cho em biết chuyện Zeke đi diễn hài không?"

Gracie gật. "Chị nghĩ sao về chuyện đó?"

"Nói thật, lúc đầu chị sốc và khá giận dữ, rồi chị nghĩ lại và thấy là Zeke xứng đáng có cơ hội theo đuổi giấc mơ của anh ấy. Với lại chị khoái cái ý nghĩ được kết hôn với người nổi tiếng."

Gracie gật, như cô hoàn toàn hiểu chuyện đó, dù cô nhận ra rằng cô có muốn gần gũi với chị em cô cỡ nào thì chuyện đó có lẽ khó xảy ra. Và lý do không phải vì cô đã được cô chú nuôi lớn, mà là vì họ là những người hoàn toàn khác nhau.

"Sau cuộc bầu cử, anh ấy sẽ thôi việc," Alexis nói khi gõ cửa một lần rồi mở nó ra. "Chị sẽ phải nuôi cả hai vợ chồng."

"Chị đùa hả." Gracie không thể tưởng tượng Alexis gánh trách nhiệm đó.

"Làm hết sức mình để là người vợ hậu phương vững chắc. Anh ấy có thể trả ơn chị sau với thật nhiều nữ trang mắc tiền."

"Nghe thú vị đó," Gracie nói và cố giữ tinh thần cởi mở. Dù cô cảm kích Alexis muốn giúp đỡ Zeke, cô không thấy thoải mái với ý tưởng trả ơn đó. Nhưng cô chưa từng kết hôn mà, rõ ràng cách đó hiệu quả với hai người họ.

"Hai người tới rồi," Vivian nói khi bước ra khỏi bếp. "Gracie, chị có nhiều bánh không, vì lúc này em đang thích đồ ngọt lắm."

"Một cái bánh 3 lớp bự 25cm với nhân sô-cô-la."

Vivian thở dài. "Hoàn hảo."

Gracie ngắm em cô cầm lấy hộp bánh, hé nhìn vào trong. Trông Vivian có vẻ già hơn lần gặp trước, và gầy hơn. Có quầng thâm dưới mắt em và vết hằn nơi miệng.

"Có chuyện gì?" Gracie hỏi.

"Vụ khỏa thân không hiệu quả?" Alexis cười hỏi. "Đã nói rồi mà."

Gracie nhăn mặt. "Em ổn chứ, Vivian?"

"Không, nhưng em sẽ ổn. Chuyện sẽ đỡ hơn, phải không? Đau tim đó mà."

"Tom rồi sẽ hiểu thôi," Alexis nói. "Vài tuần không có được gì thì nó lại là nô lệ của em thôi."

Vivian nhún vai. "Em không nghĩ vậy. Anh ấy khá rõ ràng về chuyện đó rồi. Thôi nào. Mẹ trong đây."

Em dẫn lối vô bếp nơi mẹ cô đang dọn bốn chỗ ăn ở cái bàn tròn lớn.

"Tất cả con gái của mẹ ở cùng nhau," bà nói. "Thật hay."

Bà lần lượt ôm từng người. Khi bà ôm Gracie, bà thì thầm. "Mẹ vui được gặp con."

"Con cũng vậy," Gracie thì thầm đáp lại và thấy vui vì cô thực sự cảm thấy thế.

Họ ngồi xuống, Vivian truyền bánh mì kẹp và salad sang rồi cắt cho mình một miếng bánh, nhưng thay vì ngồi ăn, em cứ ngồi nghịch vụn bánh trên đĩa.

"Chuyện gì với Tom vậy?" Alexis hỏi khi cầm lên một miếng bánh mì gà và cắn một miếng.

"Không nhiều. Tụi em nói chuyện vài lần. Anh ấy vẫn cương quyết. Em chỉ..." Vivian nuốt nước bọt và nhìn Gracie. "Em nghĩ chị đã đúng. Lẽ ra em nên thành thật. Nhưng em chưa bao giờ làm thế với đàn ông. Em nghĩ làm ra vẻ bí ẩn và khó lường sẽ khiến họ thích thú. Với lại Mẹ nữa, mẹ nhớ là mẹ không bao giờ cho ba biết chuyện không, mẹ mua tụi con giầy mới rồi kêu tụi con hữa không nói gì."

