Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 5: Bức thư tình thứ năm




" Niệm Dạ..."

Tiểu cô nương ở phía sau Cố Nhược Vân run run, đôi mắt sáng ngời tràn ngập sợ hãi: " Bọn họ là hung thủ đã hại chết cha mẹ ta! Năm đó, đạo tặc đoàn này chiếm núi Hắc Nham cách Phong Lạc thôn chúng ta không xa, làm điều ác bốn phương, các thôn xóm xung quanh bao gồm cả Phong Lạc thôn tính toán liên hợp lại đối kháng đám đạo tặc, cũng không quản đến tính mạng, cha mẹ ta chính là mất đi sinh mạng vào lúc đó, đến cuối cùng, các thôn xóm lại đáp ứng mỗi năm cống hiến cho bọn chúng đồ ăn và tiền bạc, Niệm Dạ..... Ta sợ quá....."

Cảm nhận được người phía sau run rẩy, trong mắt Cố Nhược Vân hiện một đạo sát khí, đột ngột, khóe môi nâng lên, nở nụ cười: " Nếu bọn họ muốn chúng ta đi theo, đi một chuyến thì đã sao?"

" Niệm Dạ?"

Tần Hạo sửng sốt một chút, không nghĩ tới Cố Nhược Vân sẽ đáp ứng yêu cầu của nhóm đạo tặc, chính là, nếu nàng rơi vào trong tay đạo tặc đoàn, khẳng định bị ăn đến xương cốt không còn!

" Không được, ngươi chỉ là khách của Phong Lạc thôn chúng ta," Tần Hạo nhíu nhíu mày, nhìn về phía đạo tặc như sói như hổ kia, nói: " Vị cô nương này không phải là người Phong Lạc thôn, chuyện của Phong Lạc thôn cùng nàng không có quan hệ, ngươi có thể để nàng đi có được không?"

" Tần Hạo, ngươi cũng dám ra điều kiện với chúng ta? Ta mặc kệ nàng là ai, chỉ cần ở Phong Lạc thôn, tất cả mang đi không chừa một ai! Bất quá cô nương này là người biết thức thời, biết thực lực đạo tặc trên núi Hắc Nham không thể chống cự, cho nên mới ngoan ngoãn đi cùng chúng ta."

Tên đạo tặc kiêu ngạo cười phá lên, con mắt đáng khinh không ngừng đánh giá Cố Nhược Vân: " Không thể không nói, Phong Lạc thôn lại có mỹ nhân, thật không mệt khi đi chuyến này."

" Ngươi................"

Tần Hạo gắt gao nắm chặt tay, thật muốn một quyền đánh tên đạo tặc, cũng không quản hắn chỉ là một người bình thường, như thế nào cùng võ giả chiến đấu?

Cố Nhược Vân nhìn Tần Hạo, không nói gì, chậm rãi hướng ngoài cửa mà đi, nhàn nhạt nói: " Các ngươi không phải muốn mang chúng ta đi? Vậy dẫn đường đi, thời gian của ta rất gấp gáp, đừng chậm trễ ta đi làm chuyện khác."

Đạo tặc đoàn nghe lời nói của Cố Nhược Vân, không khỏi sửng sốt một chút.

Nàng có ý gì?

Như thế nào từ trong miệng nàng, thân là đạo tặc đã trở thành người dẫn đường? Hơn nữa, nàng nói thời gian rất gấp gáp? Đừng chậm trễ nàng làm chính sự?

Phải biết rằng, bọn họ chính là đạo tặc nha, nữ nhân này không phải thiệt sợ hãi một chút sao?

" Ca ca, ta sợ quá."

Tiểu Vũ đi đến bên người Tần Hạo, lôi kéo ống tay áo hắn, trên mặt tàn nhang thần sắc sợ hãi: " Bọn họ sẽ đối với chúng ta giống cha mẹ chúng ta sao?"

" Tiểu Vũ, đừng sợ."

Tần Hạo đem Tiểu Vũ ôm trong lồng ngực, trấn an nàng, ôn nhu nói: " Ca ca sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương ngươi."

Cha mẹ đều đã mất, muội muội này là thân nhân duy nhất của hắn.

Hôm nay, vô luận như thế nào, đều phải bảo vệ tốt nàng!

Trên quảng trường đầu thôn, tất cả mọi người đều bị dây thừng buộc chặt, đẩy đến trung tâm, mà chung quanh bọn họ một đám đạo tặc cầm vũ khí trong tay, ánh mắt hung ác nhìn lại, người dân sợ tới mức một câu cũng không dám nói.

Còn có người nhát gan đến nỗi trực tiếp tiểu ra quần, lập tức mùi nước tiểu kia truyền bá trên quảng trường...

Mà đám đạo tặc trước mặt, một đại hán trung niên thân thể cường tráng ngồi trên ghế dựa, vẻ mặt thập phần dữ tợn, hơn nữa trên người hắn tản mát ra sát khí, vừa thấy đã biết thuộc loại giết người không chớp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.