Mẹ cô nhìn Vivian. "Mẹ không muốn ba giận vì mẹ xài quá nhiều tiền, nhưng chuyện đó đâu có liên quan gì đến chuyện thành thật. Con đã nhớ như vậy sao?"

"Con lúc đó mới 9 tuổi, con không nhớ nhiều lắm." Vivian quay sang Alexis. "Chị có kể hết mọi thứ cho anh Zeke không?"

"Tất nhiên là không, nhưng đó là chuyện khác, tụi chị lấy nhau rồi."

Gracie cố hết sức để không phản đối Alexis. "Chị tự hỏi việc em dọa hủy đám cưới lần này tới lần khác có làm Tom cảm thấy là em không yêu nó lắm hay không."

Vivian ngồi thẳng lên. "Đúng. Đó là những gì anh ấy đã nói. Anh ấy không chắc về tình cảm của em. Anh ấy sợ rằng khi tụi em đụng chuyện thì em sẽ bỏ đi. Em sẽ không làm vậy đâu, khi lấy nhau rồi, em sẽ chung thủy mà."

"Có lẽ nó cần bằng chứng sự chung thủy đó trước đám cưới," Gracie dịu dàng.

"Có lẽ vậy."

"Chuyện sẽ tốt hơn thôi," mẹ cô nói. "Nếu tụi con có duyên với nhau thì tụi con sẽ tìm lại được đường về với nhau thôi."

"Con hi vọng vậy," lệ rưng rưng trong mắt Vivian. "Chỉ là con nhớ anh ấy lắm. Với lại con cảm thấy ngại quá vì mọi thứ đã được trả tiền xong. Con đã tính thứ 6 sẽ lấy áo cưới. Giờ con làm gì với nó đây?"

"Giữ nó," Alexis vui vẻ nói. "Chị nói với em rồi, nó sẽ quay lại thôi."

"Em không nghĩ thế. Và nếu anh ấy có quay lại, em không nghĩ tụi em sẽ có đám cưới kiểu đó nữa." Vivian nhìn cái bánh. "Anh ấy đã rất bực vì mọi thứ quá mắc tiền. Anh ấy đã nói sẽ gọi cho mẹ để bàn về chuyện trả lại cho mẹ số tiền đặt cọc."

"Nó làm rồi," mẹ cô nói.

"Thật không. Mẹ đã nói gì?"

"Mẹ nói mẹ lo được, nhưng mẹ cảm kích tấm lòng của nó."

Gracie thấy tiếc cho cái đám cưới bị hủy. Tom có vẻ là người đàn ông tốt và là người sẽ tử tế với em cô.

"Giữ cái áo," Gracie nói. "Nếu tụi em không hàn gắn lại thì em có thể bán nó trên e-Bay."

Vivian gật. "Đúng, chị nói đúng. Em chỉ phải..." Vivian ngồi thẳng lên, ưỡn ngực ra. "Mẹ, mẹ đã hủy hết mọi thứ chứ? Ý con là con có thể gọi điện và làm việc này việc kia."

"Xong hết rồi, nhưng cám ơn con đã đề nghị."

Vivian lắc đầu. "Không đâu. Con cần phải làm cái gì đó. Thật không phải khi mẹ làm hết mọi thứ và lo mọi chi tiêu. Con biết con đã nói là sẽ làm việc để phụ trả tiền váy cưới nhưng con không thực sự cố gắng. Con muốn làm việc thật sự ở cửa hàng. Mình sẽ lên kế hoạch đàng hoàng nha mẹ? Con hứa sẽ làm 15 giờ/tuần đến khi con trả hết nợ cho mẹ."

"Cưng à, con không phải làm thế."

Vivian cười gượng. "Con nghĩ mẹ nên để con làm. Đó có lẽ là cách duy nhất con có thể trưởng thành."

"Cũng đúng," mẹ cô nói.

Alexis đảo tròn mắt nhưng Gracie cảm thấy tim cô xao động. Có lẽ nói cho cùng, Vivian vẫn còn hi vọng. Nếu nó trưởng thành hơn, nó chắc chắn sẽ có cơ hội có lại Tom.

Vivian quay sang Gracie. "Có lẽ chị có thể cho em vài bí quyết để quên đi người mình từng yêu. Chị làm cách nào quên được Riley vậy?"

Gracie há miệng rồi lại ngậm miệng lại. Cách đây một tháng, cô sẽ nói là thời gian và khoảng cách. Hôm nay, cô không chắc cô đã quên Riley, và không chắc là cô muốn quên anh. Anh là tất cả những gì cô muốn nơi một người đàn ông cộng thêm nhiều ưu điểm khuyến mãi khác nữa.

Cô chớp mắt. "Em hỏi sai người rồi," cô chậm rãi nói. "Chị đâu có quên anh ấy. Sự thật thì chị yêu anh ấy." Cô nhìn mẹ. "Con xin lỗi mẹ, con biết mẹ không muốn như vậy."

"Xời. Mẹ hết lo mấy bà xấu mồm mẹ gọi là bạn sẽ nghĩ gì rồi. Nếu con thương nó thì mẹ muốn hai đứa hạnh phúc với nhau. Con có hạnh phúc không?"

"Con không biết nữa. Lúc này con cảm thấy bất ngờ lắm."

"Tất cả là nhờ chị," Alexis tự đắc. "Chị là nguyên nhân hai người họ quay lại với nhau."

"Như vậy là tốt hay sao?" Vivian hỏi. "Chị muốn yêu anh ấy lần nữa? Anh ấy có yêu chị không?"

"Chị không biết," Gracie nói, cảm thấy vừa bất ngờ vừa xao xuyến. "Chị nghĩ anh ấy có quan tâm một chút, nhưng... chị không biết nữa."

"Con sẽ nói với nó chứ?" mẹ cô hỏi.

"Chắc mà. Đương nhiên. Sau cuộc bầu cử."

"Gì cơ?"

Ba người phụ nữ họ Landon kia cùng hỏi một lượt.

"Con phải chờ," Gracie nói. "Anh ấy đang bị mất sự ủng hộ. Con không thể làm anh ấy phân tâm."

Dù nếu cô làm thế, anh bị thua rồi thì anh sẽ không thể đóng cửa ngân hàng và các khoản vay sẽ không bị đòi lại.

Không! Cô không muốn làm vậy, lén lút sau lưng anh. Vậy là sai.

"Con bối rối lắm," cô thừa nhận. "Con sẽ nói anh ấy biết nhưng không phải lúc này."

Vivian nhìn cô. "Chị size mấy? Muốn mua một cái áo cưới thật đẹp mà chưa bao giờ bị mặc qua không?"

Gracie cười khổ. "Để từ từ chị trả lời em."

***

"Vào đi," Riley gọi mà không ngước lên khỏi màn hình máy vi tính. Tiếng gõ cửa khác người của Diane cho anh biết đó là bà.

"Tổ chức bán vé của hội Di sản mới tìm đến," bà nói khi bước vào văn phòng của anh.

"Họ có cả tổ chức để bán vé?"

"Thực sự thì chỉ có 2 người nhưng họ thích nghe có vẻ hoành tráng hơn thế."

Anh nhấn nút "save" rồi quay ra nhìn bà. "Cũng phải. Họ muốn tôi mua bao nhiêu vé?"

Diane mím môi lại. "Rõ ràng là mua bao nhiêu tùy cậu muốn, nhưng tôi báo họ là cậu không thích ủng họ mấy hoạt động từ thiện của trấn nên có thể-"

"Tôi lấy 50 vé."

Anh thích thú ngắm Diane há hốc miệng.

"Cậu nói gì?"

"50 vé," anh nói thật chậm như không chắc về khả năng hiểu biết của bà. "Tôi muốn mua chúng và phát cho các nhân viên. Tôi cũng muốn một vé cho tôi. Để vé dư trên bàn cho ai thích lấy cho người nhà của họ."

Bà ngậm miệng lại rồi nheo mắt. "Tại sao cậu lại quan tâm tới hội Di sản?"

"Tôi đâu có."

"Nhưng cậu mua vé. 10 đồng một vé đó." Anh ngả người ra ghế và mỉm cười. Làm cho Diane xù lông nhím hóa ra lại vui thế. "Có lẽ do bà đã nhiều lần cố làm tôi áy náy mà phải làm chuyện tôi không muốn làm," anh nói.

"Tôi không tin"

"Vậy có lẽ tôi muốn duy trì quá khứ lịch sử của chúng ta."

"Cho tiền cậu cũng không làm."

Anh phì cười. Nếu anh ở lại đây, anh sẽ tăng lương cho bà. "Gracie sẽ làm bánh cho hội nghị. Ai dự hội nghị cũng sẽ ăn bánh và sẽ đồn là cô ấy làm bánh giỏi tuyệt vời."

"Hiểu rồi."

Lời bà rõ ràng đầy ẩn ý nhưng anh không đoán được là gì. "Bà muốn nói rõ hơn không?" anh hỏi.

Bà lắc đầu. "Tôi sẽ đi gọi tổ chức bán vé?"

"Nửa nào?" (Vì cả tổ chức chỉ có 2 người, nên Riley trêu vậy.)

Môi bà hơi cong lên gần như muốn cười, rồi bà xin phép và đi ra khỏi phòng.

Riley nhìn cánh cửa vừa đóng lại. Anh thích Diane. Lúc đầu, bà đơn giản là người làm việc có hiệu quả, nhưng giờ thì bà là người anh thấy kính trọng và thích làm việc cùng. Anh sẽ nhớ bà khi rời nơi đây. Nhưng chuyện đó không thành vấn đề.

Anh quay lại máy vi tính, nhưng chỉ sau vài phút, anh tắt máy và chộp lấy áo khoác. Tự hiên văn phòng chủ tịch ngân hàng bỗng trở nên chật chội.

Anh báo Diane là anh ra ngoài và hướng về bãi đậu xe phía sau ngân hàng. Khi anh vừa đi tới cánh cửa kính thì thấy có một phụ nữ cũng vội vã bước về hướng cái cửa. Mỗi tay chị ta dẫn một đứa bé và chị ta có vẻ quen quen.

Anh giữ cửa mở cho chị ta và mỉm cười. "Chào chị."

"Ồ, ông Whitefield. Thật vui được gặp ông," Chị ta gật đầu. "Tôi là Becca Jackson. Tôi đã vay tiền mở trung tâm trông trẻ tại nhà đó."

"Ồ phải rồi. Chị sao rồi?"

"Tốt lắm. Bận rộn và cực, nhưng việc kinh doanh rất tốt và tôi thích việc tôi đang làm. Một lần nữa cảm ơn ông đã đồng ý cho tôi mượn tiền. Ông quả là vị cứu tinh."

"Không có chi."

Chị ta đi vô ngân hàng còn anh đi ra phía đậu xe của anh. Khi anh đang đi bộ, anh tự hỏi chị ta sẽ gặp khó khăn thế nào để mượn tiền chỗ khác khi ngân hàng của anh đóng cửa. Có lẽ chị ta sẽ không gặp rắc rối gì đâu. Tất nhiên ngân hàng mới sẽ muốn coi báo cáo thu chi của chị và vì là doanh nghiệp mới, chị ấy sẽ không có nhiều lợi tức.

Không phải chuyện của anh, anh nhắc mình và leo lên xe.

Khi anh lái xe xuyên thị trấn, anh thấy mình để ý những doanh nghiệp khác nhau đã vay tiền của ngân hàng. Vài doanh nghiệp sẽ không sao, nhưng vài cái khác sẽ không thể tìm vay nới khác. Rồi mấy ngôi nhà nữa. Bao nhiêu người đã vay tiền mua nhà của anh? 10 nghìn? 20 nghìn?

Anh nhắc mình là anh không quan tâm. Mấy người này chẳng là gì với anh. Anh đã có sẵn kế hoạch và nó không liên quan đến chuyện ở Los Lobos. Anh muốn hủy diệt mọi thứ chú anh đã quan tâm. Có lẽ khi đó, lúc đêm về anh sẽ ngủ được.

Anh quẹo vô một khu dân cư và dừng lại bên đường. Những ngôi nhà nhỏ một tầng nằm dọc hai bên. Những khu vườn được cắt tỉa gọn gàng, những cây lớn vươn mình ra gần tới giữa đường. Các gia đình đã sống ở đây. Trẻ em được sinh ra và lớn lên. Người cha cắt cỏ vào mỗi sáng thứ 7.

Anh đã từng muốn thế. Nhiều năm trước đây, sau khi ba anh bỏ đi, Riley đã mơ về một cuộc sống đơn giản với các hoạt động hằng ngày. Anh muốn một ngôi nhà thay vì một cái nhà xe di động, cả ba lẫn mẹ thay vì chỉ một người. Anh muốn mẹ anh vui vẻ thay vì khóc thầm khi tưởng anh đã ngủ, chỉ vì bà không thể lo đủ tiền cho anh mua dụng cụ học tập hay có tv. Nhiều lần bà nấu bữa tối cho anh trong khi bà nhịn đói.

Anh căm thù chuyện đó hơn bất cứ điều gì. Và chú anh, người có thể thay đổi tất cả, đã quay lưng bỏ mặc người em duy nhất của mình. Lão già khốn kiếp đó thậm chí còn để mặc bà chết.

Riley không thể quên chuyện đó - không bao giờ.

Anh đậu xe lại và tắt máy. Mặc áo vét vô, anh đi bộ đến ngôi nhà gần nhất và gõ cửa. Một người phụ nữ khoảng 40 mở cửa.

"Xin chào," anh vui vẻ nói. "Tên tôi là Riley Whitefield và tôi đang tranh chức thị trưởng."

Người phụ nữ trừng mắt với anh. "Tôi biết cậu mà. Tôi nhận ra hình của cậu. Nếu cậu đến đây vì chuyện bỏ phiếu thì cậu cứ quên đi. Tôi trước đây có lẽ sẽ bầu cho cậu, tôi đâu có thích lão Yardley trơn tuột đó, nhưng so với cậu thì ông ta là một vị thánh."

"Chị nói gì?" Riley không biết anh đã làm gì để chọc giận một người anh chưa từng gặp mặt bao giờ. "Điều gì khiến chị đổi ý?"

“Gracie Landon. Tôi không biết cô ta nhưng tôi đã nghe hết chuyện về cô ta rồi. Cô ta yêu cậu lắm, yêu với hết con tim mà cậu không bao giờ cảm kích chuyện đó. Tới giờ vẫn không."

Không. Chuyện này không thể xảy ra.

"Tôi có thể đảm bảo với chị là Gracie và tôi chưa bao giờ..." Chưa bao giờ làm sao? Ngủ với nhau? "Cô ấy không có thai, và nếu cô ấy có, tôi sẽ lấy cô ấy ngay."

"Ồ, phải rồi. Lãng mạn quá ha. Cậu lấy cô ấy chỉ vì hành động bất cẩn của cậu làm hại đời cô ấy. Chà. Thật là cao thượng mà." Chị ta lắc đầu. "Cậu không hiểu, phải không? Gracie là một huyền thoại. Cô ấy yêu với sự can đảm mà tất cả tụi tôi đều ngưỡng mộ. Nhưng cậu không bao giờ hiểu món quà cô ấy đang trao tặng. Cậu chỉ thấy cô ấy như một cái mụn nhọt phiền phức. Chà, cậu đã sai rồi. Tình yêu của cô ấy là một món quá quý giá và nếu cậu quá khờ dại để nhận ra điều đó thì cậu quá khờ dại để làm thị trưởng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.